• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Cẩn Ngôn một chân khoát lên bàn, người cũng toàn bộ nằm lên, cái mông mềm mại được vải bao rất chặt, cơ hồ có thể thấy được vết tích của quần lót, một cái quần nhỏ hẹp hình tam giác.

Trương Dư Xuyên khoanh tay đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao chăm chú vào cái mông của Trương Cẩn Ngôn.

Tựa hồ đang suy nghĩ dùng cớ gì mới có thể bắt đầu mò một cái.

Trương Cẩn Ngôn cảnh giác quay đầu lại nhìn Trương Dư Xuyên, lại bị hắn nhìn chằm chằm cái mông sợ đến mặt đỏ tới mang tai mà đem đầu xoay trở lại.

Lúc này, Trương Dư Xuyên ra tay như gió vỗ lên cái mông của Trương Cẩn Ngôn một cái, đánh cho mông thịt run rẩy, lạnh lùng nói: "Mông không được ngẩng lên cao như vậy, trọng tâm bất ổn."

"Tôi... Tôi không ngẩng lên a Trương tổng." Trương Cẩn Ngôn mới vừa bổ não xem GV huyết thống căng phồng, bị bàn tay dẫn theo mấy phần tình dục ám chỉ vỗ một cái, thân thể trên bàn bi-a lơ đãng cà cà, suýt nữa tại chỗ bắn ra một quần...

Trương Dư Xuyên ra vẻ đạo mạo mà lại đưa tay vỗ một cái: "Không có sao chứ?"

Trương Cẩn Ngôn gần như sắp khóc lên:...

Cái mông ngẩng đầu là do tôi sao!

Nam thứ này tính quấy rối tôi à!

Luống cuống tay chân hồ loạn đả, quả nhiên không có bắn ở bên trong, vì vậy Trương Cẩn Ngôn được cứu trợ nhanh nhanh đem chân trên bàn bi-a để xuống, vòng tới một bên khác, cách Trương Dư Xuyên xa xa.

Mẹ nó, chỉ là đánh bi-a mà thôi.

Sao cảm giác giống như đánh pháo...

Trương Dư Xuyên cười lạnh một tiếng, sau đó mặt lạnh nghiên cứu trên bàn còn dư lại hai trái bi.

Trương Cẩn Ngôn thì trong túi quần lấy điện thoại di động ra, muốn dời đi một chút lực chú ý.

Weixin công ty hai ngày nay vẫn luôn trong trạng thái xoát bạo.

Tại sơn trang nghỉ phép, nhóm người may mắn mỗi ngày không biết xấu hổ mà khoe khoang kỳ nghỉ, không sợ trở lại bị mọi người loạn quyền đánh chết.

Mà các tiểu đồng bọn ở công ty khổ cực công tác cũng dồn dập làm nóng người chờ mấy người về công ty nhất định đánh chết mấy người, đánh cho gắt gao.

Đây chính là công ty Lâm tổng.

Vô cùng phấn chấn phồn thịnh, ý chí chiến đấu sục sôi.

3 phút trước có một đồng nghiệp chụp trộm một tấm Lâm Phùng cùng Tô Cùng nắm tay nhau phát ở trong weixin, trong hình Lâm Phùng anh tuấn tiêu sái, Tô Cùng thanh thuần đáng yêu. Tô Cùng mở ra tay cho chim ăn, mắt to hưng phấn lòe lòe toả sáng, Lâm Phùng ôn nhu nhìn hắn, cụp mắt nở nụ cười, vuốt một sợi tóc rối trên trán hắn.

Hai người như muốn chọt mù mắt toàn bộ công ty.

Đồng sự: "Lâm tổng phu nhân xin mọị người ăn thức ăn của cẩu độc thân!"

Trong đám ngay lập tức liền nổ tung, đại gia dồn dập biểu thị lương thực này ta uống trước rồi nói.

Mà làm trợ lý cho Lâm Phùng, mỗi ngày đều phải nuốt ba cân thức ăn cho chó, Trương Cẩn Ngôn sớm thành thói quen, cho nên cực kỳ bình tĩnh.

Trương Cẩn Ngôn nhìn bức ảnh, nhớ ngày hôm qua nhìn sổ tay giới thiệu sơn trang có nói tới đây có một chỗ có thể tiếp xúc gần gũi với các loài chim.

Cái gì thiên nga, con vẹt, chim hoàng yến, chim ngói, Bách Linh, Đỗ Quyên... Đủ loại, khách du lịch có thể mua thức ăn cho chim ăn.

"Khụ, Trương tổng." Trương Cẩn Ngôn quơ quơ điện thoại di động của mình, thử dò xét nói, "Công ty chúng tôi đều ra đảo chim chơi, Tô tiên sinh cũng ở đó."

Nam thứ cho đến bây giờ tới tóc của Tiểu Bạch hoa còn chưa chạm qua một chút...

Cũng đã đem nam phụ diễn viên quần chúng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều mò rồi!

Này đến tột cùng là muốn diễn như thế nào, hả?

Trương Dư Xuyên ừ một tiếng, đem trái bi cuối cùng đánh vào, lập tức thẳng tắp sống lưng, nhìn phía Trương Cẩn Ngôn, dùng một loại giọng nói khó có thể dự đoán: "Cậu muốn xem chim?" 1

Bị quấy rầy đến thần kinh đại não mất cân đối Trương Cẩn Ngôn trầm mặc chốc lát, vạn phần cẩn thận nói: "... Tôi muốn đi xem đảo chim."

Nam thứ thích quấy nhiễu tình dục, anh cho rằng tôi sẽ cho anh cơ hội cởi quần bộc lộ sao? Ngây thơ.

"Có thể." Trương Dư Xuyên ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, âm thanh thanh lãnh lộ ra một tia ôn nhu, "Lúc sau tôi có một cái hội nghị, buổi chiều cùng cậu đi."

Trương Cẩn Ngôn:...

Chết tiệt? Sao lại biến thành buổi chiều đơn độc theo mình đi?

Nam thứ càng ngày càng đi chệch kịch bản, đạo diễn anh không quản sao?

Trương Cẩn Ngôn nỗ lực cự tuyệt nói: "Tôi tự đi được rồi, không cần phiền phức Trương tổng."

Trương Dư Xuyên thả gậy xuống, bên môi nổi lên một tia cười nhợt nhạt, hoàn toàn bất dung chống cự nói: "Không phiền phức, chờ tôi."

"..." Trương Cẩn Ngôn nhất thời sinh ra một loại ảo giác kỳ thực mình đang cùng Trương Dư Xuyên nói chuyện yêu đương!

Hơn nữa mình vẫn tương đối bốc đồng...

Cố tình gây sự mà làm cho lão công trăm công nghìn việc bồi đi xem đảo chim...

Vì vậy lúc gần tới hoàng hôn, Trương Cẩn Ngôn không thể làm gì khác hơn là kiên trì cùng Trương Dư Xuyên đi vườn sinh thái xem chim.

Chính mình đòi đi xem, khóc lóc cũng phải xem cho xong.

Vườn sinh thái chủng loại chim rất nhiều, hai người dọc theo đường dành cho người đi bộ vai sóng vai đi tới, Trương Dư Xuyên nâng một túi thức ăn cho chim, ven đường quăng tung, nhiều loại chim kỷ kỷ tra tra vây lên mổ. Chân trời tà dương dần sót, ánh nắng chiều thoa khắp nửa bầu trời, ánh sáng xán lạn xuyên thấu tầng mây, đem cái bóng hai người thật dài ấn trên đất.

Trương Cẩn Ngôn đầy bụng tâm sự đùa với một con chim khách.

... Không khí này không đúng! Không đúng!

"Muốn thử một chút sao?" Trương Dư Xuyên nói, đổ lên tay Trương Cẩn Ngôn nửa túi thức ăn.

"Được rồi, cảm ơn Trương tổng." Trương Cẩn Ngôn khách khí nói cám ơn, đem lòng bàn tay trải phẳng giơ lên.

Một con chim diễm lệ lẩn quẩn rơi vào đầu ngón tay của hắn, ưu nhã mổ ngũ cốc trong lòng bàn tay, mỏ chim vuốt ve lòng bàn tay, mang đến cảm giác ngứa ngứa yếu mềm, Trương Cẩn Ngôn nhịn không được bật cười.

Giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, nụ cười này ở trên mặt từng tầng từng tầng tràn ra, từ khóe mắt hơi giương lên, đuôi lông mày mềm mại, lan tràn đến hai gò má, hai xoáy lê, đôi môi, tầm mắt của hắn lơ đãng xoay một cái, đụng vào mắt Trương Dư Xuyên, cả khuôn mặt vẫn là ý cười dịu dàng.

Trương Dư Xuyên không chớp mắt nhìn hắn, tay áo màu vàng trong gió phiêu diêu, mấy luồng ánh sáng tan ra trong con ngươi đen láy, sợi tóc đen cùng phấn màu tím bầu trời hòa làm một thể.

Một loại... cảm giác tình yêu.

Trương Cẩn Ngôn ngẩn ra, sừng sộ lên, đặc biệt nghiêm trang cúi đầu nhìn con chim đứng ở trên cổ tay mình...

Xong đời.

Tôi muốn cướp đất diễn của Tiểu Bạch hoa.

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK