Editor: Thanh Việt
Kì thực mà nói, Mộng Cơ biết được tin Lưu Li là nữ nhi của Quận chúa chỉ là do ngẫu nhiên, lúc trước Lưu Li được chuộc đi, thật sự ả cũng thực lòng muốn lưu lại một chút gì đó để nhớ lại. Còn vì sao ả lại chặt đứt con đường thành ca cơ của Lưu Li cũng là vì ả đã nhìn thấy tính cách của Lưu Li, cảm thấy nếu Lưu Li thật sự trở thành ca cơ sau này có khả năng sẽ biến thành món đồ chơi trên tay quan gia. Thời điểm ban đầu, bởi vì Lưu Li đơn thuần, ả xuất phát từ nội tâm muốn giao hảo với Lưu Li, chỉ là ả quá bận, Lưu Li cũng không thể mang đến lợi ích thực tế nào cho ả, cho nên trong mắt ả, nếu Lưu Li làm thô sử nha đầu cũng có thể mất mạng thì thật sự là thứ vô dụng, không đáng để ả tốn nhiều tâm tư.
Còn bí mật của vòng cổ, quận chúa ngần ấy năm đều tìm kiếm nữ nhi, lấy người sau lưng Mộng Cơ muốn biết thì không khó, cũng là do ả không đặt một nô tỳ nho nhỏ trong lòng, bằng không đã sớm có thể liên tưởng đến thân thế của Lưu Li, mà người nhắc nhở Mộng Cơ trong lúc sơ ý đó chính là minh hữu ả tự nhận hay còn là nửa chỗ dựa của ả. Ngay vào lúc Mộng Cơ đang ảo não vì sự việc vòng cổ, minh hữu này cũng lén định ra ngày hẹn gặp Kim Phong Hoa.
Kim Phong Hoa cũng không nghĩ tới vị này có thể vào thời điểm sớm như vậy hẹn gặp hắn, ít nhất dựa vào tính cách của y, trước khi hắn tiến vào Hộ bộ y vẫn luôn mang thái độ quan sát. Nhưng bây giờ lại ngược lại với suy nghĩ của hắn, kiếp trước khác kiếp này, có thêm một Quận chúa phủ dựa vào, chính hắn cũng có thêm chút trọng lượng làm vị này nhìn nhiều một cái.
“Điện hạ.” Kim Phong Hoa kiếp trước không có tiếp xúc nhiều với người này, rốt cuộc ngoài mặt hắn vẫn thuộc đảng đáng tin cậy của Hoàng đế, bọn Hoàng tử đấu nhau thành dạng gì hắn căn bản không để bụng.
“Kim đại nhân, ngồi.”
Đại Hoàng tử tuổi không còn nhỏ nữa, ước chừng hơn ba mươi, không cách biệt lắm với tuổi tác của Nhị lão gia tam phòng, chỉ là khuôn mặt của y mềm mại, tuy rằng trong tay cầm binh nhưng hắn cũng không giống một người biết võ, khi không mặc khôi giáp cũng thêm chút phong độ trí thức. Đương nhiên, này cũng có thể là do Hoàng đế có dung mạo không tồi, cưới các phi tần cũng có dung mạo không tồi, cho nên trừ bỏ người bị đột biến gien, hoặc là do gien của ngoại tổ không tốt, các Hoàng tử phần lớn cũng không tệ. Nhi tử của lão Hoàng đế không nhiều, bởi vì hậu cung nhơ bẩn đã chết một ít, hiện giờ dư lại chỉ còn ba người, trừ Đại Hoàng tử thì có Vưu Xuân Sinh, còn có một tiểu hài nhi mới biết đọc sách. Dựa theo thực lực đối lập, Đại Hoàng tử lớn tuổi tài nguyên nhiều, lại nắm binh quyền, hoàn toàn không phải là người mà một Hoàng tử gửi gắm tình cảm với sơn thuỷ văn nhã như Vưu Xuân Sinh có thể so sánh, cho nên rất dễ dàng một ít triều thần đã sớm quy hàng, cũng càng thêm củng cố địa vị và thế lực của Đại Hoàng tử, nghiễm nhiên đối đãi với Đại Hoàng tử như một trữ quân*. Chỉ là… lão Hoàng đế còn chưa có chết, thậm chí cũng chưa già đến mức không gượng dậy nổi.
*Trữ quân: là vị trí kế vị của Hoàng đế, hay còn gọi là thái tử, thường thì là con của Hoàng đế.
“Điện hạ lần này tới tìm hạ quan là?” Kim Phong Hoa cũng không thoái thác, tìm vị trí đối diện Đại Hoàng tử ngồi xuống, ghế lô của trà lâu chỉ có bọn họ, nhưng Kim Phong Hoa tin tưởng, từ khi hắn đi vào trà lâu một khắc, người nên biết tin cũng đã biết.
“Nghe nói qua năm đại nhân sẽ đến Hộ bộ nhậm chức?” Đại hoàng tử phẩm trà nhàn nhã nói.
Kim Phong Hoa gật đầu nói: “Là do ân điển của thánh thượng, chỉ là hạ quan hơi sợ vấn đề tuổi tác, sợ là sẽ dựa vào Trịnh tướng quân nhiều đây.”
Đại Hoàng tử gọi Kim Phong Hoa tới cũng không phải do không có chuyện gì làm, chỉ là kế hoạch của y giữa đường bị người ta cướp mất nên trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa Kim Phong Hoa tuổi còn trẻ đã một mạch đến vị trí hôm nay, còn được phụ hoàng coi trọng, không khỏi muốn gặp hắn một phen. Nói mấy câu, Đại Hoàng tử cũng đã có suy nghĩ, Kim Phong Hoa quả nhiên giống như trong mật báo của y, dung mạo kinh người, lời nói trơn nhẵn không để người ta bắt được điểm nào.
“Ngươi đi Hộ bộ là vì phụ hoàng sai bảo, nếu có gì ấm ức, mong rằng ngươi cố chịu một chút, nếu thật sự khó xử có thể tới nói với ta, rốt cuộc có một số việc phụ hoàng ra mặt sẽ không ổn thoả.” Lời này nói thật là thật, nói giả là giả, nhưng cũng chỉ là tâm tư mời chào của Đại Hoàng tử.
Kim Phong Hoa cũng không ngốc đến mức từ chối thẳng thừng, càng sẽ không nói mấy lời lẽ chính đáng như lão tử là “fan não tàn” của cha ngươi, bất luận ngươi dùng viên đạn bọc đường gì cũng không thể dao động lòng trung thành của lão tử đối với cha ngươi. Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không thể chống chọi quá quyết liệt, cho nên Kim Phong Hoa không chút do dự nhận lời, nhưng cũng chỉ là lời nói, không có kí tên ràng buộc gì, hà tất chi phải làm mọi người khó coi?
Lòng dạ Đại Hoàng tử cũng lặng lại, cảm thấy người như Kim Phong Hoa này nếu có giao tình tốt, chỗ Quận chúa y đã không chiếm được chỗ tốt, chi bằng cột người chiếm được chỗ tốt đó lên cùng một thuyền với mình. Hơn nữa sang năm Kim Phong Hoa đã đến Hộ bộ, Hộ bộ trải qua ngần ấy năm, y cũng không động thủ được, nếu lần này hắn có thể thành, y có thể tiến thêm được một bước.
Hai người cũng không nói chuyện quá lâu, dù sao cũng chỉ là gặp mặt lần đầu, nếu thật sự trò chuyện với nhau thật vui vẻ, có thể đem chuyện tè dầm lúc mấy tuổi hồi còn nhỏ cũng nói ra, đó mới đáng sợ. Cho nên vẫn có ngăn cách ở giữa, Đại Hoàng tử xem như đã nhìn xong Kim Phong Hoa, liền để hắn trở về. Kim Phong Hoa kì thực cũng có thể hiểu được tại vì sao Đại Hoàng tử lại có tâm tư phải lén lút củng cố thế lực, Đại Hoàng tử không có nhi tử là vết thương trong lòng y, sinh cả mấy đứa cũng chỉ là đám nha đầu, hiện giờ lão bà của Vưu Xuân Sinh cũng sắp sinh, lỡ như sinh được một đứa con trai, nhóm thần tử đang đứng trung lập kia có lén lút đổi chiều hay không cũng thật sự khó nói, ai cũng sẽ không ủng hộ một Hoàng đế không có người kế vị, cho dù Vưu Xuân Sinh vô tâm vô tính, nếu gã có nhi tử, liền đại biểu cho hương khói Tư Đồ gia có thể tiếp tục kéo dài, sẽ không bị họ tộc khác xâm chiếm. Đương nhiên đây cũng là một trong số các nguyên nhân kiếp trước Tư Đồ gia suy tàn, kiếp trước Vưu Xuân Sinh và lão bà không hoà hợp, lại có Mộng Cơ ở bên trong gây thêm phiền làm ra bộ dạng bị cưỡng bách, đầu Vưu Xuân Sinh cũng như bị lừa đá, khiến phủ Tứ Hoàng tử một mảnh hỗn loạn, đừng nói con vợ cả, ngay cả con vợ lẽ sau đó cũng đều ngoẻo cả, cuối cùng bản thân Vưu Xuân Sinh cũng bị Trịnh Dịch Hiên biến thành ác bá vô sỉ có thù đoạt thê, bị người đời huỷ diệt.
Lại nói tiếp, kiếp trước vị Đại Hoàng tử này cũng có chút liên quan với Mộng Cơ, đâu cũng là nguyên nhân đầu tiên Kim Phong Hoa không định để Vưu Xuân Sinh trà trộn vào tìm đường chết, kiếp trước bởi vì can hệ của Vưu Xuân Sinh, mâu thuẫn của Trịnh Dịch Hiên và Đại Hoàng tử cũng không có khắc sâu quá, giá trị thù hận gần như bị tên ngốc Vưu Xuân Sinh này hút đi, thế cho nên có một khoảng thời gian Đại Hoàng tử còn liên thủ với Trịnh Dịch Hiên, tuy rằng kết cục cuối cùng là Đại Hoàng tử thảm bại đầu một nơi mình một nơi, Trịnh Dịch Hiên ôm mỹ nhân ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Chi tiết trong đó, Kim Phong Hoa có lẽ không điều tra rõ ràng được, nhưng ngay từ đầu Mộng Cơ là người của Đại Hoàng tử, từ đời trước Vưu Xuân Sinh đã bị cuốn vào, rồi hắn điều tra điểm trọng yếu trong đó. Mộng Cơ, thực ra là một quân cờ Đại Hoàng tử đưa đến bên người Trịnh Dịch Hiên, mà từ kiếp trước kéo qua kiếp này, quân cờ này hiển nhiên không có nghe lời lắm, không những không hoàn thành nhiệm vụ Đại Hoàng tử giao cho ả, ngược lại còn cắn lại một miếng, làm Đại Hoàng tử không thể nào đảo ngược thế cở nữa.
Đại Hoàng tử mượn Tam Công chúa mà người ngoài nhìn không ra lập trường, đẩy mạnh Mộng Cơ vào vòng tay Trịnh Dịch Hiên, nhưng Mộng Cơ đi theo bên cạnh Trịnh Dịch Hiên lại bắt đầu lén cân nhắc thế lực hai bên, đối với một nữ nhân có dã tâm như bậy, ngay cả Kim Phong Hoa cũng không thể không bội phục, ả một không sợ chủ nhân, hai không sợ bị bỏ, ả vẫn luôn chu toàn hai nam nhân quyền thế ngập trời bên cạnh, lạnh lùng nhìn bọn họ phát triển thế lực, nhìn bọn họ tranh đấu vì mình, thẳng đến khi ả tin tưởng ai có khả năng mang ả đến đỉnh của Phái quốc, ả mới có thể giao phó sự tin tưởng cùng một phần thứ gọi là tình cảm, nắm chặt người nam nhân này, rồi trợ giúp người nam nhân này đi đến đỉnh cao. Đại Hoàng tử, đời trước thật ra là một người bị vứt bỏ, giữa y và Trịnh Dịch Hiên, Mộng Cơ lựa chọn Trịnh Dịch Hiên.
Vưu Xuân Sinh đã từng ở giữa làm dung môi, hiện giờ Vưu Xuân Sinh thoát thân đi rồi, Kim Phong Hoa tin tưởng, nếu Mộng Cơ đời này không thay đổi người, Đại Hoàng tử sớm muộn gì cũng sẽ đấu với Trịnh Dịch Hiên ngươi chết ta sống, có lẽ kiếp trước hắn sẽ không tin, nhưng người đã chết qua một lần như hắn mà nói, hắn tin tưởng Mộng Cơ tuyệt đối có mị lực này.
Kim Phong Hoa thích xem diễn, nhưng không thích dẫn lửa thiêu thân, cho nên hắn rất nhanh đã bố trí mọi thứ nhằm vào Mộng Cơ, ít nhất hắn muốn trước khi Mộng Cơ động thủ với Kim gia hắn phải biết được tin trước. Kim Phong Hoa vẫn tương đối hiểu rõ Mộng Cơ, lấy việc hắn đánh gãy kế hoạch “làm điều ác” của Mộng Cơ mà nói, Mộng Cơ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cho nên Kim Phong Hoa còn gửi thư đi Hương Châu gọi Quan Cầm về, cho dù Quan Kỳ cho rằng chủ tử vì một nữ nhân như thế mà bày ra trận địa như gặp đại địch thì hơi quá.
Làm bạn với lão bà qua năm mới, Kim Phong Hoa vẫn không trở về Hoành thành, còn Hoành thành bên kia lại đưa tin tới, nói là Tưởng thị trên đường trở về bị phong hàn, vẫn luôn không khoẻ, đến trước tết lại đột nhiên mất, tới hiện tại người cũng đã xuống mồ. Đối với loại tin tức này, trừ Tiên Y cảm thán một câu, Kim Phong Hoa căn bản không để vào mắt, từ lúc Tưởng thị bắt đầu rời khỏi kinh thành, hắn liền biết nữ nhân này không sống nổi nữa, cho dù người ở Hoành thành không động thủ, hắn cũng sẽ không để nàng ta thở thêm một hơi. Nhưng trải qua chuyện này, nghe nói Tam lão thái gia còn đặc biệt nói chuyện với lão phu nhân đại phòng, nội dung cụ thể Kim Phong Hoa không rõ lắm, nhưng hiện tại rõ ràng lão phu nhân đã đem lực chú ý đặt vào việc giúp nhi tử tìm vợ kế, không còn đề cập đến chuyện Kim Phong Hoa nạp thiếp nữa.
“Chủ tử, Quan Cầm đã trở về.” Quan Kỳ nói rất cao hứng, ngần ấy năm các huynh đệ đều ở bên ngoài dốc sức làm việc, chỉ có một mình hắn lắc lư trước mặt chủ tử, hiện giờ thêm vài người tới giúp, hắn cũng mừng rỡ thở phào một hơi.
Kim Phong Hoa lúc này đang nói chuyện với Tiên Y về việc của Đại Hoàng tử, chính sự như vậy Kim Phong Hoa chưa bao giờ giấu Tiên Y, chỉ cần Tiên Y hỏi hắn sẽ đáp, cho dù hắn không rõ lắm cũng sẽ kêu người tra xét nói cho nàng, với hắn mà nói, Tiên Y rất thông minh, không có gì không thể nghe.
“Đồ đã mang về rồi?” Đây là việc chính của Kim Phong Hoa, bằng không hắn sẽ không để Quan Cầm đi đường vòng đến Hoành Thành một chuyến.
“Lấy về rồi, tổng cộng hai món đồ khác nhau.” Quan Kỳ ở bên cạnh nói.
Kim Phong Hoa trầm mặc một chút, cảm giác tim đập có chút nhanh, hắn không biết bản thân có thể tìm ra được đáp án hay không, hắn vẫn không tự chủ được kích động, bí mật kiếp trước trong tay của Trịnh Dịch Hiên rốt cuộc rơi vào tay hắn.
“Cái đuôi bên Hoành thành đã dọn sạch sẽ.” Kim Phong Hoa không lo lắng đám trứng thối hồ đồ đại phòng, chỉ là Tam lão thái gia hắn có chút không nhìn thấu.
“Đồ vật kia bị đặt ở trong một cái kho rất tuỳ tiện, nhìn bề ngoài có vẻ không quá được coi trọng.” Quan Kỳ thở dài, cho nên nói vật như vậy lại để Thiên Tự đi lấy đúng là chuyện bé xé ra to.
Kim Phong Hoa cười cười không nói chuyện, càng là tuỳ tiện như vậy, càng không dễ dàng bị người trộm đi, bởi vì nó có vẻ không có gì quý giá, nhưng hiện tại nếu đã tới trong tay của hắn, hắn thật muốn nhìn, cái này rốt cuộc có phải bảo tàng hay không.
Tác giả có lời muốn nói: Mộng Cơ biết chuyện vòng cổ là do Đại Hoàng tử lộ ra, chỉ là gã không nghĩ tới Mộng Cơ sẽ động tâm mà thôi, có khả năng Đại Hoàng tử chỉ muốn Mộng Cơ lừa chiếc vòng cổ kia tới tay. Đương nhiên Mộng Cơ không chỉ chung nhà với Đại Hoàng tử, bằng không nàng cũng sẽ không quyết đoán làm một quân cờ không nghe lời. Lại nói về kiếp trước Mộng Cơ cũng coi như oai phong một cõi, nàng thích ai thì người đó là nam chủ kẻ khác thì bị coi như cỏ rác mà giết, Kim Phong Hoa chính là BOSS cuối cùng bị tổ đội nam nữ chủ xử lí.
Danh Sách Chương: