Nhưng mà, nhưng Trần An Bình vừa mới lên lầu ba nội khoa, truyền đến một trận tạp âm ồn ào: “Không đồng ý, tôi không đồng ý với phương án này!”
“Một đám lang băm!”
Trong hành lang, một người đàn ông trung niên ử đang nổi trận lôi đình: “Tất cả các anh, các chị ai cũng đều là phế vật, không chữa khỏi được bệnh của vợ tôi, còn muốn thông lỗ đít của vợ tôi?”
“Đệch!”
“Anh Hà, xin anh đừng tức giận, đây là phương án điều trị tốt nhất, hữu hiệu nhất mà trước mắt chúng ta nghĩ ra rồi”.
“Dạ dày của chị Hà giống như là, nói như thế nào đây, giống như là vùng đất hoang không có thức ăn, cũng gần tương đương với súc ruột, thức ăn được nuôi trồng khỏe mạnh trong cơ thể chị Hà...”
“Anh câm mồm cho ông”.
Vừa nghe lời này, người trung niên được gọi là anh Hà kia giận tím mặt, gân xanh trên trán nổi cả lên.
Súc ruột, mà không phải là đang làm lạp xưởng.
Là thông qua lỗ đít người bình thường bài tiết phân, dùng thuốc tiêm vào trong cơ thể bệnh nhân, loại điều liệu vô nhân đạo này, mặc dù có hiệu quả, nhưng trên 90% người bệnh đều không chấp nhận được.
Còn đặt ống?
Con mẹ nó, vợ của ông, khi nào thì đến phiên các người đặt ống?
“Để cho viện trưởng của các người đến đây gặp tôi, hôm nay, nếu không thể
giải quyết vấn đề của vợ tôi, tôi sẽ phá nát cái bệnh viện rách nát này, đỡ cho một đám đồ tể mặc áo trắng hại người!”
Người đàn ông trung niên họ Hà lúc này thật sự rất tức giận. “Ông Hà...” “Bảo viện trưởng các người cút ra đây!”
Bác sĩ lớn tuổi hết cách, chỉ có thể nó với cô y tá ở bên cạnh: “Đi, mau đi, gọi viện trưởng đến đây, Ông Hà đang tức giận”.
Bác sĩ lớn tuổi cũng rất bất đắc dĩ, ông Hà trước mắt cũng không phải người thường.
Hà Chấn Quốc, một đại gia trong ngành bất động sản của thành phố Thiên Hải, gia tài cả có mấy chục tỷ tệ, thậm chí đã từng bò lên bảng xếp hạng những người giàu có ở trong nước, ở trong giới có danh xưng mỹ miều “Đại gia ngành bất động sản”.
Tòa nhà y học của bệnh viện nhân dân số 2 Thiên Hải chính là do ông ấy quyên góp xây dựng, ngoài ra mỗi năm còn quyên góp trên một triệu tệ, ủng hộ việc phát triển xây dựng y tế.
Phía bệnh viện dám không coi trọng sao?
Chỉ tiếc, bệnh của phu nhân Phương Tĩnh của Hà Chấn Quốc, đích xác rất quái dị, có thể ăn có thể uống có thể đi tiểu, nhưng lại không thể đi nặng, đây không phải là muốn nghẹn chết một người đang sống sờ sờ ra đó sao?
Căn bệnh này, đã nằm bệnh viện suốt một tuần, không có tiến triển gì.
Bất đắc dĩ, mọi người mới thảo luận rồi đưa ra một biện pháp súc ruột, đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ nhất.
“Ai da, giám đốc Hà, xin lỗi xin lỗi, đúng lúc có một bệnh nhân...”
Rất nhanh, phó viện trưởng bệnh viện Lý Tùng Nhân đến, phía sau Lý Tùng Nhân còn có đứa cháu trai bảo bối Cao Dương đi theo.
Lý Tùng Nhân là chủ nhiệm bệnh viện, đồng thời cũng đảm nhiệm chức vụ phó viện trưởng, tay nắm thực quyền.
“Ông bớt nói nhảm đi!”
Hà Chấn Quốc đen mặt, không nể mặt Lý Tùng Nhân chút nào.
Hôm nay tôi chỉ nói một câu, bệnh của vợ tôi có thể chữa được không?”
“Chữa được, chắc chắn có thể chữa trị được”.
Ánh mắt của Lý Tùng Nhân chuyển động, ông ta đương nhiên biết phương án chữa trị của Phương Tĩnh, chính là do ông ta chủ trì cuộc họp rồi quyết định, bởi vì biết người bệnh không thể chấp nhận được, lúc này mới lựa chọn tránh né.
Nhưng không nghĩ tới vẫn không tránh được, vẫn cứ là bị gọi lại. “Điều trị như thế nào?”
Hà Chấn Quốc từng bước ép sát: “Khi nào thì có thể chữa khỏi? Hôm nay ông cho tôi một câu trả lời chính xác”.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Tôi...”
Lý Tùng Nhân tê dại cả người đao cũng đã kề trên cổ, còn giả bộ qua loa như thế nào được nữa?
“Ông Hà, ngài đừng sốt ruột, bệnh viện chúng tôi có rất nhiều bác sĩ ưu tú, ví dụ như vị bác sĩ Tô Mộ Tuyết bên cạnh ngài này, đừng nhìn cô ấy trẻ tuổi, nhưng y thuật lại cực kì giỏi”.
Lúc này, Cao Dương bắt đầu nói.
'Từ ngày hôm qua biết được bạn gái bị Tô Mộ Tuyết tát một cái, Cao Dương đã ghi hận trong lòng: “Còn không phải sao, liệu pháp súc ruột chính là do cô ấy nói ra sao?”
“Anh, anh ngậm máu phun người!”
Sắc mặt Tô Mộ Tuyết thay đổi.
Đây là đang đổ tội lên người mình!