Thế này vẫn còn nhẹ à?
Đó là chỗ hiểm.
“Nhưng mà cậu cũng không tệ, rất tình nghĩa, về sau tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi kiếm khách hàng thật tốt”. Nói xong, Liễu Phỉ Phỉ còn vỗ võ vai Trần An Bình có ý động viên.
“Cảm ơn chị Phỉ đã cất nhắc”.
Trần An Bình liên tục cảm ơn, bỗng nhiên anh phát hiện Liễu Phỉ Phỉ khá là thú VỊ.
Cô ấy chính trực, hào phóng, lạnh lùng, xa cách, nhưng khi tức giận thì lời nói hơi thô bạo, vừa rồi Trần An Bình đã nghe rất rõ một câu “đ*t mẹ” của cô ấy, cô ấy còn làm người ta kinh ngạc hơn khi ở trên sân khấu.
Họ đều là phụ nữ, sao cô ấy lại làm được điều đó?
“Đúng rồi, chị Phỉ, chị không sợ bị những người đó trả thù sao?”
Trân An Bình rất tò mò.
Nhìn thấy động tác đánh nhau của Liễu Phỉ Phỉ cực kỳ thuần thục, lúc chạy trốn có ý nghĩ rất rõ ràng, hiển nhiên không phải lần đầu tiên cô ấy làm những chuyện này, làm sao một cô gái như cô ấy dám làm vậy?
Trần An Bình có thể chắc chắn rằng Liễu Phỉ Phỉ không biết võ thuật và vừa rồi cô ấy cũng chỉ dựa vào sự nhiệt huyết của mình.
“Sợ cái con khil”
Lúc này tốc độ xe của Liễu Phỉ Phỉ cũng đã chậm lại rất nhiều, cô ấy hỏi xin Trần An Bình một điếu thuốc rồi châm lên, bây giờ mới chậm rãi nói.
“Thứ nhất, tên đó hoàn toàn không biết chúng ta, đèn trong quán bar mờ mịt, chưa chắc có thể nhìn rõ mặt của tôi và cậu. Thứ hai, hầu hết những người vào quán bar đều phải uống một ít rượu, bọn họ uống nhiều quá, ngay cả cha ruột mẹ ruột cũng không nhận ra, sao có thể nhận ra chúng ta?”
Sau khi hút một hơi thuốc và dừng lại, Liễu Phỉ Phỉ tiếp tục phân tích: “Cuối cùng, thành phố rất lớn, sao có thể dễ dàng gặp phải như vậy? Bọn họ chắc chắn sẽ không lấy video giám sát và báo cảnh sát”.
“Đừng lo lắng, cùng lắm thì chúng ta có thể gọi cảnh sát, nhiều lắm thì chỉ phải trả một chút tiền thuốc men thôi”.
Trần An Bình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Liễu Phỉ Phi: “Chị Phi, chị là người thường xuyên phạm tội à?”
“Chưa tới mức thường xuyên phạm tội, nhưng thật sự đã gây gổ với rất nhiều người”.
Liễu Phỉ Phỉ không giấu giếm điều gì: “Đặc biệt với những người làm trong bộ phận kinh doanh như chúng ta, con gái nhất định phải xinh đẹp và có dáng người chuẩn, cũng giống như khi cậu vào nhà hàng để ăn vậy, ở khách sạn năm sao, cho một bác gái 60, 70 tuổi bưng đồ ăn cho cậu, khui rượu cho cậu, cậu có vui không?”
Trần An Bình gật đầu đồng ý. “Một số kẻ xấu xa, uống chút rượu vào là không biết bản thân họ gì, sờ tay thì
thôi, đằng này có người còn sờ mông chạm ngực. Có lần, một cô gái làm ở bộ phận kinh doanh cấp dưới của tôi bị một khách hàng đánh th
“Lúc đó, tôi đã chạy vào trong bếp lấy một con dao phay, kề vào cổ khách hàng, buộc phải ký hợp đồng ngay, lúc đó tôi còn chụp ảnh, quay video tên đớ”.
“Dù sao làm bên mảng kinh doanh cũng không dễ dàng, có rất nhiều khó khăn, An Bình, cậu phải cố gắng học tập, về sau dần dần cậu sẽ hiểu”.
Trần An Bình tựa hồ cũng hiểu được lý do Liễu Phi Phỉ trở thành như thế này. Giám đốc kinh doanh thì không cần phải xả stress sao?
Liễu Phỉ Phỉ giống như nữ thần, sự nghiệp trông rất thuận lợi, nhưng chỉ có thể bộc lộ con người thật nhất của mình dưới sự bao bọc của bóng tối.
“Chị Phi, hay là chị sang bên cạnh để tôi lái xe cho, chị nghỉ ngơi một chút đi”. Không hiểu sao Trần An Bình lại cảm thấy đồng cảm hơn với Liễu Phỉ Phi.
Suy cho cùng, Liễu Phỉ Phỉ cũng đang làm việc cho anh và cho Công ty Công nghệ Đổi mới Thâm Lam.
“Không cần, mười phút nữa là tới nhà rồi”. Liễu Phỉ Phỉ lắc đầu từ chối.
Mười phút sau, khi đến khu chung cư Hoa Vũ Thụ, Trần An Bình xuống xe và chuẩn bị bắt taxi về nhà, đã rất muộn rồi.
“Làm gì vậy? Cậu còn muốn về nhà à?”
Liễu Phỉ Phỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trần An Bình: “Theo tôi lên lầu, tối nay ngủ ở nhà tôi đi, sao vậy? Sợ tôi ăn thịt cậu à?”
“Không được, người nhà của tôi sẽ lo lắng nếu tôi ở ngoài cả đêm...”
“Phụt”.
Nghe vậy, Liễu Phỉ Phỉ vui vẻ, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trần An Bình: “Sao vậy? Cậu đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn chưa cai sữa à? Còn ở ngoài cả đêm.
“Tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì?” “Mau theo tôi lên lầu, tối hôm qua sau khi cậu châm cứu cho tôi, tôi cảm thấy rất tốt, lát nữa cậu châm cứu cho tôi một chút đi, làm cho tôi cảm thấy thoải mái hơn”.
“Nhanh lên!”
Trần An Bình bị Liễu Phỉ Phỉ kéo về phía khu chung cư, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu.
“Làm cho tôi thấy thoải mái” là cái gì? Thực sự coi anh như một gã trai bao à?
Liễu Phỉ Phỉ lấy việc chữa bệnh làm cái cớ, Trần An Bình thật sự không tiện từ chối nên chỉ có thể ỡm ờ đi lên lầu.
“Cậu ngồi tự nhiên đi, trong tủ lạnh có nước, cậu có thể tự lấy, tôi đi tắm trước đã”.
Liễu Phỉ Phỉ cởi giày và tất, lấy khăn tắm đi vào phòng tắm, một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào, trong đầu Trần An Bình hiện lên một hình ảnh...