Đột nhiên, cửa trúc xá phát ra tiếng kêu đê trầm, ngọn đèn tàn bị tà áo phất qua, bập bùng gần như tắt ngóm.
Nha Nha cảnh tỉnh, đột nhiên mở bừng mắt, quác lên một tiếng. Tuy nhiên khi nhìn thấy người đến, liền lập tức thu lại địch ý, thân thiết nhảy tới gừ gừ.
Phù Nam không nói nhiều, đặt vật trong tay của mình xuống giường trúc, lấy một nhánh linh chi từ trong hộp ra, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đưa vào miệng của người đó.
Mắt nhìn thấy linh chi vừa chạm vào miệng Thần Triệt liền hoá thành cam lồ chảy vào, Phù Nam đặt một tay lên lưng đối phương, đem chân lực từ từ truyền vào. Lúc này Nha Nha đã tỉnh, bay vòng quanh bàn, đôi mắt đen như hạt đậu nhìn chằm chằm vào người mà Phù Nam vừa đem về, đột nhiên quác lên một tiếng, lao tới mổ xuống.
Đúng, đó rõ rằng là nữ quỷ chui ra từ mộ phần đêm qua.
Mặc dù lúc này khí tức của nó nhợt nhạt, không còn vẻ hiêu trương của đêm qua, một thân bạch y cũng bị máu nhuộm hồng, nhưng Nha Nha vẫn có thể nhận ngay ra khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc đó, địch ý tăng cao.
“Cút sang một bên”. Phù Nam tức giận quát lên, đẩy con súc sinh lông lá đó ra.
Ăn liền ba nhánh linh chi, tổng toán vãn hồi một chút sinh cơ, máu từ các đại huyệt tuôn ra đã chậm lại. Cái lưng gù của nàng khiến nàng không nằm thẳng được, chỉ đành nằm nghiêng sang một bên, hơi thở hổn hển, yếu ớt. Lưng áo phía sau bị xé rách, lộ ra một “cục thịt” cao một thước. Anh nhi đó cũng đồng dạng bị nội thương nghiêm trọng, lúc này cũng trong trạng thái hôn mê, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt lấy gáy nàng.
Phù Nam phát hiện ra Thần Triệt giữa rừng mạn châu sa hoa trên sườn núi.
Lúc đó, y đang trên đường lên núi, còn Thần Triệt hiển nhiên vừa thoát ra từ Nguyệt cung.
Không biết gặp phải đối thủ như thế nào tại Nguyệt cung, Thần Triệt bị trọng thương, chạy đến giữa sườn núi thì đã thoát lực, y phục toàn thân nhiễm đỏ máu, nằm gục ở đó, gần như hoà mình vào thảm hoa đỏ rực xung quanh.
Phù Nam đứng dưới trăng, vọng nhìn Thần Triệt đang hôn mê và anh nhi trên lưng nàng, cảm giác Khước Tà kiếm trong tay đang không ngừng rung động.
Giết! Giết! Giết!
Đối mặt với tà mà, bội kiếm của Bạch Đế trăm năm trước đang rung động, có sát khí muốn xông tới.
Y quay đầu đi, không muốn nhìn khuôn mặt xấu xí quỷ dị của anh nhi đó, sợ không nhịn được thực sự bạt kiếm chém xuống. Bên cạnh, khuôn mặt Thần Triệt vẫn trắng bệch mà an trữ, vẫn giữ nguyên vẻ thuần khiết đồng trinh mười năm trước, an tĩnh ngủ yên.
Nếu như muốn cứu A Triệt, thì phải cứu cả tà ma đó sao?
Phù Nam có chút do dự, khẽ cúi người, nhìn nữ hài giống như đang ngủ say trong rừng hoa đó.
Y trước giờ vốn là người có chút ưu nhu quả đoạn, vào lúc quan trọng không cách nào quyết định được, thường vì hai lần chần chừ mà bỏ qua thời cơ tốt nhất, lưu lại sự hối hận vĩnh cửu.
Vào lúc y đang trì nghi, đèn trong Nguyệt cung từng ngọn từng ngọn được đốt lên, dường như nơi đó đã bị kinh động. Trong lòng chấn kinh, cũng không biết vì sao, y cúi người ôm lấy thiếu nữ đang thất khứ tri giác và ma vật trên lưng nàng, nhún chân bay đi.
Bất kể như thế nào, y không muốn A Triệt lại rơi vào tay Bái Nguyệt giáo chủ lần nữa, không muốn màng lại bị giam vào Hồng liên u ngục không thấy ánh mặt trời.
Phù Nam vọng nhìn thiếu nữ đang cuộn mình nằm ngủ trên giường, trong mắt thoáng qua một nét thương xót.
A Triệt lúc này, mới phù hợp với mô dạng tiểu giáo chủ trong kí ức y. Vẻ thuần khiết khiến cho người tha thương xót, khuôn mặt an tĩnh ngây thơ không chút âm ám, giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Nhớ đến đây, ánh mắt của y chuyển sang cục thịt xấu xí đang hấp phụ sau lưng Thần Triệt, trong mắt loé lên tia căm ghét và quyết liệt. Thẩm Anh giáo chủ co rút thành trạng thái anh nhi đó, không ngờ đã dính chặt vào thân thể của Thần Triệt. Ngón tay của nó trực tiếp ăn sâu vào gáy của Thần Triệt, thao không cử động toàn thân của nàng.
Nếu như muốn tách rời A Triệt và quái vật đó ra, chỉ sợ phải móc hai ngón tay đó ra chăng?
Một tiếng “keng” khẽ khàng vang lên, y rút Khước Tà kiếm ra.
Đột nhiên, Thần Triệt đang hôn mê đột nhiên vung tay lên, nhanh như chớp nắm lấy tay Phù Nam.
Không ngờ Thẩm Anh dưới tình huống cực độ suy nhược như vậy, vẫn có thể thao túng Thần Triệt cũng đang suy nhược tạo ra một đòn như vậy, Phù Nam gần như không đề phòng bị nắm lấy cổ tay. Con người bị co rút lại chỉ còn một thước đó, trải qua một đêm kịch chiến, hiển nhiên đã mất đi lực lượng thao túng, chỉ có một con mắt duy nhất còn mở, hung dữ nhìn y.
Trời đã bắt đầu sáng, ánh sáng bên ngoài xuyên qua song cửa chiếu vào giường, làn da sau lưng Thần Triệt trắng ngần như tuyết.
Tuy nhiên, Thẩm Anh đột nhiên phát ra tiếng thét khàn khàn, cơ thể co quắp lại, tránh né tia sáng đó.
Nó sợ ánh sáng!
Phù Nam nhanh chóng hiểu ra, lập tức quay người, mở toang rèm cửa.
“A..” Cùng với ánh sáng ùa vào, người phát ra tiếng kêu thảm lại là Thần Triệt đang hôn mê. Vào lúc đó, Thẩm Anh bắt đầu run lên, nhưng bàn tay cắm sâu vào gáy Thần Triệt, lại đồng thời nắm lấy một mệnh mạch khác.
Con mắt duy nhất có nét đau đớn và cuồng nộ, nhìn chằm chằm vào Phù Nam, ngón tay càng nắm chặt.
Đối đầu ngắn ngủi, chưa quá ba giây.
Phù Nam đột nhiên quay người, kéo rèm cửa xuống, ngăn cản toàn bộ ánh dương quang buổi sáng ở bên ngoài.
Nửa bên mặt của Thẩm Anh xuất hiện nụ cười tàn nhẫn mà mãn ý, ngón tay vừa buông vừa nhấn, thân thể của Thần Triệt đang hôn mê không ngừng co rút, phát xuất những tiếng rên thảm thiết. Dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười tám tuổi, trải qua hai trận ác chiến đêm qua, thân thể đã bị thương nhiều chỗ, làm sao có thể chịu được sự hành hạ như vậy.
“Đủ rồi! Dừng tay”. Phù Nam cuối cùng cũng không nhịn được thốt lên, sắc mặt trắng bệch. “Nghe lời ngươi!”.
Thẩm Anh lỏng tay ra, khoé miệng khẽ cười, con mắt duy nhất lấp lánh nhìn y
“Rút cục ngươi muốn làm gì? Đồ quái vật… ngươi muốn như thế nào mới buông tha cho A Triệt?”. Phù Nam cắn răng hỏi.
“Ta muốn, ngươi lên Nguyệt cung. Giết… một người”.
Ngón tay của Thẩm Anh từ từ nắm lại, phát ra một câu nói trúc trắc. Mỗi một từ, đều giống như đao khắc trên đất.
“Là kẻ nào?” Phù Nam ngạc nhiên
“Đêm nay, làm ta bị thương, kẻ đó”. Ánh mắt Thẩm Anh âm trầm, miệng khẽ động: “Giết chết người đó, ta có thể đoạt lại Bái Nguyệt giáo”.
Phù Nam lặng nhìn Thần Triệt toàn thân nhuộm máu, trầm ngâm một lúc, đột nhiên cười lạnh: “Là Thiên Lại giáo chủ chăng? Có thể làm cho ngươi bị thương như thế này, cũng chỉ có hồng y tiểu hài tử cũng đồng dạng biến thái như vậy mà thôi”.
“Ha” anh nhi trên lưng Thần Triệt co duỗi một cái, phát ra tiếng cười lạnh ngắn ngủi: “Không phải! Thiên Lại không ở đó”.
“Vậy là ai?”. Phù Nam ngạc nhiên.
“Ngươi, thay ta đi, giết chết kẻ ở trong Chu Tước cung đó”. Thẩm Anh cười lạnh, nắm chặt lấy xương sống của Thần Triệt.
“Vì sao ta lại phải đi giết một kẻ vô oán vô cừu?”. PhùNam lắc đầu, ta nắm lấy chuôi kiếm Khước Tà, cảm giá thanh kiếm đang không ngừng rung động, dường như tràn đầy phẫn nộ, muốn vụt ra chém chết tà ma trước mắt kia.
Thẩm Anh nhếch mép cười, dùng cái chân duy nhất đá vào lưng Thần Triệt: “Bởi vì, ngươi không giết, ta sẽ giết nó. Đến sáng rồi, ta phải ngủ đây. Nhưng mà, buổi tối, nó là của ta”.
Tay Phù Nam run lên, thật không thể áp ức sát khí trong lòng y.
“Ngươi sẽ không giết Thần Triệt… Đến người như Vân Tức, cũng không giết nó”. Vọng nhìn đôi mắt như muốn phun ra lửa của Phù Nam, con mắt duy nhất của Thẩm Anh lộ ra nét cười lạnh, dường như hiểu rõ toàn bộ tâm tư y: “Đừng có vọng động… trừ khi, bản thân ta muốn rời đi. Nếu không, cho dù ngươi có dùng kiếm, cũng không cắt rời đươc, cả hai, đều chết”.
Bên ngoài trời đã sáng tỏ, ngữ khí của Thẩm Anh cũng suy nhược. Dường như sau một trăm năm tu luyện không thấy ánh mặt trời, nó có sự sợ hãi đặc biệt đối với ánh sáng. Con mắt duy nhất cũng dần dần mất đi ánh sáng, nhưng bàn tay vẫn giống như mọc rễ căm sâu vào sau gáy Thần Triệt, khống chế mệnh mạch của thiếu nữ.
“Ngươi, giết chết kẻ trong Chu Tước cung”. Anh nhi cười lạnh: “Ta, sẽ tha cho nó”.
Lúc này, trời đã sáng tỏ. Ngón tay của nó lại khẽ dụng lực, thiếu nữ đang co người ngủ trên giường đột nhiên run lên, a một tiếng tỉnh dậy.
“A… Đây, đây là đâu”. Người vừa tỉnh dậy ngạc nhiên nhìn xung quanh, mở mắt ra, nhưng bị ánh sáng ban ngày chiếu vào, lập tức nhắm mắt lại, rất lâu sau mới lại mở ra, cẩn thận nhìn xung quanh. Nhìn thấy bạch y thiếu niên cầm kiếm đứng bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là ai? Ta… Làm sao ta đến được đây?”.
Thanh kiếm trong tay Phù Nam đột nhiên rơi xuống đất. Vào lúc nàng tỉnh dậy, ánh mắt lưu chuyển vô cùng trong sáng ngây thơ, giống như dòng suối mát.
Đó là A Triệt… Đây mới thực sự là A Triệt.
“Huynh là Phù Nam… ” Y thở dài một tiếng, cảm giác trong ngực có gì nghẹn lại: “A Triệt, muội có nhớ huynh không?”.
“A, Phù Nam ca ca”. Không một chút trì nghi, nàng nhanh chóng nhận ra y, đôi mắt trong sáng lấp lánh ánh sáng vui mừng, hoan hỉ đưa tay ra: “Đúng là huynh không? Thực sự là huynh rồi. Muội không phải đang nằm mơ chứ? Muội thoát ra khỏi thuỷ lao rồi ư?”.
Ngoài trời đã sáng, ánh sáng rực rỡ xuyên qua rèm cửa, hắt lên người thiếu nữ.
Ánh mắt của Thần Triệt giống như đứa trẻ tám tuổi, hắc bạch phân minh. Có lẽ trưởng thành trong bóng tối dưới đáy nước, tâm trí nàng ngừng lại ở khoảng khắc đầu tiên đó. Thời gian mười năm dường như không lưu lại chút dấu vết nào, nàng giống như vừa ngủ một giấc dài, sau khi tỉnh lại giơ tay ra với người bạn tốt nhất thời niên thiếu.
Nhưng Phù Nam vẫn đứng đó, mi mắt khẽ rung lên, rồi đứng im tại chỗ.
Tay của nàng…
Bàn tay nàng giơ ra toàn một màu máu, khủng bố, đáng sợ. Có một đóa mạn châu sa hoa nở rộ trong lòng bàn tay trắng ngần đó, giống như mọc lên từ trong máu thịt, lan rộng khắp bàn tay của người thiếu nữ.
Tuy vậy, nàng vẫn hồn nhiên không biết, chỉ giơ tay ra, vui vẻ gọi tên y.
Đó là Dung tuyết thuật… là một trong những thuật pháp thâm ảo nhất trong giáo. Cũng giống như Hấp tinh đại pháp của võ học Trung Nguyên, thi pháp giả bằng vào loại phù chú này có thể tiếp xúc với một vị thuật sĩ khác, hút cạn tu vi vào trong cơ thể mình để sử dụng. Đây là một thuật pháp cực kì âm độc, khi thu lấy tu vi của đối phương cũng có nguy hiểm rất lớn, có lúc bởi vì phản phệ mà bị nhập ma.
Phù Nam nhớ lại cuộc giằng co trước khi trời sáng tỏ, Thẩm Anh từng dùng chút khí lực cuối cùng, muốn chụp lấy tay y, không kìm được run lên. Cho đến bây giờ, y mới hiểu lúc đó nó muốn làm gì.
May mà bản thân y sớm đã không còn tu tập thuật pháp, chỉ rảnh rỗi luyện kiếm dưỡng thân, do đó mới không bị thất thủ.
Y nhìn đôi tay đỏ rực giơ ra, trong mắt thần quang lưu chuyển. Rồi y mỉm cười cúi xuống ôm lấy bạch y thiếu nữ đang trọng thương trên giường.
Thần Triệt ôm lấy cổ y, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, không biết nói gì cho phải, đột nhiên oà lên khóc.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa”. Phù Nam nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng an ủi. Tuy nhiên, bàn tay y lại chạm phải một đám thịt lạnh lẽo, vật đang ngủ đó khẽ động đậy, cảm xúc quỷ dị đó khiến thân thể của y đột nhiên chấn động, có một cảm giác buồn nôn. Y cực lực khắc chế, mới không đẩy A Triệt ra khi chạm vào Thẩm Anh.
Mười năm nay, y vẫn mong chờ A Triệt quay về, nhưng lại không nghĩ đến, khi y ôm lấy nàng lúc nàng quay về, lại phải tiếp thụ thêm một ma vật.
Nhưng Thần Triệt dường như không hề cảm giác thấy trên lưng mình có thêm một vật, chỉ bối rối vui vẻ cười nói, nhìn ngắm ánh dương quang nhàn nhạt trong phòng, cùng vị bằng hữu thời thơ ấu nay đã trở thành một thiếu niên anh tuấn.
Dường như nàng vẫn chưa minh bạch vì sao bản thân mình đột nhiên lại đến nơi này, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, đừng khóc”. Phù Nam nhẹ nhàng an ủi nàng, ngữ khí ôn hoà: “Muội bị thương, để huynh giúp muội xoa thuốc”.
“A, muội bị thương à?”. Thần Triệt lúc này mới từ trong vui mừng phát hiện ra toàn thân đau nhói, cúi đầu nhìn những vết máu trên tay, trên vai nàng, ngạc nhiên cất tiếng hỏi : « Làm sao muội lại bị thương? Đúng rồi… Làm sao muội lại đột nhiên ở nhà của huynh? ».
“… ” Phù Nam nhất thời không biết giải thích như thế nào. Vì sao nàng lại mất đi kí ức?”.
Nhưng mà Thần Triệt vừa cúi đầu, đã nhìn thấy bàn tay huyết hồng của mình, phát ra tiếng kêu kinh sợ: “Đó, đó là cái gì? Ở đâu ra đóa hoa này? Đó là cái gì?”.
Nàng kinh hãi kêu lên, cố gắng chùi tay vào áo mình, muốn xoá bỏ đoá hồng hoa qủy dị đó đi. Tuy nhiên đó hoa đó giống như đã ăn sâu vào da thịt nàng, không thể nào xoá đi được. Nàng chùi tay vào quần áo đến tuột cả da, máu tươi chảy ra, nhiễm vào đoá hoa càng thêm yêu dị.
“Được rồi, được rồi, đừng động đậy “. Phù Nam tiến lại nắm lấy tay nàng, không cho nàng tiếp tục kích động: “Không sao đâu”.
Thần Thiệt thở hổn hển, kiên quyết lắc đầu, đường như muốn tìm kiếm một đoạn ký ức thất lạc trong đó.
“Muội… sao muội lại đến đây. Phù Nam ca ca, có phải là huynh cứu muội ra không?”.
Phù Nam ngẩn người, rất lâu sau, từ từ lắc đầu.
“Vậy thì rút cục là ai đã cứu muội ra….A, muội nhớ rồi, muội nhớ có một người….ông ta nói… ” Nàng nỗ lực hồi tưởng, tuy nhiên trong kí ức chỉ có một màu u lam không ánh mặt trời, bàn tay nàng vô ý sờ lên má trái, lẩm bẩm: “Ông ta nói… từ nay về sau… ”
Đầu đau như búa bổ, nàng hoảng loạn lắc đầu, ánh mắt trong sáng trở lên mờ đục.
Phù Nam khẽ thở dài một hơn, giữ lấy vai nàng: “A Triệt, đừng nghĩ nữa….Đều đã qua rồi”.
Có lẽ là bị tiêu trừ kí ức chăng. Nàng trở về, trên má đã không còn kim nguyệt tiêu ký nữa. Người có thể làm được như vậy, tất nhiên phải có lực lượng vô cùng cường đại. Xem ra, chính là người đã xoá đi Bái Nguyệt giáo lạc ấn cho nàng, cũng xoá luôn kí ức ở trong u ngục dưới đáy nước của nàng.
Đoạn kí ức đó, chắc cũng không vui vẻ gì.
Thần Triệt cuối cùng cũng an tĩnh lại, ngồi im ở đó, mặc cho y cẩn thận băng bó vết thương trên vai và trên tay nàng, ánh mắt lấp lánh. Phù Nam xé một tấm lụa trắng, băng bó cẩn thận vết thương trên vai, ngập ngừng một lúc, chỉ vào bình thuốc trước mặt: “À….thuốc để trong đó, đợi một lát muội tự bôi lên vết thương trên ngực trái nhé”.
“Vâng”. Thần Triệt lúc này mới hồi thần, nhìn y có chút ngạc nhiên.
“Muội đã là một đại cô nương mười tám tuổi, không phải là một đứa trẻ mới tám tuổi nữa”. Phù Nam khẽ cười, quay lưng bước ra ngoài, đóng cửa lại: “A Triệt, muội đã trưởng thành rồi, thật là đẹp”.
“A… Thật không?”. Lời tán tụng đó khiến nàng thôi không tiếp tục nghĩ đến những chuyện vừa rồi nữa, cúi người cởi y phục của mình, cao hứng cười lên.
Nàng cởi y phục, đem thuốc bôi lên ngực trái. Ngực của nàng bị một vật gì đó rạch một đường, vết thương không sâu, nhưng lại mất rất nhiều máu. Nàng cẩn thận bôi thuốc, ánh sáng ban ngày soi qua rèm cửa, ánh lên làn da nàng. Làn da đó do nhiều năm không thấy ánh mặt trời, phát ra ánh sáng tinh oánh như tuyết.
Sau mười năm, lần đầu tiên nàng mới nhìn thấy cơ thể mình, phát hiện mình thực sự không còn là một hài tử tám tuổi nữa.
Thân thể có thay đổi lớn như vậy, còn dung mạo thì sao?
Có phải là cũng không giống như trước đây nữa. Có giống như mơ ước năm tám tuổi của nàng, trở thành một mĩ nhân tuyệt sắc hay không?
Không quan tâm đến việc tiếp tục băng bó vết thương trước ngực, Thần Triệt nhảy từ trên giường xuống, chạy thẳng về phía chiếc gương đồng ở góc phòng.
Trong kính xuất hiện một thiếu nữ yêu kiều mỹ lệ, mang theo ánh mắt ngạc nhiên và hoan hỉ ngắm nghía làn da trắng như tuyết của nàng, mái tóc dài đen như mun, đôi mắt vừa to vừa trong sáng, đôi môi đỏ hồng như mạn châu sa hoa, còn có bộ ngực đầy đặn như nụ hoa cùng chiếc eo nhỏ nhắn như nhành dương liễu.
Thần Triệt nhìn đến phát ngốc, không tin nổi đó chính là nàng.
Mười năm rồi, trong bóng đêm im lặng trưởng thành, nàng dã trở thành bộ dạng như trong gương sao?
Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn ngắn thiếu nữ xinh đẹp đó, chuyển động thân thể, mang theo vài phần kiêu ngạo cùng ngượng ngùng, đột nhiên, nàng cảm thấy có gì đó không ổn ở trên lưng! Trên lưng nàng dường như có vật gì đó?
Nàng xoay người, mái tóc dài đến eo rủ xuống, bao phủ tấm lưng bị nhô cao lên.
Làm sao lại vậy? Nàng, nàng biến thành một người gù rồi sao?
Thần Triệt sợ hãi giơ một tay ra, từng chút từng chút sờ nắn cục thịt trên lưng nàng, càng sờ càng thấy kì quái. Đồng thời một tay kia gạt mái tóc đang xoã xuống lưng nàng ra, nàng xoay người lại, muốn xem rõ xem đó là thứ gì. Suối tóc dài đen nhánh bị gạt sang một bên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ vô cùng xấu xí.
Không, chỉ có nửa khuôn mặt, quái thai đó co quắp trên lưng nàng, giống như một cục thịt.
Trời ơi… Nàng há ta miệng ra, nhưng bởi vì kinh hãi mà không thốt lên được lời nào.
Thần Triệt giơ tay ra chạm vào chiếc gương, dường như muốn sờ kỹ vào vào vật đang hấp phụ trên lưng nàng. Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy thiếu nữ trong gương cũng giơ tay ra với nàng, thân thể như ngọc không chút tì vết, nhưng trong lòng bàn tay lại là một màu hồng sắc như máu, vô cùng đáng sợ.
“A….aaa” Vào lúc đó, nàng ôm lấy hai vai quỳ xuống, cuối cùng vì kinh hãi quá mà kêu lên.
Phù Nam an ủi Thần Triệt xong, quay người đi ra khỏi cửa, đi tìm kiếm xung quanh trúc xá chút hoa quả cho nàng ăn.
Vừa đi, y vừa tính toán trong lòng làm sao nói rõ với A Triệt về những việc xảy ra trên người nàng. Vừa bước đến cửa trúc xá, y đột nhiên nhớ đến một việc y đã bỏ qua, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Nguy rồi. Trong phòng ngủ còn có một chiếc gương đồng.
Y không nghĩ nhiều, lập tức bay vụt vào trong.
Tuy nhiên, chưa bước đến cửa phòng, y đã nghe thấy trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh cùng những tiếng vỡ vụn.
“A Triệt, A Triệt”. Y vung chưởng chấn gãy then cửa, lao người vào trong, đoạt lấy mảnh kính đồng nhiễm đầy máu trong tay nàng, thất thanh tức giận quát lên: “Muội muốn làm gì vậy?”.
“Không… không muốn”. Thần Triệt giãy dụa kịch liệt, tay đẩy vào người y, lưu lại từng huyết ấn đỏ rực.
Toàn bộ một miếng da trên tay trái, không ngờ đã bị nàng dùng mảnh vỡ sắc nhọn đó lột ra.
“Muội không muốn… muội không muốn”. Nàng đẩy Phù Nam ra, điên cuồng dùng mảnh vỡ cắt vào anh nhi phụ thân sau lưng nàng, ánh mắt cuồng loạn: “Đó là thứ gì vậy….Đó là thứ gì vậy? Qủy… quỷ. Muội không muốn”.
Tuy nhiên, anh nhi đó dưới những nhát cắt của mảnh vỡ sắc bén không ngờ vẫn bất động, phảng phất có thân thể kim cương bất hoại. Trong mắt Thần Triệt tràn đầy vẻ chán ghét và điên cuồng. Nhìn thấy không cách nào cắt bỏ được quái vật đó, nàng đột nhiên chuyển tay cắt vào lưng mình! Bất kể như nào, cho dù có cắt thịt mình ra, nàng cũng không muốn để cho thứ đó phụ trên lưng nàng.
“Dừng tay”, Nhìn thấy nàng như phát điên cắt vào cổ mình, Phù Nam kinh hô, lao đến một chưởng đẩy nàng ngã lăn ra đất: “Đừng làm loạn nữa”.
Một chưởng đó y dùng đến chân lực, chớp mắt đánh ngã Thần Triệt, cuối cùng cũng khiến nàng yên tĩnh lại.
Thần Triệt ngẩn người, vất bỏ mảnh vỡ nhuốm máu trong tay mình, ngạc nhiên nhìn người vừa tức giận đánh cho mình một chưởng, đột nhiên nàng ôm vai co người trên đất, cất tiếng khóc như mọi thứ đã đều sụp đổ.
“Muội biến thành quái vật rồi… Phù Nam ca ca, muội biến thành quái vật rồi”.