Khói trắng lẩn vẩn trong phòng, hóa thành đủ hình dạng kì quái.
Lưu Quang mặc tà áo trắng dài quét đất xếp bằng trước cây hương, đối diện là quyển Phệ hồn thuật, khẽ nhắm mắt, làm theo chỉ dẫn trong sách, ngón tay kết thủ ấn kỳ lạ, lặng lẽ ấn lên vạt áo.
Căn phòng yên tĩnh đến độ thời gian ngừng lại, cả gió ngoài trời cũng không lọt vào được, chỉ có tiếng hô hấp dằng dặc vang lên. Một hơi hít vào một hơi thở ra, hút lấy sinh khí do đàn hương tỏa ra, bàn tay y đặt lên vạt áo liên tục nhích động, điều chỉnh theo tần suất hô hấp, thực hiện đủ các tư thế.
Y tập trung toàn bộ tâm thần, tiến hành lần phệ hồn sau cùng vào tối nay.
Môn pháp thuật này cực kỳ âm độc lại nguy hiểm, nếu sai sót sẽ bị phản ngược, nên y buộc phải thận trọng, đề phòng sắp thành lại công cốc, mất đi sức mạnh “hoàn chỉnh” mong ước bấy lâu.
Cùng với hơi thở bình tĩnh dằng dặc của y, làn khói đàn hương dần tụ lại trước mũi y, ngưng thành một dải thơm nức.
Y hút khỏi vào rồi thổ ra, càng lúc khỏi càng ngưng tụ, càng dày đặc, trở thành trạng thái kỳ đặc.
Ảo ảnh trắng toát đó như một anh nhi thoạt ẩn thoạt hiện trong căn phòng hôn ám.
Từ eo anh nhi trở xuống nối liền với mũi Lưu Quang, run rẩy theo hơi y thở — như thể Lưu Quang thở ra toàn bộ nguyên khí trong thân thể mới ngưng tụ thành được, nó rời khỏi thân thể y liền trưởng thành. Hơi thở y mong manh hơn, thủ thế liên tục biến ảo cũng dừng lại, năm ngón tay chụm lại hướng lên trên, hồi lâu vẫn bất động.
Tay chân anh nhi từ từ giang ra, dài dần ra, dải yên vụ biến thành sợi.
Rồi xuất hiện mặt mũi, hốc mắt đen ngóm cùng mắt mũi – nanh ác vô cùng, quả nhiên là hình dạng lệ quỷ.
“Ngừng.” Lưu Quang khẽ quát, năm ngón tay chụm lại xòe thành hình cánh sao, phù chú trong lòng tay sáng lên, vung tay phất vào lệ quỷ, chỉ vào thánh hồ ngoài cửa. “Đi.”
Khói trắng cơ hồ nhận được lệnh, nhanh chóng lướt đi, hóa thành sợi xuyên qua rèm, biến mất trong mưa.
Dù bay đi bao xa, sợi khói trắng vẫn nối liền với mũi y.
Thủ thế của Lưu Quang thay đổi, kết sư tử ấn, án trước ngực bảo vệ thân thể không còn nguyên khí. Cây hương u ám ánh lên gương mặt gần như trong suốt của y, toát ra khí tức quỷ bí.
Yên lặng, vẫn yên lặng như thường lệ.
Tuy bên ngoài đang giao chiên kịch liệt với kẻ xâm nhập nhưng trong căn phong có bố trí kết giới vẫn yên tĩnh xuất kỳ, duy trì bầu không khí bất sinh bất diệt. Lưu Quang thu liễm tâm thần, phân ra một phần khống chế u linh đột nhập vào nơi sâu nhất dưới đáy thánh hồ, thông qua đó hút lấy sức mạnh.
“Phiêu Bích đâu? Các ngươi nhốt Phiêu Bích ở đâu?”
Loáng thoáng, tiếng đao kiếm bên ngoài dừng lại, vang lên tiếng quát.
“… ” Y không nghe rõ đệ tử cấp thấp trong Nguyệt cung trả lời thế nào.
Nhưng không hiểu sao câu quát hỏi nóng nảy đó lại xuyên qua được kết giới vọng đến tai y, khiến ngón tay run lên — Phù Nam? Là giọng Phù Nam
Phù Nam sao lại đến Nguyệt cung? Lại xông thẳng vào Chu Tước cung.
Ngón tay vừa run lên, chấn loạn cả dải khói trắng, hô hấp loạn tiết tấu, gương mặt Lưu Quang nhợt hẳn, mặt thánh hồ ngoài xa nổi sóng, phảng phất vật dưới đáy hồ bị quấy nhiễu, ác linh thi nhau kêu gào, hồng lên trên mặt hồ cũng nghiêng ngả.
Không được… phải nhanh chóng hoàn thành lượt Phệ hồn thuật sau cùng này, bằng không sẽ sa vào tình cảnh cực kỳ bất lợi.
Lưu Quang mặc kệ thanh âm phía ngoài, vận khí phong bế toàn bộ thất khiếu lục thức, bắt đầu ngưng thần hô hấp, hít vào rồi thở ra nguyên khí. Thánh hồ trên đỉnh núi dần yên lặng, mặt nước khẽ lăn tăn, dài khói trắng như cầu vồng xuyên qua mặt nước, chui xuống đáy.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, song cửa đống chặt vang lên tiếng lách các, mở ra một khe hở.
Có người phá được kết giới xông vào.
Phù chú dán trên cửa bị chấn nát, chấn song gỗ cong oàn vào phía trong, “chát”, làn gió lăng lệ theo khe hở lùa vào, chấn tan cả khung cửa. Rèm che bay phất phới.
“Phiêu Bích! Phiêu Bích!” Người đó nhảy vào căn phòng kín bưng, nhìn quanh hô to, tay cầm thanh lợi kiếm nhỏ máu.
Không ai đáp lời, trong phòng ngan ngát mùi đàn hương.
Bàn tay Phù Nam cầm kiếm run lên — Phiêu Bích không ở đây ư? Rõ ràng là gian cuối cùng trong Chu Tước cung, y tìm suốt mà không thấy nàng. Lẽ nào, lẽ nào nàng bị thần bí nhân trong cung…
Sát ý trong lòng y hòa cũng nổi sợ dâng lên, y mất đi dáng vẻ bình thản thường ngày, điên cuồng chém vào tấm màn rũ xuống, lớn tiếng hô hoán tên Phiêu Bích.
Kiếm quang sáng chói tung hoành trong phòng, như ánh chớp từ ngoài trời lạc vào.
Vô số mảnh màn che tan nát dưới cây kiếm, hóa thành hoa tuyết trắng ngần mền mại. Phù Nam vừa hô to vừa lao vào, chợt Khước Tà kiếm rung mạnh.
Có tà ma. Y ngừng lại ngưng thần.
Tấm màn sau chót tan nát, lộ ra một điểm sáng đỏ rực.
Là một nén đàn hương, sắp tàn hết rồi, mùi thơm nồng trong phòng từ đây mà ra. Trường kiếm trong tay Phù Nam đình trệ, một bạch y nhân ngồi trước nén hương.
“Lưu, Lưu Quang?” Y lẩm bẩm, nhìn nam tử với vẻ không tin nổi.
Đó là Lưu Quang… đích xác là Lưu Quang! Tuy cách xa năm năm, y chỉ thoáng nhìn là nhận ra bằng hữu thân thiết nhất từ thủa ấu thơ – từ cái đêm máu tanh đó, y cho rằng Lưu Quang chết rồi, hoặc bị đối xử cực kỳ tàn khốc, bởi Lưu Quang không chịu khuất phục trước thống khổ như y, lại tham gia vào kế hoạch tàn khốc mưu sát sư phụ.
Năm năm nay lòng y luôn canh cánh, không thể tha thứ cho mình nhất thời chịu khuất phục, rồi không bao giờ đủ dũng khí vào Nguyệt cung tìm Lưu Quang, chỉ biết tự lừa dối mình là có lẽ Lưu Quang không bị đối đãi như vậy, vẫn sống an lành trong cung.
Hiện giờ y đã được nghiệm chứng suy đoán — Lưu Quang vẫn sống an lành.
Thoáng chốc, y quên tất cả, vui mừng đến điên cuồng lao đến trước mặt Lưu Quang nóng lòng gọi tên huynh đệ.
Lưu Quang nhắm hờ mắt, kết thủ ấn ngồi trong chỗ tối nhất, không đáp lại y nửa lời. Gương mặt Lưu Quang nhợt nhạt ngưng trọng, mũi và khóe môi rũ xuống làn khói trắng như bạch ngọc, hướng ra ngoài cửa. Phù Nam nhìn theo làn khói trắng quỷ dị, chỉ thấy nó thông đến thánh hồ trên đỉnh núi rồi tan biến dưới mặt đất.
Đó, đó là thuật pháp gì??… Phù Nam kinh hãi ngẩn người, hồi lâu vẫn bất động.
Khước Tà kiếm rung động kịch liệt, phát ra tiếng ngân vang vang – nó bất an khi gặp phải tà ma.
Bất an lần này cực mạnh gần như sánh với lúc gặp A Triệt.
“Choang”, y hơi thất thần, lỏng tay ra, Khước Tà kiếm thông linh từ hành động đâm thẳng vào mi tâm Lưu Quang.
“Không.” Y lạc giọng, lướt lên chặn lại nhưng không kịp.
Khước Tà kiếm đâm vào làn khói trắng, cắt đứt một dải trắng, đà lao không giảm, vẫn hướng vào mi tâm Lưu Quang.
“Xoạt”, một tiếng vang lên khẽ khàng, ngay sát na mũi kiếm rạch đứt làn da, trường kiếm liền ngưng trệ.
Thân thể Lưu Quang chấn động ngay lúc khói trắng bị cắt đứt, phảng phất chợt tỉnh lại, nhanh như quỷ mị kết sư tử ấn, giơ tay lên, kẹp lấy Khước Tà kiếm đang đâm vào ấn đường. Ngón tay dài mảnh ẩn chứa sức mạnh quỷ dị, kịp thời chặt lại nhát kiếm tựa thiểm điện.
“Phù Nam hả?” Lưu Quang từ từ mở mắt, nhìn người xâm nhập vào Chu Tước cung – trong khoảnh khắc ấy mắt y lóe lên vô số tâm trạng: vui mừng, chấn kinh, phẫn nộ, tuyệt vọng… Nhưng rồi lập tức trở lại bình tĩnh.
Y chợt thở dài, mỉm cười: “Quả nhiên, huynh đệ đã tới… đúng là thiên lý sáng rõ, thiên lý sáng rõ.”
Phù Nam chưa kịp hỏi ý nghĩ chợt thấy khóe miệng đối phương nhỏ máu.
Giọt máu cực kỳ quỷ dị, phảng phất như có sức sống, bò ngoằn ngoèo khắp gương mặt trắng nhợt, đến cằm vẫn không rơi xuống mà men theo làn khói trắng. Máu vô cùng vô tận chảy ra, làn khói dần bị nhuộm đỏ, lan đến phương hướng thánh hồ.
“Lưu Quang, huynh sao vậy?” Phù Nam nảy ra dự cảm không lành, vội hỏi.
“Không sao.” Giọng Lưu Quang vẫn bình tĩnh, nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi suy nhược. Y nhìn vị sư đệ nhiều năm không gặp, ánh mắt yên tĩnh an tường, không hề kinh hỉ như Phù Nam, phảng phất đã đợi lâu rồi.
Y búng tay, đầu ngón tay tụ lực, cách không điểm vào giá nến. Căn phòng âm ám lập tức sáng lên, lập lòe chiếu rọi. Nén đàn hương không hiểu từ bao giờ đã hóa thành tro tàn.
“Báo ứng của ta đến rồi.” Lưu Quang cúi đầu nhìn đống tro đàn hương, khẽ cười cay đắng, “đệ xem, ta vẫn không thể hút lấy hoàn toàn sư phụ – ta trả giá lớn như vậy, sau cùng vẫn công cốc.”
Vừa nói, máu từ khóe miệng không ngừng trào ra, kì quái là không giọt nào rơi xuống đất, chỉ men theo khói trắng đi mất – tình trạng quỷ dị này, trừ ở Nguyệt cung còn nơi nào trên đời thấy được nữa.
“Đó, đó là chuyện gì?” Phù Nam cả kinh nhìn làn khói trắng từ mũi sư huynh rũ xuống.
“Phệ hồn thuật—có lẽ đệ cũng nghe đến.” Lưu Quang khẽ lắc đầu, giơ tay trải quyển sách da dê cho sư đệ xem, “chắc đệ năm xưa không có hứng thú đọc.”
Phệ hồn thuật? Phù Nam nhìn thấy ba chữ đó trên bìa liền buột miệng hô lên.
Đó là một trong những thuật pháp cao thâm nhất Bái Nguyệt giáo, lúc trước y được nghe Vân Tức sư phụ nói đến, nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ tu luyện được. Môn pháp thuật đó cực kỳ ác độc bá đạo, nhưng hiệu qủa rất lớn, tu luyện thành có thể thông qua hút trọn thân thể đối phương mà giành lấy toàn bộ sức mạnh, cũng vì quá âm độc nên thậm chí trong Bái Nguyệt giáo cũng bị liệt vào vị trí đứng đầu trong tam đại cấm kỵ thuật pháp.
“Huynh tu luyện Phệ hồn thuật?” Phù Nam kinh hãi, “huynh, huynh định hút ai?”
Lưu Quang mỉm cười, nhướng mày nhìn về thánh hồ ngoài xa: “Tự nhiên là sư phụ — trên đời này chỉ có Vân Tức sư phụ khiến ta cảm thấy vĩnh viễn không vượt qua được.”
“Huynh… huynh định ăn thịt sư phụ trong Hồng liên u ngục?” Nhìn làn khói trắng tan vào thánh hồ, Phù Nam chợt hiểu ra, mặt cắt không còn hột máu.
Lưu Quang gật đầu bình thản: “Đúng, năm năm nay, ngày nào ta cũng dùng nguyên thần hóa thành lệ quỷ đột nhập xuống đáy hồ cắn xé huyết nhục ông ta. Bằng không sao ta hái được thất diệp minh chi?”
“Không thể nào… ” Phù Nam lẩm bẩm phản bác, “sư phụ có tấm thân bất tử, năm xưa chúng ta chỉ phong ấn được người.”
“Không sai, tuy dựa vào linh lực để sống lại mỗi ngày nhưng mỗi lần ăn thịt, ta lại thu thêm được một phần sức mạnh.” Lưu Quang đặt lên ngực, khẽ nói, “chín chín tám mươi mốt kiếp, vốn ta sẽ nhanh chóng thanh toán được toàn bộ sức mạnh của ông ta… tiếc rằng, ông ta đột nhiên chết đi. Ta đành phải nhanh chóng hút hết thân thể ông ta trong vòng bảy ngày, không để sinh hồn tan mất. Hôm nay là ngày sau cùng, không ngờ bị đệ… ”
Y ngẩng lên nhìn Phù Nam, nở nụ cười khổ: “Thiên lý ngời ngời.”
Những lời thốt ra kinh thế hãi tục, Phù Nam nhất thời không hiểu hết, chỉ nắm chặt Khước Tà kiếm ngây người nhìn sư huynh, hồi lâu mới nói: “Huynh… huynh đang hút lấy thân thể sư phụ để có được sức mạnh của người?”
“Đó là Phệ hồn thuật,” Lưu Quang vẫn bình tĩnh, “đệ cũng biết mà.”
“Huynh… ” Phù Nam chợt không nói lên lời, trong ký ức của y, Lưu Quang là người hiền lành, tuy lớn hơn y một hai tuổi nhưng cử chỉ tính cách trầm ổn hơn nhiều, luôn ôn hòa với giáo dân, tà áo trắng không nhiễm bụi trần, còn nhỏ đã mang phong phạm đại tế ti.
Sau năm năm mới gặp lại, lại thấy sư huynh đang dùng tà thuật ăn thịt thân thể sư phụ.
Tương phản cực điểm đó khiến Phù Nam cảm giác chống chếnh quay cuồng trong khoảng khắc.
“Sư phụ… sư phụ chết rồi?” Một lúc sau y mới hỏi câu thứ hai.
“Đúng. Thần Triệt giết Vân Tức sư phụ và Thẩm Anh, thoát khỏi Hồng liên u ngục.” Tròng mắt Lưu Quang khẽ chuyển, cười lạnh, “nếu ta đoán không lầm, hiện giờ nàng ta đang ở nhà đệ?”
Phù Nam lại biến sắc — A Triệt… A Triệt giết sư phụ và Thẩm Anh?
Trong ký ức y, nàng là cô bé đơn thuần, lương thiện, chưa từng nói nặng nửa câu với người hầu, nói gì đến động thủ. Hơn nữa từ bé nàng đã tôn kính Vân Tức sư phụ, coi ông ta là thần — A Triệt sao có thể giết sư phụ?
Đầu óc y rối tung, hồi lâu mới hỏi tiếp: “Mấy hôm trước người đả thương A Triệt tại Chu Tước cung là huynh?”
“Không sai. Nói cho đúng, ta đánh lui Yểm ma.” Lưu Quang mỉm cười nhớ lại, “hôm đó nếu không phải nó mới thoát khốn, còn mang thương tích, lại vừa kí sinh vào thân thể mới, e rằng ta không phải đối thủ– đáng sợ thật.”
Khóe môi Lưu Quang liên tục trào máu, dần dần làn khói trắng hóa thành khói đỏ.
Gió ngoài xa chợt thổi ào ào.
Nhìn ra, âm vân giăng khắp đỉnh núi, nước thánh hồ sôi trào, vô số tử linh quằn quại, nhảy lên làn khói trắng chuyển thành màu đỏ, gào rú men theo.
“Đệ đi mau đi.” Lưu Quang thay đổi ánh mắt, đẩy Phù Nam ra, “ta thi triển Phệ hồn thuật thất bại, tử linh sẽ đến đây, đệ ở lại sẽ bị ăn thịt.”
Phù Nam đang sững sờ, bị đẩy loạng choạng, liền tỉnh lại: “Còn huynh?”
“Kẻ thất bại phải chịu số kiếp.” Lưu Quang mỉm cười lắc đầu, đưa quyển da dê đến gần giá nến từ từ đốt cháy, ngữ khí mệt mỏi, “kỳ thật mấy năm nay ta không hơn gì Vân Tức sư phụ — năm xưa vừa động ác niệm, ngàn năm sa vào ác mộng không thể rút chân. Đã dính vào Phệ hồn thuật không thể ngừng, hôm nay chấm dứt luôn cũng tốt.”
Da dê không hề dễ đốt, một lúc lâu mới xong một góc, tỏa ra mùi vị khó ngửi. Lưu Quang tỏ vẻ không còn kiên nhẫn, gõ ngón tay búng ra ngọn lửa sắc lam, đốt sạch quyển sách: “Pháp thuật độc ác này không nên để lại thế gian hại người nữa… ”
Phù Nam nhìn sư huynh, ánh mắt hỗn loạn, không biết ứng xử thế nào.
Yểm ma muốn y lấy mạng thần bí nhân trong Chu Tước cung đổi lại sinh mệnh A Triệt, mà người đó lại là Lưu Quang.
Lưu Quang dựa vào ăn thịt huyết nhục sư phụ, để có được sức mạnh kinh hồn như hiện giờ.
Càng trọng yếu là — mấy hôm nay Phiêu Bích giấu y lén qua lại với Lưu Quang. Hai người họ cùng giấu y bao nhiêu việc đây?
Thoáng chốc, ngần ấy ý niệm xoay chuyển trong đầu y, quấy loạn tất cả. Y nhìn làn khói trắng nhuộm máu, nhìn mặt thánh hồ nổi sóng cùng âm vân trên núi, lòng rối như canh hẹ, không hiểu nên xử trí thế nào.
“Mau đi.” Ác linh đang áp sát, sắp đến Chu Tước cung, Lưu Quang khẽ quát, lại giục sư đệ.
Nhưng y do dự, không nói đi, cũng không bảo ở lại.
Y không biết nên quyết thế nào. Xưa nay đến lúc quyết định, y đều trù trừ như vậy.
“Đệ không cần ở lại chịu chết,” thấy y đứng nguyên, nét lo lắng trong mắt Lưu Quang chuyển thành quả quyết, nghiến răng thốt ra “lúc xưa cùng Thiên Lại bày kế lừa đệ độc sát sư phụ, ta đã không coi đệ là huynh đệ.”
“Cái gì?” Câu nói như sấm động, triệt để đánh thức con người đang do dự, “huynh nói gì?”
“Ta nói, biến cố năm năm trước do ta ngầm cùng Thiên Lại bày ra.” Lưu Quang nhìn thẳng vào mắt Phù Nam, khóe mở nụ cười lãnh khốc, “con búp bê áo đỏ đó biết gì? Chỉ có ta biết nhược điểm của sư phụ… ta đọc kĩ điển tịch trong thần miếu, biết cách dồn một tế ti vào tử địa.”
Phù Nam nắm chắc kiếm, nhãn thần sáng lên. Lưu Quang thuật lại cực nhanh, rõ ràng giản lược:
“Từ lúc mười lăm tuổi ta đã biết không thể vượt qua được Vân Tức sư phụ… Ta không muốn cả đời bị đè nén nên tìm được Vạn niên long huyết châu—độc dược duy nhất có tác dụng đối phó với người như sư phụ.”
“Nhưng ta biết sư phụ luôn cảnh giác với ta, ông ta từng nói ta quá giống ông ta lúc thiếu thời. Ta không muốn ra mặt làm những việc nguy hiểm, nhớ đến đệ đang đi viễn du, nên cùng Thiên Lại bày kế gạt đệ, đợi đệ về liền sai mười trưởng lão phục kích bắt sống, đày đọa bằng nghiêm hình. Tính đệ mềm yếu, không cứng cỏi, quả nhiên nhanh chóng khuất phục.”
Nói đến đây, Lưu Quang nhìn vị sư đệ đang nhợt nhạt mặt mày, khẽ cười méo mó: “Xong việc, ta nên giết đệ, Thiên Lại cũng kiến nghị như vậy. Tiếc rằng không hiểu vì sao, ta không muốn đệ chết… nên để đệ và Phiêu Bích hạ sơn.”
“Phù Nam, đệ không thích hợp trở thành tế ti” Lưu Quang ném cuộn sách trong tay đi, thở dài, “đệ không có khát vọng nhiều đến sức mạnh, quá lương thiện, quá đơn thuần, ngược hẳn với ta.”
“Tiếc rằng thiên lý ngời ngời, sau cùng ta vẫn công cốc.”
Ánh mắt Phù Nam dần sáng lên, bàn tay cầm kiếm không ngừng run rẩy – không hiểu vì nội tâm kích động, hay vì Khước Tà kiếm cảm thụ thấy vô số tà linh đến gần.
“Đi đi.” Lưu Quang chỉ ra ngoài cửa, giục giã, “còn không đi, đệ sẽ không thể an toàn rút lui đâu.”
Ngay sát na đó, song cửa hoàn toàn vỡ nát. Lưu Quang hành sự cẩn mật, lúc thi triển Phệ hồn thuật đã tính đến cả hiện tượng bị phản ngược, nên bố trí trùng trùng kết giới bảo vệ. Cánh cửa vì ban nãy Phù Nam xông vào mà hỏng hóc, giờ ác linh trốn thoát khỏi thánh hồ men theo làn khói xông vào qua lối đó.
“Chát.” Bạch quang quay tít, một con ác linh bị chẻ đôi.
Khước Tà kiếm quay lại, quấn một dải bạch quang quanh ngón tay. Phù Nam đứng trước cửa, chỉ lùi lại nửa bước. Đang khẩn trương, tay khẽ run lên, nhưng y vẫn đứng sừng sừng, chặn giữa khung cửa và Lưu Quang.
“Phù Nam!” Lưu Quang ở phía sau gọi, giọng nói run lên, dù trong phút giây sinh tử lúc trước y cũng không hề như vậy.
Phù Nam không ngoái lại, chỉ nắm chặt kiếm, đến khi lưỡi kiếm không thể quay giữa các ngón tay, đến khi bạch quang cắt vào ngón tay. Ác linh men theo dấu máu đến đây bị nhát kiếm chấn nhiếp, ngừng lại ngoài cửa, nhưng khi nhận ra chỉ có một người chặn đường liền gào vang lao tới.
Âm phong phất vào mặt khiến y nghẹt thở.
“Xoạt.” Trong làn sương trắng, Khước Tà kiếm như cầu vồng cắt tan tất cả.
Phù Nam múa kiếm giao chiến với đám ác linh lao tới tựa mưa đổ, liên tục cảm giác được hàm răng vô hình sắc nhọn cắn vào vai, vào tay mình, huyết dịch vô hình như bốc hơi ra, dính lên má y.
Nhưng y không lùi nửa bước… thậm chí không biết vì sao mình kiên trì đến thế.
Y không có lý do kiên trì vì người ở sau lưng, nhưng y vẫn bất chấp tất cả giao chiến, dùng toàn bộ sức mạnh, không để một con ác linh nào qua được khung cửa.
Bạch khí phủ kín nửa người y, chỉ còn ánh Khước Tà kiếm như thiểm điện vút ra, hoàn toàn không nhìn rõ nhân ảnh. Lưu Quang ngồi trên bồ đoàn nhìn sư đệ, khẽ nghiêng người, tay phải chống xuống đất, dốc toàn lực đứng lên định cùng Phù Nam tác chiến, nhưng nhận ra không còn mảy may khí lực.
Vừa nãy thi triển Phệ hồn thuật thất bại, dĩ nhiên khiến y không thể sử dụng linh lực trong một thời gian ngắn.
Y ngồi trong mật thất tối tăm, vô số mảnh rèm đón gió từ phía ngoài thổi vào, phất phất phơ phơ, tựa u linh trắng toát xung phá được ngăn cách lao tới. Nhưng sư đệ của y vẫn đứng trước khung cửa – nơi duy nhất không kín kẽ, liều mạng ngăn cản dòng ác linh hộ y.
Kiếm pháp đó khiến Lưu Quang cả kinh, không xuất phát từ Bái Nguyệt giáo, không giống với kiếm pháp lưu truyền ở dân gian Miêu Cương. Mấy năm nay Phù Nam đã tiến bộ đến thế, lĩnh hội được kiếm pháp tinh diệu tột độ.
Màn đêm đè nặng bên ngoài, ác linh phát ra bạch quang mờ mờ, tụ tập lại một nơi khiến không gian sáng như ban ngày.
Thân thể Phù Nam ngập trong bạch quang, chỉ còn thấy hình dáng mờ mờ, kiên trì đến cố chấp. Lưu Quang qua làn kiếm quang ngày càng chậm, biết rằng sức mạnh của Phù Nam dần suy kiệt – đêm dài chưa qua, ác linh tiếp tục tràn tới, sức người sao có thể chống chọi với khí tức tà dị của cả thánh hồ?
Bạch quang càng lúc càng thịnh, sau cùng che kín cả thân hình Phù Nam. “Keng,” Khước Tà kiếm vút khỏi bạch quang, rơi xuống đầu kia mật thất, rung rung mấy lần nhưng không thể bay lên.
Ác linh gầm rú như gió gào.
Lưu Quang cúi đầu, nước mắt rơi trên đống tro đàn hương.
Phù Nam, lần đầu tiên trong đời đệ không lui nửa bước, nhưng kết cục lại là thế này… Mắt y lóe lên ánh quyết đoán, thò ngón giữa tay phải vào miệng cắn mạng, dùng máu vẽ một phù chú dưới đất.
Là Phân Huyết đại pháp, cấm kỵ khác trong bản giáo, có thể gọi được Yểm ma.
Y dùng chính máu mình, dùng một phần sinh mệnh lập khế ước với tà ma sống trong quầng tối vầng trăng. Y thức tỉnh Yểm ma, dâng lên sinh mệnh và linh lực bản thân, Yểm ma thức tỉnh sẽ cho y mượn sức mạnh thực hiện nguyện vọng.
Lúc trước, Thiên Lại giáo chủ để chế trụ Vân Tức tế ti, đã dùng thuật pháp này.
Vị sư phụ hùng mạnh cũng bị khống chế, sa vào Hồng liên u ngục tối tăm. Chỉ cần máu nàng ta còn chảy, người bị giam dưới đáy hồ vĩnh viễn không thể giải thoát. Nhưng cái giá là cô bé áo đỏ đó ngày càng ác độc, khao khát giết chóc và máu tanh, dần bị Yểm ma xâm thực, không thể khống chế hành vi của mình.
Thiên Lại cũng biết thế, nên mới điên cuồng hạ sơn tìm ca ca, kỳ thật trong lòng cô bé không chỉ muốn hỏi người thân yêu nhất vì sao năm xưa đã vứt bỏ mình mà… đơn thuần là muốn đi tìm một kết thúc.
Nàng ta không về nữa.
Nhanh vậy ư, lại đến lượt y?
Mọi ý nghĩ lướt qua như điện quang, tay Lưu Quang không ngừng vẽ lên phù chú đỏ máu. Dù thế nào, dù phải chọn thủ đoạn không thể tính trước hậu quả, y cũng không thể để Phù Nam chết.
“Đừng. Lưu Quang, dừng lại.” Phảng phất nghĩ ra gì đó, Phù Nam chật vật kêu lên, thanh âm truyền ra lúc được lúc mất.
Lưu Quang ngừng lại, ngẩng nhìn sư đệ, không thấy gương mặt bằng hữu ở đâu — vô số ác linh đang ăn mòn y. Ngón tay Lưu Quang tiếp tục di động chậm chậm, vẽ nét sau cùng, phong bế phù chú.
“Đừng. Lưu Quang, dừng lại, dừng lại đi.” Phù Nam thét lên, liều mạng ngăn cản.
Không hiểu lấy đâu ra sức mạnh, Khước Tà kiếm ở góc tường, chém vào ngón tay Lưu Quang.
Nhưng chỉ khoảnh khắc đó, Lưu Quang lật tay ấn vào giữa phù chú vừa hoàn thành, khẽ cúi đầu gọi: “Yểm ma ra đi.”
Chưa dứt lời, phù chú liền hóa thành liệt hỏa, cháy rừng rực.
Khước Tà kiếm đâm tới, ngừng sững bên đống lửa, chật vật hồi lâu rồi rơi xuống.
“Yểm ma ra đi.”Lưu Quang ngẩng phắt đầu lên, giơ ngón tay chỉ vào ác linh ngoài cửa – đó là hồng liên liệt diễm nơi địa ngục. Vô số hỏa quang từ ngón tay y cùng kết giới dưới đất bay ra, rít vang hòa vào dải khói.
Ác linh gào lên đau đớn vì bị thiêu đốt, tan rã rồi bay loạn xạ, sau cùng tìm được song cửa, theo lối đó quay lại. Liệt hỏa đuổi sát, thiếu đốt vô số ác linh hồn phi phách tán.
Giữa màn đêm, ác linh như đóa hoa sen trắng đột nhiên khép cánh, lặn xuống đáy hồ.
Thiên địa chợt yên tĩnh lại, chỉ còn mưa đổ ào ào.
“Lưu Quang!” trong mật thất, Phù Nam thất thanh hô lên, nhìn ánh mắt sư huynh đã đỏ lựng.
Bàn tay khống chế hồng liên liệt diễm rũ xuống, gắng gượng chống dậy, song vẫn ngã xuống. Hỏa quang bên ngoài tắt ngóm, Lưu Quang ngã xuống nền mật thất băng lạnh, bạch y dính đầy máu và tro tàn.
“Giết ta đi, Phù Nam… mau lên.” Y gắng gượng nói với bằng hữu, ánh mắt đỏ đến mức nhỏ máu, “vì ta gọi, Yểm ma tỉnh lại hẳn rồi… ta sẽ từ từ biến thành một kẻ không phải là người. Mau giết đi.”
Câu nói ngừng lại nửa chừng. Y nhìn thấy gương mặt Phù Nam.
Gương mặt thật đáng sợ… Bị vô số ác linh cắn xé, da Phù Nam không còn nguyên vẹn, gương mặt từng tuấn tú đó đầy vết thương, máu chảy dầm dề, xương trắng lộ hẳn ra ngoài.
Lưu Quang ngừng lời, tỏ vẻ thống khổ, nhìn bằng hữu thay mình chịu tội hình vạn con quỷ cắn xé, chợt lẩm bẩm: “Không sao, ta trả lại cho đệ gương mặt.”
Y lại giơ tay, chặn lên mặt mình, khẽ nói: “Yểm–”
“Không.” Không để y nói hết, Phù Nam rít lên, Khước Tà kiếm lại vút lên, nhưng lần này không đâm vào Lưu Quang mà đâm vào yết hầu chủ nhân.
“Dừng.” Lưu Quang định bất chấp tất cả lại gọi Yểm ma, ngừng chú thuật lại, xuất thủ như chớp chặn cây kiếm.
Khước Tà kiếm còn cách yết hầu Phù Nam ba tấc, dừng sững lại.
“Đệ không hận huynh, đệ không vì huynh mà đến đây, đệ chỉ vì mình.” Phù Nam hạ giọng, ánh mắt quyết tuyệt hiếm thấy, “đệ không thể thay huynh kết thúc.” Y từ từ cầm kiếm đứng lên, “huynh mà ăn năn thì nên cùng đệ nghĩ cách phong ấn Yểm ma.”
Lưu Quang nhìn vị sư đệ đột nhiên trở nên quyết đoán, có phần không dám tin – là Phù Nam đây ư? Là Phù Nam mềm yếu, luôn rụt rụt rè rè ư? Vượt qua cực hạn rồi, chỉ trong sát na đã biến thành người khác.
Có phải trong lòng mỗi người có hai gương mặt, chỉ cần gạt được lớp mặt nạ bên ngoài liền xuất hiện gương mặt khác?
“Lưu Quang, huynh biết gì không?” Phù Nam chợt mỉm cười, cúi đầu xuống, “ban nãy đệ mới phát hiện, chỉ cần nghĩ thông, hình như nhiều việc hóa… hóa ra không hề khó tí nào. Hà… vì sao trước đây, đệ không dám làm?”
Trong căn phòng u ám, cả hai lặng lẽ nhìn nhau một chốc, ngoài trời mưa gió ào ào.
“Phù Nam!… Lưu Quang! Mau, mau đến… Cứu cứu… A!”
Đột nhiên tiếng kêu khàn đặc xé toang đêm mưa, khiến cả hai đồng thời kinh hãi đứng dậy.
“Phiêu Bích!”