• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù có điểm kỳ quái, nhưng Trương Cẩn Ngôn cũng không phí lời, từ trong tay em gái tiếp nhận con mèo nhỏ, ôm vào trong ngực chạy về hướng bãi đậu xe.

Thân thể nhỏ trong lòng mềm mại vô hại, nhẹ mảnh như lông chim.

Buổi tối xe ít người ít, Trương Dư Xuyên lái xe nhanh, chưa tới ba mươi phút bọn họ đã tới bệnh viện thú y.

Trương Cẩn Ngôn đem con mèo nhỏ đi kiểm tra, kết luận là tuy rằng vết thương rất sâu nhưng nội tạng không bị hao tổn, lập tức tiến hành cầm máu và khâu lại, sau khi đóng tiền con mèo nhỏ lập tức được đưa vào phòng giải phẫu.

Nhìn cửa phòng giải phẫu đóng lại, Trương Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ, áy náy nhìn Trương Dư Xuyên nói: "Trương tổng, anh lái xe về trước đi, chúng tôi một lát ngồi taxi về nhà."

Trương Dư Xuyên lắc đầu, ngồi xuống ghế ngoài phòng giải phẫu, như tòa băng sơn hòa tan giữa hè, khóe mắt đuôi lông mày đều mềm mại rất nhiều so với lúc thường: "Tôi đợi cùng cậu."

"Thế nhưng..." Trương Cẩn Ngôn nỗ lực từ chối.

"Không có thế nhưng." Trương Dư Xuyên đánh gãy, giọng điệu ôn hòa mà kiên định, "Ngày mai được nghỉ, về nhà chậm một chút cũng không sao, để tôi đợi cùng cậu."

"A..." Tuy rằng không đúng lắm, Trương Cẩn Ngôn vẫn cảm giác tim bị một lực nào đó đánh trúng một cái.

Lan đến gần đầu quả tim, nhợt nhạt run lên.

Trương Cẩn Ngôn lắc lắc đầu, dứt bỏ ý nghĩ không đúng lúc, tay ở trong túi quần lục lọi một phen móc ví ra, hỏi Trương Dư Xuyên, "Trương tổng, tiền giải phẫu vừa nãy là anh trả phải không?"

Trương Dư Xuyên mi tâm hơi nhíu lại: "Tính cho tôi."

"Kia sao được..." Trương Cẩn Ngôn thần sắc hơi quẫn bách, "Hôm nay đã làm phiền anh."

Trương Dư Xuyên dùng giọng điệu bất dung chất vấn chậm rãi nói: "Mèo là tôi phát hiện đầu tiên, mèo của tôi, dĩ nhiên do tôi phụ trách."

"..." Tim Trương Cẩn Ngôn liên tiếp bị bạo kích, yên lặng thu hồi ví tiền, cứng đờ ngồi sát bên Trương Dư Xuyên, hai người gần như vậy, tựa hồ cũng nhiễm phải nhiệt độ thân thể đối phương.

Có ái tâm còn có trách nhiệm, Trương tổng ngày hôm nay hai mét tám!

Không không không, không bằng nói... Trương tổng ngày hôm nay hai mươi tám centimet! (tui cũng ko hiểu @@) 5

Hơn nữa cách nói này phi thường phù hợp...

Trương Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm đèn tín hiệu trên cửa phòng giải phẫu, nâng cằm nghiêm túc oán thầm.

Trương Thận Hành đem đồng phục học sinh nhuốm máu cầm ở trong tay, ngồi sát bên anh trai.

Trương tổng anh có muốn thuận tiện phụ trách luôn trợ lý của anh không? Đừng nhìn mặt anh tôi không nói lời nào nhưng căn cứ hiểu biết của tôi với anh ấy tôi dám khẳng định anh ấy đã bị anh soái đến không đóng được chân!

Biết con mèo nhỏ thương thế không nghiêm trọng, hai anh em đều buông lỏng rất nhiều, hai tư duy nhàm chán nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, thiên mã hành không mà suy nghĩ miên man giết thời gian.

Tuần trước mua máy đánh trứng chạy bằng điện sao vẫn chưa tới, ngày hôm trước mua gậy đấm bóp chạy bằng điện cũng chưa tới, sao những thứ chạy bằng điện tốc độ lại kém nhiều như vậy... [Trương Cẩn Ngôn]

Thì ra anh của mình cùng Trương tổng ở chung với nhau đều cao lãnh như vậy, Trương tổng nhất định không biết anh của mình thật ra là tiểu thụ dục hỏa đốt người, hảo sốt ruột a thực sự là... [Trương Thận Hành]

Ma tiên năng lượng, ma pháp độ thiện cảm với Trương tổng tăng vọt! [Trương Cẩn Ngôn]

Trương tổng thật đáng thương, anh đối với anh tôi nội tâm nóng bỏng mềm mại vậy mà anh tôi không biết gì cả! [Trương Thận Hành] "..."

Trương Dư Xuyên mệt mỏi xoa xoa mi tâm, quay đầu nhìn về hai anh em, dùng một loại giọng điệu phảng phất muốn đổi chủ đề đông cứng hỏi, "Hai người đang suy nghĩ gì?"

"Tôi đang nghĩ..." Trương Cẩn Ngôn lập tức đem tư duy dẫn trở lại bình thường, "Trên thế giới sao lại có nhiều người thích ngược đãi động vật như vậy?"

Trương Dư Xuyên như có điều suy nghĩ ừ một tiếng, thần sắc thành câu đố.

"Đúng vậy a!" Trương Thận Hành căm phẫn sục sôi mà phụ họa, "Anh, anh còn nhớ lúc anh học tiểu học, chúng ta cũng nhặt được một con... Không biết là mèo hay là chó, chắc cũng là bị ngược đãi, máu thịt be bét so với cái này còn thảm hơn, cuối cùng còn không có cứu được, người ngược đãi nó thực sự là quá ghê tởm."

Trương Dư Xuyên thân thể khẽ run lên, con ngươi bắn ra một tia hào quang kì dị.

"Nhớ a..." Trương Cẩn Ngôn thở dài, "Anh còn đem đập heo tiết kiệm, bất quá nó bị thương rất nặng, còn chưa đưa tới chỗ đã chết rồi."

Lúc đó em gái còn ở vườn trẻ mang theo một cái túi tiền xu đổ ra từ trong con heo của Trương Cẩn Ngôn, hai anh em chạy tới phòng khám bệnh.

Con vật nhỏ kia dựa sát trong lồng ngực Trương Cẩn Ngôn, thỉnh thoảng rầm rì, tựa hồ là bị đau đớn hành hạ không cách nào nhịn được, lại sợ quấy rầy đến Trương Cẩn Ngôn, thân thể nho nhỏ bị máu chảy đến cơ hồ không thấy rõ nguyên bản hình thái, thân hình dung mạo rất kỳ quái, có chút như chó, lại có chút như mèo, cái trán lại có một khối kỳ quái nhô ra, như là cái sừng...

Mà nói chung là bốn cái chân một cái đuôi, xuất hiện ở trong thành thị, chắc là chó mèo gì đó, cho nên Trương Cẩn Ngôn lúc đó cũng không nghĩ nhiều, sau khi con vật kia chết còn lén lút đem chôn ở vườn hoa phía sau trường tiểu học, mà bây giờ nhớ đến, không nói được năm đó chôn rốt cuộc là động vật gì.

Bất quá kỳ quái nhất thật ra là cặp mắt kia, đen láy sâu thăm thẳm không thấy đáy, hơn nữa như là có linh tính, tràn đầy thống khổ, khẩn cầu cùng bi thương, dòng tình cảm bộc lộ trong tuyệt vọng giống y như con người, chỉ còn kém mở miệng nói chuyện.

Cũng chính vì lúc nó gần chết Trương Cẩn Ngôn có thoáng nhìn qua, nên lúc đó rất là áy náy tự trách, khổ sở chừng mấy ngày...

"Không sao." Bỗng nhiên, âm thanh thanh lãnh của Trương Dư Xuyên từ phía trên rơi xuống, bàn tay dày rộng ấm áp lập tức che lên đỉnh đầu Trương Cẩn Ngôn, "Không cần khổ sở."

Hành động bất ngờ đó làm Trương Cẩn Ngôn ngẩn ra, hắn bất an né tránh, thấp giọng giải thích: "Không đến nỗi khổ sở."

Lực đạo tay Trương Dư Xuyên liền gia tăng một ít, giống như đang an ủi tiểu hài nhi xoa nhẹ một cái nói: "Tôi cảm thấy cậu khổ sở."

Trương Cẩn Ngôn:...

Có một loại khổ sở, gọi tổng giám đốc cảm thấy được mình khổ sở.

Cũng đúng đi, lúc đó thật là rất khó vượt qua...

Kỳ thực hiện tại nhớ tới cũng có chút tiếc nuối, dù sao ánh mắt kia thật sự là quá nhân tính.

Bất quá tính cách của mình thiết lập lãnh khốc như vậy, nhất định sẽ không thừa nhận.

Trương Dư Xuyên trầm mặc một chút, tiếp tục nói: "Cậu làm rất khá, nó rất cảm kích cậu, ít nhất cậu không để cho nó lẻ loi mà chết đi."

Trương Cẩn Ngôn liếm môi một cái, có chút cảm động lại có chút 囧: "Trương tổng, tôi thật không sao, anh không cần an ủi tôi."

... Chết tiệt, Trương tổng hôm nay sao lại tốt như nữ chính đơn thuần hiền lành trongphim thần tượng vậy, dựa theo lời kịch thoại còn có thể có "Kỳ thực nó không có chân chính chết đi mà là biến thành sao ở trên trời nhìn cậu".

Nam chính anh cầm nhầm kịch bản rồi, anh mau đưa kịch bản trả lại cho em gái tôi có được không? 2

Trương Dư Xuyên trầm thấp nở nụ cười, thu hồi tay đặt ở trên đầu Trương Cẩn Ngôn, nói: "Tốt."

Mắt thấy bầu không khí ám muội giữa hai người đang nóng lên, Trương Thận Hành rất thức thời đứng lên nói: "Anh, em đi rửa tay."

Trương Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn hành lang không có một bóng người, sâu xa nói: "Em dám đi không? Có muốn anh đi cùng em không?"

Bởi vì hai anh em tối hôm qua mới vừa xem phim ma, có một cảnh dọa người kinh khủng phát sinh ở trong nhà vệ sinh...

"Đương nhiên dám, yên tâm." Trương Thận Hành không ngừng cười trộm.

Anh trai kỳ thực lá gan rất lớn, con chuột con nhện rắn trùng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ ma, nửa đêm còn bắt thiếu nữ hoa quý như mình đây ở ngoài cửa đợi anh ấy đi vệ sinh!

Nói đến Trương tổng nếu muốn theo đuổi anh tôi thì cứ trực tiếp đem anh ấy đến nhà xem phim kinh dị là được, anh trai nhất định sẽ một bên rít gào một bên liều mạng hướng vào lồng ngực Trương tổng ha ha ha ha ha ha!

Trương Cẩn Ngôn nhìn em gái không sợ trời không sợ đất, hơi ước ao.

Mà Trương Dư Xuyên thì lại khoanh tay, chậm rãi gật gật đầu.

Trương Thận Hành đi ra, trong hành lang chỉ còn lại hai người.

Trương Dư Xuyên ngắm Trương Cẩn Ngôn một cái, sau đó điều chỉnh tư thế một chút.

Hai người mặt lạnh ăn tiền, ánh mắt đồng dạng lạnh như băng nhìn chăm chú vào phòng giải phẫu, khóe miệng độ cong giống nhau như đúc, dùng đồng dạng tư thế khoanh tay, đầu hơi nghiêng đồng dạng góc độ, màu sắc âu phục cùng giày da giống nhau, khắp toàn thân tản ra khí chất băng sơn giống nhau như đúc.

Ngoại trừ hình thể cùng tướng mạo, quả thực chính là ctrl-c cùng ctrl-v (copy và paste)...

Trương Cẩn Ngôn yên lặng quẫn bách:...

Chết tiệt, tại sao mình lại cảm giác Trương tổng đang bắt chước mình.

... Nhất định là mình nghĩ quá nhiều.

Bầu không khí lúng túng, đồng thời cũng ấm áp.

Lúc này, Trương Dư Xuyên mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Trương trợ lý."

"Sao vậy, Trương tổng?" Trương Cẩn Ngôn nghiêng mặt sang nhìn hắn.

"Không có chuyện gì." Trương Dư Xuyên mi mắt buông xuống, bình tĩnh nói, "Chỉ là muốn gọi cậu."

Trương Cẩn Ngôn yên lặng mà xoay chuyển trở lại:...

"Trương Cẩn Ngôn." Trương Dư Xuyên lại gọi.

Trương Cẩn Ngôn hơi đau "bi": "... Ân, tôi đây."

Trương tổng bây giờ thật không bình thường.

Sau một trận ngắn ngủi trầm mặc, Trương Dư Xuyên thấp giọng nói: "Cẩn Ngôn."

Từ bầu trời hạ xuống một trận gió mát mang theo khí tức đêm xuyên qua hành lang, cùng với thanh âm của Trương Dư Xuyên, làm gò má của Trương Cẩn Ngôn hơi nóng.

Tim Trương Cẩn Ngôn nhảy một cái, nhỏ giọng đáp lời: "... Ân, tôi đây."

Trương Thận Hành nhàm chán đứng tại nhà vệ sinh năm phút, từ chỗ rẽ nhô lên cái đầu, hài lòng quan sát anh trai cơ hồ đã sắp đỏ từ trán đến cái mông, vẫn còn giả vờ trấn định.

... Hay là mình lại đi nhà vệ sinh thêm năm phút.

Trương Thận Hành cẩn thận mà nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK