Nàng không trở lại trúc lâu, ngược lại tới trúc lâm tịnh xá của Phù Nam.
Mưa rơi mịt mùng, nàng đi xuyên qua bãi mạn châu sa hoa, thận trọng không để bùn đất vấy bẩn gấu váy. Những cây hoa héo dở chạm vào vạt váy, nàng đột nhiên nảy sinh ảo giác – phảng phất thấy một bàn tay băng lạnh đang kéo áo mình, không để nàng tiến bước.
Không hiểu sao cảm giác không lành càng lúc càng rõ ràng.
Dọc đường đi qua căn lán Nham Sinh cư trú, theo thói quen nàng nhìn vào, nào thấy bóng ai, lửa vẫn cháy, hơi nước và khói tụ lại, từng sợi khói rớt xuống đất, tựa hồ Nham Sinh vội vàng ra ngoài, một dải dấu chân từ hiên hướng vào sâu trong rừng trúc.
Phiêu Bích toan cất bước, chợt nhận ra cảm giác gì đó, quay lại vuốt chấn song – ngón tay đỏ lòm những máu.
Nàng nhìn về phía trúc lâm tịnh xá, mắt sáng rực lên.
Bóng tối buông phủ, mây đen giăng giăng, mưa rơi dày dệt thành tấm lưới vô hình trên Linh Thứu sơn. Trong khung cảnh ảm đạm, khu rừng trúc vẫn lấp lóe đèn đuốc, không hiểu sao ánh đèn lại ánh lên màu đỏ ảm đạm.
Phiêu Bích suy tưởng, lần theo dấu chân loạn xạ bên ngoài căn lán. Hàng dấu chân dẫn đến trúc lâm tịnh xá. Dưới bóng chiều ảm đạm, một mình nàng đến căn phòng từng đến đó cả ngàn lần, dọc đường đỏ rực màu mạn châu sa hoa. Chớp không ngừng xuyên qua đám mây lóe lên, trong sát na ngắn ngủi chiếu sáng đất trời.
Đến gần rừng trúc, nàng dừng bước, chầm chậm đặt tay lên một cây trúc xanh, chát một tiếng, cành trúc gãy lìa.
“Phù Nam?” Nàng đứng ngoài sân gọi — thanh âm không lớn lắm nhưng được chân khí phát ra, xuyên qua màn mưa vào trong. Đèn đuốc vẫn sáng, có lẽ Phù Nam và A Triệt đều ở đó.
Nhưng hồi lâu không thấy ai đáp, tim nàng đập thình thình, gọi thêm lần nữa.
“Hu hu… ” đột nhiên trong phòng thấp thoáng bóng đen, vang lên tiếng khóc khe khẽ, là giọng Thần Triệt.
“A Triệt? Muội sao thế?” Phiêu Bích không nén nổi, buột miệng hỏi, đặt chân lên ngưỡng cửa, đẩy cánh cửa ra bước vào, “Không khỏe ư? Sao lại khóc thế?”
“Hu hu… ” tiếng khóc tỉ tê não nề từ góc nhà vang lên, ẩn ước nỗi niềm cô độc, không nơi bấu víu, “Ta đã giết người, Ta đã giết người! Ta đã giết ông ấy.”
“Cái gì? Muội nói gì?” Tim Phiêu Bích đập mạnh lên, “Muội giết ai?”
Lẽ nào Phù Nam… Phù Nam bị nàng ta…!
Nàng mất bình tĩnh, bất chấp tất cả đẩy cửa tiến vào, nhưng vừa lách người vào trong, trán liền va phải một vật. Nàng ngẩng lên theo ý thức, trước mắt hiện hai gót chân trắng nhợt dính đầy bùn đất đang đung đưa.
“Trời ơi!” Phiêu Bích loạng choạng lùi lại, đưa tay bịt miệng.
Là Nham Sinh… bị treo trên xà nhà. Đúng là Nham Sinh coi mộ.
Mắt đã bị móc ra, vết máu khô từ hốc mắt đen xì chảy xuống, đọng lại trên gương mặt nhăn nhúm. Kì quái là nét mặt không hề vương nét sợ hãi, khóe miệng cong lại một cách quỷ dị thành nụ cười cứng đờ, phảng phất trước khi chết còn đang chìm đắm trong niềm quyến rũ không thể rút chân ra.
Đèn trong phòng được đốt lên, không hiểu sao ánh đèn lại đỏ nhàn nhạt, cháy leo lét, phản chiếu một tấm thân nhỏ bé mặc áo trắng đang ngồi bó gối tại góc tường.
“Ta đã giết ông ấy, ta đã giết ông ấy,” đôi mắt Thần Triệt đờ đẫn, xòe tay ra, nhìn vào bàn tay đỏ lòm vì bị lột da, không ngừng lẩm bẩm, “A Anh, vì sao lại ép muội giết người… ”
Trong tay nàng rớt xuống một con quạ đen bị bẻ gãy cổ, lông rụng tơi tả.
“Hả!” Phiêu Bích hô lên thất thanh, hồi lâu sau mới dám hướng ánh mắt vào thiếu nữ đang co rúm người, định bước lên nhưng kinh hãi trước tà khí trên mình nàng ta.
Còn đang do dự, chợt một giọng nói lạnh lẽo, rin rít vang lên: “Dù thế nào, ngươi, cũng đã giết người.”
Giọng nói của người lạ.
Ai? Ai đang ở trong trúc xá?
Phiêu Bích kinh ngạc nhìn quanh, cành trúc trong tay điểm ra, chỉ vào lưng Thần Triệt, quát to: “Ra đây.”
Gương mặt hài đồng méo mó trắng nhợt thò ra khỏi mái tóc buông dài như dòng thác của Thần Triệt, ngoác miệng cười với nàng. Vừa lên tiếng chính là ma vật kí sinh này. Phiêu Bích cả kinh, mới có mấy ngày không gặp, anh nhi đó đã co nhỏ lại không ít, phảng phất cả người đều dính sát vào lưng Thần Triệt, từ từ dung nhập.
“A! Nói láo, nói láo. Câm mồm cho ta.” Thần Triệt đang hoảng hốt, nghe thấy câu nói đó cũng rít lên, đưa tay bịt tai, đập mạnh lưng vào tường, “yêu quái ngươi mau câm miệng cho ta.”
“Hắc hắc… ” anh nhi sau lưng bị va đập mạnh, thanh âm đứt quãng song vẫn cười như tiếng chim lợn kêu, “Không phải ư? Vân Tức và ta đều không phải ngươi tự tay giết ư? Ngươi cố ý quên? Nhưng không dễ đâu, ta nhắc ngươi rằng, đừng tự cho mình là hài tử ngoan ngoãn gì.”
“A …!!” Thần Triệt hoàn toàn không khống chế nổi bản thân, rít lên chói lói, đưa tay bịt chặt tai lại, co rúm thành một khối.
Nàng dụng lực đập lưng vào tường, tựa hồ làm thế sẽ đập nát được ma vật đáng sợ sau lưng, nhưng kết quả chỉ là quái vật càng thâm nhập sâu hơn vào thân thể nàng.
Nàng biết rằng quái vật đang dần chui sâu vào tâm lý mình, từng phân từng tấc.
Mấy hôm nay, nàng thời thời khắc khắc nghe thấy giọng nói rin rít, ác độc đến điên cuồng của ma vật, từng câu từng chữ nhắc lại những gì xảy ra ở Hồng liên u ngục, phá nát chút tự tin còn lại của nàng, rồi lại dấy lên bóng đen trong lòng nàng.
Nói cho cùng, trong sát na ở dưới đáy hồ, nàng thật sự hận Vân Tức nên mới động sát tâm, trong lòng nàng cũng đố kị và ganh ghét Phiêu Bích, hy vọng nàng ta vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt mình và Phù Nam —
Chính vì tâm lý nàng có sơ hở nên quái vật mới dụ dỗ được?
Có ta ở đây, bất kỳ nguyện vọng nào của người cũng sẽ được thỏa mãn, chỉ cần ngươi nói ra mấy chữ thôi. Ngươi cũng thấy đó, tên trông mộ lắm mồm đó chẳng phải ngươi chỉ dùng một ngón tay là giết được ư? Nếu ngươi muốn Phù Nam vĩnh viễn thuộc về một mình người, dễ lắm, chỉ cần động khẽ ngón tay là nữ nhân trước mắt kia sẽ vĩnh viễn biến mất.
Chỉ cần ngươi nói là “Yểm ma đến đi… ”
Giọng nói không ngừng từ trong thân thể nàng vang ra, dùng hết mọi thủ đoạn khiến nàng không thể giữ vững niềm tin. Nhưng chút tỉnh táo sau cùng giữ nàng cho không mất đi lý trí sau chót, tuyệt đối không nói ra chú ngữ gọi ma vật đó về.
Thần Triệt chỉ biết liên tục ré lên, dùng tiếng thét xé lòng che đi giọng nói mê hoặc càng lúc càng mạnh trong lòng.
Thi thể người quen đung đưa trước mắt, tiếng ré của Thần Triệt vang động rừng trúc, Phiêu Bích chứng kiến cảnh hỗn loạn đó, giọng nói run rẩy không ngừng, lớn tiếng gọi: “Phù Nam! Phù Nam!”
Có điều chủ nhân trúc xá hoàn toàn mất tăm mất tích.
“Phù Nam ở đâu? Huynh ấy đi đâu?” Phiêu Bích cả kinh, đi một vòng từ sương phòng xuống bếp rồi quay lại, tỏ ra lo lắng hỏi gặng: “Tối thế này huynh ấy đi đâu? Muội biến thành thế này, sao huynh ấy không ngăn cản?”
Cái tên “Phù Nam” như thể mang lại hiệu quả kì dị khiến thiếu nữ đang gào thét bình tĩnh lại. Thần Triệt ngẩng lên, hoang mang nhìn Phiêu Bích: “Muội không biết… muội xin huynh ấy đừng đi… nhưng huynh ấy bỏ mặc muội… bỏ muội mà đi… ”
Ánh mắt nàng biến đổi cùng tiếng lẩm bẩm, từ trong trẻo thành mơ hồ rồi biến thành phẫn hận cùng cuồng nộ.
“Huynh ấy bỏ mặc muội! Vốn huynh ấy là của muội. Từ bé đã là của muội.” Nàng buột miệng nói ra, ánh mắt nhìn cô gái cùng tuổi với vẻ hung hãn, “muội bị giam mười năm, biến thành quái vật thế này, nên huynh ấy bỏ mặc. Đều là do tỷ. Đều là do tỷ. Vì sao tỷ lại cướp của muội.”
Tư duy của nàng cực kỳ giản đơn, vẫn ngưng lại ở lúc tám tuổi, rồi lửa giận kinh thiên động địa bốc lên đùng đùng như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi yêu thích.
“A Triệt!” Phiêu Bích khẽ quát, lùi lại một bước, nhìn vào lưng đối phương, “bình tĩnh đi, tỷ có cướp gì của muội đâu!”
Sau lưng Thần Triệt, mái tóc xõa xuống từ từ tung bay, thân thể quái vật trong dáng vẻ anh nhi hoàn toàn dung hóa, chỉ còn lại cái đầu thò ra, tựa hồ nhân cơ hội Thần Triệt tâm thần đại loạn, lòng đầy oán hận mà nhập vào thể nội nàng.
“Muội bị giam mười năm… ” Thần Triệt nức nở cúi đầu, nhìn lòng tay đỏ lựng, ánh mắt tuyệt vọng pha lẫn điên cuồng. “Vân Tức tế ti chết rồi, Anh chết rồi, tỷ lại cướp Phù Nam ca ca!”
Phiêu Bích nhìn cô bạn gái cùng tuổi, thoáng chốc chợt thấy bao năm nay Thần Triệt không hề trưởng thành chút nào.
Nàng thương cảm tột độ, bất giác thở dài, hạ cành trúc xuống.
“A Triệt, đừng như thế nữa, Phù Nam vĩnh viễn là của muội. Tỷ không hề cướp của muội.” Nàng dịu dàng nói với cô bé, gỡ thi thể treo trên cửa xuống, “huynh ấy luôn nhớ nhung muội. Bọn ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp muội trừ ma, chỉ mong muội được khỏe mạnh, rồi sống thật vui vẻ.”
Thần Triệt dụng lực nghiến răng, cực lực khắc chế thống khổ trong lòng, không nói câu nào.
“Yểm ma ra đây, Yểm ma ra đây!” Trong lòng nàng phản phất có vô số tiếng nói dâng trào, hô hoán, dụ dỗ nàng nói ra mấy chữ đủ để đổi được tất cả đó.
Nàng nghiến răng, rồi lại nghiến chặt hơn, khóe môi rỉ ra dòng máu đỏ, quyết không nói nửa chữ.
Phiêu Bích kinh ngạc thấy Thần Triệt đột nhiên thổ huyết, thận trọng đưa khăn tay tới, đồng thời đề phòng ma vật sau lưng nàng công kích – trong sát na đó, mắt anh nhi chợt lóe lên hồng quang quỷ dị. Quái vật chỉ còn mỗi cái đầu thò ra sau lưng Thần Triệt trở thành nanh ác cực độ.
Hỏng rồi, hỏng rồi… càng lúc càng không thể khống chế được.
Đi! Nhanh đi đi! Thần Triệt gào thét trong lòng nhưng không thể nói ra miệng. Vì nàng sợ rằng nếu mở miệng sẽ nói ra lời nguyền đó, rồi sẽ bị ma vật thao túng.
Nàng cuồng loạn vung tay hòng đuổi Phiêu Bích đang đến gần.
Nàng gạt cổ tay đang cầm vuông khăn, hơi ấm từ làn da Phiêu Bích khiến toàn thân nàng lạnh toát, cảm giác không lành dâng lên. Rất rõ rệt, từ đỉnh Linh Thứu sơn vang lên từng chữ một lời chú cấm kị.
“Yểm ma ra đây!”
Thần Triệt kinh hãi ngoái lại, nhìn về phía Linh Thứu sơn đen sẫm ngoài song cửa, nỗi sợ hãi đột ngột khiến nàng rùng mình. Là ai? Là ai đã nói ra câu chú đó, từ xa xôi gọi ma vật trong thân thể nàng ra ngoài.
Nỗi sợ chỉ tồn tại trong một sát na, vì đó là sát na còn lại thần trí nàng tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc sau cùng, Thần Triệt nhìn thấy biến hóa đáng sợ của bản thân: cánh tay bị lột da mọc lên lớp da mới trắng nõn, nhanh chóng vươn dài như rắn bò – đó không phải là nàng. Biến hóa không phải là nàng.
“Chạy đi, Phiêu Bích! Mau chạy đi.” Trước khi thân thể hoàn toàn bị ma vật xâm thực, nàng nhướng cặp mắt đỏ ngầu lên, gào thật to với cô bạn thân.
Cánh cửa Chu Tước cung cả năm hiếm khi hé ra đột nhiên mở toang, dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số đệ tử Bái Nguyệt giáo, Lưu Quang và Phù Nam lao ra – lần đầu tiên sau năm năm y rời khỏi toàn cung điện tăm tối đó.
Mưa rơi dày mịt trong đêm, giọng Phiêu Bích xuyên qua mưa gió truyền đến, thống khổ vật vã, dội thẳng vào cánh cửa.
Lưu Quang vội vàng mở cửa ngách, ngay sát na cửa mở ra, y nhìn thấy dòng máu đỏ từ chiếc vòng đồng chảy xuống, đồng thời một thân ảnh vốn dựa vào cửa gục xuống.
“Phiêu Bích!” Y đưa tay ra đỡ nàng vào lòng, buột miệng hô lên kinh hãi,
Tóc nàng ướt sũng, bết vào gò má, phảng phất trải qua trận chiến cực kỳ kịch liệt mới về được đến đây. Tà áo xanh trên mình nàng nhuộm đỏ, trên mặt chằng chịt năm dấu máu, xuyên qua má, xuyên qua khóe mắt, cơ hồ khiến nàng không còn nhìn được nữa.
“Lưu Quang… Lưu Quang… là huynh ư?” Ánh mắt tuy mờ đi vì máu, nhưng nghe rõ giọng y, nữ nử đang thoi thóp đó vẫn quay lại, nắm vai y, lẩm bẩm nhưng lời cấp thiết, “cẩn thận… phải cẩn thận! Yểm ma.. Yểm ma sống lại… nó đã được gọi về! A Triệt… A Triệt… ”
Yểm ma sống lại! Tin tức kinh nhân này cũng không khiến Lưu Quang biến sắc, hình như đã liệu trước được.
“Muội đừng nói nữa,” y đóng cửa lại, ôm nữ tử toàn thân đẫm máu vào trong, đưa mắt ra hiệu cho Phù Nam đi lấy vải, “băng bó vết thương cho muội trước đã.”
Phù Nam đứng sững, phảng phất đã thất hồn, sắc mặt trắng nhợt nhạt.
Yểm ma sống lại ư? Vậy thì A Triệt… A Triệt…
Trong lòng y lúc đó hoảng sợ, lo lắng cực độ, cơ hồ bị sét đánh trúng tâm tạng. Không hề do dự, y đẩy cửa lao vào màn mưa.
“Phù Nam!” Lưu Quang chợt rùng mình, lớn tiếng quát, “Quay lại, đừng đến đó.”
Nhưng chỉ sau một thoáng, tà áo trắng đã lướt đi rất xa.
Lưu Quang ôm Phiêu Bích thoi thóp đứng dưới hành lang, thoáng thất thần nhìn theo bóng áo trắng đang hạ sơn. Đĩa đèn treo trên hành lang lắc qua lắc lại, mưa đổ như từng màn sương khói tản ra rồi tụ lại.
“Phù Nam… Phù Nam, huynh ấy ở đâu?’ Bị tiếng quát kinh động, Phiêu Bích vốn thần trí mơ hồ, lại vui mừng cựa mình, định mở cặp mắt đầy máu, “huynh ấy không sao chứ?”
Lưu Quang không đáp, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Y đi rồi.”
“… ” Phiêu Bích không nói gì. Nàng vốn thông tuệ, tự nhiên biết nguyên nhân Phù Nam lướt đi – năm năm sớm chiều bên nhau, vẫn không sánh được với người yêu tha thiết từ thủa nhỏ…
Lưu Quang cảm giác nữ tử trong lòng trầm lòng, lập tức nội tâm y dâng lên niềm ăn năn – vì đối phó với nguy cơ, y gọi Yểm ma ra, không ngờ người đầu tiên bị hại chính là Phiêu Bích!
“Yểm ma sống lại… A Triệt đã… đã không còn tồn tại nữa.” Phiêu Bích vịn tay lên vai y, con mắt nhuộm máu rơi lệ, ngoảnh đầu lại, dùng chút khí lực sau chót khẩn cần, “” Phù Nam đi chuyến này chắc sẽ trúng quỷ kế của Yểm ma — Lưu Quang, Lưu Quang, huynh giúp huynh ấy đi, được không?”
Lưu Quang rùng mình, ngoẹo đầu lẩm bẩm: “Dù bản thân thành thế này… muội vẫn chỉ nhớ đến y ư?”
Phiêu Bích mỉm cười chật vật, mưa rơi trên gương mặt nhợt nhạt, dần tụ thành một giọt nước lăn từ trên má xuống, nàng chỉ biết lo lắng khẩn cần: “Lưu Quang, muội xin huynh đó – trừ huynh không ai chế ngự được Yểm ma, Phù Nam dễ yếu lòng, nhất định không phải đối thủ của hắn.”
Lưu Quang im lặng, ôm người con gái đầy máu vào trong Chu Tước cung.
Căn phòng u ám bừng lên ánh nến, ánh lửa leo lét chiếu lên gương mặt y.
Lưu Quang xé tấm rẻm rủ xuống, tỉ mỉ băng bó cho nàng rồi niệm chú làm lành miệng vết thương, đoạn không hề do dự lấy Thất diệp minh chi hái dưới đáy thánh hồ cho nàng uống. Hoàn tất mọi việc, gương mặt y nhợt nhạt trầm mặc, trong đáy mắt sáng rực lên, phảng phất tình cảm kịch liệt đang xáo động.
“Huynh… huynh không đồng ý?” Phiêu Bích vẫn gắng gượng đợi câu trả lời của y, thần trí lại mơ hồ, nắm chặt lấy vai y, ngẩng đầu lên hỏi, “huynh ấy, huynh ấy là huynh đệ của huynh… huynh không cứu Phù Nam… Yểm ma sẽ… ”
Nhớ lại sát na Phù Nam đẩy cửa bước đi, trong lòng Lưu Quang thoáng phiền não, vung tay cắt một mảnh rèm, giọng nói cất lên không giấu được niềm phẫn nộ: “Phù Nam, lại là Phù Nam! Vì sao muội chưa từng nghĩ cho ta?”
Phiêu Bích cả kinh, buông lỏng cánh tay nắm trên vai y, nhìn vào ánh mắt y vừa cháy rực.
“Hôm trước Yểm ma lần đầu xông vào Nguyệt cung, lúc đó nó mới thoát khỏi đáy nước, gần như suy kiệt, vì ngăn cản nó mà ta thụ trọng thương–” Lưu Quang quay đầu nhìn về phía thần miếu đen thẫm ngoài xa, cười lạnh, “lần này Yểm ma hoàn toàn tỉnh lại, muội có nghĩ rằng nếu ta đồng ý đi cứu Phù Nam, ta sẽ chết chăng? Muội muốn ta đi đối phó với Yểm ma ư? Muội không muốn y chết, lẽ nào muốn ta chết thay? Ha ha.”
Phẫn nộ đèn nén lâu nay khiến y bật cười ha hả.
“Lưu… Quang?” Phiêu Bích mở bừng mắt, ánh mắt tỏ ra không dám tin, “huynh… sao huynh lại nói vậy? Huynh không thể chết được… huynh mạnh mẽ như vậy kia mà, sao có thể chết được?”
Từ bé đến giờ, trong kí ức của nàng, Lưu Quang đều bình tĩnh, mạnh mẽ cực độ, có năng lực nàng vĩnh viễn không vươn tới. Mỗi lần nàng gặp phải vấn đề không giải quyết được đều tìm đến y xin giúp đỡ, lần nào cũng được toại nguyện.
“Ta sẽ đi cứu Phù Nam. Lập tức đi cứu.” Phảng phất ý thức được mình vừa thất thố, tiếng cười lập tức ngừng lại, Lưu Quang mím chặt môi, tỏ ra lãnh khốc, “ta nhất định sẽ cứu y, cũng như ban nãy y nhất định sẽ cứu ta. Muội vừa ý chưa?”
Y bỏ nàng lại trong căn phòng tối tăm, quay người đi ra, mặc kệ nàng yếu ớt gọi với theo sau lưng.
Tầng tầng rèm cửa phất qua gương mặt y, lau sạch những giọt huyết lệ âm thầm xuất hiện.
Vì sao… vì sao còn nói ra làm gì? Vốn tất cả nên được mai táng trong đáy lòng y.
Y cũng mang tính cách cao ngạo, quyết đoán như sư phụ Vân Tức, không bao giờ yếu đuối hay dung tình, một khi xác định mục tiêu liền bất chấp tất cả đạt tới. Năm năm trước, khi y chọn con đường trở thành tế ti, đã biết mình phải rũ bỏ tất cả hoan lạc cùng những gì người phàm tục có—y sẽ trở thành một vị thần.
Nhưng ngược lại, vị bằng hữu yếu đuối của y vẫn ở phàm thế, trải qua vô vàn vui buồn, có được thứ y không có. Từ khi giúp Phù Nam thoát khỏi sự trừng phạt của Thiên Lại giáo chủ, trong lòng y đã gửi gắm Phiêu Bích cho Phù Nam, hy vọng Phù Nam lo lắng cả đời cho nàng, không phải ở trên đỉnh Linh Thứu sơn.
Vốn y nên để tất cả mọi thứ vùi sâu trong đáy lòng…
Nhưng y không làm thế nào quên được hình ảnh thanh y thiếu nữ cúi đầu cầm sách đi qua hành lang thần miếu – bao năm nay y sống trong Chu Tước cung một mình, mỗi lần y rút một quyển sách trên giá xuống lại thoáng thấy thiếu nữ tú lệ trầm tĩnh đó vẫn đứng bên, che sách ngang mặt mỉm cười với y, như tiếng gọi vô thanh từ bao năm trước.
Vì sao còn nhớ… vì sao còn nhớ đến chuyện đó? Vì sao còn canh cánh, còn đố kị?
Y muốn hỏi sư phụ bị giam dưới u ngục – trong đời tế ti có phải vẫn có một mảnh trần duyên không dứt bỏ được? Suốt cuộc đời dài đằng đẵng của sư phụ có gặp phải việc như thế, phải ứng phó thế nào?
Tiếc rằng vị sư phụ cô ngạo khác đời đó đã bị y và Thiên Lại hợp lực vĩnh viễn giam cầm dưới đáy thánh hồ.
Y không có người dẫn lối, không ai đủ khả năng giải đáp câu hỏi đó, chỉ biết dựa vào tàn niệm ngoan cố không chịu lụi tắt để chật vật tìm kiếm.
Mấy năm nay, y vẫn dùng hạc giấy liên lạc với nàng, ngầm chấp thuận cho nàng vốn yêu sách như mạng được ra vào Chu Tước cung, lần nào cũng mượn cớ đọc sách để hỏi nàng câu trả lời – tất cả kỳ thật chỉ vì muốn có được viên ngọc đó, bất quá viên ngọc đã đứt rời khỏi sợi dây sinh mệnh y từ lâu rồi thì phải?
Về khía cạnh nào đó, y còn mềm yếu hơn Phù Nam nhiều.
Lưu Quang đi dưới hành lang quanh co, móc từ tay áo ra một viên thuốc đỏ rực, nhìn một lúc rồi tống vào miệng – tất cả nên do y chấm dứt.
*
Đêm khuya, mưa lưa thưa lại chuyển thành dày mịt, rơi trên vùng hoa đỏ sắp tàn.
Từng giọt máu nhỏ xuống khiến những đóa hoa tàn lại bừng lên tươi tắn.
Máu từ phía bắc khu mộ địa chảy tới tận trung tâm rồi đan nhau, không thể chảy về phía Nguyệt cung, cứ chảy đi chảy lại một chỗ, nhuộm đỏ vùng mạn châu sa hoa.
“Xoạt”, chỉ một chốc phân tâm, ống xương trắng nhọn hoắt xuyên qua vai y, mũi nhọn trắng toát ròng ròng nhỏ máu.
Phù Nam loạng choạng, Khước Tà kiếm trong tay cơ hồ rớt xuống. Xem ra không tránh được một đòn như thế… thể lực của y hoàn toàn tan biến. Y nhìn Thần Triệt chăm chăm, không tin rằng mới xa cách nửa ngày, nàng lại biến thành thế này.
“Ha ha… không tệ chứ nhỉ, chống chọi được lâu đến vậy,” bạch y thiếu nữ chậm rãi bước khỏi vùng mạn châu sa hoa, mỉm cười với y, “Bạch Đế kiếm pháp… thật không ngờ Tham Long tứ thức vẫn còn trên nhân gian.”
Tay nàng nắm một ống xương trắng, mũi đang nhỏ máu.
“A Triệt!” Y chống kiếm xuống đất để giữ vững thân thể, lại hét lên khàn khàn, “thật ra muội sao vậy?”
“A Triệt? Ha ha… ả chết rồi.” Bạch y thiếu nữ cười quỷ dị, ánh mắt ánh lên màu đỏ nhạt, đặt tay lên ngực, “chết ở đây này! Ngươi có gọi cũng vô dụng, ả không nghe thấy đâu.”
“Ma… ma vật ngươi đã giết A Triệt?!” Phù Nam nghiến răng, không hiểu lấy đâu ra khí lực, lật tay rút ống xương đâm qua thân thể, lại quát vang vung Khước Tà kiếm lên.
“Châu chấu đá xe… ngươi làm được cái trò gì? Đây là thân thể Thần Triệt, ngươi dám hạ thủ ư?” Yểm ma cười khinh miệt, bạch cốt chi kiếm rít vang lao vào tim Phù Nam, “tránh ra! Giết ngươi rồi giết sạch người trong Chu Tước cung, ta sẽ đến được thần miếu… ha ha!”
Thanh kiếm xé không khí, mang theo sát ý tuyệt tình đâm vào tim y.
Mũi kiếm đâm vào tâm khẩu. Nhưng nhát kiếm nhanh như sét giật đó lại dừng sững, không ngớt run rẩy.
Vẻ mặt đờ đẫn của bạch y thiếu nữ nhanh chóng thay đổi, hồng quang trong mắt tan đi, bàn tay run lên, phảng phất đang cùng một sức manh vô hình tranh đoạt bạch cốt chi kiếm. Gương mặt thanh lệ méo mó đáng sợ, mấy lần há miệng nhưng không nói thành lời.
Sau cùng, đúng sát na hồng quang trong mắt tan hẳn, nàng chật vật há miệng nói ra mấy chữ: “Phù Nam, mau chạy đi.”
Cùng lúc, Phù Nam chợt tỉnh ngộ, buột miệng gọi: “A Triệt!”
— Đó là Thần Triệt bị Yểm ma thôn tính, đang dốc sức tranh đoạt quyền khống chế với ác ma trong thân thể.
Y không kịp suy nghĩ nhiều, mũi chân điểm xuống thoái lui ba trượng, thoát khỏi mũi bạch cốt chi kiếm, cảm giác trước ngực bỏng rát. Y quay người chạy về phía Nguyệt cung – cần phải tìm được Lưu Quang, chỉ có Lưu Quang mới chế ngực được ma vật này.
Nhưng mới chạy khỏi khu mộ địa, đặt chân lên dãy bậc thang, bên tai y vang lên tiếng cười lạnh: “Định chạy ư?”
Tiếng cười cất lên còn cách mười trượng, chỉ nháy mắt đã sát bên tai, y không kịp ngoái lại, sau lưng đau nhói rồi loạng choạng gục xuống.
Ống xương trắng lướt tới như chớp xẹt, xuyên qua vai y, đóng đinh y xuống rìa khu mộ địa.
Cơn đau buốt khiến y gần như hôn mê, đôi hài trắng thêu hai đóa hoa đỏ đang độ mãn khai thong thả bước tới, vừa đi vừa mắng khẽ: “Tiện nhân đáng chết, định thả hắn đi ư? Không biết lượng sức. Ta dùng chính tay ngươi giết hắn, để ngươi chính mắt thấy hắn chết như thế nào!”
Bàn tay đỏ rực vung lên, bạch cốt chi kiếm từ thân thể y bật lên, kéo theo một dải máu, rớt vào tay Yểm ma, đoạn cười vang vẽ thành một đường vòng cung chém vào cổ y.
“Chát”, một tiếng vang lên khe khẽ, đột nhiên dóng xương bị chặn lại trên không, khoảng không gian bị dồn ép nở bung như hoa cúc. Kỳ quái là không về có vật vì chặn trên thanh kiếm, quanh đó cũng không một bóng người – – bạch cốt chi kiếm bị sức mạnh vô hình ngăn lại.
“Ai?” Yểm ma ngẩng đầu, gằn giọng quát.
Chưa dứt lời, trước ngực nó nở bừng một đóa hoa máu.
“Hóa Ảnh thuật!” Yểm ma vội lui lại, kinh hãi hô khẽ — đó là thuật pháp cao thâm nhất của Bái Nguyệt giáo, cùng với “Chỉ gián phong vũ”, “Khô vinh thủ” được coi là “Tam đại chính thuật”, chỉ có tế ti mới tu luyện đến cảnh giới này được.
Vân Tức chết rồi, nó không còn e dè ai. Nhưng Bái Nguyệt giáo vẫn còn tế ti ư?
Yểm ma chợt tỉnh ngộ, nhân vật trong Chu Tước cung lại đến?
“Đi!” Đồng thời, Phù Nam nghe rõ lời giục giã, thân thể nhẹ bẫng, bị người ta kéo lên phía trên dãy bậc đá, “Phiêu Bích ở Chu Tước cung! Huynh đã đưa muội ấy đến thần điện, ở đó an toàn.”
Lưu Quang? Sau cùng cũng nghe được giọng cứu tinh, trong lòng y bừng lên niềm vui.
Máu từ mọi vết thương trào ra, y biết thể lực không còn chịu được bao lâu, nên không dám cả nghĩ, theo đúng lời Lưu Quang dặn chạy về phía Nguyệt cung thần miếu. Vừa được vài bước, y chợt dừng bước, nhìn về phía màn mưa – y đi rồi còn Lưu Quang thì sao?
“Đi!” Chỉ hơi chần chừ, trên hư không lại vang lên tiếng quát khẽ, không cho phép y cãi lại, “là huynh đệ với nhau thì đi mau.”
Phù Nam cảm giác có người trên hư không đẩy mạnh không hề dung tình. Y biết có ở lại cũng chỉ làm vướng bận huynh đệ, liền nhân lúc còn một tia khí lực, nghiến răng chạy về phía Chu Tước cung.
“Hi hi… ngươi đừng lên tiếng nữa.” Bạch y thiếu nữ không truy kích, thần thái đang ngẩn ngơ chuyển thành cười lạnh, “Hóa Ảnh chẳng qua là dựa vào thân pháp cực nhanh, ngươi nói thêm mộ câu ‘khí’ ngưng tụ sẽ tan đi một phần – – bất quá, cũng tốt, để ta xem trong Chu Tước cung có cao nhân phương nào?”
Trong đêm mưa phảng phất gió đều dừng lại, giữa vùng hoa nở đỏ rực quả nhiên xuất hiện một hình người xõa tóc mờ mờ mặc trường bào, tay áo rộng phất phới, nghiêng đầu nhìn tới, toát lên khí chất lẫm liệt cô ngạo.
Vừa thấy người đó, Yểm ma chợt sững lại, kì quái thật… hình như đã thấy người đó ở đâu rồi thì phải?
Không chỉ mặt mũi quen quen mà loại “khí” đó cũng mang lại cảm giác quen thuộc.
Ý niệm vừa nảy ra, nó liền lắc đầu phủ định — sao có thể như vậy? Bị giam dưới đáy hồ, hơn trăm năm rồi nó không nhìn thấy người đời, nam tử này rõ ràng chỉ khoảng hai mươi.
“Sử dụng được Hóa Ảnh thuật ngăn chặn, khiến ta bị thương quyết phải là bậc phi phàm.” Yểm ma nhìn bạch y nam tử vừa hiển hiện thân hình, tỏ vẻ không tin nổi, “ngươi là tế ti mới của Bái Nguyệt giáo?”
Người đó khẽ lắc đầu, chỉ vào trán – vầng trán nhẵn nhụi, không hề có vòng đeo tượng trưng cho thân phận tế ti.
“Đại đệ tử Lưu Quang của tế ti Vân Tức phụng mệnh Nguyệt thần bảo vệ Nguyệt cung.” Y thản nhiên đáp, nhưng trong lòng không dám lơi lỏng, ngưng tụ hết linh lực vào ngón tay.
“Đại đệ tử của Vân Tức?” Yểm ma lẩm bẩm, chợt hỏi một câu vu vơ, “Ngươi có biết Phệ hồn thuật chăng?”
Lưu Quang nhất thời không hiểu, buột miệng đáp: “Biết.”
“Ta hiểu rồi… hóa ra là ngươi.” Yểm ma chợt tỉnh ngộ, cười vang vỗ tay, “té ra kẻ mỗi ngày hóa thành ác linh lặn xuống đáy hồ thanh toán Vân Tức chính là ngươi. Chả trách ta thấy quen mặt như vậy, ngươi có được sức mạnh như vậy cũng không tệ… đệ tử như ngươi đúng là độc ác, độc ác thật.”
“Quả thật rất hợp với khẩu vị của ta. Trên mình ngươi có loại khí tức ‘ác’ giống như Vân Tức.” Nó tỏ vẻ hào hứng nhìn đối phương, cười vang vọng, chợt đề nghị: “Chúng ta thương lượng, được chăng?”
Lưu Quang chợt biến sắc trước tiếng cười của địch, bàn tay giơ lên, ngón tay lấp lánh ngọn lửa màu lam do linh lực ngưng tụ thành, định xuất ra một đòn sấm sét, chợt ngừng lại.
Trong tay Yểm ma lại là một vật đáng mơ ước với y.
“Thế nào? Đây là Nguyệt phách, có thể nâng cao toàn diện sức mạnh cho ngươi, khiến ngươi trở thành tế ti chân chính, có được sức mạnh như Vân Tức.” Chiếc vòng đeo trán lấp lánh, khóe môi Yểm ma hiện lên nụ cười, ân cần đề nghị Lưu Quang, “ta sẽ vào Nguyệt cung, ngươi trở thành tế ti của ta, chúng ta cùng chi phối cả Nam Cương này. Đề nghị này không tệ chứ?”
Dừng lại một chốc, nó tiếp lời: “Đương nhiên, ta có thể sẽ không giết Phù Nam.”
Cơn mưa nặng hạt trút xuống, Lưu Quang không nói gì nhưng ánh mắt không hề rời khỏi bảo vật, ánh mắt liên tục thay đổi – đúng vậy, đó là thần khí của tế ti các đời, được coi là một trong tam bảo của Bái Nguyệt giáo. Không có Nguyệt phách, dù y khổ tu mười năm nữa cũng không thể trở thành tế ti chân chính.
“Đưa cho ta trước… ” cục hầu trên cổ y chạy lên chạy xuống, khàn khàn thốt lên rồi đưa tay ra.
“Ha ha… ngươi quả nhiên thức thời vụ hơn tiểu tử Phù Nam!” Yểm ma cười vang, đắc ý dương dương vung tay đội vòng lên đầu y, bên dưới chiếc vòng lấp lánh ánh bảo thạch này có khôi lỗi trùng có thể khống chế thần trí con người.
Người bị quyền lực dẫn dụ, sau khi tự đeo lên đầu cái vòng kim cô nay sẽ trở thành con rối của quyền lực.
Lưu Quang cúi đầu, để chiếc vòng đeo trán tượng trưng cho địa vị tế ti đặt lên mái tóc.
“Hự,” đột nhiên tiếng cười đắc ý của Yểm ma đứt đoạn.
Nó chợt cúi đầu xuống đầy kinh ngạc, nhìn bàn tay xuyên qua ngực mình – không hề tỏ ra dấu hiệu gì, Lưu Quang bất chợt xuất thủ, chớp mắt đâm xuyên thân thể hắn, nghiền nát trái tim nó.
“Ta khát vọng quyền lực, nên không từ thủ đoạn,” Lưu Quang ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, mưa rơi lên gương mặt nhợt nhạt của y liền hóa thành hơi sương, “nhưng không muốn trao đổi điều kiện với ma. Ngươi đoạt được Nguyệt cung tất sẽ hủy Thiên tâm nguyệt luân của thần miếu, thả hết ác quỷ dưới đáy thánh hồ, đúng không? Từ lúc đó trở đi, Nam Cương sẽ đầy tà khí, biến thành thiên hạ của ngươi.” Y mấp máy môi, tỏ vẻ căm ghét, “tiếc rằng, ta không thích thế.”
Y miết ngón tay, bóp nát trái tim tà ma rồi rút tay ra: “Ngươi chết đi.”
Ngay sát na rút tay ra, một làn kình lực đáng sợ chợt ập thẳng tới, hất y văng xa ba trượng.
Lỗ hổng trước ngực Yểm ma lập tức biến mất vô hình vô tích.
“Ha ha… đúng là ngu xuẩn, tưởng vậy là tiêu diệt được ta? Chỉ cần ta còn sống, thân thể này sẽ bất tử, không thấy Thẩm Anh sống thêm hơn trăm năm ư?” Nhìn dáng vẻ kinh hãi của đối phương, Yểm ma cười lớn, rồi nghiến răng mắng, “được lắm, kẻ không hiểu nặng nhẹ như ngươi, ta sẽ hút hết linh lực đã rồi hủy thần miếu sau.”
Nó lắc người đầy quỷ mị, khẽ nhảy tới một bước, tư thế hết sức kì quái, như một đứa trẻ co một chân lên nhảy lò cò trong phòng. Nhảy được ba lần, nó lật dóng xương trong tay cắm xuống khu mộ địa.
Tiếng “lách cách” từ sâu dưới lòng đất vang lên, bao nhiêu nấm đất đều nứt toác.
Vô số bạch cốt từ phần mộ nhảy bật ra, lặng lẽ dựng đứng lên. Thoáng nhìn, đám xương trắng trên khu mộ địa vô biên vô tận khác nào khung cảnh cánh cửa địa ngục mở toang, vô số tử linh nhảy ra.
“Bạch cốt chi vũ!” Lưu Quang hô lên kinh ngạc, bàn tay dừng sững lại, “Khô lâu hoa!”
“Lách cách, lách cách”, đám xương trắng dựng đứng khỏi mặt đất, quây thành vòng tròn như đóa hoa cúc trắng bừng nở.
Đó là đóa hoa tử vong.
“Chịu chết đi!” Yểm ma vung tay cười lạnh, điểm ngón tay ra, đám xương trắng lạnh lẽo chợt bay lên, dệt thành tấm lưới tử vong không gì chống nổi trên không, trùng trùng bao vây Lưu Quang.
Mưa không thể rơi xuống, giữa màn đêm chỉ thấy vô số bạch cốt đan nhau, bao lấy một tà áo trắng.
Giữa tấm lưới trắng từ từ xuất hiện màu máu đỏ nhạt bắn ra.
Tấm lưới bạch cốt càng lúc càng nhỏ dần, chợt ngàn vạn dóng xương cùng bay tới, ngưng tụ thành một điểm! Quang võng tan biến, thân thể Lưu Quang bị ba dóng xương trắng nhởn đóng đinh xuống đất, không thể động đậy. Y đã tận lực nhưng không chống chọi nổi Yểm ma được chính y gọi ra.
“Không biết tốt xấu… ” Yểm ma cười lạnh, điểm trường kiếm ra, bốn gióng xương nhọn hoắt bay tới, ghim tay tứ chi Lưu Quang. Nắm chắc đối phương không còn giở được trò gì nữa, Yểm ma mới bước đến, giơ bàn tay lên, ấn lên trán địch thủ – giữa lòng tay là phù chú mạn châu sa hoa đỏ như giọt máu sắp nhỏ ra.
“Không chịu ngoan ngoãn nghe lời ta, thì xuống địa ngục cho mau.” Vừa dùng Dung tuyết thuật đoạt lấy tu vi của đối phương, Yểm ma vừa nhìn Nguyệt cung giữa màn đêm, cười vang đắc ý, “giết ngươi rồi, còn ai ngăn được ta đến thần điện.”
Lưu Quang không giãy giụa mà mỉm cười, khí lực nhanh chóng suy kiệt khiến y không thốt thành lời.
Chỉ sau khoảnh khắc, Yểm ma cảm giác sức mạnh đáng hút lấy trong thể nội Lưu Quang suy kiệt, liền thu tai lại, chuẩn bị cất bước – ngay sát na đó, sắc mặt nó trắng nhợt hẳn đi, phun một ngụm máu ra.
Đó là chuyện gì nhỉ… thể nội phảng phất có vô số ngọn lửa nóng rực đang cháy.
Ngọn lửa đó cực kỳ dương cương, tương khắc với âm độc bản thân nó. Đi được một bước mà nó không thể khống chế thân thể, ngã gục ngay xuống, cảm giác đang tan ra từng mảnh.
Chân khí vừa tan đi, xương trắng rũ hết xuống đất.
“Ngươi… ngươi… ” Yểm ma chật vật nhìn thanh niên bị đóng đinh trên nền mộ địa.
“Ngươi nói thử xem, sao ta có thể để ngươi đi mở Thiên Tâm nguyệt luân.” Khóe môi Lưu Quang mỉm cười, tỏ vẻ chế nhạo, thư thả nhìn màn đêm đầy mưa lạnh, “ngươi trúng loại độc đủ để giết chết thần ma… nhiều năm trước, sư phụ ta dùng nó giết thái sư phụ, năm năm trước, ta lại dùng nó giết chết chính ông ta.”
Yểm ma cả kinh, thất thanh: “Vạn niên long huyết xích hàn châu?!”
“Ha ha… không ngờ phải không?” Lưu Quang bật cười, ánh mắt dần mờ đi, “từ đầu ta đã biết… ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi… nhưng ta… ta nhất định phải ngăn ngươi lại.”
“Ngươi hạ độc vào máu mình?” Hiểu được phương thức kịch độc xâm nhập vào thân thể mình, yểm ma kinh hãi nhìn nam tử sắp chết, “trước khi hạ sơn, ngươi đã uống độc dược? Cố ý dẫn dụ ta hút lấy sức mạnh của ngươi? Độc ác, độc ác thật.”
“Ha ha ha ha… ” Lưu Quang cười vang, mưa không ngừng rơi trên gương mặt y, băng lạnh như tuyết.
“Ngươi cũng nói rồi… ta… đối với ai cũng độc ác hết.”
Y lẩm bẩm, nhìn về phía Chu Tước cung, nỗ lực tìm kiếm – nơi đó, đèn đuốc lưa thưa, không thấy bóng dáng hai người. Một là bạn thân thiết của y, một là người y yêu tha thiết. Dù nợ họ bao nhiêu thì từ nay cũng không còn thấy gì nữa.
Thinh không đổ mưa, không lớn mà lây rây, như từng làn khói, tan rồi lại tụ.
Y ngước nhìn bầu trời đêm u ám, đôi mắt bắt đầu mất đi thần thái hiện lên nụ cười xa xăm. Sau cùng y cũng làm được lời đã hứa với Phiêu Bích, để Phù Nam bình an trở về, ngăn trở tà ma không vào được Nguyệt cung.
Tuy nhiên, đúng như sở liệu, cái giá là sinh mệnh.
Phiêu Bích, nàng muốn ta đi cứu y nên ta đã đến… ta không nên hỏi nàng có bao giờ nghĩ ta sẽ chết thay y ở đây. Nếu nàng không bao giờ nghĩ thế, chưa biết chừng vẫn bình tĩnh vì coi đó là việc đương nhiên.
Ý nghĩ dần loạn xạ, vô số hồi ức phiêu diêu như tuyết trong óc y.
Tuổi thơ, Phù Nam, sư phụ, phản bội, kết minh… trôi qua óc. Y biết mình sẽ không còn phải sống trong áp lực của quá khứ nữa. Sau cùng y cũng thấy được gương mặt lúc thiếu niên bị đè nén trong nơi sâu nhất của kí ức
“Đi sớm hơn mọi người càng hay.”
Ánh nắng sớm thấu qua song cửa sổ thần miếu trên cao chiếu xuống, thoảng ánh vàng ấm áp, y đi giữa những giá sách cao ngang bức tường, chuyên tâm tìm kiếm. Chợt cuốn “Kham dư khảo” dày cộp bên mình biến mất, từ khoảng trống đó lộ ra dung nhan dịu dàng, cầm cuốn sách mỉm cười với y từ bên kia giá.
“Được rồi.” Y cầm quyển “Phệ hồn thuật” trên đỉnh giá, không dám nhìn vào ánh mắt ấy, vội vàng bước đi.
Phiêu Bích, kỳ thật, từ khi mỗi người cầm một cuốn sách khác nhau lên, chúng ta đã xa cách như trời và đất.
Có vật gì đó liên tục từ ngực cùng tứ chi tràn ra… có phải máu chảy? Không hiểu sao, thấy máu chảy mà y không hề có cảm giác đau đớn, thậm chí, y dần không biết mình đang làm gì – đó là cái chết ư?
Đột nhiên y nhớ ra rằng sư phụ còn chưa dạy y quá nhiều thứ, trừ ái tình còn cả cái chết.
Mưa nhỏ dần, vòm trời tối om hé màu lam nhàn nhạt – dấu hiệu bình minh sắp đến.
Vô số bạch cốt rơi dưới đất, đất trời liền tịch lặng vô cùng.
Hồi lâu sau, bạch y thiếu nữ đã chết chợt nhích động, sau lưng mọc lên một cái bướu.
“Bộp”, một anh nhi ướt sũng, sắc mặt xanh lét thò ra từ mái tóc đen, ánh mắt đầy oán độc, cúi gục đầu thở thoi thóp – – Long huyết chi độc mãnh liệt đến vậy, buộc nó phải tạm thời rời một phần khỏi thân thể vật chủ để làm chậm bớt tốc độ xâm thực của độc tính.
Ma tính của Yểm ma thoáng tan đi, Thần Triệt liền động đậy được.
Thất khiếu vẫn trào máu, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ, nhưng ánh mắt nàng đầy hoảng sợ, xòe tay nhìn tấm thân đầy vết máu cùng Lưu Quang đã tắt thở, ngẩn ra một lúc rồi nàng òa khóc.
Mấy hôm trước, Yểm ma chỉ thao túng được thân thể khi nguyên thần của nàng ngủ say, nên khi tỉnh lại nàng không hiểu mình làm những gì. Nhưng hiện giờ nàng hiểu rõ đôi tay mình đã thực hiện những việc gì.
Giết người coi mộ đáng thương, tập kích Phiêu Bích đến thăm viếng, rồi giả bộ hoang mang để hạ sát thủ với Phù Nam đến xác định an nguy của chính nàng, sau một trận quyết đấu sinh tử cũng hạ sát được Lưu Quang, người nàng quen từ thủa thiếu niên.
Nàng bị áp chế trong thân thể chính mình, không thể khống chế mọi việc xảy ra, chỉ biết trơ mắt nhìn bàn tay hướng đến từng người, lấy đi tính mạng họ.
Thần Triệt xòe hai tay, bạch cốt chi kiếm rơi xuống, nhìn chăm chăm vào vết máu đọng trên đó, run rẩy đến độ không nói thành lời.
Nàng biết quái vật trong thân thể mình tạm thời hôn mê vì long huyết chi độc – sức mạnh đó vẫn chưa tan biến hoàn toàn, chỉ ẩn đi, không hiểu khi nào sẽ đột nhiên tỉnh lại.
“Lưu Quang… Lưu Quang!” Nàng khẽ gọi, đẩy nhẹ người gục trong bụi mạn châu sa hoa – nàng vẫn nhận ra y, dù từ lúc tám tuổi bị giam xuống đáy hồ, nàng không còn được gặp sư huynh của Phù Nam nữa.
Không ngờ sau nhiều năm, lần gặp lại đầu tiên, chính nàng tự tay lấy đi tính mạng y.
Nàng run giọng gọi tên y, nhưng y đâu còn đáp lại được nữa – nàng vẫn nhớ rằng vị đại sư huynh say mê với tàng thư các này luôn trầm tĩnh, không ngờ có ngày y lại dùng phương thức thảm liệt đến thế ngăn cản cuồng ma trong thân thể nàng sống lại!
Nàng sững sờ nhìn gương mặt nhợt nhạt, nước mắt ròng ròng.
“Muội đã hại chết huynh… ” nàng lẩm bẩm, cúi đầu đặt chiếc vòng đeo trán bằng bạc chạm hồng bảo thạch lên tóc y, “xin lỗi… xin lỗi. Sẽ không xảy ra việc này nữa.”
Chưa dứt lời, nàng chụp lấy bạch cốt chi kiếm, xoay mũi đâm vào ngực mình.
Trường kiếm ngập vào lồng ngực, xuyên luôn qua đầu anh nhi – nhưng không hề có giọt máu nào chảy ra.
Nàng thậm chí không cảm giác thấy đau đớn, cơ hồ thân thể do đất đá tạo thành.
Thần Triệt cơ hồ điên cuồng, rung cánh tay, chém mạnh vào cổ mình, nhưng mọi nhát kiếm tựa cuồng phong bạo vũ không hề có tác dụng: vết thương lập tức lành lại ngay sau khi kiếm rút ra, như thể chưa từng xuất hiện.
“Ha ha ha ha… ” nàng cười điên cuồng, sau cùng gục xuống vì khí lực hao tận.
Anh nhi sau lưng cúi đầu ủ rũ, nhưng khóe môi lại nở nụ cười trào phúng.
Tay Thần Triệt nắm chắc bạch cốt chi kiếm sắc lẹm, thở hồng hộc. Phải thế nào… phải thế nào mới chết được đây? Phải thế nào mới giết được chính nàng cùng Yểm ma đáng chết đó?
Lẽ nào nàng chỉ còn cách cứ thế này đợi quái vật đó sống lại, rồi chiếm lấy thân thể nàng để tác ác một lần nữa?
Làm thế nào đây… có ai cho nàng biết phải làm thế nào không? Vân Tức đại nhân… Phù Nam ca ca?
Thần Triệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn về Nguyệt cung ở trên cao đang đợi ánh bình minh.
Đèn đuốc trên thần miếu vẫn huy hoàng, trăm năm nay chưa từng tắt.
Trên tấm màn che trắng muốt lấm tấm vết máu.
Phù Nam và Phiêu Bích dìu nhau loạng choạng vào thần điện, một mặt cố nén huyết trí trào lên yết hầu, một mặt hợp lực đóng chặt bốn cánh cửa – – bốn cửa Thanh long, Bạch hổ, Chu tước, Huyền vũ đóng lại, trên tường trong thần miếu xuất hiện một chiếc kim hoàn hoàn chỉnh.
Ba trăm năm trước Thính Tuyết lâu xâm phạm, khiến thánh hồ khô kiệt, thần miếu đổ nát, sau cơn đại nạn đó, Cô Quang tế ti và Minh Hà giáo chủ liên thủ khôi phục Nguyệt cung. Họ triệu tập con dân xây dựng lại thần điện trên nền phế tích, trộn bát bảo với kim phấn thư viết thành phù chú, rải quanh thần miếu.
Từ đó mỗi đời giáo chủ và tế ti đều dùng toàn bộ sức mạnh viết một đạo phù chú trong thần miếu, lấy chính sức mạnh của mình gia cố cho kết giới, trấn áp tà khí dưới đáy thánh hồ.
Bốn cánh cửa khép lại, kết giới sẽ khởi động, ngăn chặn mọi tà ma xâm nhập.
Hai người kiệt lực ngã gục trước tượng thần, máu từ vết thương nhuộm đỏ chiếc nệm trắng tinh. Trước tượng Nguyệt thần, ánh đuốc soi tỏ, ngàn chiếc trường minh đăng sáng rực, chiếu rọi gương mặt tuyệt mỹ điêu khắc bằng ngọc cao cao tại thượng.
“Lưu Quang nói rằng đến đây sẽ an toàn.” Phù Nam thở dốc, sắc mặt nhợt đi, mãi lúc đến nơi mới lên tiếng, “Yểm ma hoàn toàn thức tỉnh… A Triệt chết rồi. Phiêu Bích, A Triệt chết rồi.”
Phiêu Bích vẫn trầm mặc, ngón tay run run: Phù Nam quả nhiên bình an thoát khỏi tay Yểm ma… còn Lưu Quang… Lưu Quang đâu? Nàng không dám hỏi.
Nàng đột nhiên cúi đầu, úp mặt vào hai bàn tay khóc nấc lên.
Phù Nam nhìn sang, không hiểu vì sao nàng lại khóc — nữ tử bình tĩnh ôn hòa này xưa nay luôn hướng nội như đóa nhẫn đông hoa, chưa từng hỉ nộ ra mặt, hiện giờ cũng thất thái như vậy, tất nhiên trong lòng đang dậy sóng.
Nguyệt thần cao cao tại thượng, nhìn hai hậu sinh trẻ tuổi toàn thân nhuộm máu với ánh mắt thương cảm.
Phù Nam nhìn bốn bề cảm khái vạn phần – lần gần đây nhất y đến thần miếu cũng năm năm rồi nhỉ? Đêm đó y bị bức phải tham dự việc phục kích sư phụ, hạ long huyết chi độc vào nước trà rồi dẫn ông ta đến đây, tiếp đó Thiên Lại giáo chủ bất ngờ khởi động cơ quan.
Y chật vật đứng dậy, đến trước tượng Nguyệt thần, cúi xuống chạm vào lò xo bên dưới bức tượng.
Đấy là cơ quan mở cửa Hồng liên u ngục – mười năm trước, A Triệt bị giam xuống đáy nước tối tăm, còn năm năm trước Thiên Lại giáo chủ cũng cất tiếng cười lạnh điên cuồng, hung hãn đẩy Vân Tức sư phụ xuống lao ngục tối om ấy.
Năm năm rồi, trong cảnh cùng đường, y lại quay về đây.
“Lưu Quang đâu? Phù Nam?” Bất chợt y nghe thấy giọng Phiêu Bích hỏi, liền rùng mình kinh hãi.
Phảng phất không chịu đựng nổi nữa, nàng ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn y, cắn môi cất tiếng hỏi, rồi lệ chảy dài trên khóe mắt, đứng phắt dậy: “Huynh ấy chết rồi ư?”
“Muội định làm gì?” Phù Nam cả kinh buột miệng.
“Muội đi tìm huynh ấy… ” Phiêu Bích nghiến răng, mặc kệ thân thể còn nhiều vết thương đang rỉ máu, chùng giọng lẩm nhẩm.
Bao năm nay, nàng không nắm bắt được tâm ý Lưu Quang. Cả hai mỉm cười hỏi thăm nhau, tắm mình trong biển sách vở, cùng giải đáp nghi hoặc cho nhau, cùng hấp thu tri thức cùng trí tuệ. Nàng và y vẫn giữ gìn tình tri giao, lễ mạo cực độ.
Kỳ thật có ai biết rằng từ buổi sáng hôm ấy, khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú bên kia giá sách, trái tim nàng đập nhanh trong câm lặng. Trước đó nàng thật sự đến tàng thư các chỉ vì thích đọc sách, còn sau đó đều vì lén nhìn y.
Đều vì y mà thôi… mỗi lần nàng đứng sau giá sách cao lớn, nhìn lơ đãng vào trang sách, khóe mắt vẫn liếc ra cửa xem có thấy bóng y không. Với nàng, sánh cùng thiên địa, thao túng phong vũ, hay trường sinh bất tử nào có ý nghĩa gì? Mỗi lần thấy y, nàng lại khẩn trương đến độ nụ cười cũng cứng lại, một câu hỏi thăm đơn giản thôi cùng cần dũng khí vô hạn mới chật vật nói ra được.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri… (Núi có cây, cây có cành; Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay – đây là hai câu trích trong bài Việt Nhân ca) Y vốn lạnh nhạt, chỉ chìm đắm trong sách vở thuật pháp, chưa từng nói được mấy câu với nàng. Từ bé nàng cũng hướng nội, nên chỉ biết đứng xa nhìn y mà thôi. Nàng cho rằng linh hồn y và mình vĩnh viễn không hòa hợp cùng nhau.
Cho đến khi y để lại một câu nói rồi thản nhiên đi vào cõi chết.
“Lẽ nào muội chưa từng nghĩ cho ta? Muội không nghĩ rằng nếu ta đồng ý thì sẽ mất mạng ư?”
Câu nói đó vang vọng trong óc, vẻ mặt Lưu Quang lúc ấy khắc sâu trong tâm trí nàng – dáng vẻ kích động, bất bình xen lẫn tuyệt vọng đó đạp tan lớp mặt nạ nhiều năm che đậy bản tính y. Y nói xong liền phất tay áo ra đi, không nhìn lại nàng một lần. Nàng cũng không kịp phân biện nửa câu.
Kỳ thật, làm thế nào nàng mới nói cho y hiểu… trong lòng nàng luôn cho rằng y mạnh mẽ như vậy, có sức mạnh kinh nhân, tựa hồ không cần bất cứ ai đồng tình, thương cảm. Y cũng cô ngạo như vầng trăng trên trời, bản sao của Vân Tức sư phụ.
Chính vì thế, mỗi khi phải lựa chọn, nàng lại suy nghĩ theo ý thức hằn sâu, để y chịu thêm một chút trách nhiệm cũng có sao đâu, y nhất định sẽ làm được. Trong lòng nàng ỷ lại, tín nhiệm y bao nhiêu, đồng thời, yêu y ngần ấy.
Nhưng lần này, có lẽ y không còn quay về nữa.
Y đi vào cõi chết, thì nàng còn trộm sống làm gì! Tình cảm chưa từng có dâng lên tựa bài sơn đảo hải. Phiêu Bích bước đến cánh cửa phía đông thần miếu, tự tay mở then, đẩy cánh cửa viết đầy phù chú ra. Dù biết bên ngoài là cái chết, nàng cũng không bao giờ quay lại.
“Đừng ra ngoài!” Phù Nam quát to, bước tới ngăn lại, “Yểm ma còn ở bên ngoài.”
Đã muộn rồi. Phiêu Bích đẩy cánh cửa nặng nề ra, một chân giẫm lên ngưỡng cửa.
Cước bộ nàng dừng sững, ánh mắt chấn kinh chợt sáng lên.
Phù Nam nhìn qua vai nàng, thấy người đứng dưới bậc thềm, lập tức kinh ngạc, không dám nghĩ nhiều, đứng dậy kéo Phiêu Bích đến cạnh mình.
“A… A Triệt?” Y nhìn chăm chắm vào bóng trắng, lẩm bẩm.
Định đóng cửa thần miếu lại đã không còn kịp nữa, cửa vừa mở ra, bóng trắng như quỷ mị đứng đó từ bao giờ, tay cầm chắc thanh bạch cốt chi kiếm đầy máu, đôi mắt sáng rực ngây ngô nhìn y và Phiêu Bích. Ánh mắt ấy trong veo như trẻ thơ.
Mới đây thôi, y bị ánh mắt đó của nàng mê hoặc, đưa tay ra kéo nàng, bị nàng đâm trúng một kiếm.
“Cẩn thận!” Phù Nam định kéo Phiêu Bích đi, nhưng nàng bất động, sắc mặt nhợt nhạt.
Từng giọt máu nhỏ xuống từ mũi kiếm của Thần Triệt, tà áo trắng cũng nhuộm máu.
Tà áo đó, trừ máu của nàng và Phù Nam, có máu của Lưu Quang không? A Triệt bình an đến được đây, vậy thì Lưu Quang tất nhiên…
“Lưu Quang đâu?” Trong sát na đó nàng quên cả sợ hãi, buột miệng hỏi cô gái bị ma vật kí sinh.
“Huynh ấy chết rồi… ” Thần Triệt đứng ở bậc trên cùng dãy bậc thang, nhìn trường kiếm lẩm bẩm, ánh mắt trống rỗng bi ai, cúi đầu nhìn xuống đất, rồi bật khóc, “huynh ấy tự hạ long huyết chi độc vào máu, dụ Yểm ma hút lấy linh lực – huynh ấy lấy thân mình làm mồi dụ, cố ý chịu chết để tạm thời giam cầm Yểm ma.”
“Chết rồi ư?… ” Phiêu Bích loạng choạng, vịn vào cửa thần miếu, từ từ đứng dậy, “huynh ấy chết rồi?”
Khoảnh khắc ấy, trái tim nàng hoang lương như đã chết, thân thể khô kiệt không chống chịu nổi nữa, mọi thứ trước mắt đều tối sầm lại.
“Phù Nam ca ca, muội giết Lưu Quang rồi.” Thần Triệt nức nở, xòe bàn tay đầy máu trong màn đêm trước khi ánh bình minh đến, tựa hồ mong chờ y trợ giúp, “làm sao đây… muội phải làm sao đây!”
“Phiêu Bích, cẩn thận.” Thấy nàng xòe tay ra, Phù Nam cả kinh, lập tức cúi xuống, dùng toàn lực ôm Phiêu Bích hôn mê trên ngưỡng cửa lên, vội vàng lui lại, Khước Tà kiếm vạch ra một vòng cung che chắn phía trước mặt, “Yêu nghiệt! Đừng qua đây.”
“Phù Nam ca ca!” Thần Triệt sững lại, không nói thành lời.
Đúng vậy… đúng vậy. Y không còn tin nàng nữa. Từ lúc bạch cốt chi kiếm xuyên qua thân thể, Yểm ma cười điên cuồng, dùng chính tay nàng vô tình chém giết, y đã cho rằng nàng không còn trên đời này nữa.
Nàng bất chấp tất cả chạy đến đây với hy vọng tìm được niềm an ủi, giúp đỡ sau cùng. Nhưng người duy nhất trên đời còn yêu thương nàng cũng cho rằng nàng đã chết.
Nàng bị tất cả vứt bỏ. Nàng thật sự còn sống ư?
Thần Triệt ngây người, vẫn giữ tư thế xòe tay, ngẩng nhìn tượng thần điêu khắc bằng ngọc cùng ánh đuốc rực rỡ bên trong thần miếu – đó là chốn đẹp đẽ sáng tươi nơi nàng trải qua những năm tháng tuổi thơ.
Nàng hiện giờ vẫn đứng đó, hai tay nhuộm đầy máu của những người yêu thương, không thể bước vào trong nửa bước.
Phù Nam đỡ Phiêu Bích đến dưới tượng thần, ngẩng lên nhìn, ánh mắt lóe lên tia sáng quyết liệt – đến nước này, y chỉ còn cách tận lực một phen. Dù thế nào, Yểm ma muốn giết Phiêu Bích, hủy thần miếu thì phải bước qua xác y trước.
Vừa ngẩng lên, y thấy ngay bạch y thiếu nữ đứng giữa bóng tối ngoài cửa.
Khung cửa đẹp đẽ như tranh vẽ, trên ngạch cửa đen nhánh là bóng hình thiếu nữ trắng ngần, mỹ lệ như u linh khẽ thổi là tan. Ánh mắt Thần Triệt trong trẻo tựa trẻ thơ, ngây ngô dang hai tay, ngẩng đầu nhìn tượng Nguyệt thần trong thần miếu, khóe mắt chảy ra hai giọt lệ lấp lánh. Lòng Phù Nam lạnh buốt, cố áp chế xúc động.
Không thể để ma vật tiếp tục lừa gạt nữa.
Đằng sau vẻ bơ vơ ngây ngô đó là lưỡi bạch cốt lợi kiếm sẵn sàng xuyên qua yết hầu người khác.
“Phù Nam ca ca… muội là A Triệt mà. Muội không phải là Yểm ma… không phải là Yểm ma… tin muội đi.” Nàng rời mắt mình khỏi ánh mắt thương tiếc của Nguyệt thần, lẩm bẩm liên hồi, nhìn hai người toàn thân đầy máu trong thần miếu, dù biết rằng mình không thể lấy được lòng tin của bất kỳ ai.
Nỗi tuyệt vọng cháy lên trong lòng nàng như lửa đốt, nàng chợt quăng kiếm, mặc kệ tất cả lao về phía y, vừa khóc vừa dang tay: “Phù Nam ca ca! Muội là A Triệt… huynh không tin muội ư?”
“Đừng đến đây!” Nàng vừa nhích động, Phù Nam liền quát to, vung kiếm gạt ra.
Thần Triệt không tránh, mặc cho Khước Tà kiếm đâm vào thân thể.
“A Triệt!” Sát na mũi kiếm đâm vào mình nàng, Phù Nam buột miệng hô lên kinh hãi, nhìn vào ánh mắt đầy tuyệt vọng của nàng. Đột nhiên trong lòng y thức tỉnh, buột thành tiếng hô.
Đó là A Triệt! Nhất định là A Triệt!
Sát na ấy, hối hận dâng kín trái tim y – là y chính tay giết A Triệt ư?
“Vì long huyết chi độc, Yểm ma tạm thời không thể khống chế muội… ” Khước Tà kiếm xuyên qua thân thể nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ còn cách y không đầy hai thước, tỏ ra hoang mang như trẻ thơ, “muội không biết phải làm gì… nó rồi sẽ tỉnh lại. Đến lúc đó phải làm sao… ”
Phù Nam sững sờ nhìn vào đôi mắt sáng rực trống rỗng đó, phảng phất đã xác định rõ ràng, run run hỏi: “A Triệt… A Triệt! Thật sự là muội ư? Thật sự là muội tỉnh lại rồi ư?”
Tay y không hề buông lỏng Khước Tà kiếm, thân thể che chắn cho Phiêu Bích,
“Phù Nam ca ca… muội biết huynh không tin muội nữa.” Thần Triệt lùi lại một bước, thanh kiếm rời khỏi ngực nhưng nàng không mảy may cảm thấy đau đớn, đưa tay ra lẩm bẩm: “Huynh giết muội đi… muội không giết được chính mình… nên phải tìm huynh giúp.”
Sát na nàng lui lại, Phù Nam tỏ vẻ kinh ngạc nhận ra vết thương trí mạng trước ngực nàng lành lại tựa kì tích.
Đó là Yểm ma.
Ý nghĩ lóe qua óc y như điện quang hỏa thạch, nhân cơ hội nàng lùi lại, y không kịp suy nghĩ, cúi xuống vị trí cũ như chớp giật, chạm vào cơ quan bên dưới tượng thần.
“Xoạt, xoạt”, nền thần miếu lập tức tách ra, phảng phất một chiếc miệng rộng mở toang.
Thần Triệt cả kinh, mũi chân theo ý thức điểm xuống nền, phảng phất có gì đó thức tỉnh trong thân thể, giục giã bản năng của nàng nhảy khỏi cạm bẫy – nhưng nàng chỉ nhảy được nửa đà liền khống chế thân thể. Không, nàng không thể trốn chạy. Chỉ còn cách vĩnh viễn giam cầm bản thân mới không làm tổn thương thêm người khác nữa.
Lơ lửng giữa lưng chừng không, nàng cưỡng bách bản thân không giãy giụa, rơi xuống đáy nước tựa chiếc lá rụng, mặc cho gương mặt anh nhi sau lưng méo mó như ác ma.
“Phù Nam ca ca – – Phù Nam ca ca!” Nàng ngã ngửa xuống, thét lên lanh lảnh, xòe tay ra với y, mắt ánh lên niềm cô độc xen lẫn hoảng sợ — trong khoảnh khắc ấy, nàng biết trước kết quả của mình.
Sau khi rơi xuống rồi, nàng sẽ lại đối diện với năm tháng đằng đẵng cô tịch.
Phù Nam nhìn nàng rơi xuống, trong lòng dấy lên muôn vàn tiếng gọi, buồn vui lẫn lộn. Bóng trắng lướt qua bên mình, chợt một bàn tay băng lạnh nắm lấy cổ tay y. Thần Triệt nhìn y, trong sát na điện quang hỏa thạch ấy, ánh lên tia tuyệt vọng xen lẫn ỷ lại.
“Phù Nam ca ca… ” Y nghe rõ tiếng nàng cất lên yếu ớt, “muội sợ.”
Đang rơi xuống, theo ý thức nàng chụp lấy tay y. Sát na ấy, tính cách mềm yếu tràn lấp nội tâm, y cũng nhìn nàng với ánh mắt tuyệt vọng, nhưng không gạt tay nàng ra. Y quên hết tất cả, chỉ nhớ một điều rằng không thể bỏ rơi nàng – từ bé nàng đã sợ bóng tối, sợ tịch mịch, làm sao y có thể để mình nàng cô đơn đối diện với bóng tối vô biên?
“Đừng sợ,” y khẽ đáp, nắm chặt bàn tay băng lạnh.
Lần này y nắm chắc tay nàng, nắm thật kiên định, phảng phất muốn bù đắp lại ân hận tích tụ từ mấy lần nhu nhược năm xưa – – Thần Triệt không giãy giụa nữa, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện, nắm chặt tay y, cùng rơi xuống hắc động sâu thẳm.
Hồng Liên u ngục lập tức đóng kín, phảng phất chưa từng có chuyện gì xảy ra.
*
Men theo bức tường đá, từ bên này đến bên kia, tổng cộng là ba mươi bảy bước
Nếu như không đi men theo tường, mà đi từ góc này đến góc đối diện, thì là bốn mươi lăm bước.
Nàng nhoẻn miệng cười câm lặng, nghiêng đầu nhìn sang, bạch y nam tử ngồi trong góc cũng mỉm cười ôn hòa với nàng. Lòng nàng yên tĩnh lại, bắt đầu cất bước đo đếm trong bóng tối, như thói quen mỗi khi vô liêu, trong không gian u ám này, làm gì có trò nào tiêu khiển.
Mỗi ngày, nàng chỉ biết ngẩng nhìn làn nước xanh thẫm, nhìn đàn tử linh to lớn như cá, há ngoác miệng bơi qua bơi lại. Đêm xuống, nàng lại như Thẩm Anh khi xưa, xuyên qua tường ra hái linh chi mọc ở chỗ cực âm dưới đáy nước. Nàng biết rằng bên ngoài mật thất là một khu mộ địa.
Vô số đá trắng lót dưới đáy hồ, trên đó là vô số linh cữu bằng sa la mộc.
Mỗi linh cữu được gia cố thêm phù chú lặng lẽ ngủ yên ở đó đều là một vị tế ti Bái Nguyệt giáo. Ác linh không dám đến gần vùng thánh địa này, nên làn nước yên tĩnh gần như lắng đọng, vô số Thất diệp minh chi trắng ngần xòe cành đâm nhánh trên thớ gỗ quan tài, ánh sáng dịu dàng từ phía trên chiếu xuống, thấu qua lớp thủy tinh khảm trên đó, chiếu vào gương mặt say ngủ nằm trong lòng.
Gương mặt nào cũng giữ được nét tuấn mỹ như thiên thần lúc còn sống, khí chất sánh cùng thiên địa ấy ngưng đọng giữa làn mi khép hờ. Vẻ mặt ai nấy đều yên lành, lặng lẽ, phảng phất đang ngủ trong chốn tối tăm. Ngần ấy người đạt mức tiếp cận với thần linh hiện giờ đều quanh năm ngủ yên dưới làn nước màu lam…
Nàng lưu luyến thánh mộ dưới đáy nước, mỗi ngày đều tới hái linh chi, nằm trong mộ địa, ngắm nhìn từng gương mặt trong linh cữu, nảy ra vô vàn suy tưởng về cuộc đời mỗi vị tế ti.
Ngày tháng cứ thế trôi đi trong vô thanh vô tức.
Thân thể nàng thường xuyên bức bối – tà ma trọng thương đó không cam lòng, chỉ rình hành động.
Yểm ma vĩnh viễn hùng mạnh, bóng tối trong lòng mỗi người cũng vĩnh viễn tồn tại. Ma sinh trong lòng người, không ai ngăn được.
Nhưng Yểm ma đã đánh giá thấp tinh thần hy sinh cùng tự khắc chế của con người – dẫu cho không thể ngăn cản nó kí sinh và tồn tại, nhưng hết đời này sang đời khác lần lượt dùng sinh mệnh và máu ngăn cản nó hoành hành, chấp nhận cái chết, chấp nhận tự giam cầm dưới lòng đất, lấy cô tịch, lấy cách tuyệt cả một đời để tạm thời phong ấn nó! Như Lưu Quang và Phù Nam, như Thẩm Anh và nàng.
Ngày nối ngày trôi qua, năm nối năm trôi qua.
Vân Tức đại nhân từng nói, mỗi người trên đời là một toà cô đảo. Hiện giờ, trên bờ Bỉ ngạn hoang vu này, nàng như đóa hoa lặng lẽ vươn lên trong đêm tối, lặng lẽ bừng nở rồi lặng lẽ già đi – dù tất cả chỉ có mình Phù Nam nhìn thấy, nàng cũng không hề thấy cô độc.
Nàng lấy thân thể làm lao lung giam cầm ma vật, cho đến khi từ giã cuộc đời.
HẾT