Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Editor: Thanh Việt
 
Sau khi Đại cô gia trở về không lâu, Đại phu nhân sai người đi hạ sính với Tào gia, ngày được định vào mùa thu, không quá gấp gáp cũng không quá trễ nải, để nhà gái có thời gian đo đạc phòng ốc, chuẩn bị của hồi môn. Kể từ đó Đại phu nhân coi như cũng dẹp yên tâm sự, dồn toàn bộ tâm tư lên nhị tử, chỉ mong hắn một lần đỗ cử nhân. Tuy sắp thành thân mà Đại thiếu gia vẫn không từ bỏ sở thích hằng ngày của hắn, nhưng ít nhất cũng thu liễm đi nhiều, lấp lửng với Tú Châu làm nàng ta ôm một bụng suy tư. Sau ngày Tiên Y biết Vũ Song và Triệu gia lang có tình ý cũng ít nhiều để lộ chân tướng với Trần ma ma, nhưng Trần ma ma vẫn một lòng muốn gả nàng đi để phòng ngừa Đại phu nhân lại nổi lên ý nghĩ cũ, chỉ lo ngầm đặt mua của hồi môn cho Tiên Y mà không để ý xung quanh. Tiên Y bất đắc dĩ, lại ngại khó giải thích nên không nói rõ, chỉ có thể kiềm chế, chuẩn bị lý do thật tốt mới nói rõ chuyện này. Vì thế tự nhiên tâm tư của những người trong chính phòng cũng an ổn hơn.
 

Một ngày, Tiên Y từ chính phòng đi ra lại thấy Lộ Song đỏ ửng cả mặt, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn. Lúc đầu Tiên Y không để ý, nhưng lúc sau nghe trù phòng nói Đại phu nhân vốn không cần đồ bổ, thế mà lại bị nha đầu này trộm ra ngoài. Tiên Y không muốn quản chuyện này, nhưng nàng thân là nha hoàn nhị đẳng, lại đi theo Thu Cảnh quản đồ ăn, nếu một ngày nào đó Đại phu nhân dâng trào tâm huyết, một khi việc này bị bại lộ thì nàng cũng liên lụy theo. Nhưng chưa đợi Tiên Y làm rõ sự việc với Lộ Song, Kim Phong Hoa lại truyền ra tin tức nói Lộ Song giả danh Trần ma ma thường xuyên đưa đồ bổ qua đó, lúc đầu Bàn Đào còn nghĩ là chủ ý của Tiên Y, nhưng Kim Phong Hoa hiểu rõ nàng rất cẩn thận nên mới âm thầm báo tin.
 
Tiên Y biết, đầu muốn to ra, nàng biết tâm tư nha đầu này, nàng cứ nghĩ do tuổi nhỏ nên nàng ta chỉ nhất thời mê luyến Kim Phong Hoa thôi, không ngờ nàng ta thật sự yêu rồi, dám can đảm làm ra loại chuyện hung hiểm cỡ này. Cho dù có người nào kiện lên người cao hơn hoặc thậm chí là chủ tử thì ăn vài gậy sẽ chẳng giải quyết được gì, kết quả phải chết, hoặc bị bán đi.
 
Cố nén lửa giận trong lòng, đầu tiên Tiên Y cầm hộp đồ bổ kia về trước, đưa tới trù phòng, dùng tên mẫu thân nàng tạm thời áp chuyện này xuống. Sau đó nàng đi vào nơi ở của Lộ Song, đặt hộp đồ ăn nàng ta chưa lấy về lên bàn. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc, không biết sai của Lộ Song, đột nhiên Tiên Y cảm thấy thật mệt mỏi. Đây đã là lần thứ hai nàng làm việc khuyên nhủ này rồi, nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn lần của Tú Châu, nếu lần đó bị phát hiện cũng chỉ có một người sai là Tú Châu, không liên lụy đến ai. Nhưng chuyện Lộ Song lại khác, Đại phu nhân và Hàn di nương đã là tử địch, dù bây giờ Đại phu nhân muốn giữ mạng cho bà ấy cũng không phải thật lòng, chỉ do sợ Hàn di nương đột tử sẽ mang đến đen đủi cho Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia. Nếu chuyện của Lộ Song bị vạch trần, không chỉ Tiên Y và Thu Cảnh bị nàng ta liên lụy, sợ rằng tất cả nha đầu bà tử ở trù phòng cũng trốn không khỏi.
 

“Tiên Tiên tỷ biết rồi sao?” Lộ Song vẫn mang vẻ mặt ngây thơ, không sợ chết, như chỉ là chuyện nhỏ của mình bị người ta vạch trần, lè lưỡi ngồi xuống.
 
“Sau này không được tặng đồ qua như vậy nữa, ta cũng đã phân phó trù phòng, trừ khi có yêu bài của ta và Thu Cảnh thì ngươi không được xuống trù phòng lấy bất cứ thứ gì.” Tiên Y không có nghĩa vụ giảng đạo về mối tình đầu của thiếu nữ, hơn nữa nàng cũng không phải chưa từng khuyên, nhưng người ta tự nguyện đâm vào sừng trâu thì người nhìn bên ngoài cũng bất lực.
 
Lộ Song nghe vậy liền nóng nảy, đứng lên nói: “Không được, đồ bổ của Hàn di nương không thể gián đoạn.”
 
“Đồ bổ của Hàn di nương đã được phân sẵn, nhiều hay ít thì nên để như vậy. Ngươi làm vậy không phải giúp bà ấy, mà là đang hại bà ấy, cũng hại chúng ta.” Tiên Y cảm thấy phiền nhất là mấy thiếu nữ nào tàn để tình cảm bao trùm toàn bộ tư duy, muốn chết còn kéo người khác theo.
 
“Tiên Tiên tỷ, sao ngươi có thể như vậy, Hàn di nương đã đáng thương như vậy, sao ngươi có thể nào không giúp một tay chứ?” Lộ Song không nhịn được chỉ trích, hai mắt cũng ươn ướt.

 
Tiên Y không nhịn được mà lộ ra một nụ cười châm biếm, đôi mắt to sáng ngời như có thể nhìn thấu hết thảy ngụy trang của Lộ Song, “Rốt cuộc là vì Hàn di nương hay vì ai thì ngươi tự rõ! Chuyện khác ta mặc kệ, nhưng nếu chuyện này bị Đại phu nhân truy cứu, ta và Thu Cảnh khó tránh khỏi bị trách phạt, cho nên ngươi đừng làm chuyện này nữa.”
 
“Ngươi!” Lộ Song nghẹn hai má đỏ bừng, cuối cùng vẫn nhịn không được cả giận nói: “Mệt ta còn coi ngươi là tỷ muội, lúc trước ngươi lừa gạt ta chưa nói, giờ còn vì chính tâm tư của ngươi mà không cho ta giúp đỡ người khác? Ngươi muốn làm thiếp cho người ta còn bám lấy nhiều người như vậy để làm gì!”
 
“Ngươi nói gì?” Tiên Y không ngờ lại có người dám đứng trước mặt chỉ trích nàng.
 
Lộ Song lập tức hối hận một chút, thầm bực mình vì bản thân nói lời không được nói, nhưng nghĩ tới tiên tư phiêu nhiên của Kim Phong Hoa, nàng ta vẫn nói tiếp: “Ngươi nói ngươi không quen biết Tam thiếu gia, ngươi nói ngươi không có liên hệ với Hàn di nương, nhưng rõ ràng các ngươi quen nhau, hơn nữa Bàn Đào lại rất quen thuộc với ngươi, ai mà tin ngươi không có tư tâm? Chẳng qua ngươi sợ ta đến tìm Tam thiếu gia, còn nói gì mà tốt cho ta, tự ngươi muốn làm thiếp, sao lại không cho ta nghĩ tới Tam thiếu gia. Ta thích Tam thiếu gia thế đó, dù làm nô tỳ hầu hạ hắn và Hàn di nương cả đời ta cũng nguyện ý. Ngươi thấy Tam thiếu gia lớn lên tuấn tú liền không muốn buông tay, nhưng bởi vì địa vị hắn không bằng Đại cô gia, chỉ muốn đi lên nơi cao. Tiên Tiên tỷ, ta vốn cho rằng ngươi là người tốt, nhưng bây giờ ta mới hiểu ngươi còn không bằng cả Tú Châu tỷ!”
 
Rốt cuộc não nàng ta cấu tạo “vĩ đại” thế nào vậy, Tiên Y trải qua một đời mới được nhìn thấy lần đầu. Nàng chỉ muốn khuyên bảo một thiếu nữ mới lớn rời xa một đại ma đầu lại bị người ta nghĩ mình thèm thuồng sắc đẹp của Kim Phong Hoa, thậm chí còn nghĩ mình muốn trèo cao nhưng vẫn bám lấy nhiều người. Theo lời Lộ Song nói, “nhiều người” chắc bao gồm cả tên nam nhân Triệu gia kia, nếu nàng muốn làm thiếp của Đại cô gia thì vì sao mà phải khổ sở lập hôn ước với người khác? Tiên Y cảm thấy nàng chưa già mà cơn đau nửa đầu đã kéo đến, xem ra trí tưởng tượng người cổ đại còn phong phú hơn người hiện đại nữa.
 
Lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, Tiên Y chỉ liếc mắt nhìn Lộ Song thật sâu một cái rồi đi ra ngoài, lười nói thêm câu nữa, gỗ mục không thể đẽo.

 
Lộ Song thấy Tiên Y đi rồi, từng đợt từng đợt suy nghĩ ùa về làm nàng sợ hãi bưng kín mặt, chiếc khăn trong tay cũng  rất nhanh bị ướt. Đầu tiên nàng ta hung hăng tự đánh mình một bạt tai, sau đó chạy từ trong phòng ra ngoài đến nhà của Vân Song. Lúc này Vân Song đang nói chuyện với Vũ Song, thấy Lộ Song lộ ra gương mặt hơi sưng, mặt toàn là nước mắt thì không khỏi chấn động, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
 
Lộ Song ôm lấy Vũ Song rồi lớn tiếng khóc lên, cả người xụi lơ bên cạnh Vũ Song, suýt chút nữa vì khóc mà không thở nổi. Chờ Vân Song và Vũ Song khó khăn khuyên bảo Lộ Song, khó khăn lắm mới hiểu được chuyện đã phát sinh từ miệng nàng ta, cả hai người đều đổ một thân mồ hôi lạnh.
 
“Chuyện… Chuyện xem như đã bị người khác nắm nhược điểm trong tay.” Vân Song thở dài nặng nề, khó xử nói.
 
“Vậy… Vậy phải làm thế nào cho phải đây…” Lộ Song bởi vì khóc mà nóng nảy, hét lên.
 
Vân Song khó khăn nhìn nàng ta, ôm một tia may mắn nói: “Đến lúc này ngươi vẫn không bỏ Tam thiếu gia xuống được sao?”
 
Lộ Song suy nghĩ, rồi liên tục gật đầu.
 
Vân Song biết khuyên nữa cũng không được, đành nói: “Một khi như vậy, chỉ có thể chờ nàng ta đến phủ của Đại cô gia, chúng ta mới có thể an tâm.”
 
“Nhưng nhỡ nàng ta báo cho phu nhân.” Lộ Song không chắc nói.
 
“Không đâu.” Vân Song chắc chắn nói: “Nếu nàng ta tìm ngươi nghĩa là sẽ không để phu nhân biết, nàng ta chỉ sợ bị liên lụy. Chỉ cần ngươi không nói, nàng ta không nói, chuyện này với thủ đoạn của Trần ma ma chắc chắn sẽ che giấu được. Chuyện của ngươi và Tam thiếu gia, nếu không có nàng thì không phải càng tự do sao?”
 
Lộ Song chớp hai mắt đẫm lệ, hít hít mũi, càng nghe càng có lý, không khỏi hỏi: “Vậy xem ra chúng ta còn phải giúp nàng ta, nhưng nàng ta vốn có hôn ước……”
 
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vũ Song liền có chút không tốt, Vân Song nhìn nàng như có suy tư, không giải thích với Lộ Song, chỉ nói: “Yên tâm, chỉ cần nhà đó biết nàng có tâm làm người với cao thì sẽ tới cửa từ hôn mà thôi. Nơi của Đại phu nhân chúng ta cũng phải nghĩ nhiều cách hơn.”

 
Lời này Lộ Song chỉ gật đầu tán đồng, nhưng khuôn mặt nhỏ của Vũ Song lập tức phát sáng, khăn tay bị vặn xoắn cũng buông lỏng ra, một đôi mắt không lớn hơi chuyển động không biết đang suy nghĩ gì. Mà Vân Song vừa liếc mắt một cái đã hơi nhếch khóe môi, có chút lời nói không cần nói trước mặt.
 
Ba người lại nói chuyện thêm một chút nữa rồi mới an tâm mà đi làm việc của từng người.
 
Qua mấy ngày sau, Nhị thiếu gia mang theo sự kỳ vọng của mọi người rời khỏi Kim phủ. Thi hương được cử hành ở các trường ở tỉnh lị, tất nhiên Nhị thiếu gia thi ở kinh thành, ở phòng được cung cấp, bên trong chẳng những đồ ăn không ngon cho lắm mà  còn phải thi mỗi ngày. Mỗi lần đi vào thì tạm biệt ba lớp da nên Đại phu nhân rất lo lắng, đưa không ít đồ cho nhi tử. Thi hội có tam trường*, một trường thi ba ngày, tức là non nửa tháng mới thi xong, khó trách những học sinh thường ngày có thành tích không tồi cũng có lúc thất thủ.
 
Vì Đại lão gia được thăng chức nên đã có tư cách lên triều,  ra khỏi cửa từ sớm, nhưng vì nhi tử phải khảo thí nên đã sai gã sai vặt trở về hỏi thăm một chút, sau đó vội về nhà. Đại phu nhân thấy lúc trượng phu về tới nơi của mình trước thì ưng bụng vài phần. Tuy chuyện của Tào di nương làm bà ta không cam lòng, nhưng gần đây Đại lão gia biểu hiện rất tốt nên nàng ta cũng tạm nhịn, chờ Đại lão gia vào cửa, bà ta đứng dậy tự giúp ông ta thay triều phục.
 
Đại lão gia thấy thế, thần sắc không khỏi đắc ý, hỏi ít tình huống của Nhị thiếu gia, sau đó mới không chút hoang mang đuổi đám nô tỳ ma ma trong phòng ra ngoài, móc một chồng đồ vật từ trong ngực áo ra giao cho Đại phu nhân.
 
“Đây là…”, Đại phu nhân đếm đếm, tổng cộng có bốn tờ, khoảng ngàn lượng. Số bạc này đối với Phái quốc nghèo khoáng sản mà nói tuyệt đối xem như là một khoản lớn, “Nhiều bạc như vậy, rốt cuộc là đâu tới?”
 
--------------------------------------------------------------
*Tam trường:
- Trước khi thi hương phải “khảo thí”, gồm 2 phần: 
+ Kiểm tra lý lịch và đạo đức, là giấy tờ có chứng nhận của xã trưởng và quan địa phương.
+ Kiểm tra trình độ: chép thuộc Tứ thư và Ngũ kinh, ai đậu thì được vào kì thi hương chính thức. Ở trong truyện này thì kì thi sát hạch trải qua 3 kỳ (tức tam trường).


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK