Sau khi bị cha già mắng, Khương Thượng Khôn đứng ở cửa đợi Trần An Bình như một đứa bé gác cửa.
Khương Thượng Khôn dở khóc dở cười khi nhìn thấy Trần An Bình đi xe đạp công cộng đến.
“Chỉ cần gọi điện là tôi sẽ tới đón cậu ngay, cậu làm như vậy, người khác sẽ cho rằng nhà họ Khương chúng tôi không biết điều”.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Khương Thượng Khôn đang suy nghĩ nên tặng Trần An Bình loại xe nào.
“Không có gì, đạp xe đạp tập thể dục”.
Trần An Bình cảm thấy không sao cả và lắc đầu, sau khi đậu xe cẩn thận mới cùng Khương Thượng Khôn tiến vào trong sân.
Một gia đình giàu có.
Trần An Bình âm thầm tặc lưỡi, dù sao cũng là đệ nhất gia tộc ở Thiên Hải, nói tới trang viên lớn ở giữa sườn núi, không có năm sáu mục tiêu nhỏ thì không xuống được.
“Cậu An Bình, cuối cùng tôi cũng chờ được cậu tới rồi, mời ngồi đi”.
Khi họ đi tới hoa viên phía sau, Khương Văn Sinh đứng dậy chào đón.
“Chào ông Khương”.
Trần An Bình gật đầu với ông lão và ngồi xuống mà không có chút khách sáo.
“Cậu An Bình, lần trước cũng may gặp được cậu, nếu không ông già này cũng đã mất mạng rồi, sau đó tôi có hỏi bác sĩ, ông ấy nói cậu dùng một phương pháp
rất cổ xưa, thậm chí thần bí để trị bệnh cho tôi”.
Khương Văn Sinh không nói vòng vo, trong khi cảm ơn anh thì ông ấy cũng hỏi thăm thông tin về Trần An Bình.
Mặc dù Khương Văn Sinh đã cho người điều tra Trần An Bình, nhưng trong đó có khoảng trống ba năm, cho dù Khương Văn Sinh có vận dụng mối quan hệ nào thì cũng không tìm thấy bất cứ điều gì.
Ba năm qua, cậu ta thực sự đã ở trong tù sao?
Khương Văn Sinh không tin.
“Ông Khương, ông là người lớn, có thể gọi tôi là An Bình hoặc Tiểu Trần là được”.
Trần An Bình đương nhiên biết ý đồ của Khương Văn Sinh: “Trước đây nhà tôi đã từng có một phòng khám bệnh, tôi đã học được rất nhiều điều từ ông nội và ba mình, mà tôi cũng từng là sinh viên y khoa, mặc dù đã bị đuổi học...”
Trần An Bình không nói tiếp, anh tin tưởng nhà họ Khương có thể tra ra được. những tin tức này, anh cũng đã nói cho Khương Nam và Khương Thượng Khôn, nên không có lý do gì Khương Văn Sinh không biết rõ.
“Về bệnh của ông Khương, tôi đã gặp nhiều lần rồi nên cũng có chút kinh nghiệm xử lý, không có gì thần bí hay không thần bí cả”.
Trần An Bình chưa bao giờ nghĩ rằng trung y thần bí, đó là một loại y thuật chữa bệnh cứu người.
Người nói trung y thần bí là do không hiểu trung y mà thôi.
“Ba, Tiểu Trần rất khiêm tối u ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có y thuật tốt, bây giờ người trẻ tuổi khiêm tốn như vậy cũng không có nhiều đâu”. Khương Thượng Khôn vừa cười vừa rót trà cho hai người nói.
“Đúng vậy, có quá ít người trẻ tuổi khiêm tốn như Tiểu Trần, theo ông già này thấy, y thuật của Tiểu Trần cũng ngang ngửa với các danh thủ quốc gia ở kinh đô, tương lai có triển vọng vô hạn...
Khương Văn Sinh vuốt râu rồi nịnh nọt.
Trần An Bình nghe vậy cau mày, anh không thích kiểu khen ngợi này, nhất là khi Khương Văn Sinh còn là vai vế ngang với ông nội của anh, cho nên anh luôn
cảm thấy khó xử.
“Ông Khương, chú Khương, nếu hai người có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, con người của tôi thích nói thẳng hơn”.
Trần An Bình ngắt lời hai người, thật sự không thể nghe thêm nữa.
*Ặc.