Phù Nam nắm chặt ngân bạch sắc kiếm trong tay, thanh kiếm đó khẽ rung động, phát ra những âm thanh đê trầm. Khước Tà trước giờ vẫn lãnh tĩnh, đêm nay bất an như vậy, phải chăng biểu kì gặp phải tà ma ngoại đạo cực kì lợi hại?
Anh nhi đó cưỡi trên lưng thần triệt, ngón tay thon dài bấu chặt vào phía sau gáy nàng, đầu ngón tay cắm sâu vào trong thịt nàng. Nó chỉ có một cánh tay, nửa khuôn mặt.
Trong bóng đêm, ánh mắt của anh nhi lấp lánh, nhìn y không chớp.
Còn dưới sự khống chế của nó, ánh mắt của Thần Triệt lại trống rỗng, vô thần.
Phù Nam im lặng hít sâu một hơi. Quái vật đó chỉ có một con mắt, nửa bên mặt đã bị huỷ. Nhưng khiến y chấn kinh nhất , chính là bên má trái của nó, còn sót lại kim nguyệt tiêu chí của Bái Nguyệt giáo chủ.
“Ngươi là ai?” Phù Nam động dung, quát hỏi anh nhi phụ thân đó: “Là người trong giáo phải không?”.
“Hè… ” Cơ thể tàn phá nhỏ bé trên lưng Thần Triệt ngẩng đầu nhìn y cười, các ngón tay bóp chặt vào.
Dưới một trảo đó, phảng phất có các dây dẫn vô hình bị khiên động, tay của Thần Triệt động nhiên vung lên, bạch cốt chi kiếm chỉ thẳng vào Phù Nam.
“Không làm tế ti, vậy lưu lại ngươi cũng vô ích”. Thần Triệt cất miệng thốt lên, nhưng ánh mắt vô hồn. Thân thủ của nàng nhanh như quỷ mị, thậm chí không cần súc thế, chớp mắt đã từ bên mái nhà vọt thẳng đến sa la thụ, một kiếm lao tới.
“Keng” Khước Tà kiếm vụt lên, ngăn cản bạch cốt chi kiếm, mũi chân Phù Nam điểm vào cành cây, vụt về phía sau.
Hai kiếm va chạm, phát ra những âm thanh kì dị.
Phù Nam chỉ cảm thấy tà khí bức nhân ùa tới, gần như không thể hô hấp. Y nhanh chóng ngưng tâm định thần, không nhìn vào con mắt duy nhất của anh nhi kia nữa, chuyên tâm ứng phó với từng kiếm do Thần Triệt phát ra. Tuy nhiên, bất kể thế nào, đôi chân y thuỷ chung không rời khỏi phạm vi của hai cây sa la, mũi chân điểm vào cành, lá vụt qua vụt lại.
Trong truyền thuyết của Bái Nguyệt giáo, sa la thụ là thánh thụ, có thể trừ tà độc.
Do đó, trước sân nhà y trồng hai cây sa la, mạn châu sa hoa trong nghĩa trang chỉ đành dừng lại trước sân.
Trong đêm Quỷ tiết giữa tháng bảy, đối mặt với đối thủ tà dị như vậy, dĩ nhiên y đã mất “thiên thời”. Y càng cần lợi dụng “địa lợi” này. Bạch cốt chi kiếm không ngừng nhắm vào các nơi yếu hại, Phù Nam cảm thấy chỉ cần chậm một khắc, y sẽ bị tà khí thôn phệ.
Xem ra đêm nay, y không xuất kiếm không được.
Mũi chân y điểm vào cành cây, tránh từng kiếm một, thân hình dần dần chuyển từ chỉ lùi tránh phòng thủ sang chủ động di chuyển, vào lúc bạch cốt chi kiếm đâm đến, trên tay y đột nhiên loé lên một đạo thiểm điện.
Đạo kiếm khí đón thôn thổ vài xích, lăng lệ bức nhân.
Bạch cốt chi kiếm không kịp phòng ngự, bị đánh bật lại, hổ khẩu của Thần Triệt bị xé tét, máu chảy ròng ròng. Tuy vậy, nàng dường như không hề cảm thấy đau đớn, vẫn mặt không biểu tình, chuyển mũi kiếm, từng bước tranh công, thân thủ nhanh như quỷ mị.
Phù Nam vốn muốn một đòn đánh bay thanh kiếm trong tay nàng, không ngờ Thần Triệt không sợ đau, cũng thầm chấn kinh.
Tâm niệm chuyển động, lập tức y minh bạch, điều quan trọng nằm trên người anh nhi trên lưng nàng. Tuy vậy, anh nhi đó co quắp sau lưng Thần Triệt, giấu đầu vào sau gáy kí chủ, toàn thân căn bản không lộ ra chút gì, giống như là có một bức bình phong tự nhiên vậy.
Chỉ trong thời gian bằng một lần hoán khí, Phù Nam đã bị bức phải đổi phương vị ba lần.
Mỗi lần y lùi khỏi một cành sa la thụ, bạch cốt chi kiếm liền hào bất lưu tình chém gãy, khiến những chỗ y có thể đặt chân ngày càng giảm dần. Hôm nay là đêm trăng tròn tháng bảy, thiên địa âm cực dương suy, vô số quỷ khí thoát lên mặt đất, tràn ngập không gian. Lúc này, sa la thụ cách tuyệt đại địa âm khí, do đó tạm thời y còn có thể khống chế được cục diện, nếu như anh nhi quỷ dị đó có thể hạ xuống dưới đất, nhanh chóng hấp thu âm khí thoát ra từ lòng đất, sẽ lập tức trở lên vô cùng đáng sợ.
Do đó, y kiện tẫn toàn lực, không quản nguy hiểm phản công, cố gắng duy trì cuộc chiến trên thân sa la thụ.
Thân hình y mặc dù rất nhanh, nhưng phạm vi tán cây dù sao cũng có hạn. Cùng với bạch cốt chi kiếm truy sát như hình với bóng, chớp mắt hai cây sa la thụ rậm rạp đã tan hoang, lộ ra thân cây tàn khuyết, tất cả những cành cây đều bị chặt gãy giống như bị lăng trì vậy.
Vụt một tiếng, một tổ chim tinh xảo rơi từ trên cao xuống.
“Quác”. Nhìn thấy tổ của mình từ trên cao rơi xuống, tan thành từng mảnh. Nha Nha đang lượn vòng xung quanh đột nhiên quác lên một tiếng vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ, bất chấp tất cả lao vụt lên, mổ thẳng vào con mắt duy nhất đang lấp lánh của anh nhi kia.
Hiển nhiên không ngờ đến con súc sinh lông lá kia đột nhiên phát uy, trên mặt anh nhi xuất hiện biểu tình kinh hãi, vội vàng thu kiếm về ngăn trở. Tuy nhiên do mới phụ thân trên thân Thần Triệt mới có một ngày, thao túng rõ ràng chưa thuận lợi. Cái kiểu thông qua hai tay người khác thi triển, tất nhiên còn lâu mới đạt đến mức độ tuỳ tâm sở dục, công thế chớp mắt lộ ra sơ hở.
“Lên”. Vào lúc điện quang hoả thạch đó, ngón tay Phù Nam điểm ra, trường kiếm đột nhiên thoát thủ vụt đi, hoá thành một đạo bạch hồng lượn một vòng giữa không trung, né qua Thần Triệt, đâm thẳng vào sau gáy của anh nhi.
Một tiếng “bụp” khe khẽ vang lên, bạch quang quay trở về, quấn quanh ngón tay rồi biến mất.
Phù Nam đặt chân lên cành cây cuối cùng trên thân sa la thụ, vào lúc thu kiếm, thân hình y cũng khẽ rung lên, giống như cũng phải chịu lực phản kích tương đương. Tuy nhiên, thân hình của Thần Triệt cuối cùng cũng khựng lại, hai tay bị chấn động, thoát lực, bạch cốt chi kiếm chúc xuống, mũi kiếm xuất hiện một lỗ thủng.
“Ngự kiếm thuật?”. Thân thể anh nhi chấn động, thốt lên một câu: “Ngươi… là môn hạ của Trầm Sa cốc Bạch Đế?”.
Thanh kiếm ngân sắc bay vòng trên không trung rồi quay về trong tay, Phù Nam ngăn chặn được công kích của đối phương, sắc mặt trắng bệch, một lúc sau mới thở ra một hơi, khẽ gật đầu, chầm chậm ngâm lên: “Hải thiên long chiến huyết huyền hoàng… ”
Câu nói chưa dứt, anh nhi kiểm sắc đại biến, không dám giằng co với y, chớp mắt nhảy xuống đất lướt đi.
Cuối cùng cũng giữ được mạng… Vọng nhìn thân ảnh của bạch y thiếu nữ tiêu thất trong ngút ngàn mạn châu sa hoa đỏ rực, Phù Nam chỉ cảm thấy toàn thân phát hàn, đến khí lực nhảy từ trên cây xuống cũng không còn. Một đòn vừa rồi, thật đã háo tận sức lực của y.
May mà bằng một kiếm đó, cộng với nửa câu khẩu quyết, đã khiến tà quỷ đó kinh sợ bỏ đi.
Nếu không, bằng vào ngự kiếm thuật giả cầy đó, căn bản không phải là đối thủ của nó.
Dù sao, y chẳng qua là vô tình đi qua Trầm Sa cốc, học được một chiêu nửa thức bên ngoài mà thôi. Chân chánh đánh tiếp, đại khái không quá hai mươi chiêu y sẽ bị giết chết.
Ba năm trước, bởi vì tận mắt nhìn thấy A Triệt bị nhốt vào Hồng liên u ngục, y phát thệ muốn thành cường giả mạnh nhất, do đó bắt đầu ngày đêm tu luyện thuật pháp. Tuy y kiên trì luyện tập nhưng lại không có chút tiến bộ nào, cuối cùng, y đối với thuật pháp của Bái Nguyệt giáo triệt để tuyệt vọng, chỉ đành lưu lãng không mục đích khắp Nam Cương.
Vào một ngày, y thuận theo dòng nước xuyên qua một rừng trúc rậm rạp, vô ý phát hiện mấy toà tịnh xá bị dây leo phủ kín sâu trong rừng trúc. Trong trúc xá có một bộ xương khô ngồi xếp bằng, trên vách ngoài treo một thanh kiếm ngân bạch sắc, còn viết đầy văn tự. Lúc đó, y còn không biết mình đã vô ý tiến vào Trầm Sa cốc trong truyền thuyết. Còn cỗ di hài đó, chính là Bạch Đế, người đã ẩn cư Nam Cương mấy trăm năm trước rồi qua đời.
Ba trăm năm trước, thời của Thính Tuyết lâu, vị lão nhân cùng từng cùng Huyết Ma, Tuyết Cốc lão nhân được xưng tụng là ba nhân vật “Lục địa thần tiên”. Nhưng khác với hai người kia, Bạch Đế dung hoà võ học của Trung Nguyên với huyễn thuật của Nam Cương làm một, ma vũ song tu, kiếm thuật và pháp thuật đều đạt đến tạo nghệ cực cao.
Trong truyền thuyết, Tĩnh cô nương vang danh một thời của Thính Tuyết lâu, khi còn trẻ đã bái làm môn hạ Bạch Đế.
Nhưng không hiểu vì sao, sau khi Bạch Đế toạ hoá lại không lưu lại một vị đệ tử nào. Sau khi Thư Tĩnh Dũng đột ngột chết đi, Trầm Sa cốc nhất mạch toàn bộ biến mất. Ma Vũ Lục Thư trong truyền thuyết ngưng kết một đời tâm huyết của Bạch Đế cũng không truyền ra ngoài.
Trầm Sa cốc liền trở thành một vùng đất bị người đời quên lãng, bị phong ấn trong Nam Cương thâm xứ.
Cho đến ba trăm năm sau, cơ duyên xảo hợp, Bái Nguyệt giáo khí đồ lưu lạc lãng tích Nam Cương, ngẫu nhiên vạch đám dây leo bao phủ phế khư, nhìn thấy kiếm thuật và pháp thuật lưu lại trên vách trúc xá.
Thanh kiếm đó, chính là bội kiếm Khước Tà của Bạch Đế khi còn sống. Truyền thuyết một nghìn năm trước, Việt Vương Câu Tiễn dùng bạch ngưu bạch mã tế Côn Ngô thần, đúc thành tám kiếm. Trong đó có Diệt Hồn, Chuyển Phách và Khước Tà.
Nghe nói đeo bội kiếm này đi ban đêm, quỷ mị đều tránh xa.
Còn những dòng chữ dày đặc khắp vách nhà, chính là tâm huyết một đời của Bạch Đế – Ma Vũ Lục Thư.
Lục thư được viết trên sáu vách tường nơi Bạch Đế toạ hoá, mỗi chữ mỗi chữ dường như đều sống động, linh động phiêu dật, bút phong bức nhân. Ba trăm năm sau, Phù Nam chỉ cần nhìn qua vẫn có thể cảm nhận được kiếm ý cùng linh khí phát ra từ những vách tường viết đầy chữ đó.
Từ đó, y ngồi bên cạnh di hài Bạch Đế, tháo thanh kiếm trên vách xuống, tĩnh toạ nhìn lên vách.
Nhưng mà, chưa kịp học thành, y đã tiếp nhận được Tân Nguyệt lệnh từ trong giáo, khẩn cấp mệnh y lập tức trở về Linh Thứu sơn. Đợi y vội vàng quay về, cái đợi y và Lưu Quang lại là một âm mưu huyết tinh, âm ám.
Sau khi bị bắt, không cách nào chịu được hành hạ, y phản bội lại sư phụ. Còn khi Hồng liên u ngục mở ra, y lại bởi vì khiếp đảm và mất đi cơ hội duy nhất có thể cứu được Thần Triệt ra.
Lưu Quang vĩnh viễn bị lưu lại bên cạnh hồng y nữ đồng trên Linh Thứu sơn.
…..
Tất cả mọi thứ bỗng chốc ùa đến một lúc, phá nát con tim của y, chớp mắt đánh hạ gục tinh thần của y.
Sauk khi bị trục xuất khỏi Nguyệt cung, y tuyển chọn tự mình trừng phạt mình. Y không tu tập thuật pháp của Bái Nguyệt giáo nữa, thậm chí cũng không muốn quay về Trầm Sa cốc học nốt Ma Vũ Lục thư. Học có tác dụng gì? Lưu Quang bị giam trong Nguyệt Cung, y làm sao có thể bạt kiếm với đối phương?
Y kết vách bên cạnh nghĩa địa dưới chân Linh Thứu sơn cư ngụ, vạn niệm câu hôi, tâm như dòng nước. Mỗi ngày trêu đùa con quạ Nha Nha mà y nuôi, nói chuyện với người trông mộ Nham Sinh, sinh hoạt như thế chẳng mấy chốc đã qua ba năm. Trong ba năm đó, y từ một thiếu niên ý khí phi dương, đột nhiên trở thành một lão nhân đạm mạc trữ tĩnh. Nếu như không phải là Phiêu Bích thường xuyên đến thăm y, đại khái y đã bị tình tự yếm thế này hạ gục rồi.
Cứ như vậy, cho đến hoàng hôn của đêm nay, những tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ sự im lặng chết chóc của vận mệnh.
Bạch y thiếu nữ đó đứng ngoài cửa, đôi chân trần vương đầy dịch hoa đỏ rực, ánh mắt lại vô cùng trong sáng. Vào lúc đó, trái tim của y đập mạnh, dự cảm được có một thứ gì đó quen thuộc đã quay trở lại.
Nhưng mà, y không ngờ tới, người quay về trong ánh hoàng hôn tìm y, không phải là bản thân Thần Triệt, mà chỉ là một thân thể khôi lỗi bị tà ma thao túng.
Tà ma đó, có nguồn gốc ở đâu ra? Phù Nam đột nhiên chấn động, nhớ lại kim sắc tân nguyệt kí hiệu còn lưu lại trên má trái của anh nhi đó, rõ ràng là tiêu ký của Bái Nguyệt giáo chủ.
Nghe nó nói, nó và A Triệt cùng nhau thoát ra khỏi Hồng liên u ngục, từ đáy thánh hồ trên đỉnh núi men theo mạch nước trong lòng đất ngược xuống, từ trong ngôi mộ dưới chân núi phá đất chui ra. Như vậy, nó cũng bị giam trong thuỷ lao dưới đáy thánh hồ đó…
Phù Nam nhớ lại thân thủ như quỷ mị của anh nhi đó, và bạch cốt chi kiếm mà nó thao túng, trong lòng chợt lạnh: Thẩm Anh giáo chủ!
Một trăm năm nay, bạch cốt chi kiếm đã thất truyền. Mà y nhớ rất rõ, trong giáo ghi lại, người cuối cùng sử dụng được tuyệt kỹ này, chỉ có Thẩm Anh giáo chủ trăn năm trước.
*
Ba trăm năm trước, Già Nhược tế ti xả thân tế ma, trả cái giá vĩnh viễn bị giam dưới lòng đất để rút hết nước trong thánh hồ, đem tất cả ác linh quỷ hàng độ đến bờ Bỉ Ngạn. Từ đó, trong Bái Nguyệt giáo không còn dịch quỷ thuật nữa.
Tuy nhiên, một trăm năm mươi năm sau, trong giáo xuất hiện một thiên tài thuật pháp tên là Thẩm Anh.
Về cơ bản, Bái Nguyệt giáo từ thời Liên Hoa giáo chủ đến nay, lực lượng của các đại tế ti đều vượt xa so với giáo chủ.
Nhưng Thẩm Anh là một ngoại lệ, từ khi còn được ẵm ngửa đã bắt đầu học tập thuật pháp, chưa kịp học đi đã bắt đầu học phi ngự chi thuật, vừa tròn tám tuổi đã xem xong tất cả các thuật pháp điển tịch trong thần miếu.
Khi vẫn còn là một đứa trẻ, năng lực thuật pháp của Thẩm Anh đã có thể kháng hành cùng Thương Minh tế ti lúc đó.
Nhưng bà ta không chỉ có thiên tư kinh người, dục vọng đối với lực lượng cũng cực kì điên cuồng. Khi các điển tịch trong thần miếu đã không còn cung cấp cho bà không gian đề thăng nữa, bà bắt đầu nghiên tập thiên môn vu thuật trong dân gian Miêu Cương. Từ Ngũ Tiên giáo đến Bách Độc giáo, từ chiêm tinh đến dụng độc, chỉ cần hữu dụng bà đều kiệt toàn lực học tập.
Tuy nhiên, sau khi bà nắm được tất cả các thuật pháp lưu truyền trong dân gian, lại tiến vào tình cảnh cử bộ duy gian (bước đi một bước cũng khó).
Theo điển tịch ghi lại, sau khi những người tu tập thuật pháp đạt đến cực hạn của bản thân, sẽ gặp phải một loại “Tri kiến chướng”, có những người từ đó cả đời không tiến thêm được chút nào. Đối với bà, việc truy cầu lực lượng là không có điểm dừng. Nhưng trong cuộc sống, sức mạnh của con người cũng có giới hạn, khó có thể thấu hiểu được thiên đạo.
Sau khi đã bế quan tu luyện mười năm vẫn không thể phá chướng, không ngờ bà lại án theo một loại huyết tế thần bí lưu truyền từ thời thượng cổ, dùng bản thân cơ thể mình đánh đổi lấy lực lượng lớn hơn.
Vào đêm nguyệt thực, bà tắm rửa sạch sẽ, sau đó trước tượng Nguyệt thần, bà lấy lửa thiêu mặt, rút đao cắt chân tay, hiến tế mắt, tai, mũi, chân, tay, dung mạo mĩ lệ và thân thể đang trưởng thành của mình. Bà ta đã dùng một cái giá lớn như vậy, cuối cùng cũng đột phá được Chướng của bản thân mình.
Sau khi có được lực lượng kinh người đó, tính cách của Thẩm Anh cũng do đó mà thay đổi.
Bà trở lên âm lãnh, độc đoán, bất chấp sự phản đối của Thương Minh tế ti và các trưởng lão, khai mở cơ quan thánh hồ, nuôi dưỡng ác linh và quỷ hàng, định dựa vào âm khí của trời đất ở đây để có được lực lượng mạnh hơn.
Cuối cùng, giữa bà và Thương Minh tế ti phát sinh một trận quyết chiến.
Biết rằng lực lượng của bà là không thể bị đánh bại, nhưng Thương Minh, người đã một tay nuôi nấng bà trưởng thành, cuối cùng vẫn đứng ra ngăn cản Thẩm Anh.
Sự liều mạng của ông, ngược lại, đã kích động nỗi bi ai và sự phẫn nộ cường liệt nhất trong lòng bà. Huyết chiến kéo dài cả tháng trời. Trong khoảng thời gian đó, trên Linh Thứu sơn ô vân mật bố, không thấy ánh mặt trời. Tất cả đệ tử Nguyệt cung tranh nhau ẩn trốn. Sau một tháng, Thẩm Anh giáo chủ mở cửa Nguyệt cung, bước xuống dưới Linh Thứu sơn, trên tay nàng là đầu lâu của Thương Minh.
Đó là Thương Minh, người đã một tay dậy dỗ bà thành một thuật pháp gia xuất sắc, là Thương Minh, người bầu bạn duy nhất với bà bao năm nay, tế ti thứ mười chín của Bái Nguyệt giáo, cuối cùng chết dưới bạch cốt chi kiếm của bà, thân thể bị vất xuống dưới thánh hồ.
Đó là vị tế ti đầu tiên chết trong tay của giáo chủ trong lịch sử Bái Nguyệt giáo.
Sau Liên Hoa giáo chủ, Thẩm Anh trở thành người tập trung đại quyền của giáo chủ và tế ti vào một người. Bà chi phối Nam Cương cả hai chục năm, chưởng khống tất cả sinh tử của dải đất này. Nhưng mà, tất cả, sau đó thế nào?
Đứng trên đỉnh cao quyền lực, tâm linh của bà nhanh chóng khô kiệt.
Thẩm Anh không cách nào khống chế được mặt hắc ám trong nội tâm lan ra, càng ngày càng trở lên nóng nảy, tàn nhẫn. Sau này, bà chỉ còn biết không ngừng dùng sát lục đổi lấy sự bình tĩnh trong tâm hồn. Trong hai mươi năm đó, thánh hồ nhanh chóng tích đầy thi cốt và oán linh, bách tính Nam Cương oán than khắp nơi, con dân trong giáo tức giận cũng không dám thốt lên lời.
Tuy nhiên, khi hắc ám xâm thực hết nội tâm, Thẩm Anh lại thanh tỉnh, hiểu được hoàn cảnh của mình đang lâm vào”.
“Trong thân thể ta có ma vật cự đại đang trú ngụ”. Vào một ngày, trong lúc điên cuồng thất khống, bà đã giết chết thiếp thân thị nữ đã đi theo mình bao năm. Ngẩn người nhìn mười ngón tay nhiễm đầy máu của mình, Bái Nguyệt giáo giáo chủ sau khi tỉnh lại, dường như cuối cùng cũng hiểu được mình đang làm gì, sắc mặt trắng bệch: “Trong cơ thể ta có ma vật trú ngụ… Yểm Ma đang lớn lên trong thân thể của ta… Sắp thoát ra ngoài. Làm sao bây giờ?”.
Giáo chúng đứng quanh nghe thấy không ai không thất sắc.
Trong giáo nghĩa của Bái Nguyệt giáo, Yểm là ma đối lập với Nguyệt thần, pháp lực cao cường. Nó khống chế lực lượng hắc ám, vẫn cùng Nguyệt thần tranh đoạn mệnh vận của sinh linh trên mặt đất. Trong truyền thuyết, một vạn năm trước, Nguyệt thần vì không muốn để đại địa hãm nhập vào hắc ám, liền dùng Thiên tâm nguyệt luân, mượn ánh sáng của Nhật thần, chiếu khắp đại địa. Bổn thể của Yểm ma bị tiêu diệt, nhưng chưa từng chết đi. Do đó hàng nghìn năm nay, nó chỉ có thể dùng cách chiếm cứ thân thể người khác để duy trì sự tồn tại của mình.
Từng đời rồi từng đời, nó phụ thân trên cơ thể người khác, truyền thừa lực lượng của mình.
Trong truyền thuyết, Yểm ma đẻ trứng trong không khí. Những quả trứng này còn nhỏ hơn lỗ chân lông của con người, theo gió lan đi khắp cửu châu. Khi gặp được người có thiên tư và thể chất phù hợp, hơn nữa trong lòng người đó tồn tại bóng đen, Yểm ma liền có thể thừa hư mà nhập. Khi trứng đó nhập vào cơ thể người, Yểm ma liền hồi sinh trong tâm lí người đó. Nó kí sinh trên người, đem nội tạng của người đó làm thực vật, cho đến khi ăn rỗng cả cái xác đó, mới bay ra tìm mục tiêu tiếp theo.
Yểm ma có rất nhiều kẻ đi theo, lực lượng của nó đến từ mặt đen tối của lòng người, do đó chưa từng bị tiêu diệt. Truyền thuyết cứ cách một trăm năm, lực lượng của nó lại đạt tới điên phong, bắt đầu điên cuồng phản công, thậm chí còn thôn phệ cả minh nguyệt, khiến trời đất chìm vào trong hắc ám.
Ngày đó, trong Bái Nguyệt giáo được gọi là Diệt thiên chi kiếp.
Tiền lệ đó tuy ít, nhưng rõ ràng vẫn tồn tại. Trong quá khứ hơn trăm năm trước, khi Thính Tuyết lâu nam độ Lan Thương giang, thiên tượng xuất hiện dự triệu của Diệt thiên chi kiếp. Đêm đó, kiếp hôi mạn thiên, che khuất minh nguyệt. Thiên địa chỉ có ác linh điên cuồng nhảy múa, hướng về Yểm ma hoan hô.
Nếu như cuối cùng không phải Già Nhược tế ti cùng Thính Tuyết lâu chủ, hai vị khoáng thế kì tài cùng nhau hợp tác, bất chấp tất cả, thậm chí dùng phương pháp hi sinh bản thân đem tất cả ác linh dẫn dụ xuống lòng để để phong ấn vĩnh cửu, thì lần hoạ hoạn đó sẽ lan toả ra khắp Nam Cương.
Hiện giờ, một trăm năm đã trôi qua, do bà cực độ khát vọng lực lượng, dẫn phát mặt hắc ám trong nội tâm lan toả. Nước trong thánh hồ cạn rồi lại đầy, còn ma, cũng dần dần phục sinh trong lòng bà chăng?
Tuy nhiên, khi càng ngày càng không khống chế được bản thân, chút thần trí còn sót lại của Thẩm Anh lại giữ được chút thanh tỉnh cuối cùng.
Vào đêm trước của Đại kiếp trong dự ngôn, vị giáo chủ mạnh nhất của Bái Nguyệt giáo áo trắng dâng hương, tự trầm mình xuống thánh hồ. Tương truyền bà muốn phỏng theo cách làm của Già Nhược tế ti một trăm năm trước, đem nước hồ dẫn xuống dưới đất, dùng thân mình độ tận các tử linh, nhưng không cách nào tìm đâu ra được đồng bạn như Thính Tuyết lâu chủ trợ giúp, đành cô thân nhảy xuống thánh hồ.
Trước khi nhảy xuống hồ, nàng cắt máu lập thệ, khi ác linh trong lòng chưa diệt, thề không ra khỏi thánh hồ.
Nàng đem ma vật quan bế trong lòng mình, rồi lại đem bản thân quan bế vĩnh cửu dưới đáy thánh hồ.
*
Hơn một trăm năm nay, gần như tất cả mọi người đều đã lãng quên, thậm chí hoài nghi tính chân thật của sự kiện một trăm năm trước đó. Trong Bái Nguyệt giáo, rất nhiều sự tình liên quan đến giáo chủ cùng tế ti đều bị hữu ý hoặc vô ý thần thánh hoá, để cho giáo đồ hậu thế mô bái, giống như Già Nhược tế tí ba trăm năm trước.
Nhưng mà, trong đêm Quỷ tiết như thế này, Thẩm Anh giáo chủ chìm dưới đáy hồ trăm năm nay lại phụ thân vào kẻ khác, xuất hiện trên thế gian.
Trở về phòng, ngồi băng bó lại các vết thương, Phù Namlấy ra một cái hộp từ ngăn tủ bí mật bên cạnh cửa sổ, mở ra. Trên nền nhung đỏ sẫm là ba nhánh Thất diệp minh chi trong suốt, lấp lánh, hương thơm lan toả.
Loại Thất diệp minh chi này chỉ mọc tại những nơi cực âm, hút lấy hoàng tuyền chi thuỷ mà lớn lên, không thấy ánh mặt trời, bầu bạn cùng các linh hồn chốn u minh.
Linh Thứu sơn tuy được xưng là tập hợp âm khí của thiên địa, nhưng chỉ dưới đáy thánh hồ mới tìm được Thất diệp minh chi. Tuy nhiên, thánh hồ âm linh mật bố, ác niệm tràn ngập, muốn hái loại linh chi này nguy hiểm trùng trùng, gần như mỗi một nhánh đều phải trả giá bằng mạng người.
Vậy mà mỗi năm vào giữa tháng bảy, Nguyệt cung đều phái người hạ sơn mang cho y một nhánh linh chi, nói là của Lưu Quang tặng y. Nhưng y hiểu rằng, đó là Thiên Lại giáo chủ ra ý cảnh cáo y, Lưu Quang vẫn ở trong tay ả, khiến y không được khinh cử vọng động.
Phù Nam đang ngẩn người nhớ lại chuyện xưa, bàn tay vô thức nắm lấy Khước Tà, nghe thấy kiếm thanh đinh đinh, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng. Nha Nha cũng bị thụ thương, vỗ một cánh lượn khắp bàn, phát ra những tiếng kêu sốt ruột.
“Im miệng”. Ngón tay đột nhiên gõ mạnh lên mặt bàn, Phù Nam trầm giọng quát lên, khiến Nha Nha hoảng sợ im bặt, đôi mắt như hai hạt đậu đen kinh hoàng nhìn chủ nhân. Phù Namđứng dậy bước đến bên cửa sổ, trầm mặc nhìn Linh Thứu sơn dưới ánh trăng, ánh mắt lấp lánh.
Nơi đó, từng mảng mạn châu sa hoa đỏ hồng bao phủ lấy chân núi, khiến cho cả toà núi giống như đang bị thiêu trong lửa đỏ.
Đêm nay là đêm trăng tròn, Linh Thứu sơn cao vút đến tận mây, Nguyệt cung trên đỉnh núi chìm trong ánh trăng, phát ra ánh sáng không thuộc về trần thế.
Lưu Quang, Lưu Quang đang ở trên đó… Nghĩ lại, từ đoạt cung chi biến ba năm trước, y cũng chưa một lần gặp lại vị sư huynh đó, tuy mỗi năm vào giữa tháng bảy y đều nhận được thư và quà của Lưu Quang. Nhưng vị Thiên Lại giáo chủ có thân hình vĩnh viễn như nữ đồng đó tuyệt phi thiện loại. Lưu Quang năm xưa không chịu khuất tất, phản bội, lạc vào tay của ả, không biết sẽ bị hành hạ như thế nào.
Còn lúc này, Thẩm Anh giáo chủ thao túng Thần Triệt xông vào Nguyệt cung, không biết trên đó tình hình như thế nào.
Trong ký ức, đôi mắt đó càng lúc càng hiện lên rõ ràng, vô tư trong sáng, cách mười năm thời không nhìn y… Trong lòng đột nhiên có cảm giác đau nhói, giống như có một cây trâm đâm vào trong tim, có vết thương cũ từ từ lại vỡ ra.
Mười năm rồi… Từ khi trơ mắt nhìn A Triệt bị tống xuống u ngục dưới đáy nước. Một quãng thời gian dài như vậy đã qua. Y đã từng phát thệ muốn đem hài tử đó ra khỏi lao ngục không thấy ánh mặt trời đó, tuy nhiên lực lượng và đảm lượng của y còn lâu mới đủ. Ba năm trước trong đoạt cung chi biến, khi cơ hội duy nhất đến, y lại vì sự khiếp sợ hèn nhát trong nội tâm mà chần chờ trong giây phút đó.
Y trơ mắt nhìn Hồng liên u ngục ầm ì đóng lại, nhưng không dám lao tới.
Mười năm trước, ba năm trước, trong hai lần quyết định, dường như có một đôi ma trảo vô hình bóp chặt lấy yết hầu y.
Mấy năm nay, y trải qua cuộc sống đạm bạc, ẩn nhẫn. Nhưng sống như vậy, kì thực so với chết không có nhiều khác biệt.
Không nhẫn nại được nữa, y chắp kiếm đứng dậy, mở cửa trúc xá bước ra.
Ba năm trước y từng phát thệ không bước vào Nguyệt cung nửa bước, nhưng hôm nay, y đã quyết ý vì nữ hài đó mang theo kiếm lên núi.
Lưu Quang đang ở trên núi, A Triệt cũng ở trên núi… Những người mà y quan tâm, đều đang ở trên đó. Cho dù Nguyệt cung vẫn là nơi mà những kẻ mạo phạm phải trả giá bằng sinh mệnh của mình, nhưng thế thì có gì đáng sợ cơ chứ?
Bên ngoài nhà ánh trăng vẫn lạnh lùng, im lặng. Dải mạn châu sa hoa vô tận nở rộ dưới ánh trăng, giống như lửa đỏ bùng lên.