Xe, chính là nơi mà cặp tình nhân của bọn họ tiểu có thể thân mật nhất, nếu như Trần An Bình mặt dày ngồi xe của bọn họ, bọn họ còn thân thiết như thế nào được nữa?
“Không phải thế”.
Viên Tiểu Mạn nói: “Cậu ta nói mình có xe, có thể tự lái xe đi làm”.
“Nó có xe? Nó lấy đâu ra tiền mua xe? Không phải em nói bọn họ rất nghèo. sao? Còn tìm nhà bọn em mượn không ít tiền mà”. Mã Hồng Trạch vừa nghe ngây ngẩn cả người.
“Cậu ta nói là tự mình đi mượn, ai biết được”.
Khuôn mặt đẹp đế của Viên Tiểu Mạn xuất hiện sự châm chọc: “Đoán chừng mượn chắc là cũng chỉ mượn được chiếc xe QQ đã đi được mười mấy năm rồi
thôi, vậy có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Có lẽ cũng sắp vứt đi được rồi”.
“Đúng vậy, ai sẽ qua lại với một tên tội phạm cải tạo cơ chứ, đây không phải tự giáng thân phận của mình sao?”
Mã Hồng Trạch vừa nghe thấy thế cũng nở nụ cười, không đến ngồi ké xe thì càng tốt, không làm chậm “công cuộc phát động tấn công” Viên Tiểu Mạn.
“Hừ, cũng chỉ là nể mặt ba em, nếu không... “Chị Tiểu Mạn, xin lỗi, đã cản đường đi vào ga ra của hai người rồi”. Đúng lúc này, Trần An Bình vừa mới quẹt thẻ xong xuống lầu, vốn chuyện quẹt thẻ chỉ là chấm vân tay, không khéo hôm nay lại nhiều người, máy chấm công không chấm được, nếu không Trần An Bình đã sớm xuống rồi.
Đúng lúc này, Trần An Bình vừa mới quẹt thẻ xong xuống lầu, vốn chuyện quẹt thẻ chỉ là chấm vân tay, không khéo hôm nay lại nhiều người, máy chấm công không chấm được, nếu không Trần An Bình đã sớm xuống rồi.
Nói đến đây cũng trùng hợp, xuống lầu thì nhìn thấy xe của Viên Tiểu Mạn.
Trần An Bình mang theo tâm trạng thuận theo hòa khí sẽ có tài lộc, đi lên xin lỗi Viên Tiểu Mạn trước.
“Ơ, cậu cũng lái xe đến đây...”
Viên Tiểu Mạn bỗng nhiên phục hồi tinh thần, chỉ vào Mercedes G63 phía trước nói: “Đây là xe của cậu?”
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mã Hồng Trạch cũng choáng váng, vốn dĩ anh ta còn muốn cười chê Trần An Bình một chút, tốt nhất có thể khiến anh tức giận đến mức chủ động từ chức, mắt không thấy tâm không phiền, vừa nhìn Trần An Bình lấy chìa khóa xe ra.
Đứng hình luôn.
“Cậu... G63 của cậu?”
Mã Hồng Trạch và Viên Tiểu Mạn liếc nhìn nhau, thầm nuốt nước miếng.
“Không phải, tôi lấy đâu ra tiền mà mua? Đây là xe của bạn, cậu ấy mới vừa mua xe mới nhờ em hỗ trợ chạy cho đỡ hoen gỉ”. Trần An Bình nói ra lý do thoái thác của Tế Cửu.
Anh không phải cố ý giả bộ khiêm tốn, chỉ là muốn xem xem khi mình đang nghèo túng, ai sẽ coi mình là người.
“Hai người chờ một chút, tôi lập tức lái xe đi”. Trần An Bình cười cười với hai người, lai xe đậu vào trong hầm để xe.
“Xì, khoe khoang cái rằm, xe cho dù có tốt cũng là người khác, chẳng có liên quan gì đến cậu, đắc ý cái gì mà đắc ý?”
Ngồi vào xe, Viên Tiểu Mạn không vui.
Trần An Bình, là một tội phạm cải tạo mới được phóng thích, dựa vào cái gì lái Mercedes G63 hơn ba trăm vạn?
Cả nhà Trần An Bình nghèo đến mức lúc nào cũng muốn nhà mình giúp đỡ, có tư cách gì lái chiếc xe tốt như vậy?
Viên Tiểu Mạn không thể chấp nhận được!
“Tiểu Mạn, đừng tức giận, để cho cậu ta đắc ý đi, cũng không đắc ý nổi vài ngày đâu, người ta không phải nói rồi sao? Là mượn của bạn, sớm muộn gì thì cũng phải trả lại cho người ta”.
Trong mắt Mã Hồng Trạch hiện lên một tia lo lắng: “Anh nghe nói linh kiện của Mercedes G63 hơi đắt, em nói xem, ngộ nhỡ trên đường không cẩn thận làm trầy xước, nó có bồi thường nổi không?”
“Cũng đúng, để cho nó đắc ý vài ngày trước đi, qua một khoảng thời gian ngắn nữa không còn xe nữa, mọi người cũng thấy rõ ràng tên này là loại người gì rồi”.
Viên Tiểu Mạn cũng từ từ nghĩ thông suốt, có câu nói rất hay, đợi đến khi thủy triều rút đi, ai đang bơi khỏa thân thì nhìn cái biết liền.