Lê Khải An ngẩn ra, bị Sở Dục chọc phát cười, nhẹ giọng nói: "Ngốc."
"Em còn cười! Anh sắp bị em hù chết!" Sở Dục dùng khăn giấy lau mặt, bắt đầu báo cáo tình huống, "Xe của em bị một chiếc xe tải hàng đè ép, em bị chấn thương đầu, mặt mày hốc hác, tiểu Triệu cũng không sao... Chuyện quay phim anh có hỏi, sẽ không bị ảnh hưởng, em đừng lo lắng."
Mấy vấn đề để ý nhất đều được Sở Dục giải đáp, nỗi lòng lo lắng của Lê Khải An lập tức buông xuống hơn phân nửa, cách mấy giây sau hắn chậm rãi hỏi: "Chuyện quay phim anh hỏi ai?"
Sở Dục trầm ổn nói: "Một vị thần tiên, nhưng không thể nói em nghe."
Lê Khải An thở phào nhẹ nhõm, không hỏi lại.
Sở Dục giọng điệu âm u nói: "Tài xế gây chuyện ngược lại là không bị thương, bất quá hồng tuyến của hắn bị anh cột vào đồng hồ đo tốc độ, nửa đời sau hắn cứ ôm cái đồng hồ đổi tốc độ đi, ha ha."
Lê Khải An biểu tình phức tạp: "..."
Thực sự tìm ai cũng đừng tìm nguyệt lão gây chuyện.
Sở Dục tức giận bất bình: "Dám lái xe sai luật, đáng đời."
Lê Khải An liền đau đầu, tư duy chậm chạp, hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Giúp em gọi bác sĩ đi, ngoan."
"A, anh đi liền." Sở Dục hít hít nước mũi, muốn ôm lấy Lê Khải An lại không dám, đành tiểu tâm dực dực hôn môi Lê Khải An một cái.
Lê Khải An phối hợp mân mê miệng: "Đát."
Sau khi xảy ra tai nạn Lê Khải An phải nằm bệnh viện một tháng.
Hắn tuy rằng bị thương tổn đầu, hơn nữa nghe đâu lúc đó tình hình nghiêm trọng cơ hồ nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng rất may mắn không để lại di chứng, chỉ là nửa tháng đầu hơi khó chịu, đau đầu choáng váng, buồn nôn muốn ói, buổi tối hoặc là mất ngủ hoặc là gặp ác mộng... May là Sở Dục vẫn luôn tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, ngoại trừ về nhà làm cơm cơ hồ 24h đều ở bên Lê Khải An, lúc nào có người ở công ty tới thăm hoặc là bác sĩ y tá thì Sở Dục liền ẩn thân trốn ở một bên.
"Lê ca anh xem, ngày hôm nay cũng có rất nhiều quà của fan tặng anh nè." Hà Uy ôm một giỏ hoa quả lớn cùng thư và quà, dùng vai mở cửa đi vào phòng bệnh, thở hồng hộc đem đồ vật để bên cạnh Lê Khải An, từ sau khi có chuyện hắn mỗi ngày đều đến bệnh viện đưa tin.
"Cực khổ rồi." Lê Khải An nằm ở trên giường nghiêm túc xem thư, cảm xúc vô cùng dâng trào.
"Lê ca em gọt táo cho anh." Hà Uy từ trong giỏ hoa quả lấy ra một một trái táo.
Lê Khải An vung vung tay: "Buổi sáng ăn rồi."
Hà Uy: "Lê ca anh uống nước không?"
Lê Khải An: "Cảm ơn, không khát."
Hà Uy: "Lê ca giường có cần cao lên chút không?"
Lê Khải An: "Không cần, vừa rồi."
Hà Uy chưa từ bỏ ý định: "Lê ca anh có buồn không, nơi này không có wifi, em đem cho anh mấy bộ phim xem nha?"
Lê Khải An nở nụ cười: "Không cần, có người giúp tôi làm rồi."
Hà Uy: "Lê ca anh có muốn ăn gì không em mua cho anh?"
Lê Khải An ợ một tiếng no nê, hơi lúng túng nói: "... Không có."
Hắn mới vừa mới uống canh gà Sở Dục tự tay hầm, nghe đâu nấu mười tiếng, thịt gà rất mềm vừa vào miệng liền tan ra, hương vị nồng nặc, nước trong vắt, Lê Khải An toàn bộ uống cạn sạch, hiện tại no đến mức cảm giác động đậy một chút canh gà liền tràn ra.
"..." Hà Uy trong nháy mắt rơi vào trầm mặc, cảm giác sự xuất hiện của mình quả thực không có bất kỳ hiệu quả nào.
Lê Khải An buồn cười: "Cậu có việc thì đi giải quyết trước đi."
Hà Uy chần chờ nói: "Tôi..." Không có việc gì.
Dù sao đối với Hà Uy công việc trọng yếu trước mắt chính là chăm sóc tốt cho Lê Khải An, bảo đảm không ảnh hưởng đến quá trình quay phim là việc quan trọng nhất.
Bất quá nói được nửa câu, Hà Uy đột nhiên cảm giác một làn khí lạnh phát tởm tập kích, không nhịn được giật mình, lời nói liền nghẹn ở trong cổ họng.
Lê Khải An không nói nhìn Sở Dục quạt gió sau gáy Hà Uy.
Sở Dục nhìn Hà Uy thử nghiến răng: "..."
Loại chuyện phá hoại thế giới hai người và vân vân quả thực thần phiền!
"Lê ca, tôi đi trước." Hà Uy xoa xoa cái cổ đứng lên, "Anh có việc thì gọi điện thoại cho tôi."
Lê Khải An gật đầu: "Được."
Hà Uy đi, Sở Dục hiện ra, đem cửa phòng bệnh khóa trái, kéo rèm cửa sổ, sau đó ngồi ở bên giường dính nhơm nhớp ôm Lê Khải An. Đôi chim liền cánh từ y phục của hắn nhô ra, nhảy nhót trên chăn của Lê Khải An, nhảy vào trong giỏ hoa quả mổ nho ăn. Những ngày qua được nuôi nấng đàng hoàng, chim liền cánh so với lúc Sở Dục mới vừa ôm trở về lớn hơn không ít, hai thân thể béo ị tròn vo, vì vậy Sở Dục cho chúng nó đổi tên là song sắc cầu...
Lê Khải An biểu thị lý giải Sở Dục là do tình thương của cha nên mới nghĩ ra cái tên như vậy nhưng đồng thời âm thầm phát thệ sau này có nuôi bất luận là đồ vật gì đều không thể để Sở Dục đặt tên.
"Xem kịch bản một chút không? Hay là xem phim? Hay là xuống đi bộ một chút?" Sở Dục dính trên người Lê Khải An, ân cần hỏi han.
"Cũng không cần." Lê Khải An lười biếng vùi ở trong ngực Sở Dục.
Kịch bản và vân vân đã sớm đọc làu làu.
"Vậy chúng ta làm chút gì đi?" Sở Dục hỏi.
Lê Khải An trầm mặc không nói lấy tay đưa vào trong quần Sở Dục, sờ tới sờ lui.
Sở Dục ngượng ngùng né tránh: "..."
Lão bà buông thả như thế thật sự khiến người ta đặc biệt không chịu được!
"Sách, chớ lộn xộn." Lê Khải An liếm liếm đôi môi, ánh mắt hơi khát khao, "Một tháng này biệt chết em rồi, nằm viện riết thành hòa thượng... Đĩnh tinh thần a."
"Qua mấy ngày liền xuất viện..." Sở Dục sắc mặt ửng hồng, trong con ngươi nổi lên thủy sắc, động tình hôn hắn, "Về nhà em muốn như thế nào thì như thế ấy."
"Bàn tay tiến vào, không nói nhiều." Lê Khải An khí thế nữ vương mười phần mà tiến hành chỉ đạo, nắm tay Sở Dục nhét vào phía dưới chăn, quần áo bệnh nhân vô cùng rộng rãi, đặc biệt thích hợp làm chuyện như vậy.
Đôi chim liền cánh đầu bên trái tò mò xoay qua nỗ lực nhìn lén, lại bị cánh bên phải bá đạo xoay trở lại. +
Phi thường biết điều.