Lục Vị Tiên nằm gần tường thành khu thành cổ Thiên Hải, mặt tiền cửa hàng không lớn, thậm chí có rất nhiều bàn lẩu được bày ở dưới gốc cây đại thụ để tiếp khách, nhìn tựa như quán ven đường bẩn thỉu, nhưng mỗi ngày bắt đầu từ bảy giờ tối, khách đến không ngừng.
Cũng may hôm nay lượng khách đế không quá nhiều, Tô Mộ Tuyết, Trần An Bình xếp hàng hơn hai mươi phút đã có chỗ ngồi, nhưng mà lại dùng bữa ở sảnh chính, không có sự riêng tư, nhưng nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.
“An Bình, anh thích ăn gì? Em gọi món cho anh”.
Tô Mộ Tuyết cầm thực đơn lên, vuốt nhẹ mái tóc, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy tình yêu.
“Anh ăn cái gì cũng được, không kén chọn..”. “Chị họ, sao chị lại ở đây?”
Nhưng mà, không đợi Trần An Bình nói xong, phía sau có người gọi Tô Mộ Tuyết.
“Mỹ Linh, em, em cũng tới nơi này ăn cơm à”.
'Tô Mộ Tuyết đứng dậy chào hỏi, nhưng mà khi nhìn thấy ba người phía sau Ngô Mỹ Linh, khuôn mặt đang tươi cười trắng bệch ngay tức khắc.
Mẹ Ngô Thu Vân và mợ Hà Phân đều tới, đồng thời, còn có bạn trai của em họ Ngô Mỹ Linh - Trương Long Hải.
“Mẹ, mợ, trùng hợp quá”. Tô Mộ Tuyết có chút bất an, hai tay siết chặt lấy váy theo bản năng.
Cô không ngờ rằng mẹ cùng mấy người bọn họ cũng tới chỗ này ăn cơm, Trần An Bình phải làm sao bây giờ?
“Chị họ, người này là bạn trai chị sao?”
Ngô Mỹ Linh tò mò đánh giá Trần An Bình, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ trào phúng.
Người đàn ông trước mắt mặc áo T - shirt màu xanh lá cây vừa lạc hậu vừa nhà quê mùa, bủn xỉn, quần jean phối hợp với một đôi giày vải bạt có chút ố vàng.
Tướng mạo thì nhìn cũng được, chỉ là cách ăn mặc này, quá keo kiệt.
Đứng chung một chỗ với Tô Mộ Tuyết duyên dáng yêu kiều như tiên nữ, rất giống một con vịt con xấu xí.
“Mộ Tuyết, sao con lại ở đây? Không phải tối nay con phải tăng ca sao?”
Lúc này, Ngô Thu Vân nghiêm mặt đi tới, nhìn Trần An Bình An đang dùng bữa với Tô Mộ Tuyết một cái, mặt càng đen hơn.
“Chào dì, cháu là...” Trần An Bình vội vàng mỉm cười chào hỏi. “Tôi đang nói chuyện với anh à?”
Ai biết, Ngô Thu Vân quay đầu lại trừng mắt liếc Trần Bình An một cái: “Mẹ con chúng tôi đang nói chuyện, đến lượt một người ngoài như cậu xen vào?”
Trần Bình An xấu hổ cười trừ, nghĩ thầm tính tình của mẹ vợ tương lai có hơi nóng nảy.
“Mẹ.” “Mẹ hỏi con, cậu ta là ai?”
Ngô Thu Vân dùng giọng chất vấn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Tuyết.
“Anh ấy, anh ấy là bạn trai con Trần An Bình!”
Tô Mộ Tuyết cắn cắn đôi môi màu đỏ mọng, đón nhận ánh mắt không vui của mẹ, dứt khoát nắm lấy cánh tay của Trần An Bình kéo lên phía trước.
Cho dù cả thế giới phản đối, cô cũng muốn ở bên anh.
Lần này, không ai có thể cản trở được.
“Bạn trai? Hừ, mẹ đồng ý cho con có bạn trai rồi sao?”
Nghe thấy vậy, Ngô Thu Vân càng tức giận hơn, hơn nữa nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình ôm chặt lấy cánh tay của Trần An Bình An, càng cảm thấy tức giận hơn mà không có chỗ phát tiết.
Đêm nay, vốn là đứa cháu gái lớn Ngô Mỹ Linh và bạn trai mời mình ăn cơm, thuận tiện mời mình kiểm tra bạn trai xem, nói là kiểm tra, nhưng thật ra lại là khoe khoang với mình một chút mà thôi.
Trương Long Hải, lãnh đạo của Lục Phiến Môn, một người làm công ăn lương bình thường, ăn cơm quốc gia, nhận lương nhà nước, đừng nhìn tiền lương
một tháng chỉ mấy nghìn tệ, nhưng lại có thể diện.