Những con tang thi cẩu kia thấy hai người không động thì càng chậm rãi rút ngắn khoảng cách. Con cẩu sắp sinh kia hai mắt đỏ bừng, thể trạng dị thường cường tráng, răng nanh nhọn lộ ra bên ngoài, rất là dữ tợn. Đó là tang thi cẩu cấp ba, những con khác đều là bậc một.
Tay cầm súng của Tề Duyệt đổ đầy mồ hôi, cậu có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của bản thân. Hai người căng cứng thân thể, nhìn chằm chằm nguy cơ phía trước. Tề Duyệt vừa mới động thân mình một cái, lại khiến cho đám tang thi trước mặt phát ra một trận gầm nhẹ.
“Tôi sẽ dụ con ở giữa đi nơi khác, cậu phải cẩn thận.” Hàn Phi thấp giọng nói, thực tình hắn cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp khác.
“n.”
Hàn Phi ngẩng đầu thật sâu nhìn Tề Duyệt, cậu lúc này nghe lời, nhu thuận, thật khiến hắn cảm thấy không nỡ. Hắn chuyển tầm nhìn lên đám tang thi cẩu càng ngày càng gần, thầm đếm: “Một, hai…Ba” liền dẫn đầu hướng về phía con tang thi cẩu cấp ba phóng thích dị năng, thân mình lăn lộn một cái, lại liên tiếp bắn mấy phát vào nó, đem lực chú ý của con tang thi kia dẫn đi.
Con cẩu kia bị bắn mấy phát súng vào người, đối Hàn Phi phát ra một trận “Uông uông uông uông”, càng thêm hung dữ.
Tề Duyệt thấy Hàn Phi động thủ, cũng trực tiếp nổ súng. Còn lại ba con, liếc mắt qua bên phải cũng có thể quan sát một con, còn có một con ở phía sau cậu không quan sát được. Thời tiết ban ngày vốn nóng bức, Tề Duyệt cảm thấy bản thân ngày càng phát nhiệt, mồ hôi một giọt một giọt từ trên trán chảy xuống, theo hai má chảy xuống cổ, thấm vào trong cổ áo, cậu nghe thấy được tiếng tim đập ngày càng kịch liệt. Một người ba cẩu giằng co, cậu không thể tùy tiện được.
Ngược lại Hàn Phi ở một bên có vẻ nóng vội hơn, không ngừng phát động công kích lên người con cẩu tang thi cấp ba kia. Đầu ngón tay bắn ra đạn lửa lại bị tang thi cẩu lắc mình né tránh.
Con tang thi mẫu cẩu này so với Hàn Phi cao hơn một bậc, nó có thể dùng tinh thần lực phán đoán phương hướng Hàn Phi xuất công kích, dị năng của Hàn Phi hoàn toàn bị nó ngăn chặn.
Tình hình trước mắt rất nguy cấp. Con cẩu tang thi này vẫn luôn dây dưa cùng Hàn Phi, khiến hắn không có biện pháp qua yểm trợ Tề Duyệt. Chỉ cần Hàn Phi muốn rời đi, nó liền phát động công kích, thời điểm Hàn Phi chủ động công kích nó, con cẩu kia sẽ trái nhảy phải né tránh đi, tình huống này khiến cho Hàn Phi có chút nóng vội.
Lách cách, mồ hôi trên tay rơi xuống đất tựa như một tín hiệu. Ba con cẩu cùng giằng co với Tề Duyệt đột nhiên đồng thời phát động công kích, trực tiếp vồ lên. Phanh! Phanh! Liên tiếp hai phát súng Tề Duyệt bắn chết con ở phía trước cùng bên phải. Nhưng còn con ở đằng sau, đã không còn thời gian để Tề Duyệt xoay người…
Tề Duyệt thậm chí có thể cảm giác được không khí do con tang thi cẩu kia kéo tới, thổi tới bên tai cậu.
Hàn Phi bên kia thấy một màn như vậy liền ngây dại, ánh mắt đỏ lên, tim thắt lại khiến hắn không thể hô hấp…
Phanh….
Một tiếng súng vang lên, nhưng không phải từ súng của Tề Duyệt, súng của cậu có gắn ống hãm thanh.
Lạch cạch tiếng vật nặng rơi xuống, ngao tiếng kêu thảm thiết của cẩu, là từ con tang thi phía sau phát ra.
Tề Duyệt nhìn thấy nguy hiểm được giải trừ, đặt mông ngồi phịch xuống đất, từng ngụm từng ngụm hít thở. Một hồi lâu cậu mới có thể bình tĩnh lại. Quay đầu lại nhìn tình huống mới vừa phát sinh, con cẩu vừa rồi đã muốn nằm thoi thóp trên mặt đất, một viên đạn không biết từ đâu bắn trúng ngay yết hầu của nó. Tề Duyệt giơ tay bồi thêm một phát súng, giúp cho nó hoàn toàn tắt thở.
Không có thời gian tìm hiểu viên đạn từ đâu bắn ra, Tề Duyệt nhanh chóng đứng dậy, tìm kiếm thân ảnh của Hàn Phi, còn có một con tang thi cẩu cấp ba ở đó đâu. Mặc kệ người bắn ra phát súng vừa rồi là ai, mặc kệ đối phương là tốt hay xấu, tóm lại hắn cứu cậu một mạng, ít nhất hiện tại bọn họ không phải là địch nhân.
Hàn Phi thấy nguy hiểm của Tề Duyệt được giải trừ, tâm tình căng thẳng mới hạ xuống, bình tĩnh đối phó con tang thi trước mặt.
Con tang thi cẩu mang thai này nhìn đồng bạn tất cả đều bị giết chết, càng thêm điên cuồng, bỏ lại Hàn Phi, trực tiếp tiến lên công kích Tề Duyệt. Biến dị cấp ba đã có tư duy, nó cũng có thể phát động dị năng công kích. Nó phóng ra một đám băng nhọn, trực tiếp bắn về phía Tề Duyệt.
Tề Duyệt lăn đến nấp phía sau gốc đại thụ. Kháo! Con cẩu chết tiệt này! Như thế nào lại biến thành đuổi theo cậu không tha!
Hàn Phi thừa dịp con tang thi tiến về phương hướng của Tề Duyệt liền phóng dị năng, con tang thi cẩu nhảy nhót né được, mà khi nó vừa né, từ chỗ tối, một dòng khí hướng về phía nó đánh úp lại.
Xì dòng khí đâm thủng bụng con tang thi cẩu, ở giữa khe hở có thể nhìn thấy những con cẩu con trong bụng nó đang di động. Bề ngoài cứ như một khói thịt hư thối, hai màu đen đỏ.
Nôn nôn
Tề Duyệt cong thắt lưng hướng về phía bên cạnh nôn một trận kinh thiên động địa.
Kháo! Cậu thật là ngu xuẩn! Tề Duyệt bình tĩnh lại liền thầm mắng bản thân, như thế nào lại không nhớ tiến vào trong không gian. Cậu đã thăng cấp a! Ai, lúc đầu không thể vào, hiện tại có thể nhưng cũng bị cậu quên. Đúng là tự làm bậy không thể sống!
Hàn Phi đi tới, đối với con tang thi cẩu đã muốn ngã xuống phóng ra một ngọn lửa, đem nó cùng những con cẩu con vừa thành hình thiêu thành tro.
Dưới tàng cây phía trước đi ra một đạo nhân ảnh, đây hẳn là người vừa rồi giúp họ đi.
Ngẩng đầu, ánh mặt trời có chút chói mắt, người nọ đưa lưng về hướng mặt trời đối mặt với họ. Tề Duyệt thấy không rõ, híp mắt, nhìn người phía trước. Đột nhiên, tình cảm mãnh liệt trong lòng cậu phát ra. Là anh, Lâm Vũ Trạch. Cậu rốt cuộc có thể gặp lại anh.
Tề Duyệt cảm giác hai mắt mình có chút ướt át, trong những ngày hắc ám kia, cậu chỉ có thể nhớ tới anh mới có thề cảm thấy một chút ấm áp, mới có thể cảm thấy vẫn còn có người quan tâm đến cậu. Anh tuy không có tiếng tăm gì, nhưng vẫn giúp cậu trong bóng đêm cảm nhận được ấm áp. Nhiều lần luân hồi như vậy, cậu cũng đã từng mấy lần muốn đến căn cứ L tìm anh, nhưng vẫn không thực hiện được.
Tề Duyệt đột nhiên quay đầu đi, dùng sức lau nước mắt. Quay đầu lại, đối mặt với người vừa tới, nở ra nụ cười sáng lạn, “Lâm Vũ Trạch, rốt cuộc tìm thấy anh rồi!”
Hàn Phi nhìn thấy biểu tình của Tề Duyệt, híp mắt, ánh mắt lóe lên thâm ý nguy hiểm. Theo ánh mắt Tề Duyệt nhìn tới bóng người dưới tán cây.
Thanh niên trẻ tuổi đứng dưới tán cây cao trên 1m8, dáng người gầy yếu thon dài, mặc quần đen dài, áo sơmi màu nhạt, lông mày hơi nhíu, đôi môi mỏng, ngũ quan thanh tú, cả người tản ra khí tức lạnh lùng thản nhiên. Anh có mái tóc màu trà, không chỉnh tề rũ xuống, đối phương ngẩng đầu nhìn bọn họ, dưới ánh đèn huỳnh quang, đôi bông tai kim cương màu đỏ của anh lòe lòe tỏa sáng.
Hàn Phi thầm đánh giá đối phương, thái độ của Tề Duyệt đối với tên kia không đúng, tên kia là ai?
Lâm Vũ trạch năm nay mười chín tuổi, là con thứ hai, sinh ra tại thị trấn T, cha mẹ quanh năm công tác ở nước ngoài, từ nhỏ anh đã theo bà nội lớn lên. Khi còn nhỏ có một đoạn thời gian anh đã từng mắc chứng tự bế, không thích nói chuyện, rất ít cùng người khác tiếp xúc, thẳng đến khi anh được gia đình đưa đi học võ mới dần chuyển biến tốt đẹp. Thời điểm mạt thế bùng nổ, anh đang học đại học ở một nơi xa thị trấn, từ trong radio nghe được quân đội viện trợ đã cứu được những người còn sống ở thị trấn T và đưa đến căn cứ L, hiện tại anh là đang muốn tới căn cứ L, nhìn thử xem ở đó có bà nội hay không.
Anh là một song dị năng giả có thể sử dụng không khí cùng năng lực cảm ứng, hiện nay anh đã đạt đến trung giai nhị cấp, có thể sử dụng tinh thần lực để do thám động tĩnh của các sinh vật sống xung quanh. Trước đây anh có gia nhập đội ngũ nhưng sau lại dựa vào dị năng mà một mình bước đi. Anh vốn không thích cùng người khác tiếp xúc, những người kia lại khiến anh không thích ứng.
Người vừa lên tiếng kêu tên của anh có làn da trơn bóng bạch tạm, đôi môi phấn nộn, một cặp mắt hoa đào tràn ngập đa tình, hiện tại trong ánh mắt ấy lại mang theo hơi nước, tuấn mỹ tuyệt luân thiếu niên này làm sao lại biết tên của anh? Lại quay sang đánh giá Hàn Phi, khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ dị thường, bề ngoài thoạt nhìn phóng đãng không câu nệ, nhưng trong ánh mắt hắn lại lơ đãng phát ra tinh quang khiến người khác không thể khinh thường. Không thể nghi ngờ hai người kia đều thật xuất sắc.
Lâm Vũ Trạch là trùng hợp lái xe ngang qua đây, anh tính tóan đi qua đường nhỏ xuyên thôn trấn, tuy đường có chút xa nhưng lại an toàn. Mới vừa tới khúc đường này liền dùng tinh thần lực do thám, phát hiện nơi này không yên tĩnh, khí tức dị thường, là từ nhà máy sản xuất phía trước tản ra. Chờ anh đến gần thì thấy mấy chiếc xe hướng về đường nhỏ anh tính đi chạy mất. Bản thân anh cũng tính toán nối đuôi rời đi, nhưng không biết tại sao lại có một cỗ xúc động mãnh liệt, thúc đẩy bản thân quay lại nhìn.
Người phía trước là ai? Anh có thể cảm nhận được cỗ vui sướng của đối phương đối với mình, vì cái gì? Lâm Vũ Trạch trầm mặc, trên mặt mang theo tia mệt mỏi cùng tính cách cao cao tại thượng xa cách mọi người.
“Cảm tạ.” Hàn Phi lên tiếng đánh gãy trầm mặc.
Lâm Vũ Trạch cất súng vào ngực, đây là anh lấy được từ thi thể một cảnh sát. Sau đó từ từ đi qua.
Tề Duyệt vẫn trong trạng thái hưng phấn, không nghĩ tới cậu lại gặp được Lâm Vũ Trạch trước khi đến căn cứ L. Trước kia cậu thiếu anh, lúc này đây nhất định cậu phải báo đáp đối phương, lúc này đây để cậu chiếu cố anh đi. Căn bản không nghĩ tới mình có năng lực chiếu cố đối phương hay không, Tề Duyệt tiến lên giữ chặt tay Lâm Vũ Trạch, “Anh đi đâu? Chúng ta sẽ cùng đi!”
Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Phi âm trầm, nhìn thái độ nhiệt tình của Tề Duyệt, đột nhiên hắn cảm thấy nguy hiểm, đem Tề Duyệt kéo trở về, ôm vào trong lòng, khiêu khích nhìn Lâm Vũ Trạch, kháo! Tiểu tử này đúng là can đảm, lông cánh còn chưa mọc đủ cũng dám cùng hắn tranh Tề Duyệt?
Lâm Vũ Trạch nhướng mày, đây là ý tứ gì? Hai người trước mặt có vấn đề a!
Anh dùng dị năng có thể cảm nhận được hai cảm xúc tương phản của bọn họ, thiếu niên xinh đẹp biết tên anh kia thấy anh thì phi thường cao hứng, mà nhìn thấy đối phương cao hứng tâm tình của anh cũng không tồi. Lúc nhìn đến người còn lại, ân cái lão nam nhân kia, đối phương nhìn anh phi thường phẫn nộ, ân? Nhìn thấy đối phương phẫn nộ, anh thế nhưng lại cảm thấy tâm tình phi thương tốt. Xảy ra chuyện gì? Thật có ý tứ, xem ra đồng hành cùng bọn họ sẽ không tịch mịch đi.
Hàn Phi thấy thanh niên trước mặt đối với người khác xa cách, lãnh đạm, nghĩ rằng anh nhất định sẽ cự tuyệt lời mời của Tề Duyệt, không nghĩ tới…
Lâm Vũ Trạch giương khóe miệng, “Hảo a.” Anh hướng Tề Duyệt ôn hòa gật đầu đồng ý.
Thấy đối phương mỉm cười mang theo ý tứ khiêu khích, thật không nể mặt Hàn Phi, nhìn đối phương cũng không lớn hơn Tề Duyệt là bao. Hắn nheo lại ánh mắt, tiểu bạch kiểm này muốn thế nào đây?