“Ai?”. Lão thốt lên một tiếng, cả người dựa vào tường, nhìn chằm chằm ra cửa. Đám nghĩa địa dưới chân núi này trước nay vốn vắng vẻ, trừ mấy người coi mộ, ít khi thấy bóng người khác. Hôm nay trời vừa mới sáng, ở đâu ra tiếng gõ cửa.
“Nham Sinh đại thúc, thúc làm sao vậy?”. Bị tiếng nghèn nghẹn của lão làm cho kinh sợ, bên ngoài truyền lại giọng thánh thót của một cô gái: “Là cháu, Phiêu Bích”.
Vừa nói, nàng vừa vòng đến bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn vào, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy”.
“Phiêu Bích à?”. Nhìn đôi mắt đen láy giữa song cửa, Nham Sinh thở hắt ra một hơi, buông túi dược phấn xuống, loay hoay bước xuống giường mở cửa: “Đi đâu sớm vậy?”.
“À, đêm qua là đêm trăng tròn tháng bảy, cháu trông nom phía bắc. Không biết làm sao, cảm giác ở nơi này có gì đó không ổn, do đó trời vừa sáng liền sang bên này xem sao”. Phiêu Bích, trên đầu đeo đầy trang sức bằng bạc, sải bước tiến vào, trong tay cầm một nhành trúc còn vương những giọt sương, hiển nhiên là vừa mới bẻ xuống.
“Nham Sinh đại thúc, không có chuyện gì chứ”. Phiêu Bích nhìn quanh phòng hỏi.
“Ta không sao”. Nham Sinh thở ra một hơi, nhớ đến những việc bất thường đêm qua, không biết nói như thế nào, chỉ đành hỏi: “Cháu cảm thấy chỗ nào không ổn?”.
“Khó nói lắm”. Phiêu Bích vung vẩy cành trúc trong tay, làm những giọt sương rơi xuống, ánh mắt có chút ngưng trọng, nhìn ra những đoá hồng hoa yêu dị bên ngoài nghĩa địa: “Đêm qua khi mặt trời lặn, cháu ở bên kia nhìn qua đây, dường như cảm thấy thảm mạn châu sa hoa ở bên này nở… rất kì quái”.
“Kì quái thế nào?”. Nham Sinh lẩm bẩm hỏi lại.
“Uhm. Đỏ rực một cách kì lạ, nhìn giống như có cái gì đó từ trong đất chui ra”. Phiêu Bích trầm giọng nói, bàn tay nắm chặt lấy cành trúc, trong mắt có chút dị dạng: “Cả đêm qua cháu không an tâm, do đó sáng sớm đã sang bên này”.
Nham Sinh chợt thấy yên lòng. Có Phiêu Bích ở đây, lão còn sợ gì nữa. Nên nhớ rằng, thiếu nữ mười tám tuổi này không phải là giáo dân bình thường, mà chính là Nguyệt thần nữ tiền nhiệm.
Phiêu Bích cô nương lúc còn nhỏ cùng Thần Triệt được Vân Tức tế ti thu vào Nguyệt cung, phong làm thần nữ. Sau đó tế ti đại nhân lại từ trong hai người tuyển Thần Triệt làm tân nhiệm giáo chủ. Do đó, Phiêu Bích tiếp tục làm thần nữ hữu danh vô thực. May mà tính tình nàng phóng khoáng, nên cũng không buồn lâu, chỉ tập trung tu tập thuật pháp, không hỏi han gì đến mọi việc trong giáo nữa.
Mười năm trước, Thiên Lại giáo chủ đăng thượng ngọc toạ, Vân Tức tế ti thất tung, tân giáo chủ nắm trọn đại quyền.
Thần Triệt bị phế truất, tống vào u ngục dưới đáy thánh hồ. Phiêu Bích trước giờ vốn vẫn bị an trí cũng bị ảnh hưởng, bị tước đoạt phong hiệu thần nữ, trục xuất khỏi Nguyệt cung, biếm xuống chân Linh Thứu sơn làm người coi mộ. Tuy trải qua nhiều sóng gió, nhưng nàng vẫn tuỳ ngộ an nhi, làm hàng xóm cùng Phù Nam, người cũng bị phóng trục như nàng. Giữa một đám lão nhân đầu bạc trông mộ, vẻ trẻ trung, hoạt bát, tràn đầy sinh khí của Phiêu Bích khiến tất cả mọi người đều yêu quý.
Dưới ảnh hưởng của nàng, đến Phù Nam công tử vốn trước giờ cô tích kiệt ngạo cũng dần dần trở lên gần gũi, không tự bạo tự khí nữa.
Mặc dù hai người sống ở hai đầu nghĩa trang, nhưng mỗi sáng, Phiêu Bích đều từ phía đông đi lại, cùng y luyện tập kiếm pháp cùng thuật pháp dưới gốc sa la thụ. Thời gian trôi qua, trong mắt của người khác, hai người đã thành một đôi thần tiên quyến lữ.
Phiêu Bích men theo hàng dấu chân bước đi.
Những dấu chân này, từ bên dưới một ngôi mộ đi ra, hướng thẳng về phía trúc lâm tịnh xá của Phù Nam, sau đó, lại từ trúc xá ngược lại, hướng về phía Nguyệt cung.
Trong rừng trúc bên cạnh tịnh xá của Phù Nam, bao phủ một tầng tà khí nhàn nhạt.
Đến bên ngoài trúc lâm, Phiêu Bích bước chậm lại, nhành trúc trong tay nhẹ nhàng điểm xuống đất, cúi đầu cẩn thận thẩm định. Nơi này không khác gì so với bình thường, yên bình và mỹ lệ. Mặc dù nằm bên cạnh nghĩa địa, nhưng giống như thế ngoại đào nguyên. Sáng sớm, trong trúc xá bốc lên một làn khói mỏng, là Phù Nam bắt đầu làm bữa sáng như mọi ngày.
Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ thấy có gì đó không ổn, những bước chân lộn xộn từ phần mộ đi thẳng đến đây, vòng qua cây rồi đâm thẳng vào cửa. Hai cây sa la thần mộc rậm rạp, vốn là nơi nàng cùng Phù Nam đối luyện kiếm thuật, trải qua một đêm chỉ còn trơ lại thân cây.
Trên những thân trúc ngưng động những giọt sương long lanh, nhưng khi nàng chấm khẽ một giọt cho vào miệng, lập tức biến sắc.
Những giọt sương ngưng tụ từ đêm qua, không ngờ nhiễm tà khí nùng liệt.
Phiêu Bích nhìn tịnh xá, bên trong không có tiếng người. Nàng kêu lên hai tiếng Nha Nha thăm dò, chỉ nghe “quác” một tiếng, một đạo hắc ảnh từ trong nhà bay vụt ra, lảo đảo đáp xuống trên vai nàng, thân thiện cọ vào má nàng, hiển nhiên là vô cùng quen thuộc.
“Nha Nha, cánh của ngươi bị sao vậy?”. Nhìn cánh trái của con quạ rũ xuống, Phiêu Bích kinh ngạc hỏi.
Nha Nha nghe thấy vỗ cánh một cái, đôi mắt như hai hạt đỗ đen xoay một vọng, nhìn về phía trúc xá, hai móng quặp chặt lại, lộ ra vẻ cảnh giác, tỏ ý tà ma đang ở trong phòng? Như vậy Phù Nam chẳng phải là….
Sắc mặt Phiêu Bích lập tức trở lên trắng bệch, tim nàng đập mạnh, không kịp suy nghĩ, điểm chân lao về phía trúc xá. Thân ảnh hoảng động, cành trúc như lợi kiếm xuyên qua cánh cửa, ầm một tiếng, nàng đã đứng ở trong nhà. Vừa tiến vào, nàng nhìn thấy bên cửa vương vãi vài mảnh gương đồng vỡ nát, máu văng khắp nơi, phản chiếu nhưng hình ảnh vỡ vụn.
Trên mặt những mảnh gương vỡ, có một mảng da người.
Đó là một mảnh da lòng bàn tay hoàn chỉnh bị lột ra, trong lòng bàn tay trắng ngần nhỏ nhắn có một đóa mạn châu sa hoa màu huyết hồng, nằm giữa những mảnh kính vỡ rải rác xung quanh, nở rộ một cách điên cuồng.
“A”. Vào lúc nàng phá cửa xông vào, một âm thanh non nớt rít lên.
Trong những mảnh gương vỡ rải khắp mặt đất, nàng nhìn thấy một gương mặt xa lạ trắng bệch, trốn ở góc tường nhìn nàng thét lên.
Tà khí dày đặc!
“Ai?”. Không chút nghĩ ngợi, toàn thân nàng đang ở trong trạng thái giới bị cực hạn đột nhiên quay người lại, ngón tay búng ra, cành trút vụt một tiếng lao về phía phát ra âm thanh đó. Đây chính là Tàn nguyệt bán tượng thủ pháp của Bái Nguyệt giáo. Mặc dù bị trục xuất khỏi giáo, nhưng mười năm nay, mỗi ngày nàng đều cùng Phù Nam cùng nhau tu tập, dung hợp thuật pháp trong giáo với kiếm pháp của Trầm Sa cốc, sớm đã luyện thành một loại tuyệt kĩ khác.
Cành trúc chớp mắt lao vụt đi, mang theo sát khí lăng lệ phá tan tất cả ma chướng.
“Dừng tay”. Đột nhiên có người quát lên, bạch ảnh chớp động, kịp thời lao tới. Một tay kéo thiếu nữ trong góc tường đó ra, cùng lúc xuất ra một kiếm. Kiếm khí bức nhân ùa tới, bức nàng lùi lại ba bước.
“Bụp”, cành trúc đó bị kiếm khí bức tới, mất đi mục tiêu, vụt qua bên mặt thiếu nữ đó, cắm vào vách tường, đuôi trúc rung lên bần bật.
“A, dừng tay”. Bạch y nhân một kiếm bức nàng lùi lại, trầm giọng nói: “Không có gì, đừng làm loạn”.
“Phù Nam, huynh không sao chứ?”. Nhìn thấy người xông đến là Phù Nam, nàng thở hắt ra một hơi, kìm nén trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, sắc mặt dần dần khôi phục huyết sắc: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi… làm muội sợ chết đi được”.
“Huynh không sao”. Phù Nam vừa nói, vừa đặt thiếu nữ trên tay xuống giường: “Muội doạ A Triệt sợ chết đi được rồi”.
Phiêu Bích ngẩn người, buột miệng hỏi: “A Triệt?”.
Cái tên đó một lúc sau mới xuất hiện trong não nàng, đối ứng với một cá nhân trong kí ức xa xôi. Nàng cúi người, nhìn vào bạch y trường phát thiếu nữ đó, cẩn thận quan sát, cuối cùng chắc chắn một điều gì đó, sắc mặt nàng chợt biến, lộ ra biểu tình chấn kinh, đến nói chuyện cũng có chút lập cập: “Huynh nói….đây là A Triệt? Là A Triệt nào?”.
“Là A Triệt tỷ muội của muội mười năm trước”. Phù Nam thu kiếm lại, chầm chậm nói: “Là A Triệt bị Vân Tức tế ti nhốt vào Hồng liên u ngục, Phiêu Bích ạ”.
Phiêu Bích chấn động toàn thân, buột miệng thốt lên: “Trời ơi… ”
Phù Nam bước lại gần, nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Phiêu Bích, muội ấy đã trở lại. Muội không nhận ra muội ấy à”.
Phiêu Bích gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn thiếu nữ cùng trạc tuổi với mình, có chút cao hứng lại có chút thấp thỏm. Cao hứng vì nhìn thấy người bạn bao năm trước cuối cùng cũng thoát khỏi u ngục, nhìn thấy ánh mặt trời. Còn thấp thỏm bởi vì không hiểu vì sao, nàng không biết nói sao, chỉ là cảm giác có gì đó không ổn.
“Ồ, nguyệt hồn tiêu ký bên má trái của muội đâu”. Phiêu Bích cúi người cẩn thận quan sát, có chút kinh ngạc: “Ai đã xoá đi cho muội?”.
Thần Triệt lúc này hai mắt mở to, nhìn nàng tràn đầy kinh sợ, ánh mắt trong sáng mà ngây cơ, mang theo một vẻ khẩn trương, không đáp lời nàng. Bàn tay Thần Triệt nắm chặt lấy tấm ngoại bào rộng thùng thình, thân hình gầy gò cuộn lại trong góc, vọng nhìn đồng bạn tuổi thơ, không hiểu vì sao lại khẽ run lên, tràn đầy địch ý.
“A Triệt, vì sao muội thoát ra được?”. Phiêu Bích vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tiếp tục hỏi: “Vân Tức tế ti cũng bị giam cùng muội, có phải ông ấy cũng thoát ra rồi không?”.
Tuy nhiên, vừa nghe đến bốn chữ “Vân Tức tế ti”, biểu tình ngây thơ trong mắt Thần Triệt vỡ vụn, toàn thân run lên kịch liệt, đột nhiên kiệt lực oà khóc, dùng tay ôm đầu, rúc vào góc tường, không ngừng khóc thét lên.
“Làm sao thế? Làm sao thế?”. Phiêu Bích kinh ngạc, nhìn thấy lòng bàn tay nàng một mảng huyết hồng, không ngờ bị lột hết da ra.
“Aaaa… Cút đi! Quái vật! Quái vật!”. Thần Triệt dùng tay ôm đầu, hoảng loạn lắc đầu, dường như muốn triệt để loại bỏ một thứ gì đó trên người: “Đừng dính vào ta. Cút đi”.
Nàng kịch liệt giãy giụa, mái tóc dài sau lưng tản ra, lộ ra một khuôn mặt thảm bạch quỷ dị.
“A”, Phiêu Bích sợ quá nhảy ngược lên, cảm giác tà khí nùng liệt bức người ập tới, không kìm được muốn động thủ.
“Đừng”. Phù Nam kịp thời ngăn nàng lại, khẽ lắc đầu: “Đừng động”.
Y buông nàng ra, bước lại nhẹ nhàng vỗ về mái đầu Thần Triệt, giúp nàng ổn định lại tình tự kịch liệt của mình. Dần dần Thần Triệt không còn run rẩy khóc lóc nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy vai mình, hoảng loạn lắc đầu, dường như trong thân thể có cái gì đó đang tranh đoạt.
“Có chuyện gì vậy?”. Phiêu Bích vọng nhìn đầu anh nhi sau lưng Thần Triệt, lẩm bẩm.
“Kí sinh ma”. Phù Nam vuốt ve mái tóc của Thần Triệt, thở dài một hơi: “Phiêu Bích, A Triệt bị phụ thân rồi”.
Phiêu Bích ngẩn người, vọng nhìn thiêu nữ thương bạch thanh lệ đó.
“Muội đi nấu cơm”. Phiêu Bích không biết nói gì, ngẩn người một lúc rồi trầm giọng nói: “Mọi người cũng đói rồi phải không?”.
Nàng xoay người, thuận tay nhắc lấy cây chổi sau cửa, quét dọn những mảnh kính vỡ trên mặt đất. Hiển nhiên nàng rất quen thuộc với nơi này, nghiêm nhiên là một nửa nữ chủ nhân ở nơi đây.
Phù Nam muốn phụ nàng một tay, nhưng nhìn A Triệt đang run rẩy, chỉ đành đứng đó vỗ về lên vai người thiếu nữ, nhẹ giọng an ủi nàng, một mặt giúp nàng chỉnh lại cái băng trên bàn tay vừa bị xổ tung ra.
“Phù Nam ca ca”, sau khi y băng bó lại bàn tay cho nàng, y nghe thấy nàng cất lên tiếng nấc nghẹn ngào.
“Ừ” Y đáp lại một tiếng.
“Muội, muội biến thành quái vật rồi… Huynh còn muốn muội không?”. Toàn thân Thần Triệt vẫn run lên, hai tay ôm lấy hai vai, cất giọng hỏi: “Huynh sẽ không muốn muội nữa phải không?”.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung”. Phù Nam vỗ nhẹ mái đầu nàng, mỉm cười: “Muội khó khăn lắm mới trở về, làm sao lại bỏ rơi muội cho được?”.
Tuy nhiên nhìn xuống, y vẫn cảm thấy kinh sợ, y vội vàng kéo tóc nàng che phủ khuôn mặt anh nhi quỷ dị kia, ánh mắt trầm trọng: “Trước hết muội phải an dưỡng cho khoẻ, huynh sẽ cùng Phiêu Bích nghĩ cách vất bỏ yêu vật trên người muội đi, được không?”.
Thần Triệt ôm gối ngồi trong góc, không nói gì, trầm mặc một lúc.
“Làm sao vậy?”. Phù Nam ngạc nhiên, một mặt băng bó lại vết thương trên tay nàng.
“Không có gì… ” Thần Triệt cúi đầu, úp mặt vào hai gối, ánh mắt lấp lánh: “Phù Nam ca ca, huynh, huynh ở đây lâu rồi phải không?”.
“Ừ”. Sợ lại thứ kích kí ức của A Triệt một lần nữa, y không muốn nhắc nhiều đến quá khứ, chủ đành hàm hồ gật đầu.
“Phiêu Bích với huynh cùng nhau đến chỗ này phải không”. Nàng lại hỏi.
“Ừ. Bọn huynh cùng bị trục xuất hỏi Nguyệt cung một lúc”. Phù Nam trả lời: “Đã năm năm rồi”.
“Sau đó ở đây cho đến tận bây giờ?”. Thần Triệt cúi đầu, buồn bã hỏi.
“Ừ. Ở gần đây, bọn huynh thường luyện kiếm cùng nhau”. Phù Nam vỗ về Thần Triệt, đứng đậy: “Được rồi, huynh xuống bếp xem thử, muội ấy nhất định là vẫn lóng ngóng, đến châm lửa cũng vất vả. Muội đói rồi phải không?”.
Tuy nhiên, khi y vừa bước ra đến cửa, sau lưng đột nhiên truyền lại một câu hỏi lí nhí.
“Như vậy, Phù Nam ca ca, huynh… thích Phiêu Bích phải không?”.
Y ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Thần Triệt đang nhìn lên, không kìm được nụ cười: “Tiểu hài tử, hỏi cái đó làm gì? Đói rồi phải không? Huynh đi lấy đồ ăn cho muội.
Sau đó, y liền bước ra.
Nhưng y không nhìn thấy, đôi mắt trong sáng sau lưng đó, chớp mắt phát sinh chuyển biến, có chút âm ám từ từ lan ra.
Còn dưới mái tóc dài che phủ, anh nhi ngủ say vào ban ngày đó đột nhiên cựa quậy, khoé miệng khẽ nhếch lên, con mắt duy nhất hé ra, bích quang lấp lánh.
Khi Phù Nam tiến vào bếp, nước đã cạn, gạo vẫn chưa cho vào nồi.
Phiêu Bích ngẩn người đứng trước bếp, nhìn ngọn lửa đang bập bùng trong lò, cành trúc trong tay cũng ngừng lại ở đó, không biết đang nghĩ ngợi gì, đến nước đã cạn mà không cho thêm vào.
Phù Nam cảm thấy kì quái, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Muội đang nghĩ, Thẩm Anh đó hiện giờ chỉ sợ đã trở thành hóa thân của Ma Yểm… ” Rất lâu sau, Phiêu Bích hồi thần, lẩm bẩm: “Vậy phải làm như thế nào… Chỉ sợ Vân Tức tế ti quay về cũng chưa chắc đã đối phó được”.
“Vân Tức sư phụ đã chết”. Phù Nam không tiếp tục cái chủ đề vô vọng đó, chỉ lắc đầu, vỗ vai nàng: “Từ từ rồi tính, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta nấu cơm nhanh thôi, A Triệt chắc đói lắm rồi”.
Phiêu Bích nghe lời, ngồi xuống bếp thêm củi vào rồi châm lửa. Phù Nam xắn tay áo bận rộn nấu nướng, đem gạo nước đổ vào nồi, sau đó lấy từ trong trạn bếp ra một mớ rau xanh.
Hai người im lặng nấu nướng, phối hợp ăn ý. Ở nơi mộ địa hoang vu này tương xử năm năm, mặc dù giữa hai người không thân mật như những cặp yêu nhau, nhưng đã bồi dưỡng được tình cảm tri giao không cần nói thành lời.
“Phù Nam” Sau khi đốt lửa, Phiêu Bích dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên hỏi: “Huynh có phát hiện ra không? Cái ấn kí trên bàn tay của A Triệt, vốn là một phù chú cực kì lợi hại! Đó là Dung tuyết thuật.”
Một lúc sau, Phù Nam mới hiểu ý, lẩm bẩm: “Ý của muội là… A Triệt hút hết tu vi của Thẩm Anh, do đó Yểm ma mới tranh thủ cơ hội phụ lên người muội ấy”.
“Không có cách giải thích nào khác”. Phiêu Bích thở dài: “Nếu không sau trăm năm, con ma mà Thẩm Anh cấm bế vì sao lại thất khống xuất quan?”.
Phù Nam nghĩ ngợi một lúc, chỉ cảm thấy không thể tin được: “Làm sao có thể? A Triệt tâm địa thuần lương, trước giờ chưa từng hại người,làm sao lại vô cớ sử dụng thủ pháp ác độc như vậy hút hết tu vi của Thẩm Anh?”.
Phiêu Bích khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: “Có lẽ, vì đào xuất thuỷ lao chăng?”.
“Nói bậy”. Phù Nam đột nhiên giận dữ, vất cái xúc lên trên bếp, trầm giọng quát: “A Triệt sẽ không vì đào sinh mà hại người”.
“Ai biết được?”. Phiêu Bích bình tĩnh phân tích, lạnh lùng nói: “Huynh cũng biết rằng, Yểm ma không vô duyên vô cớ phụ trên người khác. Chỉ cần trong lòng tà niệm nhất động, Yểm ma liền tuỳ tâm mà nhập, bám rễ trong đó. Nếu như A Triệt thực sự như một tờ giấy trắng, tâm lí không có cừu hận, không có âm ám, Yểm ma kí sinh như thế nào?”.
“… ” Phù Nam bị hỏi ngược lại, nhìn chằm chằm vào Phiêu Bích, đột nhiên cười lạnh: “Phiêu Bích, sao muội lại cứ cố suy đoán xem quá khứ của muội ấy như thế nào, sao không cố nghĩ xem làm cách nào để giúp muội ấy khu trừ tà ma?”.
“Muội… ” Phiêu Bích mở miệng, muốn phản biện.
Nói thế nào bây giờ? Đây không phải là suy đoán thuần túy, mà là một loại….Hoàn toàn là dự cảm bất tường và hàn ý. Khi lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ dị dạng đó, trong lòng nàng nổi lên một đám mây đen, dường như là từ khuôn mặt méo mó của anh nhi trên lưng Thần Triệt, nàng nhìn thấy một tai nạn đang đến gần.
Nhưng ngày tháng bình tĩnh luận kiếm phẩm trà, cùng nhau nấu nướng dưới chân Linh Thứu sơn năm năm nay, sắp hoàn toàn, hoàn toàn biến mất.
Vào lúc đó, nàng chỉ nghĩ làm sao tránh xa hoạ hoạn này, chứ không phải làm sao để cứu giúp.
“Trong lòng muội mới là có ma”. Phù Nam vất lại một câu nói, giận dữ quay người bước đi.
Nàng ngồi ngẩn ngơ trước bếp, chống tay đỡ gương mặt trắng bệch của mình, vọng nhìn ngọn lửa bập bùng trong bếp, xuất thần.
Lẽ nào, trong lòng nàng thực sự có ma?”.