Editor: Thanh Việt
Một ngày, trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn còn bị sương mù bao quanh, một con khoái mã không người nhanh như điện chớp chạy về phía nhà cũ của Kim gia. Lúc này người gác cổng vẫn còn đang ngủ thì nghe được tiếng người gõ cửa bên ngoài, gõ rất gấp gáp. người gác cổng giật mình thiếu chút nữa ngã từ trên xụp xuống đất, chỉ nghĩ đến tin đồn mấy ngày nay nghe, e sợ người bên ngoài gõ cửa là mã tặc. Nhưng chức trách còn đó, người gác cổng run rẩy chạy tới hỏi chuyện, chỉ chờ bên ngoài có một tiếng nói đáp lại, gã ta liền mở ngoại môn ra, trong miệng còn nói: “Nhị thiếu gia sao lại trở về giờ này?”
Người nọ cũng không nói nhiều, chỉ cho người quản ngựa dắt ngựa đi rồi chạy như bay đến tam phòng.
Cho nên chờ đến lúc Tiên Y và Kim Phong Hoa thức dậy, người hồi sự bên ngoài báo cho hai người biết, Nhị thiếu gia đại phòng đã trở về.
Nhị thiếu gia xem như là nhi tử đỉnh môn của đại phòng, Kim Phong Hoa không thể không gặp, chờ dùng xong đồ ăn sáng hắn liền xuống núi đến tam phòng, tam phòng hiện giờ có vẻ rất náo nhiệt, tuy rằng người đại phòng không có ở đây, nhưng già trẻ tam phòng đều tụ lại ở đại sảnh, tiểu bối líu lo nói chuyện, trưởng bối lại không được nhẹ nhàng như vậy.
Kim Phong Hoa vừa vào cửa liền đánh giá đứa con đích thứ tử này của đại phòng, tuổi nhìn qua so với hắn hình như lớn hơn, một thân da dẻ màu đồng, da mặt hình như còn hơi bong ra một chút, có thể thấy được quanh năm phải dầm mưa dãi nắng, chịu không ít khổ cực. Nhị thiếu gia mặc quần áo ngắn nhưng đều là loại bền chắc có thể chịu được ma sát, Kim Phong Hoa nhìn ra được người này dáng ngồi ổn định, hai mắt sáng rực, cho dù nội lực không nhiều lắm, nhưng hẳn cũng là một kẻ mạnh trong quân doanh, dù sao ai cũng không phải có cơ duyên xảo hợp, luyện được một thân bản lãnh từ trong ra ngoài, phần lớn chính là loại dùng sức lực để đánh nhau như Nhị thiếu gia này, giết người là dùng kĩ xảo cùng sự tàn nhẫn của bản thân. Ngẫm lại tình cảnh trong đại phòng của Nhị thiếu gia, Kim Phong Hoa cũng hiểu rõ, huynh trưởng y là tên ma ốm tính tình xấu, người trong nha cơ hồ đều vây quanh gã, con thứ như y tuy rằng vì có sức khoẻ tốt có thể kế thừa gia nghiệp, nhưng người của đại phòng hầu hết đều cho rằng nếu không phải trưởng tử ốm yếu, y căn bản không có trọng lượng lớn như vậy, vì thế đại phòng đều đối xử với y giống như con nhặt được, tất cả đều cảm thấy trưởng tử chịu ấm ức, con thứ thì nên kính trọng che chở trưởng tử, sợ rằng ngay cả tên trưởng tử kia cũng nghĩ vậy, cảm thấy đệ đệ đoạt tất cả mọi thứ của gã. Như thế, nếu Nhị thiếu gia không muốn rời nhà lập sự nghiệp cho bản thân, chỉ sợ không một ai coi trọng y.
Tiên Y hành lễ với Nhị thiếu gia, cảm thấy kì thực đây là một chuyện tốt, ít nhất đại phòng có nhị thiếu gia sau này cũng sẽ không suy tàn.
Kim Thành Nghiệp cũng nhìn Kim Phong Hoa, đối với đệ đệ giữa đường này y cũng sớm nghe nói qua, chỉ là quân lệnh như núi, y lại khác với phụ thân thúc thúc, không phải là người nhận chức nhàn hạ, muốn chân chính tham gia quân ngũ ai mà chẳng phải đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục*, nếu có một chút chậm trễ, tương lai có một ngày lên chiến trường, y sợ sẽ vì sự lười biếng của mình mà dùng mạng sống để trả giá. Nhìn thiếu niên mắt mày như tranh trước mặt, Kim Thành Nghiệp tuy rằng cảm thấy một Đại lão gia đã trưởng thành có chút chói mắt, nhưng so sánh với Kim Phong Hoa sau khi nói chuyện, y cảm thấy đệ đệ này không tồi, không nói có sự phỏng đoán đối với thời cuộc, ngay cả phương diện dân sinh cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu sau này có thể lên được triều đình, lại vào Hàn Lâm viện, rất khó nói ngày sau sẽ có hạnh vận gì. Kim Thành Nghiệp rất khác so với gia đình hồ đồ của mình, y đã sớm sáng tỏ, nếu muốn trở nên nổi bật thì gia tộc chỉ là yếu tố nhỏ, nhân tố quyết định là nằm ở bản thân, tựa như ở quân doanh, có chuyện tốt gì y cũng có ưu thế hơn vì có quan hệ của gia tộc, nhưng nếu hắn chiếm cơ hội lại làm không được, quan trên tuyệt đối sẽ không vì gia tộc y mà tha thứ, quân doanh không phải thứ đồ có thể làm hư, nếu chơi hư gia tộc bị tội liên đới là còn nhẹ.
*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: tính từ đông chí, cứ 9 ngày gọi là một cửu, tam cửu vào mùa đông là những ngày lạnh nhất trong một năm, lợi dụng lạnh giá để rèn luyện ý chí và cơ thể; thời kì nóng nhất của một năm là tam phục mùa hạ, có lợi trong việc triển khai huấn luyện kĩ thuật, cơ bắp và tố chất vận động.
Chí hướng cùng đường, hai người đều là người thông minh, Kim Thành Nghiệp rất nhanh đã biểu đạt cảm tình với Kim Phong Hoa, Kim Phong Hoa cũng hiểu rõ mục đích y trở về, mã tặc ít ngày nữa chỉ sợ sẽ vây thành, ở trong quân luôn có chỗ tốt, có chút tiếng gió nào cũng có thể về nhà nói một tiếng.
Đợi cho chư vị đại phòng đã đến đầy đủ, Tam lão thái gia liền bảo hạ nhân đưa các cô nương đi xuống chỗ khác, cô nương gia tuổi trẻ Tam lão thái gia cũng không để cho vào, không nói Tiên Y, ngay cả Tưởng thị cũng phải ở đại phòng chờ tin.
“Mã tặc lần này các ngươi đã biết hết rồi, Nghiệp nhi lần này mạo hiểm trở về trước tiên báo tin, cũng là muốn cho nhà chúng ta có thời gian tính toán.” Tam lão thái gia tuổi đã lớn, đương nhiên không muốn rời khỏi Hoành thành, nhưng nếu không rời đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ông không thể để hai vị huynh trưởng đã mất và tổ tiên Kim gia thất vọng được.
“Vậy thì phải chuyển đi chỗ khác, lỡ ở nơi này lại xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Đại thái thái trực tiếp gào lên trước nhất, không sợ gì chỉ sợ mất mạng.
Trương lão phu nhân thì nghĩ nhiều hơn, nhìn Tam lão thái gia nói: “Vậy gia nghiệp phải làm sao bây giờ? Nếu chỉ là tạm thời trốn đi thì còn đỡ, lỡ phải đi một thời gian dài, chưa nói tổ trạch, ngay cả đồ mà tổ tông lưu lại chúng ta cũng không có khả năng mang hết đi.”
“Những thứ đó đều là vật ngoài thân, nhà chúng ta lớn như vậy, sẽ luôn có nơi để trốn, hơn nữa nhìn mã tặc hành động mấy lần trước, nhất định bọn chúng sẽ không ở đây quá lâu.” Tam lão thái gia sao có thể không đau lòng, nghĩ đến mã tặc kia sắp duỗi chân tiến vào, ông hận không thể bằm thây bọn chúng, tất nhiên càng không muốn những tên đó vào nhà mình lấy đồ.
“Cha, Đại bá nương, những thứ khác bàn sau, quan trọng là chúng ta đi như thế nào?” Nhị lão gia đứng ra nói: “Kim gia chúng ta đã ở Hoành thành mấy trăm năm, cũng là lão tộc, nếu cả nhà chúng ta đều chạy, người khác không có khả năng không nhìn ra, không chừng hiện tại đang có người nhìn chằm chằm chúng ta, nếu chúng ta chạy thật, Hoành thành sợ là sẽ loạn.”
Kim Thành Nghiệp kỳ thật cũng là nghĩ như vậy, bằng không hắn sẽ không lựa chọn ngay lúc này mà trở về.
“Quản bọn họ làm gì, đầu năm nay đều phải quét tuyết cửa nhà mình trước, ta lo là lo cho cửa hàng của ta và mỏ quặng trong nhà.” Nói tới đây Đại lão gia đã ngồi không yên, lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Ngồi xuống!” Trương lão phu nhân quát lớn, đối với nhi tử độc định không giống một trượng phu đầu đội trời này, Trương lão phu nhân rầu muốn thúi ruột, năm đó bởi vì phu quân bà chết quá thảm thiết làm bà chịu chấn động quá lớn, thế nên đối với đứa con này luôn là chiều nhiều hơn dạy, chờ tới lúc bà nhớ phải chỉnh đốn lại tính cách của nó, Đại lão gia đã thành hình. Sau khi Nhị lão thái gia nối gót theo sau, lá gan bà càng nhỏ hơn, tuyệt đối không cho nó chạm vào võ vẽ, cho ở nhà nhìn bà quản lí tài sản đại phòng, hoặc là chơi đùa với đám nha đầu trong phủ, cho nên mới có thể nuôi ra được cái tật như hôm nay, cũng may đây chỉ là chuyện nhỏ trong nhà, chuyện buôn bán ở bên ngoài cũng không vấp phải quá nhiều trở ngại, chỉ là tầm mắt nó giờ đây không đủ dài, làm việc cũng không đủ cẩn thận, so với Nhị lão gia lại kém xa, nhưng ai bảo Đại lão gia không có cha từ thời niên thiếu chứ.
Đại lão gia nắm chặt tay áo, tốt xấu vẫn trở về ngồi xuống, uy tín của Trương lão phu nhân ở đại phòng là không ai có thể khiêu khích, cho dù là nhi tử ruột cũng không được.
“Trong nhà còn có không ít nô bộc già, cửa hàng cũng có bao nhiêu là tiểu nhị đã chống đỡ nhiều năm, chúng ta có thể đi, nhưng bọn họ phải làm sao bây giờ, ngay cả nô bộc ở mỏ quặng cũng không thể bỏ mặc, đây là trách nhiệm của Kim gia.” Nhị lão gia thấy Đại lão gia đã ngồi xuống, tiếp tục nói: “Cha, chủ tử chúng ta ít người, nhưng hạ nhân và người làm thuê không phải là con số ít.”
“Vậy chỉ có thể đưa nữ quyến cùng đám tiểu bối còn nhỏ tuổi đi trước.” Tam lão thái gia nhìn vào Kim Phong Hoa cùng tôn tử nhỏ của mình, nhi tử của ông nói đúng, Kim gia Hoành thành bọn họ sở dĩ có thể ở Hoành thành trăm năm không ngã, không phải do riêng gì dưa vào chuyện tổ tông để lại máu và mạng nơi sa trường, mà còn có dựa vào sự tin tưởng và nghĩa tình của bá tánh. Nếu khi mã tặc vây thành, Kim gia không có bóng người, thậm chí chống cự cũng không, sẽ làm cho bá tánh nhìn Kim gia với cặp mắt thế nào, nhìn tổ tông Kim gia bọn họ thế nào, lúc đó sẽ bị người ta chỉ vào phần mộ tổ tiên mà chửi đổng.
Chu thị không muốn rời khỏi trượng phu, nhưng nhìn nhi tử tính tình trẻ con, cùng với nữ nhi vừa mới bị đưa ra, nàng nuốt lời nói của mình xuống, nàng tuy rằng là thê tử là con dâu, nhưng cũng là một mẫu thân.
Kim Phong Hoa cảm thấy không sao cả, Kim gia Hoành thành đối với hắn cùng lắm chỉ là phương tiện để hắn tham gia khoa khảo, tương lai còn có thể được trợ lực, hơn nữa hắn phát hiện Kim Thành Nghiệp còn là một thiếu niên không tồi để qua lại, sau này nếu Kim Thành Nghiệp có tâm, hắn cũng không ngại hợp tác cùng có lợi. Chỉ là, cũng không biết Trịnh Dịch Hiên rốt cuộc có tới Hoành thành hay không, nếu nói Kim Phong Hoa không nghĩ sẽ giết y là không thể nào, hắn không chỉ một lần tưởng tượng sẽ đột nhập phủ thượng Trịnh Quốc công, bầm thây y tại nhà, nhưng hắn cũng vô cùng tỉnh táo biết rằng, đó chỉ là một ước nguyện tốt đẹp, không có khả năng thành hiện thực. Không nói đến thế lực hiện nay của hắn còn chưa thể trồi lên khỏi mặt nước, cho dù là kiếp trước hắn khống chế được mọi thứ của Thôi công công, xem như người dưới một người trên vạn người ở Phái quốc, ở thời điểm đó hắn cũng chưa từng đấu với Trịnh Dịch Hiên nói chi là hiện tại. Bây giờ hắn, chỉ có thể chịu đựng, chờ một ngày có thể đặt chân trên triều đình, danh chính ngôn thuận, cho dù Hoàng đế không thể bắt được Trịnh Dịch Hiên, hắn cũng sẽ làm cho Trịnh Dịch Hiên phải mang tiếng xấu muôn đời giống như hắn ở kiếp trước, đến lúc đó hắn muốn nhìn Trịnh Dịch Hiên kia còn có thể treo cờ hiệu chính nghĩa thế nào, đánh cắp giang sơn Tư Đồ gia thế nào, vì chuyện này, hắn đã sớm có chuẩn bị. Thiên hạ này Tư Đồ gia đã trải qua vài trăm năm, trung quân vì nước, nếu không phải người Tư Đồ gia bị phế toàn bộ ở kiếp trước, Trịnh Dịch Hiên làm sao cũng không thể ngồi yên trên bảo toạ.
“Chỉ là người đi như thế nào, những người khác an bài như thế nào, tất cả đều phải có kế hoạch.” Kim Thành Nghiệp tiếp lời nói: “Ta nhất định là không thể đi, đại doanh Hoành Thành ở đây, quân lệnh như núi.”
Nghĩ đến đại doanh Hoành thành, Tam lão thái gia cũng có tự tin, tuy rằng nhân mã ở đại doanh không nhiều lắm, nhưng so với không thể chống cự thì tốt hơn, nhưng mà sợ phía trên không có lệnh, sẽ không có người tới cứu viện.
“Tam thúc tổ người đừng lo lắng, tướng quân chúng ta dù có liều tính mạng cũng không để cho tặc tử đến gần một bước.” Kim Thành Nghiệp có vẻ đã nhìn ra sự băn khoăn của Tam lão thái gia, liền nói.
Trương lão phu nhân nghe xong thì nhíu mày, bà tuyệt đối không muốn Nhị tôn tử của mình gặp nguy hiểm, cho dù thường ngày bà thương yêu Đại tôn tử, nhưng chuyện Nhị tôn tử thừa kế đại phòng là chuyện ván đã đóng thuyền. Bà nhìn Kim Phong Hoa, trong lòng lại càng không thoải mái, dựa vào cái gì một kế tử lại có thể an toàn rời đi.
Danh Sách Chương: