Nàng cố gắng kêu to, cào mạnh lưng mình cho đến khi kiệt sức.
Mỗi lần như thế, Phù Nam chỉ biết nhìn thiếu nữ nhợt nhạt ấy với ánh mắt bi ai, không thốt nổi một câu an ủi.
A Triệt vẫn còn là trẻ con… Trong bóng tối, thể xác nàng lớn lên nhưng tính cách và thần trí vẫn ngừng lại ở thời điểm mười năm trước – khi nàng bị nhốt xuống u ngục dưới đáy hồ, thành thiếu nữ rồi nhưng nàng vẫn mang trái tim thơ trẻ.
Nàng vẫn ỷ lại vào y như xưa, coi y là người thân cận nhất trên đời, bá chiếm thời gian của y theo kiểu trẻ con độc chiếm đồ chơi. Nhiều lúc Phiêu Bích đến thăm, nàng không che giấu địch ý và phẫn nộ, nhe nanh nhe vuốt như loài thú, thành ra hai người con gái cùng tuổi ấy không nói được gì với nhau.
Nếu Phiêu Bích đi rồi, Thần Triệt liền biến thành hết sức thông minh ngoan ngoãn, liên tục quấn lấy y hỏi han, giống như vẫn nũng nịu khi xưa – kỳ thật Thần Triệt hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì, chỉ đương nhiên coi là thời gian vẫn dừng lại ở mười năm trước.
Trong khoảng thời gian này, nàng độc bá Phù Nam.
Với Phù Nam, những ngày này không dễ chịu tí nào. Cảnh sống tối tăm như khi Nguyệt cung biến động nhiều năm trước tái hiện, ác mộng lại phủ bóng khiến mỗi khi đêm về, y như gặp đại địch, không tài nào nhắm mắt được.
Để trấn trụ tà ma trên mình Thần Triệt sống lại, y lật xem bằng hết những sách thuật pháp lâu rồi không động đến, bố trí kết giới cực mạnh trong phòng, tối nào cũng khóa chặt nàng ở đó. Mỗi bữa tối, y đều ngầm bỏ Mê điệt hương đủ liều lượng vào thức ăn – để dù quái vật sống lại cũng không thể dựa vào thân thể nàng mà di động.
Đêm nối đêm, y đều canh gác căn phòng đầy phù chú kết giới, Khước Tà kiếm gác trên gối, cứ thế đợi trời sáng.
Tà ma hình thù kì dị đó thường mở mắt nhìn y, mỉm cười quỷ dị, nhưng không hành động quá đáng.
A Triệt không biết gì, mỗi tối đều say giấc nồng, hôm sau tỉnh lại trong mơ màng. Có điều thần khí của nàng mỗi ngày một suy kiệt, có lúc đang nói chuyện với y chợt ngất xỉu.
Phù Nam biết là tà ma trên mình nàng đang hút dần hút mòn tinh khí vật chủ.
Từ khi ma vật thoát khỏi đáy hồ đã hai phen bị đã thương tại trúc xá và Nguyệt cung, nguyên khí dĩ nhiên thương tổn nặng nề. Giờ nó ẩn nhẫn chẳng qua vì chờ cơ hội quật khởi: đến khi hút hết tinh khí của A Triệt sẽ lại xuất hiện.
Dẫu y nóng lòng, cũng không tìm được phương pháp nào khả dĩ tách được tà ma khỏi thân thể Thần Triệt.
Ban đêm, thỉnh thoảng y vẫn trò chuyện với tà ma, ví như hỏi xem lai lịch, ý đồ của nó là gì.
“Chính ả thả ta ra.” Ma vật đang dần hồi phục nguyên khí đưa một tay cắm vào cổ Thần Triệt, lắc lắc đầu nở nụ cười quỷ dị, phát âm dần liền mạch. “Ta bị khốn trong thể nội Thẩm Anh hơn trăm năm… thị ở dưới đáy nước, cách tuyệt với đời, cắt đứt hết mọi ác niệm… Ta không tìm được cơ hội tái xuất. Bị giam giữ hơn trăm năm.” Ma vật quấn lấy lưng Thần Triệt, mở bừng một con mắt, cười lạnh lùng, “cũng may con nhóc này bị giam xuống u ngục…. ta mới có cơ hội thoát thân.”
Phù Nam ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào con mắt quỷ dị ấy.
Đó, có phải là quãng thời gian A Triệt mất trí nhớ?
“Thẩm Anh tịch mịch quá lâu, thấy ả liền yêu thích ngay, dạy hết mọi sự, không hề đề phòng. Thị tin con nhóc này cũng ‘Thiện’.” Ma vật cười hàm hàm hồ hồ, cánh tay duy nhất xoay vần thân thể Thần Triệt đang ngủ, “không ngờ sau cùng con nhóc chỉ dùng một phù chú cũng lấy được toàn bộ tu vi hơn trăm năm của Thẩm Anh.”
“Ha ha ha… Lúc đó biểu tình của Thẩm Anh thú vị lắm. Ta thậm chí nghe rõ tiếng lách cách vụn vỡ trong lòng thị.” Tà ma cười vang, biểu tình cực kỳ đáng sợ. “Khoảnh khắc đó thị suy sụp luôn. Uổng cho thị trăm năm vất vả áp chế tà niệm trong lòng, giữ gìn quy chuẩn chữ tâm, nhưng đến cuối cùng vẫn không chịu được một đòn.”
Nhìn tà ma trên lưng Thần Triệt cười điên cuồng, Phù Nam nắm chặt thanh kiếm theo ý thức, cảm giác bội kiếm như muốn bay khỏi vỏ. Lòng y rúng động: quả nhiên là A Triệt tước mất tu vi của Thẩm Anh, thả Yểm ma ra.
Vậy thì… trong lòng nàng có khoảng tối âm ám ư?
Chậm rãi thuật lại, anh nhi dần nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ trầm trầm khi ánh sáng ban ngày bừng lên.
“Ồ… ” Trời sáng rồi, lúc Thần Triệt tỉnh lại, thấy ngay ánh mắt Phù Nam đang chăm chú nhìn mình, liền buột miệng, gương mặt nhợt nhạt ửng đỏ, “huynh… nhìn muội làm gì?”
Ý thức được ma vật, sắc mặt nàng tái đi, hoảng loạn lăn sang góc tường, che đi quái vật đáng sợ sau lưng.
Nhưng khí lực không đủ, chỉ một động tác cỏn con đó cũng khiến nàng thở dốc, sắc mặt trăng nhợt.
“A Triệt… ” Phù Nam khẽ thở dài, vuốt mái tóc đen dài của nàng, định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Tốc độ suy kiệt thế này… nàng sẽ nhanh chóng héo tàn, về bên kia thế giới chăng? Đáng thương cho nàng, phải sống mười năm không thấy ánh mặt trời dưới đáy hồ, vất vả lắm mới thoát được rồi vẫn đối diện với cái chết.
Y suy tư rất lung, bàn tay lại xiết chặt Khước Tà kiếm, cảm giác trong lòng sôi lên.
Thần Triệt không nhận ra tâm trạng lo lắng của y, cười hoan hỉ, líu lo: “Phù Nam ca ca, hôm nay huynh đừng đi được không? Cùng muội nhảy lò cò ở đây nhé?”
“Nhảy lò cò?” Phù Nam không hiểu đang nghĩ gì, buột miệng hỏi lại.
“Vâng.” Thần Triệt hưng phấn gật đầu, nàng không nhớ ai đã dạy mình nhảy nhưng vẫn nhớ từng chi tiết động tác.
“Đừng nghịch nữa, A Triệt, muội phải nghỉ ngơi tu dưỡng tinh thần.” Phù Nam đỡ nàng nằm xuống giường, lắc đầu như đã hạ quyết tâm, ánh mắt liền sáng lên rợn người, “huynh ra ngoài, trước khi trời tối sẽ về.”
Y cầm kiếm đứng lên, ánh mắt sáng rực.
Không được… không thể được! Y muốn đi giết người… Dù không biết đối phương, vô oán vô cừu, y cũng phải giết. Dù không thể chắc chắc rằng Yểm ma sẽ tha cho A Triệt, y cũng phải thử một lần. Xưa nay y luôn là người nhu nhược, hiếm khi đi ngược với nguyên tắc đạo đức của mình. Hôm nay để mình đi ngược một lần xem sao?
“Đừng.” Thấy y đứng dậy, Thần Triệt hơi giận, “ở lại với muội, huynh không được đi.”
“Đừng phá nữa, huynh phải đi làm một việc quan trọng.” Chân mày Phù Nam tỏ vẻ phiền loạn, đẩy mạnh nàng xuống giường, “Ngoan ngoãn ở đây nhé, đừng đi lung tung, huynh sẽ về ngay.”
“Huynh làm muội đau.” Cổ tay nàng hiện lên vết bầm, xưa nay chưa bao giờ bị đối đãi như vậy, nàng ấm ức cơ hồ trở nên phẫn nộ, trừng trừng nhìn y, nắm chặt tay áo không buông, “Đi làm gì? Tìm Phiêu Bích à? … Không được đi! Không được bỏ muội.”
“Đừng phá nữa.” Sát khí dấy lên trong lòng, Phù Nam thét to, cắt đứt tay áo bước đi, “có việc quan trọng phải làm, huynh sẽ về ngay.”
Tay áo vừa đứt, thiếu nữ mất trọng tâm lại ngã xuống giường, bất động hồi lâu.
“Có việc quan trọng? Hà, việc quan trọng… ” Giọng nói tỉ tê vang lên trên giường, không phân biệt được là do Thần Triệt nói hay từ miệng anh nhi phát ra. Thần Triệt chợt ngẩng phắt đầu dậy, nhãn thần sắc bén.
Nàng không phát hiện được từ khi nào mình biến thành đặc biệt mẫn cảm và đa nghi như thế.
*
Bất quá chỉ mới mấy ngày, mạn châu sa hoa bên ngoài đã bắt đầu khô héo.
Giữa những ngôi mộ, phảng phất nước triều đỏ rực rút đi, để lại màu đỏ loang khắp mặt đất.
Phù Nam xuyên qua bãi hoa đỏ héo tàn, đi về phía đỉnh Linh Thứu sơn, tay áo phất qua từng đóa hoa như ngọn lửa nhỏ xíu. Đến rìa khu mộ địa, y ngoái lại nhìn về phía bắc – nơi đó, có một tòa tiểu ốc cô độc, Phiêu Bích ở đấy.
Mấy hôm nay vì Thần Triệt đột nhiên xuất hiện, quan hệ giữa y và nàng trở nên căng thẳng, ba ngày liền nàng không xuất hiện, không hiểu vì còn giận hay vì nguyên nhân gì nữa. Y đứng bên rìa khu mộ, nhìn về đó rất lâu, khẽ thở dài rồi quay đi. Nếu bảo Thần Triệt là khối thủy tinh chưa được điêu khắc, lấp lánh lấp lánh, thì Phiêu Bích là viên trân châu đen, kiên nhẫn mà trầm mặc.
Y quen nàng từ lâu lắm nhưng hai người không thật sự thân thiết.
Nếu không vì nội loạn, nếu không cùng bị đuổi, có lẽ cả đời quan hệ giữa hai người sẽ lạnh nhạt như thế. Nhưng rời khỏi Nguyệt cung, sống cùng một nơi với nhau, họ lại nhận thức lại về nhau, ở cùng suốt năm năm, dần trở nên quen thuộc, thiết lập được giao tình hoạn nạn không cần nói thành lời.
Nhưng tình cảnh ấy bị thiếu nữ từ đáy thánh hồ trở về phá tan.
Nếu… Nếu có thể bỏ rơi A Triệt, đứng ngoài mọi việc, tình cảnh ấy có lẽ vẫn tiếp diễn chăng? Nếu năm xưa không thấy con búp bê thủy tinh đó khóc nức nở, lòng y không đột nhiên xuất hiện nỗi đau sâu thẳm, có lẽ, y sẽ thản nhiên cho qua.
Nhưng từ khi thấy A Triệt ngồi giữa đống kính vỡ, xòe bàn tay đầm đìa máu khóc lóc thì lòng y như có thứ gì đó trỗi dậy, thanh âm khẽ gọi, phảng phất từng giọt máu nóng từ đáy trái tim y vốn bình tĩnh bao lâu này chảy ra. Đúng, là thanh âm đó – là thiếu niên tuyệt vọng mười năm trước không dám ngăn sư phụ, là vết thương không thể lành từ năm năm trước khi động phủ dưới đáy hồ mở ra, y đã lui bước và do dự.
Lần thứ ba, nàng xuất hiện trước mặt y, cần y giúp, sao y có thể rũ bỏ?
Biết là nguy hiểm trùng trùng nhưng lần này y không thể lùi nửa bước.
Y quyết định đến Nguyệt cung. Việc này dù thế nào cũng không thể cho Phiêu Bích biết – nếu nàng hiểu, cực lực cản y không được, chỉ sợ sẽ bất chấp tất cả cùng y đến Nguyệt cung?
Chiều thu, tà dương nhàn nhạt chiếu lên bãi mạn châu sa hoa đỏ máu, y đứng ở khu mộ địa nhìn về tiểu ốc ở đầu kia, trong sát na tâm niệm xoay chuyển không biết bao lần.
“Phù Nam công tử, công tử đứng ở đây làm gì?” Đột nhiên bên tai y vang lên câu hỏi. Không quay lại cũng ngửi thấy mùi yên thảo, y tỉnh ra, thấy Nham Sinh đứng bên cầm cuốc, lau mồ hôi.
“Công tử nhìn mé bắc xem, mây đên mù mịt, tối nay sẽ có mưa.” Đế giày Nham Sinh còn dính bùn đất, rít mấy hơi thuốc cho đỡ mệt, “nhân lúc trời chưa mưa, đắp lại mấy ngôi mộ — bằng không đêm nay e là ngủ cũng không yên.”
Phù Nam đang lơ đãng, không nghe thấy Nham Sinh nói gì, chỉ mỉm cười rồi quay người xách kiếm đi ngay.
“A? Công tử cũng định đến Nguyệt cung?” Thấy y đặt chân lên con đường phía đông dẫn đến Nguyệt cung, Nham Sinh cả kinh, “không đi được đâu, chẳng phải giáo lý đã dạy không cho công tử lên đó nửa bước ư?”
Phù Nam lắc đầu, nhưng không lưu ý đến từ “cũng” Nham Sinh nói ra, chỉ thản nhiên đáp: “Mặc kệ… ”
Y ngừng một chốc, ngoái lại thở dài, hạ giọng dặn: “Nếu… Nếu trời sáng tại hạ còn chưa quay về, cảm phiền lão trượng đến mé bắc nói với Phiêu Bích một câu, nhờ muội ấy thay tại hạ chiếu cố A Triệt.”
Nham Sinh ngẩn người, quăng ống điếu kêu lên: “Cái gì? Phù Nam công tử không biết ư? Phiêu Bích đã… đã lên Linh Thứu sơn rồi.”
“Gì cơ?” Như bị sét đánh, Phù Nam quay phắt lại.
“Công tử không biết thật? Hai ngày trước tiểu nhân thấy Phiêu Bích cô nương theo đường này lên.” Nhan Sinh cả kinh nhìn sắc mặt Phù Nam nhợt đi, lẩm bẩm, “Lão tưởng công tử đã biết….lần này lên đó, lẽ nào không phải tìm Phiêu Bích?”
“… ” Phù Nam há miệng, không nói nổi một chữ.
Mấy hôm nay y dồn hết tâm tư vào Thần Triệt, không nghĩ đến việc sau khi tranh chấp, với tính cách như Phiêu Bích sẽ làm gì? Nàng đến Nguyệt cung làm chi? Lẽ nào… lẽ nào định cáo mật, cho Thiên Lại giáo chủ biết tin A Triệt trốn thoát?
Lập tức một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng y, không kịp nghĩ ngợi, cắm đầu chạy lên.