Editor: Thanh Việt
Máu nóng phun lên tay, Tiên Y chưa kịp phản ứng gì thêm, lão ma ma đối diện đã bị Kim Phong Hoa một chân đá bay ra ngoài, Kim Phong Hoa cũng mặc kệ bà ta sống chết thế nào, duỗi tay ôm Tiên Y vào trong lòng, lại dùng quần áo bao tay Tiên Y lại đến khi nàng run run tay buông ra, để cơ quan của dao găm trong tay rớt xuống đất. Kim Phong Hoa nhíu mày, để Hổ Phách nhặt dao găm lên lau khô, hắn giúp Tiên Y rửa sạch sẽ, sau đó một tay bế nàng lên xe ngựa đưa cho Quan Kỳ. Người chung quanh đều bị một màn này doạ sợ ngây người, Kim Thanh Quang bị chấn độn đến nói không nên lời, Chu thị phải đẩy hắn ta lên xe ngựa, nhóm nô bộc đi theo lão ma ma kia cũng ngây ngốc quỳ trên mặt đất, vừa không dám xin tha, vừa không dám lên xe, trong lòng thầm hận lão ma ma độc ác kia, chỉ có thể mặt đầy nước mắt không ngừng dập đầu.
“Đi qua hỏi Nhị thái thái xử lý những người đó như thế nào, sau đó trực tiếp đi.” Kim Phong Hoa buông mành nói.
Một lát sau, xe ngựa vừa mới đi, Quan Kỳ liền lên xe, vén mành lên nói: “Nhị thái thái để bọn họ lên một chiếc xe ngựa đi theo phía sau.”
Kim Phong Hoa gật đầu không quan tâm, chỉ ôm Tiên Y đang không ngừng run rẩy trấn an. Thật ra trước khi lão ma ma động thủ, hắn đã nhận ra, ở trong ấn tượng của hắn, ai cũng có phần ích kỉ, hắn căn bản không nghĩ tới Tiên Y sẽ xúc động rút dao găm ra đâm về phía thích khách, con dao đó là trước kia hắn được đưa cho Tiên Y, lúc ấy chỉ cảm thấy thứ này ở khố phòng chiếm diện tích, không bằng lấy ra cho Tiên Y nghịch chơi, gọt vỏ trái cây gì đó, hơn nữa thứ này có cơ quan xảo diệu, bề ngoài là một con chim bói cá, cơ quan ở trên viên trân châu trên mình nó, thường ngày cho dù đặt lên bàn, Du nhi có ấn cũng không mở ra, nhưng một khi cơ quan bị người khác mở ra, miệng con chim bói cá sẽ mở, một lưỡi dao mảnh không lớn bị bật ra ngoài, sắc bén dị thường. Kim Phong Hoa lúc ấy nghĩ như thế rất tốt, hắn không thể để cho người khác biết hắn có võ công, hắn cũng chỉ có thể làm bộ bị thương giả rồi chuẩn bị cho Quan Kỳ khống chế thích khách, lúc đó không cần giải thích quá nhiều, hắn có thể làm như bị thương tránh ở trong xe, quay đầu còn có thể đi ra ngoài tra xét, dấu khỏi tai mắt người khác. Nhưng nào biết nữ nhân ngốc nhà mình, lại dám có dũng khí như vậy, không để ý an toàn của bản thân, chỉ nghĩ đến bảo vệ hắn.
Kim đại biến thái tâm mềm nhũn ra, cả người hận không thể bay lên, kiếp trước hắn không phải chưa từng được người khác bảo vệ, nhưng đó chỉ là chức trách của bọn họ, nếu hắn thực sự có chuyện xấu gì, những người đó lâm trận bỏ chạy, kết cục cuối cùng những người đó sợ là chết cũng không nhìn ra. Nhưng Tiên Y lại khác, cho dù Tiên Y không làm gì, hắn cũng sẽ không đối xử khác với nàng, lão bà của mình là loại người gì hắn còn không hiểu rõ sao, ngày thường giết gà còn không dám nhìn, càng miễn bàn đến việc tự thân đi chọc dao vào người khác, nhớ tới trước đây hắn có ý xấu cho nàng xem hắn giết người chôn thi nàng còn bị doạ đến nỗi ăn cơm không biết vị, đêm không thể ngủ, bây giờ nàng lại tự làm người khác bị thương, còn không chừng sẽ lưu lại di chứng gì đấy trong đầu. Kim Phong Hoa nghĩ đến chuyện này, tâm liền trầm xuống, tuy rằng Tiên Y không biết, nhưng hắn đã hiểu rõ cảm giác giết người lần đầu tiên, kiếp trước Tiên Tiên chính là bị hắn giết chết trong vườn, có lẽ kiếp trước hắn đã giết người giết đến chết lặng, nhưng kiếp này mỗi khi hắn nghĩ đến, ngay cả thở bình thường cũng khó khăn, có lẽ đời trước hắn thảm như vậy chính là bởi vì hắn giết hết người trên thế giới trừ vị mẫu thân đối xử với hắn tốt nhất.
Cảm giác được người trong lòng ngực vào giấc ngủ say, Kim Phong Hoa cẩn thận buông Tiên Y, lắc mình tới rồi xe ngựa bên ngoài, đêm tối là lá chắn tốt nhất, hắn nói với Quan Kỳ ở đầu xe: “Người nọ đã chết?”
Quan Kỳ xúc động trong lòng, đâu chỉ là đã chết, cũng không biết chủ tử đã phát lực tàn nhẫn thế nào, người nọ lục phủ ngũ tạng đều nát.
“Thi thể nhìn cũng không có gì sơ hở.” Chuyện này bọn họ có cách, hắn có thể giấu diếm được.
“Truyền tin tức trở về, tra cho ta một năm đó Kim Bố chính sử ở Thanh Châu nhậm chức đã từng có việc gì đặc biệt, không cần là chuyện lớn, chỉ cần cảm thấy kì dị đều phải đưa qua đây. Đúng rồi còn có ba vị lão thái gia.” Kim Phong Hoa suy nghĩ rất nhiều, nhiều người như vậy còn dùng thêm thuốc nổ thì phải hỗn loạn, nhưng nhìn thủ pháp của bọn chúng lại không phải muốn bắt cóc ai, ngược lại lại hạ chiêu liều chết với nam tử Kim gia, Kim Phong Hoa tin tưởng hiện giờ Kim gia không có chuyện gì phải làm người khác kiêng kị hay thù hận, bằng không lúc trước hắn cũng sẽ không lựa chọn nhà này để tẩy trắng thân phận, như vậy nhiều khả năng là có người không muốn Kim gia có con nối dõi, lại kết hợp hiện trạng con nối dõi của Kim gia cùng với có người an bài nhiều như vậy ở đại phòng mà suy đoán, nếu nhất định phải giết con nối dõi của Kim gia, như vậy ở Hoành thành hoặc ở nơi khác cũng hành động được, nhưng vì sao lại cố tình tới Mâu huyện động thủ, ngay cả thân tín của Trịnh Dịch Hiên cũng ở nơi này, như vậy không thể không nói, bọn người kia trừ mạng của họ, còn muốn tìm một thứ gì đấy.
Kim Phong Hoa cẩn thận phân hồ sơ các kí ức của kiếp trước, Mâu huyện chính vào lúc này đã xảy ra án kiện giết người cướp của, nhưng trên ghi chép lại không nói tỉ mỉ người bị giết là nhà ai, cho nên rất khó nói, kiếp trước đại phòng và tam phòng có gặp nạn hay không, nhưng mà có thể khẳng định một điều, bởi vì Trương lão phu nhân có mật thám bên cạnh, Trương lão phu nhân sao lại có khả năng vào thời điểm này, vì duyên cớ gì mà dẫn nữ quyến đi ngang qua Mâu huyện, mà Trịnh Dịch Hiên phỏng chừng cũng đang thủ ở nơi này… Rốt cuộc là vì cái gì? Kim Phong Hoa trái lo phải nghĩ, hắn không buông tha bất kì một chút dấu vết nào để lại, nếu không tìm ra thứ này trước, lỡ như tương lai thật sự vào trong tay Trịnh Dịch Hiên, Kim Phong Hoa chỉ sợ có hối cũng không kịp.
“Chủ tử, có người theo kịp.” Xa phu đột nhiên nói.
Kim Phong Hoa quay đầu lại nhìn, cười lạnh một cái, người liền đi vào trong xe ngựa, xem ra không cần hắn đi ra ngoài là đã có người theo kịp, chỉ cần chờ chuyện này qua đi, lại chú ý đại phòng, luôn luôn có manh mối hắn có thể tra ra, hiện tại hắn một chút cũng không nóng nảy, nhưng mà, đêm nay ai làm nữ nhân của hắn sợ hãi, sau này hắn chắc chắn sẽ làm kẻ đó hận sao lại được sinh ra trên thế giới này.
Vào xe ngựa, Du nhi vẫn còn ngủ, Tiên Y tuy rằng còn nằm mộng nhưng rõ ràng toàn thân đều khẩn trương, mày nhăn tít lại, Kim Phong Hoa đi qua ôm Tiên Y vào lòng một lần nữa, Tiên Y hình như cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên cạnh, liền thả lỏng hơn, Kim Phong Hoa có chút đắc ý, chỉ cảm thấy lão bà nhà mình sao lại tốt như vậy, trên đời này không thể nào tìm được một nữ tử toàn tâm toàn ý vì hắn.
Tiếng xe ngựa đằng sau càng ngày càng tới gần, nghe thấy thật giống như mã tặc cùng hung cực ác, nhị phòng liều mạng chạy ở đằng trước, nhưng lại không quên để gia đinh cưỡi ngựa che chở xe ngựa của Kim Phong Hoa. Hơn nửa đêm, nhiều xe ngựa chạy như bay trên đường lớn như vậy, Chu thị cũng là người thông minh, trực tiếp chạy trên đường cái, nói gì đi nữa, cho dù quan địa phương sợ mã tặc cỡ nào cũng không có khả năng không hề chống cự gì hết, lại nói cách Mâu huyện không xa cũng là một nơi yếu địa quân sự của Phái quốc, chỉ cần đi theo hướng đó, nói không chừng còn có thể gặp gỡ đại phòng đã chạy trước, nhiều người chung quy mạnh hơn so với ít người. Chỉ là mộng tưởng luôn luôn tốt đẹp hơn hiện thực, mã tặc rõ ràng là có sách lược, bọn chúng giống như một đàn ác lang vội vàng, thường thường xuất kích là để cho đàn dê chạy tới phương hướng bọn chúng đã dự định trước, chỉ cần đằng trước có gì lệch lạc, bọn chúng sẽ cho người cưỡi ngựa lên trước đánh một đòn nghiêm trọng, phía trước không ít gia đinh đều bởi vì vậy mà bị thương thậm chí té xuống khỏi ngựa, sinh tử không rõ. Kim Phong Hoa buông tấm màn, cái gì cũng chưa làm, hiện tại còn chưa phải thời điểm để bại lộ, hắn muốn nhìn một chút đàn mã tặc này rốt cuộc đã bố trí mọi thứ đến trình độ nào.
Đoàn xe ngày càng nghiêng ngả, chạy lâu như vậy cũng chưa gặp được nhà dân nào, Chu thị cuối cùng cũng đã không thể ngồi yên, nhìn nhi tử và nữ nhi của chính mình, lau nước mắt nói: “Đợi lát nữa nếu không thoát khỏi được, con cưỡi một con ngựa mang muội muội con chạy trước đi.”
Kim Thành Quang liều mạng lắc đầu, hai mắt đỏ đậm nói: “Kim gia không có nam nhi lâm trận bỏ chạy!”
“Nói sảng! Cha con và ta chỉ có một nhi tử là con, nếu con có chuyện gì không tốt, gia gia con phải làm sao bây giờ, tam phòng Kim gia phải làm sao bây giờ? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt!” Chu thị dùng sức nắm người nhi tử, nức nở nói.
“Kia…… Vậy tam ca làm sao bây giờ?” Kim Thành Quang chần chờ nói, đây chính là kế tôn tử mới có của nhị phòng.
“Này…… Đây đều là mệnh, phải xem vận mệnh của mỗi người.” Chu thị thở dài, lúc này bà cũng không có cách, ngay cả bà nói không chừng cũng phải chết ở chỗ này.
Đoàn xe bị đuổi phải chạy vào một khe núi sâu, cái khe sâu này Kim Phong Hoa đã từng nhìn thấy, đây là thâm cốc hình hồ lô phụ cận của Mâu huyện, có thể nhìn thấy được mục đích của đám mã tặc, chúng muốn đem cất bọn họ vào hồ lô trong túi, đây là muốn hoàn toàn chặt đứt đường lui của họ. Kim Phong Hoa nhìn ra phía bên ngoài, đại khái đã phân tích được địa hình phía trước, liền nói với Quan Kỳ bên ngoài: “Tìm một cơ hội, tách khỏi tam phòng đi.”
Quan Kỳ biết đây là sắp động thủ, gã làm động tác tay với phu xe ở đầu đoàn xe, người nọ rất nhanh đã giống như là bị mã tặc dồn ép làm cho sai lầm, rời khỏi đoàn xe của tam phòng, xe ngựa nô bộc của Kim gia đi theo phía sau Kim Phong Hoa cũng chậm lại, đoàn xe của Kim Phong Hoa làm rối loạn kết cấu, mã tặc thấy thế, đầu tiên là nghi ngờ, sau đó lại như là đại hỉ, bọn họ chia làm hai đợt người, một đợt đi chậm lại theo Kim Phong Hoa, giống như dã thú dần dần vây lại, còn một đợt người khác tiếp tục chạy như bay theo xe ngựa của tam phòng phía trước.
“Nương, xe ngựa tam ca phía sau!” Kim Thành Quang vén bức màn lên hô to.
Chu thị trong lòng căng thẳng, cắn răng một cái, giữ chặt nhi tử liền nói: “Đừng quay đầu lại, chạy nhanh lên!”
“Nhưng mà……” Kim Thành Quang không đành lòng nói.
“Con nhớ kĩ, bất luận thế nào con phải sống sót, chỉ khi con sống sót Kim gia mới còn, con không thể để nhị ca con một mình chống đỡ Kim gia.” Chu thị đã phản ứng lại, cái gì mã tặc, cái gì giựt tiền, đều chỉ là cái lấy cớ, những người này tuyệt đối không phải cường đạo bình thường đơn giản như vậy, sợ là ai đó đang chờ Kim gia mất hết người.
Kim Thành Quang đáy mắt đều là nước mắt, buông bức màn liền ôm lấy muội muội, không tiếng động mà khóc.
Quan Kỳ nhìn tam phòng đã đi xa, chậm rãi dừng xe ngựa lại, trong lúc nhất thời chung quan chỉ toàn tiếng hắt xì của ngựa và tiếng ngựa đi, an tĩnh đến nỗi làm cho lòng người hoảng hốt.
“Này mấy huynh đệ, hiện tại cũng không thể lười nhác!” Quan Kỳ đứng ở trên xe ngựa hướng về xe ngựa phía sau nói.
Đám nô bộc giả vờ trên xe đã nhảy xuống, trong đó còn có mấy người ở cùng một chỗ với hạ nhân Kim gia, mấy người đó cợt nhả đóng cửa xe ngựa lại nói: “Ngại quá đi, loại chuyện này không thể cho bọn nhỏ nhìn thấy, phải cho mấy đứa nó ngủ đi, đám đàn ông ta mới dám duỗi thẳng quyền cước.”
Danh Sách Chương: