Editor: Thanh Việt
“Ngươi không định đi?” Kim Phong Hoa buông đũa, nhìn cặp lông mày có thể kẹp chết ruồi bọ của Vưu Xuân Sinh nói.
Vưu Xuân Sinh đưa rượu lên buồn bã uống, gật đầu nói: “Ngươi không biết sao, muội muội này của ta luôn luôn có tâm tư thâm trầm, bình thường ta cũng không thân thiết lắm với muội ấy, bây giờ lại mời ta đi dự tiệc, cũng không biết đang giữ tâm tư gì.”
Kim Phong Hoa hơi tính toán thời gian liền ước chừng được ý đồ của Tam Công chúa, lần trước Tiên Y đi đến phủ Đại Công chúa xem như Tam Công chúa hoặc là nói Đại Hoàng tử đã thử hắn một lần, còn Vưu Xuân Sinh, rất rõ ràng là loại thử khác của Đại Hoàng tử.
Không nói tiếp đề tài với Vưu Xuân Sinh, Kim Phong Hoa ngược lại nói: “Gần đây triều đình có chút không được thái bình.”
“Còn không phải sao, chỗ phụ hoàng cũng không có được ngày tháng yên thân, án lưu dân lần trước liên đới càng lúc càng lớn, quan viên xuống ngựa cũng không ít.” Vưu Xuân Sinh xoa xoa trán, gần đây hắn cũng không dám đi đến trước mặt lão cha tìm xúi quẩy.
Lưu dân án quá lắm chỉ là bút mai phục của lão Hoàng đế, bằng không vì sao mấy năm nay lại liên tiếp khai ân mở khoa khảo, chính vì một ngày có thể dùng được người, nhưng người Hoàng đế có thể nhịn có thể tàn nhẫn, kiếp trước Kim Phong Hoa đã biết qua.
“Đây là nơi nằm ở đầu ngọn sóng gió, nếu ngươi đi dự tiệc, sẽ không tốt lắm.” Kim Phong Hoa liếc nhìn Vưu Xuân Sinh lại đem đề tài cũ trở lại.
Ánh mắt Vưu Xuân Sinh sáng lên, lập tức nuốt đồ ăn lung tung trong miệng xuống cười nói: “Còn không phải sao, Hoàng tử ta đây luôn không thích cái gì ca vũ hay phong nguyệt gì.”
“Có đôi khi cho dù là công chúa, cũng không thể quá thả lỏng.” Kim Phong Hoa khó được khi thay Vưu Xuân Sinh rót ly rượu nói: “Công chúa cũng không riêng gì, từ trong cung ra, ai cũng không đơn giản.”
Vưu Xuân Sinh nghe được Kim Phong Hoa có ý chỉ điểm, tâm liền run lên, tuy rằng bề ngoài không hiện, nhưng mẫu phi hắn cũng đã nói qua Tam Công chúa có thể lớn lên như vậy ắt thủ đoạn không tầm thường, còn nói Đại Công chúa cùng Thập Công chúa chỉ sợ cũng không có tính kế trong lòng nhiều bằng Tam Công chúa, hơn nữa Kim Phong Hoa nhắc nhở như vậy, vốn đã cảm thấy Tam Công chúa mời mình đi dự tiệc đã kì lạ, hiện tại càng cảm thấy đó là yến tiệc không có ý tốt, dù sao trong đám Hoàng tử của phụ hoàng, hiện giờ người thành niên có thể kế vị trừ hoàng huynh thì chính là hắn, cho dù hắn đi khỏi kinh thành, cũng không làm hoàng huynh có thể thả lỏng cảnh giác, huống chi lợi thế trong tay hắn so với hoàng huynh ít càng thêm ít, Tam Công chúa dù có tâm tư gì, cũng không có khả năng sẽ ủng hộ hắn, bởi vì căn bản không có chỗ nào tốt.
“Ngày thu ngắm cảnh cũng là một việc phong nhã.” Kim Phong Hoa dường như chỉ đang cảm thán.
Ngày kế tiếp sau hôm hai người uống rượu, Vưu Xuân Sinh dẫn theo Vương phi lấy lí do cuối thu mát mẻ phong cảnh như tranh, hấp tấp mang theo một đám người đến chỗ giao với kinh thành, nghe nói phải một thời gian nữa mới có thể trở về. Kim Phong Hoa nghe xong, chỉ cười cười, liền không để ý nữa, nhưng hắn lại nảy sinh hứng thú với người được Tam Công chúa mời dự tiệc, vì thế một danh sách tràn ngập tên người tới dự được đặt lên mặt bàn hắn.
Kim Phong Hoa nhìn một cái tên trong đó, tươi cười càng thêm nở rộ.
Lão bà có mang, Kim Phong Hoa ít ra ngoài xã giao hơn, trừ thời gian đến Hàn Lâm viện, hắn đều ở trong nhà, đồng liêu biết nội tình đều cười hắn sợ vợ hoặc là kẻ si tình, bản thân hắn không sợ mấy lời đồn đãi này, cười cho qua, những vị quan trên cùng đồng liêu biết hắn khác biệt với bọn họ, cũng rất tự giác ít nói về mấy việc nữ sắc, nhờ đó hắn cũng bớt đi một ít phiền toái, nhưng lại có tin vui ngoài ý muốn.
Ngày hôm nay vừa bãi triều, những lão gia Hàn Lâm viện đều mang theo sắc mặt âm trầm trở về, đám giáo tập (dạy dỗ thực tập) của Kim Phong Hoa cũng ở trong đó, nhóm đồng liêu thấy thế liền nhanh chóng cúi đầu, sợ làm chỗ trút giận cho cấp trên. Giáo tập tiến vào nhìn một vòng, nghẹn một bụng hoả, lại chỉ có thể ngồi ở thượng vị uống trà, chỉ chốc lát lại có một giáo tập khác từ bên ngoài đi vào, hai người nói hai câu liền cùng nhau ra khỏi cửa, không khí trong phòng hơi giống như được giải huyệt cấm.
“Các ngươi biết ra chuyện gì không?” Một đồng liêu lớn tuổi hỏi.
Người còn lại bĩu môi, tuy là tò mò lại không lắm miệng.
Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, giáo tập vẫn chưa trở về, trong phòng có một đồng liêu trong nhà có chút bối cảnh đến chạy tới, vẻ mặt thần bí cười hề hề.
“Ai, ta nói, gần đây các ngươi nên cẩn thận một chút, nói chuyện gì đó đừng quá thẳng thắn.” Đồng liêu kia tiến vào liền có người vây quanh, lại bưng trà bưng trái cây đến, muốn moi chuyện từ trong miệng hắn ra.
“Hôm nay lúc thượng triều Hoàng thượng tức giận?”
Đồng liêu đó nhíu đôi mắt lại, hừ lạnh nói: “Đâu chỉ tức giận, quả thực là bạo nộ.”
Mọi người rụt rụt cổ.
“Ai, đừng sợ, không phải chuyện của chúng ta.” Đồng liêu kia thấy hiệu quả không tồi, uống ngụm trà xua xua tay nói.
“Có phải án lưu dân kia lại có chuyện gì tiếp sao?” Đã giết bao nhiêu người rồi đó.
Đồng liêu kia lại lắc đầu nói: “Nếu là cái đó thì còn tốt, không phải, không phải.”
Kim Phong Hoa gõ mặt bàn, trong đầu có sự kiện gì trong năm này đều hiện lên, lại nhất thời không bắt được chuyện gì.
Đồng liêu kia đang muốn nói tiếp, liền nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, mọi ngừi nhanh chân ngồi lại vị trí của mình, vị đồng liêu kia có hảo tâm, thấp giọng nhắc nhở: “Gần đây ngàn lần đừng có liên quan đến hoạn quan.”
Mọi người rùng mình, nhanh chóng làm bộ mình chẳng nghe được gì, đều nghiêm trang ngồi lên ghế của mình, giáo tập từ bên ngoài trở về lại phát hiện trong phòng nhiều thêm một người, còn lại thì không có gì khác biệt so với khi đi, liền mở quyển sách ra, tự nghiên cứu.
Kim Phong Hoa nghe được cuối cùng kia một câu, đã có chút manh mối, đợi lúc hắn ra khỏi đại môn Hàn Lâm Viện, ngồi trên xe ngựa, Quan Kỳ liền chui vào theo.
“Tên tiểu thái giám kia có báo chuyện đến.”
Kim Phong Hoa liếc mắt nhìn Quan Kỳ: “Nói.”
“Trong hậu cung có một vị phi tần của tiên hoàng đã chết.” Quan Kỳ thấy xe ngựa chạy rồi mới nói.
Kim Phong Hoa càng xác định được ý nghĩ của hắn lúc trước, chuyện này kiếp trước còn qua tay hắn nữa cơ, cũng là vì chuyện này ông vua bù nhìn kia mới hạ quyết tâm sửa trị đám thái giám, phỏng chừng cũng là vì chuyện này vua bù nhìn mới có thể nhìn lại chính mình, cuối cùng liên thủ xử lí Thôi công công. Hoàng đế năm nay đã hơn năm mươi, theo lệ thường của Tư Đồ gia, sinh nhiều nữ nhi lại ít nhi tử, cho nên vì con nối dõi, hậu cung thường sẽ bị nhét muốn tràn ra ngoài, cho đến khi Hoàng đế tuổi tác đã lớn, cũng không thiếu những tiểu cô nương trẻ tuổi mĩ mạo. Đừng nhìn số tuổi của Hoàng đế, hậu cung của tiên hoàng có phi tử còn sống có số tuổi còn không lớn hơn Hoàng đế đương nhiệm, ước chừng là tiến cung trước 5 năm khi tiên hoàng băng hà, xanh nõn nà, nguyên còn trông cậy có thể sinh hạ một mụn con, chưa nói làm rạng danh tổ tiên, ít nhất về sau còn có chỗ dựa vào, nhưng ai biết số phận không tốt, tiên hoàng sủng vài lần liền bắt đầu sinh bệnh, thẳng đến khi tiên hoàng băng hà vị này cũng không sinh ra được một đứa con. Hậu cung nhiều như vậy không phải hiếm lạ, tân hoàng đăng cơ, không quan tâm cái gì khác, hậu cung bởi vì nhiều nữ nhân, phòng ở cũng không đủ dùng, chỉ có thể phân nữ nhân của tiên hoàng đến khu vực khác, cho cơm ăn là xong, coi như dưỡng lão.
Vị này cũng xui xẻo đến lạ, bị nhốt ở trong cung đã đủ khổ, cho dù làm đến phân vị tần cũng không làm lâu đã trở thành phế thải trước thời hạn, thảm hại hơn chính là, bên cạnh nàng có hai đại cung nữ, lúc trước một người khi tuổi trẻ bị một thái giám xem như có quyền thế nhục nhã, sau hai ngày liền nhảy xuống hồ nước tìm chết, vị tần này chỉ muốn tìm Hoàng đế làm chủ, nào biết tin tức lại không được đưa ra ngoài, mà sau đó cuộc sống càng ngày tuột dốc không phanh, đừng nói quần áo trang sức, ngay cả đồ ăn cũng giống như cho đám hạ lưu trong cung ăn, nhưng cái này cũng coi như có thể nhịn, lúc sau cứ sống vật vờ như vậy mấy năm, một đại cung nữ khác của nàng ta một năm trước lại bị người khác đánh gãy chân, vị phi tần này thù mới hận cũ máu xộc thẳng lên não, vào ban đêm liền bị trúng phong, vẫn luôn nằm trên giường không thể tự chăm sóc bản thân. Khó khăn nhất qua rồi, gần đây Hoàng đế đã nhớ tới mấy goá phụ của tiên hoàng, nàng ta lại bị người phát hiện chết trên giường, nguyên nhân làm người khác phải chê cười, chính là đói chết, cung nữ bị chặt đứt chân kia cũng đã chết được vài năm.
Hoàng đế tức giận, phái người đi tra đám goá phụ hậu cung của tiên hoàng, ai biết thái giám phía dưới ngoài thuận trong không thuận quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả vị phi tần tiên hoàng bị chết đói kia cũng bị thái y sửa thành trọng bệnh mà mất, khi Hoàng đế đang thượng triều liền chửi ầm lên, quan viên liên quan trên triều đều nơm nớp lo sợ.
“Hoàng thượng là đang muốn ra tay đây.” Án lưu dân vừa qua, Hoàng đế đã chịu không nổi, phi tần tiên hoàng trải qua cuộc sống thế nào, Kim Phong Hoa mới không tin là Hoàng đế chỉ mới biết gần đây, chỉ sợ là vẫn luôn chịu đựng tới bây giờ, phải bắt được cả liên quan của án lưu dân, thật mạnh tay đánh xuống, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Vị phi tần bị chết kia chỉ có thể nói là mệnh quá đen, bằng không chỉ chờ khi hậu cung quét sạch hoạn đảng, Hoàng đế nhất định sẽ bồi thường những phi tần của tiên hoàng đó, cuộc sống tất nhiên sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.
“Tiểu tử kia nói, người vị phi tần đã chết đắc tội kia chính là một quản sự trong cung, tiểu tử kia gần đây đã hỏi thăm rõ ràng sự tình của quản sự đó.” Quan Kỳ đem một chồng khăn đưa cho Kim Phong Hoa.
Kim Phong Hoa mở khăn ra, phía trên trắng nõn sạch sẽ, màu sắc hay hoa văn gì cũng không có, giống như đúc mấy cái có thể thấy đâu đâu ở trong cung, ngay cả chữ viết phía trên cũng quy củ không có gì đặc biệt, có vẻ là một kẻ thông minh. Nhìn quan hệ người với người phía trên cùng với chuyện xấu của tên thái giám quản sự mấy năm nay, lại so sánh với kí ức trong đầu, Kim Phong Hoa gật gật đầu, trừ thứ đặc biệt tư mật, phần lớn đều đúng với sự thật. Hoàng đế của kiếp trước cũng bắt đầu xuống tay từ người này trước, sau đó móc tiếp ra một đám người, nội cung hai mươi bốn nha môn bị giặt sạch sẽ, kiếp trước nếu không phải có Thôi công công ngăn cơn sóng dữ, người chết còn nhiều hơn, nhưng đời này lấy tiêu chuẩn của bọn thiến cẩu kia, sợ là chết hết.
Dám lấy tin tức ở bên trong đưa ra ngoài để tỏ lòng thành, cái đuôi còn làm sạch sẽ như vậy, Kim Phong Hoa tỏ vẻ rất vừa lòng, liền nói: “Tiểu tử này tên là gì?”
“Lý Thuận Lương.” Quan Kỳ đáp.
“Là kẻ không tồi, chúng ta trước cứ dùng xem sao.” Kim Phong Hoa suy nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Nếu dùng không tồi, nói cho tiểu tử kia một câu, Thượng Thiên giám có một thái giám gọi là Chương Đức Bồi, lén lút lui tới nhiều một chút, không cần cố tình ra vẻ, hiện tại chỉ cần có tình nghĩa, tương lai sẽ có việc trọng dụng. Còn người bên cạnh Hoàng thượng, bảo hắn không gần cố tạo quan hệ.”
Sau khi án hậu cung kết thúc, hiện tại bên cạnh Hoàng thượng còn dư lại mấy người, vị trí kia bên người Hoàng thượng, rất nhanh sẽ đổi thành Chương Bồi Đức.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau nên tiếp tục cốt truyện? Hay vẫn là vô trách nhiệm viết phiên ngoại đây? Vặn vẹo, muốn viết nếu Kim đại biến thái cùng Tiên Y muội tử sẽ phát sinh thế nào ở hiện đại.
Danh Sách Chương: