Editor: Thanh Việt
Thứ cát sĩ phải làm việc trong Hàn Lâm viện ba năm, Kim Phong Hoa hiện tại cũng chỉ phụ trách làm vài công việc liên quan đến biên chế, sáng sớm mỗi ngày đều đi, trưa cũng dùng cơm ở Hàn Lâm viện, đến chiều lại trở về, bởi vì thứ cát sĩ đều sẽ được người khác mang theo bên cạnh để quen thuộc sự vụ, nhiệm vụ mỗi ngày không nặng, Kim Phong Hoa cũng giống như là cá gặp nước. Nhưng mà gần đây hắn luôn bị gã sai vặt của Vưu Xuân Sinh gõ cửa Hàn Lâm viện, nhìn tính tình của gã sai vặt, gã ta vừa muốn tới nói chuyện, lại vừa sợ lại đây nói chuyện. Kim Phong Hoa không thèm để ý gã, làm bộ như không phát hiện, trực tiếp đi ngang qua.
Nơi của Vưu Xuân Sinh nhận được tin tức liền vò đầu bứt tai ngồi trên ghế dựa cũng không xong, nhìn Kim Phong Hoa kia hình như có ý là đã biết thân phận của hắn? Đây là tức giận hay là không dám đến nói chuyện? Trong lòng hắn không biết được đáp án, lại không thể để Tứ Vương phi lại mời tức phụ của Kim Phong Hoa lần nữa được, gấp đến độ miệng hắn muốn lở.
Tứ Vương phi thật sự nhìn không được nữa, cho hắn một viên thuốc an thần: “Một mình chàng ở chỗ này chuốc khổ có ích gì, chàng thường lui tới phủ nhà người ta không phải rất cần mẫn sao, sao mới có một chút đã khiếp đảm thế này? Dù sao chàng cũng có thân phận thế này, có thể kết giao được thì kết giao, còn không thể, sau này cứ lui tới như bằng hữu bình thường, tội gì phải lo lắng đến ngứa phổi như thế.”
Vưu Xuân Sinh bị lão bà nói làm động tâm, trưa hôm đó liền tới Kim phủ, người gác cổng thấy gã tới, vì cũng đã được bề trên phân phó, thành thành thật thật dẫn gã đi vào, Kim Phong Hoa không ở trong vườn chờ gã, mà là ở ngay cửa đầu tiên đã quỳ xuống, Vưu Xuân Sinh vừa thấy tâm liền lạnh, cười còn khó coi hơn khóc, nói: “Ngươi… Ngươi đây là muốn tát vào mặt ta.”
Kim Phong Hoa được gã đỡ lấy, cũng không khăng khăng quỳ xuống, cái này làm cho Vưu Xuân Sinh thấy được một tia hy vọng.
“Ta cũng không cố ý lừa ngươi, chỉ là ngươi cũng biết ở đây quy củ làm đầu, nói ra thì mọi người sẽ đều không thể tự nhiên, nói thật nếu không phải giấu không được, ta cũng lười đến nói thân phận cho ngươi.” Vưu Xuân Sinh thở dài: “Thân phận này người khác nhìn vào thì tốt, nhưng với ta mà nói lại là trói buộc.”
Kim Phong Hoa liếc mắt nhìn gã một cái: “Cho dù ngươi không thoải mái, cũng đừng kéo chúng ta xui xẻo theo, thật là cái gì cũng dám nói, ngươi muốn nói, chúng ta cũng phải dám nghe mới được.”
Vưu Xuân Sinh lập tức hi hi ha ha móc tay vào bả vai Kim Phong Hoa nói: “Xem điệu bộ này của ngươi liền biết là bạn tốt của ta, đừng đùa mấy thứ vô bổ đó nữa, đi uống rượu đi!”
Ngồi trên bàn tiệc, Kim Phong Hoa nhìn cái tên đang đắc ý, liền nói tiếp: “Ngươi còn không bằng một ả đàn bà, chuyện này không dám tự mình tới cửa nói, còn lôi kéo nương tử ta liên luỵ theo, nếu không phải nể mặt nàng, chúng ta sau này cứ ngươi đứng, ta quỳ.”
“Để đệ muội bị kinh sợ, do ta không đúng, do ta không phải, nếu không, mời đệ muội ra để ta tự phạt ba li?” Vưu Xuân Sinh uống đến mức đầu lưỡi cũng lớn hơn.
Kim Phong Hoa lặng lẽ cười nhạo hắn, trong miệng lại nói: “Nhà ngươi sau này có bày ra chuyện cũng đừng có kéo tức phụ của ta vào, nàng nhát gan, chúng ta cũng sạch sẽ, ta thật sự sợ sẽ có người làm bẩn mắt nàng.”
Được chứ, gia quyến thân thích của tôn thất đều ném một câu mắng biến tướng cho Kim Phong Hoa, ngay cả thê thiếp của Vưu Xuân Sinh cũng chưa chắc tránh được. Nhưng Vưu Xuân Sinh lại không có chút bực mình nào, đời này của gã đây là người đầu tiên kết giao bằng hữu với gã mà không nhìn thân phận của gã. Gã khác với đại ca của mình, đại ca là Hoàng tử trời sinh, cho dù đang thân mật với người khác cũng mang theo quý khí, làm cho người khác giống như nô tài của huynh ấy vậy. Nhưng gã lại không làm được, gã luôn nghĩ rằng hình như bản thân đầu thai sai chỗ, gã không thích hoàng cung, không thích những tranh đấu trong đó, gã thích đọc sách, thích du lịch, từ nhỏ gã vẫn luôn mơ mộng được đi ngắm hết núi sông Phái quốc, sau đó viết nên một cuốn du kí, hoặc là tham gia khoa cử tạo phúc cho bá tánh, buồn cười hơn thậm chí gã còn ảo tưởng được đi làm huyện lệnh ở chỗ khỉ ho cò gáy nào đó, làm thổ địa thống trị một phương. Với gã mà nói, chỉ có như vậy mới là sống, mới có thể tiếp xúc trực tiếp với bá tánh, cho bọn họ lợi ích thực tế, còn ngồi ở điện phủ cao cao phía trên như lão cha hắn, nghe đến nhìn đi, làm sao biết được có phải là do người khác cố ý để cho ông nghe hay không, nếu một ngày nào đó có người bịt tai bịt mắt của ông lại, như vậy ngồi ở thượng vị cái gì cũng nghe không được, đến nỗi bá tánh, cha gã đã gặp được mấy bá tánh thực sự? Chỉ sợ còn không nhiều bằng con trai ông.
Hắn còn nhớ rõ năm đó trong cung, mẫu phi cảm thán gã chẳng giống bà cũng chẳng giống phụ hoàng, gã nhìn thấy những người có thể chơi đùa cùng hắn chẳng có ai là thực sự thoải mái, tất cả đều là một cái tướng nô tài, sợ này sợ kia, sợ nói sai, làm sai rồi bị phụ hoàng đem ra ngoài chém đầu, ngay cả tiểu thái giám cũng không dám nói thật trước mặt hắn, lộ ra được một tia thật lòng.
Gã thưởng thức Kim Phong Hoa, cho dù gã biết Kim Phong Hoa kì thực không có giống như mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản như vậy, nhưng trong lòng gã hiểu rõ, Kim Phong Hoa đối với gã tuyệt đối có thành tâm, bằng không lúc này biết thân phận của gã, lời nói sao lại không có gì thay đổi, gã không bao giờ muốn nhìn một kẻ nào trước mặt hoặc là nơm nớp lo sợ, hoặc là nịnh nọt muốn được cái gì đó. Lại nói, ngay cả phụ hoàng cũng nói Kim Phong Hoa có tài, bây giờ bọn họ có giao tình tốt, ngày sau dù có chuyện gì, hắn cũng có người để thương lượng, không phải là lời chỉ để đối phó, gã rốt cuộc cũng đã tìm được một người có thể thổ lộ. Nhưng mà nghe ý tứ của Kim Phong Hoa, lời nói của Kim nương tử hình như là có hiệu lực thật? Như vậy có thể nói là nên để tức phụ nhà mình cùng nương tử ngày ngày thường xuyên lui tới nhiều hơn hay không? Thật không ngờ được, loại nam nhân như Kim Phong Hoa cư nhiên cũng có hạt giống si tình.
Nhìn Vưu Xuân Sinh uống một chút rồi nói mê sảng, Kim Phong Hoa cố nén không ném gã ta văng ra, chỉ để Quan Kỳ đưa gã đến chỗ đã được chuẩn bị rồi sai một tên sai vặt đến hầu hạ gã, sau đó hắn tự mình đến chính phòng, lúc này hẳn là Tiên Y đã ngủ trưa rồi, ngồi cùng tên tửu quỷ này, còn không bằng về phòng ôm lão bà.
Vưu Xuân Sinh hữu kinh vô hiểm qua được một cửa của Kim Phong Hoa, Tứ Vương phi cũng được Vưu Xuân Sinh cảm ơn bằng hành động, đó chính là mấy ngày nay gã đều ở trong phòng của nàng, làm cho nhóm thiếp thất trong phủ dòm đỏ con mắt. Ma ma nha đầu của Tứ Vương phi đều vui tới phát điên, từ khi Tứ Vương phi gả qua đây, Tứ Hoàng tử thật ra cũng không để ý lão bà này cho lắm, bởi vì không thân, hơn nữa tuy rằng Tứ Hoàng tử không phải là người thích hái hoa ngắt cỏ, nhưng không chịu nổi trong cung ngoài cung đưa nữ nhân vào phủ, thường xuyên qua lại, hai người đã thành hôn lâu như vậy, nói chuyện cũng không được vài câu, nếu không phải chuyện của Kim Phong Hoa nhờ đến đầu nàng, hai người hiện giờ chắc còn đang tôn trọng nhau như khách.
“Như thế này cũng tốt, nhìn những thứ tác quái trong phủ, điện hạ chúng ta mỗi ngày đều đến chính điện, bọn họ cũng chỉ có thể ở thiên điện cắn khăn, thật thoải mái.” Đại nha đầu bên người Tứ Vương phi là mang từ nhà mẹ đẻ đến, ở trong phòng nói chuyện chưa bao giờ kiêng dè, Tứ Vương phi cũng kệ nàng.
Trong lòng Tứ Vương phi cũng rất sướng, nhưng lại không thể để lộ ở ngoài mặt giống nha đầu, chỉ có thể nói: “Thật ra cũng là do lây phúc của người khác.”
Đại nha đầu cũng biết điện hạ nhà mình kì quái, suy nghĩ của người các nàng đều không thể hiểu nổi, nhưng chỗ tốt rơi xuống đầu bọn họ, đương nhiên sẽ không nói bây bạ gì, liền cười nói: “Thật không nghĩ tới, vị Kim Đại nhân kia là người thương tiếc thê tử.”
Tứ Vương phi cũng cười nói: “Điện hạ nhà người trở về vẫn luôn nói bằng hữu của hắn là một người si tình, hiện tại xem ra là đúng như vậy.”
“Ta nghe nói Kim Đại này vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, chậc chậc, lại giống như người từ trong tranh bước ra.” Đại nha đầu kia hưng phấn nhiều chuyện nói.
Tứ Vương phi đương nhiên cũng biết Kim Phong Hoa lớn lên rất đẹp, không nói Vưu Xuân Sinh đã nói qua, trong cung cũng có người truyền tụng, thậm chí còn có nương nương cảm thấy thận phận của hắn rất đáng tiếc, xuất thân con vợ lẽ, cho dù được nhận làm còn thừa tự, trong cung cũng có người coi thường hắn, hơn nữa Hoàng thượng lại muốn trọng dụng hắn, không bao giờ sẽ có khả năng được cưới Công chúa, huống chi trong nhà còn có thể tử, yêu thương như trân bảo.
Thật là người so với người, chỉ làm người ta tức chết……
Lại nói tiếp, Kim Phong Hoa thực ra cũng là sợ bị người ta đè lên đầu, hoặc là không hiểu mà loạn điểm uyên ương, thân phận của Tiên Y đối với hắn mà nói là an toàn nhất, nhạc mẫu lẻ loi một mình, hắn có thể giúp đỡ che chở, Tiên Y lại xuất thân nô tỳ, là tức phụ do lão nương nhà mình đích thân chọn lựa, đi ra ngoài dù người khác có muốn tranh cãi cũng vô dụng, cho nên ở đúng thời gian thì dùng người thích hợp, Kim Phong Hoa không chút do dự liền nhảy vào hố hôn nhân to bự này. Nhưng mà cũng may, cái hố này không nhàm chán như tưởng tượng của hắn, chẳng những thu hoạch được một muội tử dễ thương, còn làm cho hắn được nếm qua tư vị mà kiếp trước chưa từng thử qua, tương tư tận xương.
Kim Phong Hoa nỗ lực cày cấy trên người Tiên Y, hắn nghĩ trong khoảng thời gian này dù muốn hay không cũng phải dứt khoát ngừng thuốc mới tốt, hắn đã mười chín, Tiên Y cũng mười tám, cơ thể cũng coi như tốt rồi, lúc trước tìm một đứa con trai là để nàng không bị áp lực, sinh hay không sinh đều không sao cả. Nhưng gần đây có người dong dài bên tai hắn, Du nhi thực ra chính là con trai hắn, có phải mình đẻ hay không hắn không để bụng, kiếp trước hắn ba mươi mấy không vợ không con, cũng trải qua khá tốt, nhưng hắn biết qua thời gian dài, đối với Tiên Y vẫn là không tốt, cho nên nếu sách đã viết tuổi này có con đã là nguy hiểm nhỏ, như vậy hắn cũng không thèm để ý nhiều mà muốn một đứa. Ở trong mắt Kim Phong Hoa, cái gì cũng có thể để sau, chỉ cần Tiên Y còn là được.
Xoa bóp Tiên Y đang nằm trong lồng ngực một phen, Kim Phong Hoa thoải mái ôm nàng, Tiên Y đã mệt đến nỗi một ngón tay cũng không động đậy được, chỉ có thể thầm hận cắn hắn một cái, đừng nhìn hắn da thịt non mềm thực ra cắn rất khó đau, trong lòng nàng càng thêm khó chịu.
“Lại qua năm, Du nhi có thể học một số thứ, không cần dùng tới quy củ gì đó, nhưng không thể cái gì cũng không hiểu.”
Tiên Y tỏ vẻ đã hiểu, thật giống với sự dạy dỗ sớm của kiếp trước.
“Đúng rồi, Quan Kỳ nói của hồi môn của lão tổ mẫu chúng ta đặt ở kho, khi nào rảnh nàng sửa sang lại rồi nhìn xem có thể dùng cái gì hay không.” Kim Phong Hoa hôn lên mặt Tiên Y một cái, tay lại bắt đầu không thành thật.
“Đồ đó chúng ta dùng…… Không sao chứ?” Tiên Y thở hổn hển vô lực nói.
“Cho chúng ta chính là của chúng ta, không cần quản.” Kim Phong Hoa nghĩ nghĩ lại nói: “Nàng cẩn thận tra xét một chút, nhìn xem của hồi môn này có đồ vật tương đối đặc thù hay không, bất luận cái gì cũng nhớ kỹ nói cho ta.”
Tiên Y liền biết có việc, nhưng lại không thể giao cho người khác, đành phải đồng ý.
Kim Phong Hoa buồn cười nhìn vẻ mặt không vui Tiên Y, dùng sức hôn một cái nói: “Muộn một chút thiếu gia và nàng cùng nhau xem?”
Kim Phong Hoa ra sức vận động, trong lòng lại suy nghĩ hắn lúc trước uống nhiều thuốc như vậy có thể không tốt với hài tử hay không, có phải cần dừng dùng thuốc sau đó tìm người làm giải độc đan cho hắn sau đó mới làm Tiên Y mang thai.
Tác giả có lời muốn nói: nguyên nhân Tiên Y không sinh, là Kim Phong Hoa cảm thấy nàng quá nhỏ - - thật ngọt a ~~
Danh Sách Chương: