Hút xong một điếu thuốc, Trần An Bình lấy ra chiếc điện thoại di động Nokia có hơi cổ điển của mình, chuẩn bị gọi điện cho Tô Đại Thành.
Thật ra lúc vừa ghé mua thuốc lá, Trần An Bình đã liên lạc với Tô Đại Thành, bên phía Khương Nam đã có dặn dò việc này, Trần An Bình cũng nhân lúc phỏng vấn đi thăm công ty, dù sao hiện tại Công nghệ Đổi mới Thâm Lam cũng là công ty riêng của anh, phải quan tâm một chút.
Không ngờ chị họ của anh Viên Tiểu Mạn và Mã Hồng Trạch không muốn anh được thuận lợi, nên đã cấu kết trước với Giám đốc nhân sự Lý Minh Lượng, xu hướng không lành mạnh này cần phải bị loại bỏ!
Công nghệ Đổi mới Thâm Lam sản nghiệp của Trần An Bình này, không phải là nơi chứa chấp những việc xấu ác.
“Ha ha, cho tôi một cơ hội? Cậu đã ở tù điên mất trí luôn rồi sao? Ai đã cho. cậu can đảm để nói chuyện với tôi như thế này với tư cách là một tên tội phạm lao động cải tạo?”
Lý Minh Lượng nhấc điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho ai đó.
“Két!”
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng bước vào.
“Tổng giám đốc Tô...”
Lý Minh Lượng sửng sốt và nhanh chóng bước tới chào hỏi.
Đáng tiếc, Tô Đại Thành thậm chí không thèm nhìn Lý Minh Lượng mà xoay. người đi về phía Trần An Bình.
Cậu Trần, xin chào, xin chào, thực xin lỗi, trên đường xảy ra tắc đường, để cậu phải đợi lâu, xin lỗi xin lỗi”.
Tô Đại Thành đã xem qua ảnh của Trần An Bình, khi Công nghệ Đổi mới Thâm Lam được sang tên cho Trần An Bình ngày hôm qua, Khương Nam đã có dặn dò
với Tô Đại Thành.
Trần An Bình, người mặc bộ quần áo đơn giản và hơi tồi tàn trước mặt mới là chủ của ông ta.
“Ừ, không sao đâu, tôi cũng mới đến cách đây không lâu”.
Trần An Bình đưa tay nhẹ nhàng nắm tay, ánh mắt đảo qua, rơi vào người Lý Minh Lượng.
“Xoẹtl”
Sắc mặt Lý Minh Lượng lập tức tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy, trên trán đổ mồ hôi hột.
Ông ta ngơ ngác! Vậy là cậu ta thực sự biết Tổng giám đốc Tô?
Tô Đại Thành còn nở nụ cười nịnh nọt gọi cậu ta là gì? Tội phạm lao động cải tạo? Không, là cậu Trần!
“Trần, cậu Trần, sao cậu không nói sớm là cậu biết Tổng giám đốc Tô...” Lý Minh Lượng phản ứng lại rất nhanh.
“Không cần, tôi vẫn thích vẻ ngoài ngang ngược của ông hơn, ông vẫn nên gọi tôi là tội phạm lao động cải tạo đi, tôi nghe có vẻ quen thuộc hơn”.
Trần An Bình trực tiếp ngắt lời, trong lòng không ngừng cười lạnh.
Đây là sức mạnh của quyền lực sao?
Chỉ vì lời nói và thái độ của Tô Đại Thành, Lý Minh Lượng - Giám đốc nhân sự luôn miệng bảo anh cút ra ngoài và mắng anh là tội phạm lao động cải tạo, lập tức trở nên giống như con chó vẫy đuôi lấy lòng.
Thái độ ngang ngược vừa rồi đã biến mất và không còn tồn tại nữa!
“Cái gì? Có chuyện này sao?”
Tô Đại Thành nghe được lời này thì rất tức giận, ông ta không phải kẻ ngốc, một số chuyện ở nơi làm việc ông ta đều biết, trong công ty thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện, ông ta căn bản cũng không quan tâm, chỉ cần không gây ra chuyện lớn,
ông ta chỉ cần nhắm mắt làm ngơ là xong.
Nhân viên của công ty làm việc vì tiền, ban lãnh đạo thì không chỉ làm việc vì tiền mà còn vì quyền lực. Họ khao khát cảm giác có quyền lực trong tay.
Tuy nhiên, Lý Minh Lượng đã không may mắn, xúc phạm Trần An Bình.
Đối với Tô Đại Thành, anh có phải là tội phạm lao động cải tạo hay không cũng không quan trọng, giờ đây anh đã là cấp trên trực tiếp của ông ta!
“Tổng giám đốc Tô, không, tôi...” “Lý Minh Lượng, tôi tuyên bố ông đã bị sa thải, bây giờ hãy thu dọn đồ đạc cá nhân của mình đi, tôi cho ông một giờ để rời khỏi công ty, tiền lương tháng này và
trợ cấp thôi việc sẽ được gửi vào thẻ của ông vào tháng sau!”
Tô Đại Thành cần phải thể hiện thái độ trước mặt Trần An Bình, đồng thời cũng thế hiện thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn của mình.
“Tổng giám đốc Tô...” “Cút!”
Tô Đại Thành trợn to hai mắt: “Tôi chỉ cho ông một giờ, đừng ép tôi gọi bảo vệ ném ông ra ngoài, hừ!”
Lý Minh Lượng chật vật như một con chó chết chủ, nhìn Trần An Bình đang cười nhạo mình, trong đầu ông ta đột nhiên hiện lên một dòng chữ.
- Trời xanh đâu bỏ qua cho ail Tuy nhiên, quả báo này thật sự đã đến quá nhanh. “Cậu Trần, phiền cậu có thể đến văn phòng của tôi ngồi một lát được không?”