Tâm tình Hàn Phi thực phức tạp, vừa mới nuốt bánh mì xuống hắn phát giác một dòng khí ở trong thân thể chạy tán loạn, là tinh thần lực của dị năng giả, nhưng rõ ràng bất đồng so với của hắn. Vừa rồi sau khi ăn bánh mì, trong người hắn liền xuất hiện thêm một cỗ tinh thần lực.
Thấy ánh mắt chờ đợi của Tề Duyệt, Hàn Phi cười cười phóng ra một cái băng trùy, giống như tên rời cung thật sâu cắm vào bức tường đối diện.
Tề Duyệt mở to miệng, nhìn nhìn mặt tường, là băng trùy thuật, Hàn Phi không phải có hỏa cùng không gian dị năng thôi sao? Chẳng lẽ có liên quan đến việc ăn bánh bao? Bánh bao có thể tạo ra dị năng khác? Lại quay đầu nhìn về phía Hàn Phi, chỉ thấy hắn đại khái đoán được vấn đề cậu muốn hỏi, hướng về phía cậu gật gật đầu.
Tề Duyệt mừng rỡ, quả như cậu mong muốn, dị năng của cậu không phải yếu, cậu đời này vẫn có khả năng sử dụng dị năng công kích, như vậy nha, về sau lão tử không cần đi theo mông người khác nữa, lão tử muốn tìm địa phương an toàn, tự do phát triển a!
Tề Duyệt cúi đầu, híp mắt, bắt đầu vì bản thân mà tính toán. Thực phẩm trong không gian đủ để cậu sử dụng trong một năm, những món ăn trước mạt thế cậu chế biến căn bản chưa động qua nhiều, còn có vằn thắn lúc luyện tập cũng còn rất nhiều. Xem ra hiện tại cậu vẫn phải đi theo Hàn Phi, trong không gian của Hàn Phi có rất nhiều nguyên liệu, cậu phải nhân cơ hội lấy đi một ít.
Chờ đến khi chuẩn bị tốt thực phẩm, cấp bậc dị năng cảu cậu cũng cao hơn thì trước hết cậu sẽ tìm Lâm Vũ Trạch, sống nhiều năm như vậy, chỉ có anh đối tốt với cậu, thời điểm cậu nghèo túng như vậy anh vẫn nguyện ý giúp đỡ cậu, cậu nhất định phải hồi báo anh tất cả.
Đến lúc đó nếu Lâm Vũ Trạch nguyện ý, cậu sẽ nghĩ biện pháp mang anh cùng bà của anh đi đến căn cứ B, thế trước cậu sống chín năm, căn cứ B đều bình yên vô sự, xem ra nơi đó thật an toàn. Còn về những chuyện về sau, thì cứ chờ về sau hãy tính.
………..
Mừng rỡ qua đi quả nhiên là đại bi, mới vừa rồi còn cao hứng, chờ hơi tỉnh táo cậu lại phát hiện vì sao bản thân cậu không có phản ứng gì, cho dù phóng không được băng trùy thì thả ra những thứ khác cũng không tồi mà! Thử thử, vẫn không được! Cậu phát không ra dị năng. Lại thử dùng tinh thần lực, cũng không được! Xảy ra chuyện gi? Tại sao những người khác lại có, cậu lại không được?(Ẻm vỡ mộng)
Hàn Phi ở bên cạnh nhìn Tề Duyệt, ánh mắt loạn chuyển, vừa thấy tiểu tử này đánh cái chủ ý gì, biểu tình biến hóa liên tục, hắn xoa xoa cằm, trên mặt mang ý cười, “Này tiểu nhân nhi, thật đáng yêu nha.”
Tề Duyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Phi, không thể tin được, lời nói vừa rồi là từ trong miệng Hàn Phi thốt ra?
“Đôi môi này quả thật câu hồn nha, trời sinh chính là chờ bị mình đè xuống yêu thương.” (=]])
Mặt Tề Duyệt bạo hồng.
Này…Đây không phải là lời nói từ miệng Hàn Phi, miệng của hắn vừa rồi không hề động.
Này… Lời này là vừa rồi Hàn Phi suy nghĩ trong lòng…Mà cậu lại có thể đọc suy nghĩ của hắn…
Hàn Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tề Duyệt, kinh ngạc, “Tiểu tử này thẹn thùng a. Thật muốn liền đem cậu áp trên mặt đất trực tiếp làm.” (=]]]])
Tề Duyệt trên mặt từ hồng chuyển trắng, kháo!! Cái tên lưu manh này!! Cái tên xã hội đen chết tiệt này dám YY cậu!
Lão tử rõ ràng là bị ngươi chọc đỏ mặt, được không! Về sau xem ra phải giữ khoảng cách với hắn, tâm người này rất xấu xa, thế nhưng tưởng, tưởng những chuyện dơ bẩn như vậy.
Hàn Phi càng xem Tề Duyệt càng thấy vừa lòng, như thế nào lại không sớm phát hiện ra tiểu nhân nhi này thú vị như vậy, ngay cả bộ dạng tạc mao cũng thật đáng yêu, nhìn Tề Duyệt đối với hắn hừ mạnh một tiếng, hắn có chút không rõ.
Tề Duyệt bối rối qua đi tiếp tục dùng phần bột còn lại làm bánh bao. Cậu âm thầm mắng chửi bản thân, như thế nào cậu càng ngày lại càng giống phế vật, đồng dạng ăn bánh bao gây ra dị năng, Hàn Phi người ta gây ra chính là công kích băng, cậu như thế nào lại có thuật đọc tâm một chút lực công kích cũng không có!!
Tề Duyệt lại oán thầm cái tên Hàn Phi kia, thối xã hội đen không biết xấu hổ! Tuổi của lão tử cũng đủ làm gia gia ngươi. Còn đáng yêu, đáng yêu cái rắm, ngươi mới đáng yêu, cả nhà ngươi đều đáng yêu! Cũng dám đối lão tử YY. Thật sự là tức chết cậu mà!!!!
Đương lúc Tề Duyệt thu bánh bao vào trong không gian, Hàn Phi đánh vỡ an tĩnh giữa bọn họ.
“Hiệu quả đã không còn, dị năng đã tiêu thất.”
“Thời gian bao lâu?” Tề Duyệt hỏi, cậu không có đồng hồ, không có cách nào tính thời gian.
“Vừa đúng mười phút.”
Gật gật đầu, Tề Duyệt lại lấy ra một cái bánh bao, ý bảo, “Lại ăn một cái thử xem.”
Hàn Phi cầm bánh bỏ vào trong miệng, gật gật đầu với Tề duyệt, “Có, giống như vừa rồi vậy.”
“Xem ra, ăn một lần có thể gây ra dị năng khác một lần, duy trì liên tục mười phút.”
“Vẫn là băng dị năng sao?” Tề Duyệt hỏi.
Hàn Phi gật gật đầu.
Tề Duyệt đăm chiêu, “Không biết nếu để ngày mai sử dụng, dị năng có thể biến hóa hay không?”
Đột nhiên nghĩ đến những suy nghĩ vừa rồi của Hàn Phi, Tề Duyệt xoay người không quan tâm hắn.
Hàn Phi có chút buồn cười nhìn Tề Duyệt, cậu đây là điển hình của lợi dụng xong liền ném, này cũng không tốt nha.
Từ trong túi rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi, nhả ra, “Thân phận của mình, tướng mạo của mình đều có thể khiến nữ nhân mê muội, như thế nào tới cậu thì một chút cũng không phát huy tác dụng?”
Lời Hàn Phi nói trong lòng không cẩn thận truyền qua tinh thần lực vào tai Tề Duyệt. Tề Duyệt tức giận đến muốn bạo, lão tử không phải nữ nhân được không, dùng bộ dạng đối phó nữ nhân đối với lão tử ta mới mặc kệ.
Tề Duyệt lại làm thêm vài ***g bánh bao liền thu hồi lại, cậu không dám làm nhiều, bên ngoài còn có rất nhiều người, nếu làm nhiều, mùi hương sẽ truyền ra bên ngoài, đưa tới phiền toái không cần thiết thì xong rồi. Hai người tùy tiện ăn chút gì để đầy bụng.
Sắc trời dần dần buông xuống, thời tiết lại phá lệ quỷ dị, trở nên lãnh, âm hàn, rét lạnh giống như mùa đông vậy.
Hàn Phi đi ra ngoài xe, giả vờ giống như từ trên xe xuống, từ không gian lấy ra áo lông, hai cái giường, chăn bông ôm vào phòng.
Những người trụ các phòng bên cạnh cũng tiến tiến xuất xuất bắt đầu dọn đồ vật. Xem ra bọn họ đi không ít người, xem xét cũng thật toàn diện, mang theo không ít đồ vật nha.
Hàn Phi cầm vật dụng về phòng, phân cho tề Duyệt, hai người thay đồ, đem một cái chăn bông phủ lên giường, còn một cái thì phủ người lên cả hai. Hai người đem giường, tủ, ghế trong phòng hủy đi châm lửa, trên người khoát chung một cái chăn ngồi sưởi ấm.
Hai người ngồi ở kia, thật ấm áp, cũng thật xấu hổ.
Những gian phòng bên cạnh thỉnh thoảng thường truyền ra tiếng rên rỉ. Thính lực của dị năng giả rất tốt, hai người nghe được rất rõ ràng hưng phấn của nam nhân trong lời nói tục tĩu hỗn loạn, nữ nhân lại phát ra những tiếng rên bén nhọn phân không rõ là khoái cảm hay khó chịu. Bất quá theo tình hình buổi chiều, hẳn là các cô gái này đều tự nguyện đi. Nữ nhân sẵn sàng bán đứng thân thể để tìm kiếm sự che chở của đám người kia.
Vừa sưởi ấm Hàn Phi vừa nhìn chằm chằm mặt cậu, Tề Duyệt không biết là do nóng hay do xấu hổ, cậu cảm thấy mặt mình nóng đến lợi hại. Hàn Phi rất có khí chất, ngũ quan tuấn tú mang theo mị lực của nam nhân thành thục. Tề Duyệt chỉ có thể không ngừng di động vị trí, tận lực cách xa Hàn Phi một chút. Thanh âm của đám người bên ngoài một trận lại một trận truyền đến, càng ngày càng kịch liệt, chính cậu cũng nghe thấy được, Hàn Phi không có khả năng không nghe thấy, nghĩ đến những suy nghĩ buổi chiều cậu đọc được của Hàn Phi, tâm càng nhảy lợi hại.
Tề Duyệt đem toàn bộ đều quy cho đám người bên ngoài, cậu là một nam nhân bình thường, nghe những âm thanh đó có phản ứng cũng là bình thường. Tề Duyệt tự an ủi bản thân, cậu mặt đỏ tim đập cùng Hàn Phi tuyệt đối không có quan hệ. Đang suy nghĩ miên man, Hàn Phi ngồi bên cạnh cậu một phen liền đem Tề Duyệt kéo vào trong ngực.
Hàn Phi tiến đến bên tai Tề Duyệt, lần lượt gặm cắn lỗ tai cậu, nói: “Tựa sát vào sẽ ấm hơn, sao ngươi lại xích ra xa như vậy, đều muốn thoát ra khỏi chăn đi.” Nói xong còn thổi một hơi vào lỗ tai Tề Duyệt, rất bất mãn đối phương cách hắn xa như vậy, vẫn là ôm tiểu gia hỏa này thoải mái. Cằm Hàn Phi tựa vào cổ Tề Duyệt dùng sức cọ cọ.
Oanh một tiếng
Đầu óc Tề Duyệt trống rỗng, cơ thể nóng lên, nhìn bộ dáng Hàn Phi đùa giỡn cậu, đầu óc đều nóng lên, tự động đem miệng tiến lên. Bọn họ chỉ là nam nhân an ủi lẫn nhau thôi, cho dù phải làm thì cậu cũng phải ở mặt trên, vũ lực cậu không bằng đối phương, nhưng nếu làm việc kia thì cậu không thể chịu thiệt, cậu phải làm công! (rất tiếc là không được đâu em =]])
Hàn Phi thấy đối phương chủ động liền toàn lực phối hợp. Hai người đồng thời ôm nhau, miệng lưỡi giao triền….
Bên ngoài truyền đến tiếng xe ôtô, càng ngày càng gần, tiếp đó ngừng lại trước cửa tòa tiểu viện của họ. Thanh âm mở cửa xe, thanh âm người bước xuống, thanh âm nói chuyện của nam nhân cùng nữ nhân cùng thanh âm đóng của xe vô cùng lớn tiếng, chói tai.
Hàn Phi bất đắc dĩ đem đầu lưỡi từ trong miệng Tề Duyệt rút ra, một chuỗi nước bọt không thể khống chế chảy ra khi bọn họ tách ra, ánh mắt Hàn Phi căng thẳng, đem Tề Duyệt đang thở hổn hển ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn hai má cùng lỗ tai của cậu, “Ngoan, có người đến.”
Bản thân hắn cũng có chút nhịn không được, mẹ nó, chỉ có bản thân hắn mới biết hiện tại hắn hận không thể lập tức đến căn cứ như thế nào, đem tiểu tử câu nhân này trực tiếp làm. Đến lúc đó nhất định phải đặt cậu lên giường, khiến cậu ba ngày ba đêm không thể bước xuống.
Tề Duyệt trước thời điểm sưởi ấm đã ăn một cái bánh bao nhỏ, hiểu quả hiện tại còn chưa hết, cậu nghe được suy nghĩ của Hàn Phi, trong lòng lại một trận tức giận. Mẹ nó, thật sự là phế vật, thật là thất vọng mà, mới bị đối phương thân vài cái liền chân nhuyễn, cho dù muốn làm thì cũng phải là lão tử làm hắn. (thế mà em đòi thượng anh =]])
m thanh ầm ĩ bên ngoài ngày càng gần, đẩy cửa, một đám người đi vào gian phòng của Hàn Phi. Đám người vừa vào kia không đoán được trong phòng sẽ có người, hơn nữa còn là tình huống như vậy.
Hai người trong phòng cũng ngây ngẩn cả người, đây tính là cái gì? Lại chạm mặt, chẳng lẽ là duyên phận? Hay nên nói là oan gia ngõ hẹp?