Ma Tước không dám trêu chọc cái loại hung thú này, trầm mặc run cánh chuẩn bị bay đi, nhưng lại bị mấy con đi theo tiểu Chiêu Phong chặn trở lại.
Tiểu Chiêu Phong vừa ăn kê vừa dùng móng vuốt đạp Ma Tước, giống như chơi bóng nhỏ mà chà đạp qua lại: " Thu, thu!" Thú vị, chơi thật vui!
" Thu!" Giẫm chết nó!
" Thu!" Giẫm nó ra bã đi!
Các tiểu Chiêu Phong nhìn say sưa ngon lành.
"..." Ma Tước bị trêu đùa đến đầu muốn hôn mê, nhưng vẫn đặc biệt yên tĩnh, đôi mắt đậu đen trầm ổn chăm chú nhìn vào trong cửa sổ, trong phòng không có một bóng người, chủ nhân không ở nhà.
Ma Tước cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều muốn bị đạp vỡ, không dám chần chờ, dùng cái mỏ nhỏ ngắn mổ mạnh vào vuốt tiểu Chiêu Phong, miễn cưỡng mổ xuống dưới một mảng da thịt, Chiêu Phong bị đau, buông ra móng vuốt, Ma Tước một giây không dám trì hoãn, trong nháy mắt hướng bầu trời bay đi, nhưng vừa có thể rời bệ cửa sổ liền bị Chiêu Phong tức giận giơ một cánh đập đến trên kính...
Ba một tiếng phi thường thảm!
"Thu!" Cắn chết nghươi! Tiểu Chiêu Phong mở ra mỏ nhọn mọc đầy răng nanh, hướng Ma Tước cắn, đôi mắt đậu đen của Ma Tước tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng, nó vốn là một Ma Tước vô cùng hiếm thấy trong bộ tộc, là loại hình trời sinh tràn đầy linh lực, nếu như thời gian sống đủ dài, nói không chừng có thể tu luyện ra chút thành tích, nhưng...
Quả nhiên đối với loại động vật nhỏ nhu nhược như Ma Tước tu luyện là chuyện quá khó khăn.
Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiểu Phượng Hoàng toàn thân chói lọi ánh kim bỗng nhiên từ trên trời gián xuống, một đầu đâm thẳng vào Chiêu Phong, trên lông chim được bao quanh hỏa diễm ở trong gió rét mãnh liệt thiêu đốt, bách điểu chi vương từ lúc sinh ra đã mang theo linh khí mạnh mẽ, nhất thời chấn nhiếp vài con tân sinh yêu thú đến không thể động đậy. Tiểu Chiêu Phong vốn đang cắn về phía Ma Tước không cẩn thận bị Phượng Hoàng đốt hỏa một cái, toàn bộ thân chim bị đốt thành hỏa cầu lớn, líu lo kêu thảm phóng đầu thẳng xuống phía dưới lớp tuyết dập lửa.
Tiểu Phượng Hoàng vênh vang đắc ý mà ưỡn ngực một cái, đối mặt với vài con tiểu Chiêu Phong khác đang nổ lực trốn chạy mà thu một tiếng đầy uy nghiêm, nhóm tiểu Chiêu Phong liền không dám động.
Tiểu Phượng hoàng dùng cánh sửa sang lại vài cọng lông bị nhếnh của mình, dùng móng vuốt chỉ chỉ tiểu Chiêu Phong gần mình nhất: "Thu, thu, thu." Không để cho các ngươi đi, ai cũng không được động, ngươi, trước trả lời ta một vấn đề.
Tiểu Chiêu Phong câm như hến.
Tiểu Phượng Hoàng chớp chớp con mắt màu vàng óng: "Thu?" Ta lớn lên trông thế nào?
Tiểu Chiêu Phong run lập cập: "Thu..." Dễ nhìn...
"Thu! Thu!" Có biết nói chuyện hay không! Rõ ràng là nghiêng nước nghiêng thành! Tiểu Phượng Hoàng tức giận hướng Chiêu Phong phun lửa, toàn thân Chiêu Phong giống như đồng bạn trước toàn thân bùng cháy hét thảm đâm vào trong đống tuyết dập lửa.
Tiểu Phượng Hoàng dùng móng vuốt chỉ chỉ con Chiêu Phong thứ hai: "Thu." Ngươi hình dung một chút ta cụ thể là làm sao nghiêng nước nghiêng thành.
Tiểu Chiêu Phong cố gắng tưởng tượng trầm mặt ba giây đồng hồ, tiếp theo như trước nhảy vào đống tuyết dập lửa...
Tiểu Phượng Hoàng lại dùng móng vuốt chỉ chỉ về một con Chiêu Phong cuối cùng, nhưng mà còn chưa kịp nói chuyện, Chiêu Phong đã nhắm chặt hai mắt chuẩn bị xong tư thế bị thiêu...
Phù phù một tiếng, con Chiêu Phong cuối cùng cũng nhảy vào trong đống tuyết, bốn con Chiêu Phong cùng cảnh ngộ bị thiêu trụi lông, hối hả bay đi.(edit: cái này hẳn là chạy đi...chứ lông đâu nữa mà bay:v)
Tiểu Phượng Hoàng ưu nhã cúi đầu ăn thóc, ăn được vài miếng, căm giận bất bình lầm bầm lầu bầu: "Thu, thu!" Lớn lên xấu xí như vậy cũng dám hoành hành bá đạo, ta đẹp mắt như vậy còn không có hoành hành bá đạo a!
Ma Tước trù trừ chốc lát, tuy rằng vừa lạnh vừa đói, nhưng là từ trong xương cốt đối với Phượng Hoàng luôn kính nể, nó không dám cùng tiểu Phượng Hoàng đứng chung một chỗ ăn đồ ăn, thế là nó giương cánh định bay đi.
"Thu, thu mễ." Chạy cái gì, ăn thóc! Tiểu Phượng Hoàng duỗi ra cái cánh cháy hừng hực, đem Ma Tước cản trở lại.
Ma Tước sốt sắng co rúm một chút, còn tưởng rằng mình sẽ bị cánh Phượng Hoàng chạy rực thiêu chết, nhưng không ngờ đến, lửa kia đụng đến thân thể không có chút nóng nào, chỉ có một luồng thư thích ấm áp, hòa thuận vui vẻ bao quanh toàn thân, khiến cánh Ma Tước sắp bị đông cứng linh động trở lại.
Tiểu Phượng Hoàng dương dương đắc ý nháy mắt với Ma Tước một cái, con ngươi tươi đẹp cháy rực, như thể nấu chảy hoàng kim: "Thu, thu." Hỏa nhiệt của ta có thể điều chỉnh, vừa nãy là cố ý thiêu nóng bon họ.
Ma Tước ngơ ngác mà nhìn đôi mắt Phượng Hoàng, trái tim trong lồng ngực nho nhỏ nhảy vụt lên mấy lần, nhẹ giọng nói: "Thu." Đa tạ.
Bởi vì thân thể nhỏ bé nên thanh âm cũng phi thường xinh đẹp!
Sau đó, Ma Tước nhảy đến bên cạnh trên bình nhựa, cúi đầu chăm chú mổ thóc ăn.
Tiểu Phượng Hoàng hài lòng gật gật đầu, cũng bắt đầu ăn, trong lồng ngực dung động hào tình vạn trượng.
Thu mễ! Thu mễ!
Ta quả thực là đại hiệp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ! Hôm nay hồi thiên đình nhất định phải kể với chủ nhân không chừng chủ nhân có thể đem ta giương cao cao a...
Bởi vì có bách điểu chi vương ở đây, những con chim khác nghĩ muốn đến ăn thóc đều không dám đến gần, chỉ có thể xa xa xoay quanh mấy vòng trên không trung, nhìn chăm chăm Phượng Hoàng độc chiếm chuyên sủng Ma Tước, hơi đố kị.
Lượng ăn của Phượng Hoàng lớn vô cùng, lập tức đem thóc đều ăn hết sạch, phần thóc trước mặt Ma Tước nó không đụng đến, chờ Ma Tước ăn no, tiểu Phượng Hoàng hắng giọng một cái đến gần: " Thu, thu, thu?" Ta cứu ngươi, lại cho ngươi ăn no, ngươi không có lời gì nói với ta sao?
Vừa nãy đã cảm ơn một tiếng rồi, vậy hẳn không phải muốn nghe cái này...Ma Tước dùng một chút xíu dung lượng não suy tư chốc lát, chợt nhớ tới từ ngữ mà Phượng Hoàng dùng để hình dung bản thân, vì vậy lập tức lập lại một lần: "Thu... thu." Ngươi thực sự là... đặc biệt nghiêng nước nghiêng thành.
Không hổ là một Ma Tước phi thường có linh tính!
Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ lao thẳng tới đập cánh một cái: "Thu!" Nói thật hay!
Ma Tước: "..."
Tiểu Phượng Hoàng: "Thu." Ngươi là một Ma Tước tốt.
Ma Tước tiên sinh thu được thẻ Hảo Ma Tước x1.
Tiểu Phượng Hoàng đắc ý đến hai mắt lấp lánh, dùng cánh vuốt lông chim của mình nhếnh lên, sau đó đắc ý mà ngậm một cái lông chim dưới cánh, vừa nghiêng đầu, nhổ đi.
Lông chim kia dù rời khỏi thân thể Phượng Hoàng, lại vẫn cứ thiêu đốt, tiểu Phượng Hoàng đem lông chim đến bên chân Ma Tước, ngạo nghễ nói: "Thu, thu? Thu, thu." Trời lạnh như thế, ngươi nhỏ bé như vậy không chịu được đi? Cho ngươi mượn cái lông chim này sưởi ấm chút, hỏa trên lông tuy cách thân thể ta nhưng vẫn có thể cháy trong thời gian dài.
Bởi vì "Nhiên liệu" để lửa thiêu đốt kì thực chính là linh khí lượn lờ quanh thân Phượng Hoàng, linh khí còn sót lại trên lông chim dù ly khai thân thể vẫn đủ thiêu đốt trong một quãng thời gian.
Ma Tước như được thánh quyến, vội vội vã vã mà ngậm lấy cái lông chim, đầu lưỡi nho nhỏ của Ma Tước liếm láp hỏa diễm mềm mại ấm áp, không một chút nào nóng, toàn thân đều được lông chim bảo vệ cho ấm áp lên. Mà trên thực tế chỗ tốt của lông chim cũng không chỉ những thứ này, linh khí cường đại của Phượng Hoàng có thể thúc đẩy tốc độ tu luyện linh thức sinh vật, đặc biệt là đối với hình thể nhỏ bé Ma Tước, vốn không thể dùng được bao nhiêu linh khí động vật, có được một chiếc lông chim tràn ngập linh khí như thế, hoàn toàn có được mười năm tu luyện.
"..." Ma Tước yên lặng nhìn tiểu Phượng Hoàng, đôi mắt đậu đen thông thái bị một tầng nước óng ánh bao trùm.
Ta đây là thế nào? Xưa nay Ma Tước chưa từng chảy qua nước mắt nghĩ.
Trong lồng ngực trái tim nho nhỏ vì tiểu Phượng Hoàng trước mắt mà nhảy nhót không thôi, tràn đầy chua xót cảm động cùng ngóng trông.
Nó thể nghiệm một loại cảm nhận khó có thể nhận biết, một loại tâm tình chưa bao giờ có.
Lúc này, trong phòng cửa mở, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi tới, hắn ăn mặc rất cũ nát, quần áo bạc màu trắng bệch cảm giác nghèo đến làm người thấy chua xót, nhưng khuôn mặt lại tinh xảo phiêu lượng, khí chất ôn nhu thong dong, cả người cùng trang phục nghèo túng hoàn toàn không xứng, thoạt nhìn quả thực như tiểu thiếu gia đang trải nghiệm cuộc sống. 1
Mỹ thiếu niên đem túi rau cải trắng trong tay để dưới đất, ngón tay đều cóng đỏ hết lên.
Tiểu Phượng Hoàng đối Ma Tước giơ giơ cánh: "Thu." Ngươi đi đi.
"..." Ma Tước lưu luyến mà tại trên bệ cửa sổ tản bộ qua lại, nó đã bị tiểu Phượng Hoàng làm cho đam mê đến thần hồn điên đảo, một bước cũng không muốn rời đi.
Tiểu Phượng Hoàng cũng không phản ứng với nó nữa, hết sức chăm chú mà si hán nhìn mỹ thiếu niên trong phòng, lầm bầm lầu bầu: "Thu, líu lo thu." Ai nha hắn lớn lên thật đáng yêu, eo nhỏ thật nhỏ nhắn, mông nhỏ thật vểnh, khuôn mặt nhỏ thật đẹp mắt.
Mới vừa rơi vào tình yêu thuần khiết, Ma Tước tiên sinh liền bị thất tình: "..."
Tiểu Phượng Hoàng ưu thương: "Thu, thu..." Thật muốn sờ một cái, nhưng đáng tiếc không có tay dài...
Ma Tước tiên sinh tiếp tục chịu khổ: "..."
Tiểu Phượng Hoàng bắt đầu ảo tưởng: "Thu, thu, thu, thu." Chờ ta đến thời điểm hóa thành người, ta liền thuê hai cái mỹ thiếu niên, mỗi ngày trái ôm một cái, phải ôm một cái.
Ma Tước tiên sinh tao ngộ "Thoạt nhìn Phượng Hoàng mỹ lệ thần thánh cao quý nhưng thật ra là tên tiểu lưu manh" ba lần liên tiếp chịu đả kích, hồn vía lên mây ngậm lấy lông chim, lảo đảo mà bay trở về ổ nhỏ.
Bắt đầu từ ngày đó, Ma Tước tiên sinh rơi vào tương tư đơn phương, không có cách nào tự kiềm chế, mỗi ngày đều đi tìm tiểu Phượng Hoàng, có lúc chỉ dám hỏi đáp hai ba câu, có lúc chỉ ngơ ngác mà nhìn, Phượng Hoàng bộ dáng quá đẹp, sinh ra dáng người đã ưu nhã, lông chim chói mắt hoa lệ, Ma Tước cảm thấy chỉ cần một mực yên lặng mà nhìn, nhìn cả đời cũng được.
Cửa sổ mở ra, mỹ thiếu niên trong phòng này tựa hồ có thể nhìn thấy, hòa khí cùng Phượng Hoàng nói chuyện, không một chút nào ngạc nhiên, tiểu Phượng Hoàng một bộ ngoan ngoãn khác xa lúc trước, dùng mỏ cà cà mặt đối phương.
Ma Tước nhân cơ hội tiến đến bên cạnh tiểu Phượng Hoàng, dùng móng vuốt chính mình sờ sờ móng vuốt tiểu Phượng Hoàng, tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn không phát hiện (edit: mê trai quá còn biết trời trăng gì nữa =.=), đắm chìm trong niềm vui sướng được tiếp xúc thân mật cùng mỹ thiếu niên!
"..." Ma Tước tiên sinh lòng vừa chua xót lại có chút ngọt ngào.
Cuộc sống như vậy luôn kéo dài cho đến mùa xuân, hỏa diễm trên lông chim triệt để tắt, khí trời ấm đến không dùng được nó, Ma Tước rút chiếc lông chim từ dưới bụng nhỏ của mình ra, ánh mắt có chút mất mát.
Nhờ vào linh khí của Phượng Hoàng, linh tính của nó càng ngày càng mạnh, càng cảm nhận được tâm tình phức tạp của chính mình, đầu óc càng thanh minh, xung quanh cơ thể sinh ra một luồng yêu khí như có như không.
Nhưng sau khi mùa xuân đến, tiểu Phượng Hoàng không giải thích được mất tích.
Ma Tước vẫn cứ mỗi ngày đều đi đến nơi hai người lần đầu gặp nhau mà chờ, nhưng năm này qua năm khác, tiểu Phượng Hoàng đều không có xuất hiện nữa.
"Anh rất nhớ em, nhưng lại không có biện pháp nào." Liên Phong giọng điệu bình tĩnh nhu hòa, như là nói chuyện của người khác.
Tiểu Phượng Hoàng kia như một kỳ tích, bỗng nhiên giáng lâm, rồi không hề báo trước mà biến mất.
Sao Chổi Nhỏ yên lặng một hồi lâu, bỗng nhiên phát điên nói: "Em nhớ ra rồi! Vào lúc ấy em bị chủ nhân triệu hồi ở thiên đình hai ngày, ở nhân gian chính là hai năm a!"
Liên Phong mỉm cười nói: "Anh chờ em cũng không chỉ hai năm."
Sao Chổi Nhỏ chột dạ đem mặt chôn ở trước ngực Liên Phong, buồn bực nói: "Sau đó em trở về nhân gian, không đi qua nơi đó... Em không biết anh đang chờ em a..."
Liên Phong trầm ổn cấp thêm một đao: "Em ngay cả sự tồn tại của anh đều quên không còn một mảnh, làm sao có khả năng biết đến anh đang chờ em."
Sao Chổi Nhỏ ở trên người hắn bấm một cái: "Thu!"
Liên Phong mỉm cười sờ sờ đầu hắn: "Uh, không nói nữa."
Sao Chổi Nhỏ dùng khuôn mặt chà xát ngực Liên Phong, phần gáy sau tóc lộ ra đều đốt thành màu phấn hồng: "Thu, thu, thu."
Liên Phong: "Ngoan, anh cũng như em, anh cũng yêu em, chúng ta vĩnh viễn cùng ở chung với nhau."
Sao Chổi Nhỏ kêu to: "Anh không cần nói tiếng người!"
Lời nói tương tự dùng ngôn ngữ nhân loại nói ra sẽ xấu hổ gấp đôi a!