Nhìn Viêm Bân càng ngày càng đến gần, trong lòng Tề Duyệt nỗi hận đang bốc lên, tuy rằng cậu biết tất cả không hẳn là lỗi của Viêm Bân, nhưng cậu chính là khống chế không được. Nghĩ đến trước kia Viêm Bân ở cùng Liễu Nguyệt, cậu liền tức giận đến cả người phát run. Còn có chuyện vào đêm năm năm trước, tiện nghi của cậu đều bị tên bại hoại này chiếm hết.
Híp mắt, môi cậu đã muốn bị cắn đến trắng bệch, cậu thật muốn biết người này tới đây làm gì. Theo đối phương tiếp cận càng ngày càng gần, nhịp tim của Tề Duyệt cũng cũng càng ngày càng kịch liệt.
Hỗn loạn bên cạnh đã muốn đình chỉ, Đường Tề gọi đến rất nhiều người lực lưỡng nhưng cũng phải rất vất vả mới tách được hai nhóm người ra. Hàn Phi giãy khỏi tay thủ hạ đỡ hắn, cũng hướng Tề Duyệt đi qua, không chút nào để ý mấy vết thương chảy máu trên mặt.
Đường Khả cũng đi qua.
Lâm Vũ Trạch nhìn vài người trước mặt, ánh mắt tối sầm lại, thời điểm thấy Viêm Bân anh cơ bản đã muốn xác định, cùng Đường Khả đánh nhau hẳn là Hàn Phi. Thế giới thật sự nhỏ a, nhiều năm như vậy không gặp, Tề Duyệt thế nhưng chỉ vừa mới đáp xuống trực thăng thì bọn họ lại hội họp. Nhìn mấy người kia tiếp cận Tề Duyệt, Lâm Vũ Trạch cũng đi qua.
Viêm Bân ánh mắt sắc bén, chau mày, đi tới trước mặt Tề Duyệt. Thời điểm chỉ còn cách cậu có một bước chân, gã vươn tay, ngón trỏ không tự chủ được chạm vào môi dưới đang cắn chặt của Tề Duyệt, đem phiến môi bị ngược đãi giải cứu.
Mọi người xung quanh hút một ngụm lãnh khí, tình huống này rất quỷ dị.
“Thao, ” Đường Khả nhìn thấy trực tiếp liền nổi giận, này mẹ nó y mặc kệ đám người kia là ai, trực tiếp lại giơ nắm đấm lên, y căn bản không phát hiện tính tình của mình càng ngày càng luống cuống, đã muốn phá hủy hình tượng quân nhân lãnh khốc y xây dựng mấy năm qua.
Đường Tề là một người ôn hòa, sau khi bình ổn được vụ hỗn loạn, hắn nghi hoặc đi theo Đường Khả, còn tính cấp mọi người giới thiệu một chút, ai ngờ không đợi hắn kịp mở miệng, Đường Khả lại giơ nắm tay lên một bộ đằng đằng sát khí, Đường Tề vội vàng giữ tay Đường Khả lại.
Động tác vừa rồi của Viêm Bân quả thật cũng đem hắn sợ ngây người, nhưng dù sao đối phương cũng là khách nhân, hắn cũng không thể nói gì. Đường Khả là người lãnh tĩnh, hôm nay lại làm sao vậy, hỏa khí lớn như vậy. Còn có thanh niên xa lạ xinh đẹp kia là ai? Tình huống hiện tại cũng không tốt cho hắn hỏi nhiều, Đường Tề vội vàng giảng hòa, cười cười nói: “Không đánh nhau không quen biết, mọi người hẳn là đã gặp qua, giao lưu công phu cũng không phân biệt nặng nhẹ a.”
Lâm Vũ Trạch cũng bởi vì động tác của Viêm Bân mà trầm mặt, đứng bên cạnh Tề Duyệt.
Viêm Bân nhìn cũng không thèm nhìn Đường Khả đang nổi giận đùng đùng, ánh mắt chỉ chăm chăm về phía Tề Duyệt, thái độ này lại càng chọc giận Đường Khả.
Hàn Phi ở một bên cũng không nhiều lời, trên mặt còn mang theo mấy vết thương xuất huyết, ánh mắt phức tạp nhìn Tề Duyệt.
Bị mọi người vây ở giữa Tề Duyệt nhất thời trợn tròn mắt, Viêm Bân hẳn là bị quỷ nhập vào người đi. Cậu thở cũng không dám thở mạnh, ngón tay của gã vẫn còn đặt trên môi cậu, Tề Duyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm Viêm Bân,
Viêm Bân là người luôn làm theo ý mình, căn bản sẽ không băn khoăn cảm thụ của những người khác, không thèm để ý người chung quanh, gã chỉ chú ý Tề Duyệt, ngón tay vẫn còn để trên phiến môi bị cắn của cậu. Xúc cảm thật mềm mại khiến gã như bị nghiện mà xoa ngón tay, qua lại nhu sát, động tác mềm nhẹ như muốn xóa đi vết răng trên phiến môi. Cảm giác được chủ nhân của phiến môi hơi run rẩy, khóe miệng gã khẽ nhếch, rốt cục thu tay về.
Oanh một chút, máu toàn thân đều vọt lên trên mặt Tề Duyệt. Nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên của đối phương, Tề Duyệt nhất thời liền có chút thẹn quá hóa giận.
“Có đi hay không.” Cậu lạnh mặt hỏi Đường Khả bên cạnh.
Đường Khả lập tức liền vui vẻ, nhiều người như vậy nhưng Tề Duyệt chỉ hỏi y, này đại biểu cho y không giống bọn họ, Đường Khả lập tức ôm Tề Duyệt, tràn đầy ý cười mà trấn an cậu: “Đương nhiên đi.” Thì thầm vài câu với Đường Tề bên cạnh xong, hai người xoay người bước đi.
Hàn Phi phẫn nộ muốn đuổi theo nhưng lại bị Viêm Bân giữ lại, nhìn hắn mà lắc lắc đầu.
Hàn Phi ảm đạm nhìn bóng dáng Tề Duyệt, có chút không phục, nhưng không nghĩ tới Tề Duyệt mới đi vài bước lại dừng lại, nháy mắt liền mừng rỡ, vừa định nói chuyện, lại chỉ thấy Tề Duyệt nhìn cũng không nhìn hắn một cái, lạnh mặt nói: “Anh có đi không a?” Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của người khác tiếp tục đi về phía trước, còn không quên kéo tay Đường Khả. Khóe miệng Lâm Vũ Trạch giương lên, nhanh chóng lướt qua hai người Viêm Bân, Hàn Phi, đuổi theo cước bộ Tề Duyệt.
Nhìn bóng dáng ngày càng xa, Viêm Bân như có điều suy nghĩ. Hàn Phi thì thực phẫn nộ, chất vấn Viêm Bân: “Kéo tôi làm gì? Mẹ, tiểu tử kia là ai?” Thái độ trương dương, hắn căn bản không thèm cố kỵ Đường Tề cùng những người của căn cứ B bên cạnh.
Viêm Bân quay sang, nhẹ nói: “Anh ta là nhân vật chính tối nay.”
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, Hàn Phi hiểu rõ nở nụ cười, phun ra một ngụm máu loãng, “Đi thôi, buổi tối còn có việc cơ mật.”
Nhìn hai nhóm người khi nãy còn đánh nhau đến khí thế ngất trời, Đường Tề đen mặt, mặc dù hắn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn đã thấy rõ ràng một chuyện, chỉ sợ Đường Khả cùng Hàn Phi không thể yên ổn với nhau.
Viêm Bân dừng bước, hướng về phía người trước mặt gật đầu, cũng không nói lời nào, gã vốn không phải là người nhiệt tình gì, chủ động chào hỏi đều xem như cực hạn.
“A? Đại mỹ nữ như thế nào lại tới nơi này?” Hàn Phi ngược lại dừng bước, trêu đùa hỏi Liễu Nguyệt không biết khi nào thì đứng ở cửa.
Liễu Nguyệt treo lên mặt nụ cười cương cứng vô cùng khó coi, “Lo lắng các anh gặp chuyện không may nên tôi mới chạy đến xem.” Cô quan tâm đề nghị, “Tôi giúp anh trị liệu một chút đi, như thế nào lại bị thương thành cái dạng này.”
“Không cần, chỉ là tiểu thương.” Hàn Phi chẳng hề để ý, tâm tình vốn có chút phẫn nộ theo lời nói của Viêm Bân đã muốn biến mất.
Liễu Nguyệt quan tâm hỏi: “Như thế nào lại đánh nhau? Có phải có hiểu lầm gì hay không?”
Hàn Phi cười nhạo một tiếng, “Hiểu lầm?” Bàn tay mò vào trong túi lấy ra một gói thuốc lá, ánh mắt lại nhìn về phía Tề Duyệt vừa rời đi, ý vị thâm trường mà nói: “Vị hôn phu của cô thật không tồi.” Nói xong liền rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, ngạo nghễ rời đi.
Nụ cười cứng ngắc trên mặt Liễu Nguyệt hạ xuống, ánh mắt phẫn hận nhìn về phương hướng Tề Duyệt, gắt gao nắm chặt hai tay, nhưng cả như vậy cũng không thể che dấu hận ý trong lòng cô. Tề Duyệt, ngươi lại muốn chết có phải hay không? Dám theo ta đoạt nam nhân, ngươi xứng sao.
“Liễu tiểu thư, cô như thế nào lại tới nơi này, cũng không phái người báo tôi một tiếng.” Đường Tề xử lý xong đám người kia vừa lúc nhìn thấy Liễu Nguyệt, liền tiến tới chào hỏi.
Liễu Nguyệt tức giận vừa lúc không có địa phương phát tiết, trực tiếp quát: “Lăn qua một bên.”
Đường Tề xấu hổ cứng người, trên mặt cũng có chút khó coi, hắn vẫn còn tưởng rằng nữ nhân này ôn nhu xinh đẹp, không nghĩ tới đều là giả dối.
Lời nói vừa thốt ra Liễu Nguyệt liền phục hồi tinh thần, lập tức hai mắt đẫm lệ, “Thực xin lỗi, Đường Tề ca, em chỉ là tâm tình có chút không tốt, bọn họ nói cho em biết, nói… nói…” Thanh âm thấp đi, “Nói Đường Khả là vì một tên nam nhân nên mới đánh nhau.”
Sau mạt thế tuy rằng nam nam đã muốn trở thành việc bình thường, nhưng điều này vẫn khiến Đường Tề khó trả lời, chỉ có thể ho khan hai tiếng che dấu xấu hổ, bất quá ấn tượng tốt trước kia đối với Liễu Nguyệt đã hoàn toàn sụp đổ, “Em khẳng định nghe lầm rồi, đi thôi, sắc trời không còn sớm, lát nữa yến hội bắt đầu sẽ có rất nhiều khách nhân cần em chiêu đãi.”
Liễu Nguyệt biểu tình cô đơn, suy sụp nhỏ giọng đáp ứng: “n.”