• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Duyệt lấy ra các dụng cụ làm bếp, lại nhờ Hàn Phi lấy từ trong không gian ra một cái lu chứa nước, dùng thủy dị năng chưa biến mất của hắn làm đầy lu, tùy thời đều có thể sử dụng.

Đợi đến khi Lâm Vũ Trạch hấp thu tinh hạch hoàn tất, Tề Duyệt đã làm xong các món ăn, kêu hai người bọn họ đến. Đồ ăn được dọn trong phòng, Hàn Phi lấy ra một cái bàn lớn cùng ghế ngồi, dọn thức ăn lên, hương vị thơm ngon xông vào mũi, bề ngoài lại càng khiến người ta thèm thuồng.

Cơm chiều rất phong phú, tương đại cốt[1], ma lạt tiểu long hà[2], nhục phiến sao thanh tiêu[3], lương phan đậu giác phân tán phóng[4], bên cạnh còn có một nồi thịt hầm khoai tây[5], ở giữa để một lò nướng nhỏ, trên vỉ đang nướng mấy cây thịt xiên tôm cùng với ớt xanh, phát ra từng trận hương khí. Mặt khác còn có một đĩa lớn bánh xé sợi [6], cùng một bát mì Tứ Xuyên [7].

Bụng ba người đều thầm thì lên tiếng, ngay cả Lâm Vũ Trạch vẫn luôn lãnh tĩnh cũng có chút khó nhịn, nhìn bề ngoài những món ăn này, anh có thể khẳng định, ăn vào miệng nhất định mỹ vị mười phần.

Lâm Vũ Trạch từ nhỏ đã là một hài tử nặng nề, anh không giống ca ca có thể khiến cha mẹ yêu thích, vì vậy sau này cha mẹ xuất ngoại cũng chọn mang theo ca ca mà đem anh để lại cho nãi nãi. Nhiều năm như vậy anh cũng chỉ gặp mặt cha mẹ vài lần, trừ bỏ nãi nãi ra những người khác anh đối đãi đều rất hời hợt. Sau khi mạt thế bùng nổ, ngắn ngủi hai mươi ngày, anh có thể thấy rất nhiều bộ mặt gặp trên đường đi, những người ngoài nóng trong lạnh, thậm chí có người căn bản không thèm che giấu, tham lam, máu lạnh, ngoan độc, cướp bóc, giết người, cưỡng gian, bỏ vợ bỏ con, một đường này anh thấy được rất nhiều, vì vậy tâm trở nên chết lặng, cũng càng không thích cùng người tiếp xúc.

Nhưng thiếu niên tên Tề Duyệt này, không biết vì cái gì, bản thân thấy cậu hiểu rõ tâm ý liền vui mừng. Khi đối phương vui sướng, anh cũng khó hiểu vui thích. Vì để làm rõ nguyên nhân, anh lựa chọn cùng hai người kia đồng hành. Bất quá, hiện tại xem ra anh đã không chọn sai, mặc kệ nguyên nhân gì, mặc kệ là tốt hay xấu, ít nhất anh hiện tại được ăn ngon. Thực sự không nghĩ tới, nam hài xinh đẹp này, so với anh còn nhỏ hơn, nhưng lại có tay nghề tốt như vậy.

Chú ý tới ánh mắt Lâm Vũ Trạch nhìn Tề Duyệt, Hàn Phi lại căm tức một trận, thật là không giống với anh ta, từ trước tới giờ không phải anh ta đều lãnh tĩnh hay sao. Tiểu tử này thật đáng ghét, cũng dám dùng ánh mắt dung tục như vậy nhìn người của hắn.

Hôm nay Tề Duyệt rất cao hứng, cậu không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy tìm được người muốn tìm, đứa nhỏ Lâm Vũ Trạch này rất đáng thương, từ nhỏ bên người cũng chỉ có nãi nãi, nhiều ngày như vậy hẳn không có ai chiếu cố cho anh, khẳng định bình thừơng so với cậu còn ăn ít hơn, nhìn anh so với thế khi cậu được anh giúp đỡ còn gầy hơn. Bản thân cậu có tay nghề khá tốt, về sau cậu sẽ làm nhiều món ngon cho anh, giúp anh bồi bổ, nhất định phải đem anh đối đãi như người nhà, ân so với người thân phải còn tốt hơn!

Tề Duyệt mang theo ánh mắt quan tâm nhìn chằm chằm Lâm Vũ Ttrạch. Ngoài miệng cũng nhiệt tình, “Ăn cơm a, Lâm Vũ Trạch, anh hẳn đã đói bụng đi? Tùy tiện làm vài món, cũng không biết anh thích ăn cái gì, về sau anh muốn ăn món gì cứ việc nói với tôi, tôi sẽ làm cho anh ăn.”

Tuy không biểu hiện trên mặt, nhưng nội tâm Lâm Vũ Trạch có chút nghi hoặc, Tề Duyệt xảy ra chuyện gì? Đối với anh nhiệt tình như vậy, cậu ta muốn làm gì? Cậu ta cùng Hàn Phi vừa ôm vừa hôn, nhất định là thích nam nhân, chẳng lẽ cậu ta coi trọng mình? Nhưng bản thân cậu lớn lên rất xinh đẹp, thật sự là khác thường a! Hay là hồi nhỏ cậu ta đã gặp qua mình thật? Từ nhỏ đã thầm yêu mình? Cũng không có khả năng đi, tại sao anh lại không nhớ rõ đã gặp qua cậu, bất quá anh lại cảm thấy cảm giác có chút quen thuộc.

Người còn lại nhìn thấy bàn ăn thì nhiệt tình cũng nguội bớt, thịnh soạn như vậy, đều là vì tiểu tử kia. Thấy ánh mắt nhiệt tình của Tề Duyệt theo sát Lâm Vũ Trạch, mà tiểu bạch kiểm kia bình thường cũng sẽ liếc mắt đưa tình với cậu, nội tâm hắn càng thêm bốc hỏa. Đều đã là người của hắn còn dám thông đồng với người khác cho hắn mang nón xanh, cậu đây là thiếu giáo huấn!

Mặt hoàn toàn hạ xuống, tiến lên đem Tề Duyệt đang mặt mày hớn hở nói chuyện kéo đến bên cạnh mình, tay đặt lên vai đối phương. Hắn khiêu khích nhìn Lâm Vũ Trạch, “Duyệt Duyệt rất là thiện lương, thấy người đáng thương sẽ không nhịn được mà đồng tình, một mình cậu trên đường chắc cũng không ăn ngon, bữa này là để mời cậu, hoan nghênh gia nhập đội ngũ của chúng tôi.”

Tề Duyệt có chút khó hiểu nhìn Hàn Phi, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn, nhất thời ủ rũ. Tên xã hội đen này lại làm sao vậy, nói chuyện thật vô tình a, cậu lại không có đắc tội với hắn, sao đột nhiên lại phát hỏa với cậu. Vai cậu thật đau a, né tránh vài lần đều thoát không được, kháo! Chỉ biết cậy mạnh.

Trong lòng Lâm Vũ Trạch thầm cười nhạo một tiếng, nhấp nhấp miệng, bỏ qua cho Hàn Phi, anh ngồi xuống trước bàn, cầm lấy đôi đũa, không để ý tới ánh mắt hai người còn lại, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, ân quả nhiên, so với anh tưởng tượng còn ngon hơn. Hơi hơi có chút say mê, so với món ăn do nhà hàng cao cấp nấu còn hảo hơn, chiếc đũa lại duỗi ra, gắp một đũa thanh tiêu. n thế nhưng rau dưa cũng có thể làm ngon như vậy, lại duỗi chiếc đũa hướng đến ma lạt tiểu long tôm…

Hàn Phi nghiến răng nghiến lợi, thực hảo, tiểu tử kia, đã nhiều năm hắn không có suy nghĩ giáo huấn ai, hiện tại lại có.

Tề Duyệt thấy Lâm Vũ Trạch thật hưởng thụ liền đói đến chảy nước miếng, ai, thật ngốc, tại sao thời điểm làm lại không ăn vài miếng. Lôi kéo Hàn Phi, lấy lòng nhìn đối phương: “Lão đại, chắc là ngài cũng đói bụng đi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tuy nói hiện tại đám đồ đệ của đối phương không có ở đây, nhưng bản thân Hàn Phi cũng rất lợi hại, tuy cậu không biết tại sao Hàn Phi lại mạt danh kì diệu sinh khí, nhưng cậu phải lấy lòng đối phương, huống chi thực phẩm của cậu đều do hắn cấp, hắn còn bảo hộ cậu an toàn, cậu chỉ có thể hảo hảo hầu hạ đối phương.

Nhìn biểu tình lấy lòng của Tề Duyệt, Tề Duyệt nhu thuận khiến Hàn Phi thực vừa lòng. Bản thân hắn cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, như thế nào lại cùng tên nhóc choai choai sinh tức giận chứ. Gật gật đầu, bản thân hắn cũng đói bụng, Tề Duyệt làm ra đồ vật này nọ cũng không thể để tiểu bạch kiểm kia một mình ăn hết.

Thấy Hàn Phi gật đầu, Tề Duyệt liền trực tiếp an vị. Ba người đều lang thôn hổ yết mà gặm lấy gặm để. Không có thời gian mở miệng nói chuyện, mọi người đều chỉ lo gắp đồ ăn. Trong phòng chỉ có âm thanh nhai nuốt thức ăn, cũng không quản thịt xiên nướng có chút nóng, thổi thổi, từng ngụm từng ngụm ăn, thật sự là dị thường hưởng thụ. Ngay cả Lâm Vũ Trạch đạm mạc cũng híp mắt, không thể phủ nhận, ăn thực sự đã ghiền. Có thể ở mạt thế ăn mỹ vị như vậy, thật sự là hạnh phúc.

Tề Duyệt miễn cưỡng ăn hết miếng thịt cuối cùng, đánh một tiếng ợ. Tuy nói ba người đều là đại nam nhân, khẩu phần có chút lớn, nhưng Tề Duyệt làm rất nhiều, ba người đều hơi quá no.

Sau khi ăn xong ngồi trên ghế salông nhàn nhã rút thuốc lá ra, Tề Duyệt ngồi đối diện với Hàn Phi, ánh mắt hai người chạm nhau, chỉ thấy khóe miệng Hàn Phi giương lên, đối với cậu câu lên một tia cười ta nhàn nhạt, mê hoặc nhân tâm, hơi có chút ý vị sâu xa. Tên sắc phôi này!

Ngồi một hồi lâu Tề Duyệt mới cảm thấy bớt chướng ở bụng. Cậu nhận mệnh thu thấp chén đĩa trên bàn, không có biện pháp a, cậu không thể chịu được cảnh hỗn độn này, có lẽ cậu có một chút ít tính khiết phích đi. Với lại bộ dáng hai người kia chắc chắn là sẽ không dọn giúp, vì thế chỉ có thể là cậu. Ngay cả Lâm Vũ Trạch vừa rồi cũng thăng lên cấp ba, chỉ có chính cậu là yếu nhất. Dù sao mọi người đều có trách nhiệm, bọn họ phụ trách an toàn của cậu, còn cậu phụ trách giúp mọi người no bụng, thực phẩm cũng không phải do cậu xuất, bản thân cậu chỉ cần động thủ, kỳ thật cậu chiếm tiện nghi khá lớn đi.

Đem mọi thứ thu thập xong, Tề Duyệt mới vừa lòng dừng lại, ngã lưng lên ghế salông. Thiếu chút nữa đã quên, cậu vẫn chưa ăn bánh bao! Từ trong không gian lấy ra bánh bao đã làm trước, đưa cho Hàn Phi một cái. Nghĩ, nghĩ, lại đưa cho Lâm Vũ Trạch một cái, anh chính là ân nhân của cậu, nếu ngay cả anh cậu cũng không tin tưởng, kia chính cậu thật không biết thế giới này còn ai có thể khiến cậu tin tưởng hay không.

Lâm Vũ Trạch có chút kinh ngạc, thiếu niên này thế nhưng lại giống Hàn Phi có không gian dị năng? Anh cũng đã thăng lên cấp ba, vì cái gì không cảm giác được tinh thần lực của Tề Duyệt? Còn có, đối phương đưa anh bánh bao là có ý gì? Thấy Hàn Phi bình tĩnh ăn, xem ra không phải là lần đầu. Vì vậy anh cũng bỏ vào miệng, cẩn thận nhai, thưởng thức xem cái bánh bao này rốt cuộc có mùi vị như thế nào.

Thấy Hàn Phi ăn hết bánh bao, Tề Duyệt liền bật người dùng ánh mắt ngập nước nhìn hắn. Đối phương hiểu rõ ý cậu, vươn một ngón tay ra, một đạo điện quang theo ngón tay phát ra, xem ra lần này Hàn Phi nhận được quang dị năng.

Tề Duyệt lại chuyển hướng sang Lâm Vũ Trạch, chờ mong nhìn anh. Lâm Vũ Trạch nhướng mày, vươn tay đối với bức tường đối diện phóng ra gai gỗ. Anh nhận được chính là mộc dị năng, thực không ngờ cái bánh bao này lại có hiệu quả biến thái như vậy, có thể khiến người dùng nhận được thêm một dị năng. Bánh bao này là do Tề Duyệt làm? Như thế nào nó lại có được hiệu quả này? Dị năng của cậu là gì? Có vẻ rất mạnh a. Nội tâm Lâm Vũ Trạch tràn đầy nghi hoặc, nhưng anh không để lộ ra ngoài, biểu tình vẫn thực bình tĩnh.

Xem qua dị năng của hai người, trong lòng Tề Duyệt tràn ngập chờ mong, cậu cũng bắt đầu ăn một cái bánh bao. Hàn Phi ăn ba ngày, đều lĩnh ngộ công kích dị năng, Lâm Vũ Trạch mới ăn lần đầu cũng nhận được công kích dị năng. Xem ra lần này chắc chắn sẽ không có gì xảy ra đi? Hai ngày trước là do cậu xui xẻo mà thôi, lần này nhất định chắc chắn được.

Hàn Phi nhìn vẻ mặt chờ mong của Tề Duyệt, vừa ăn bánh bao vào liền suy sụp, dĩ nhiên hiểu rõ chân tướng. Xem ra cậu lại lĩnh ngộ một dị năng khó lường a. Nghiêng người, hắn hứng thú chờ Tề Duyệt tự nói ra.

Tề Duyệt cảm thấy cực kì ủy khuất, nhếch miệng: “Là tịnh thủy.” (a.k.a lọc nước:)) Quay đầu đi, đưa lưng về phía hai người còn lại. Chẳng lẽ muốn biến cường cũng có lỗi sao, đáng giận dị năng nấu ăn, đáng giận ***g hấp!

Lâm Vũ Trạch nghe xong cũng không chút kiêng kị phì cười, khóe miệng hiếm thấy giơ lên một tia tươi cười.

Hàn Phi nhìn bóng dáng cô đơn của Tề Duyệt, cũng cố nén cười, trong mắt mang theo sủng nịch. Hắn đã muốn hiểu rõ tâm tư của Tề Duyệt, đối phương muốn cấp tốc có một cái công kích dị năng. Ai, Duyệt Duyệt tiểu tâm can của hắn nha, cho dù ngươi cái gì cũng không có, Hàn Phi ca ca cũng sẽ bảo vệ ngươi.

Tề Duyệt càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng thương tâm, nếu đổi lại là người khác trọng sinh nhiều lần như vậy, không nói xưng bá toàn thế giới, kém cỏi nhất cũng phải thu thập đến hơn hai trăm tiểu đệ khiến người ta ngưỡng mộ đi. Như thế nào cậu lại không đuọc gì, chưa từ bỏ, tề Duyệt vận dụng dị năng tiến vào không gian của cậu.

Hàn Phi đã nhìn qua một lần, bản thân hắn cũng có không gian dị năng, hắn biết cậu đây là tiến vào trong không gian của mình. Không gian của Hàn Phi chỉ có thể vào ngốc nhiều nhất là hai giờ, nếu quá giờ thì hắn sẽ tự động bị đá ra, thật không biết không gian của tề Duyệt là dạng gì.

Lâm Vũ Trạch chỉ hơi kinh ngạc, cũng không có phản ứng gì thái quá, tương đối lãnh đạm. Trước đây anh từng gia nhập một đội ngũ khác vài ngày, cũng không thường nói chuyện với những người khác, anh vốn không biết nói gì hơn nữa lại không kiếm được đề tài nói chuyện. Lần này gia nhập cùng bọn họ, đơn thuần là do cảm giác đối với Tề Duyệt. Lại nói chính anh cũng không cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người bọn họ, nói như vậy cùng một chỗ với bọn họ không cần giống như ở chung với hững người khác luôn phải đề phòng, như vậy có thể giúp anh giảm bớt một chút cảm giác thần kinh bị buộc chặt trong mạt thế.

Tề Duyệt tiến vào trong không gian, đi vào gian phòng dùng để trữ đồ. Bốn bức tường kín, trờ bỏ cánh cửa thông qau gian phòng còn lại, cái gì cũng đều không có. Tề Duyệt từ trên xuống dưới sờ từng tảng đá, các góc tường, mặt tường cậu đều sờ qua, không có bất luận huyền cơ nào, cũng không có cơ quan…

Tề Duyệt chưa từ bỏ ý định tiến qua gian khác, là gian phòng xuất hiện cái ***g hấp thần bí kia. Gian phòng này chỉ có một cái bàn, ***g hấp chính là đặt trên cái bàn đó.

Tề Duyệt phát huy toàn bộ năng lực, nơi chốn tìm kiếm, ngã sấp trên đất quan sát tiểu phòng bếp, tìm kiếm khắp kọi góc ngách, đáng tiếc đều không có dấu vết…

Chỉ còn có trần nhà là cậu chưa sờ qua, kỳ thật cậu cũng muốn sờ sờ a, chính là rất cao, ít nhất cũng phải đến bốn, năm thước,…

Giằng co hồi lâu, Tề Duyệt rốt cuộc nhụt chí…

Cái không gian chết tiệt này! Muốn thăng cấp chỉ có thể nấu ăn!

====================

Mấy món ăn mọi người chịu khó nhìn hình nha TvT

[1] tương đại cốt

[2] ma lạt tiểu long hà

[3] nhục phiến sao thanh tiêu

[4] lương phan đậu giác phân tán phóng

[5] thịt hầm khoai tây

[6] bánh xé sợi

[7] mì Tứ Xuyên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK