Kia là hai cái mông êm dịu vểnh cao đồn biện quỳ xuống đất, nơi tư mật ẩn núp ở bên trong vì ngâm ôn tuyền một hồi lâu mà hiện ra mềm mại phấn nộn... quả thực liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Mỹ cảnh chỉ tồn tại ngắn ngủn trong nháy mắt, Trương Cẩn Ngôn liền đứng lên, một mặt trầm ổn nói: "Tôi không sao."
Song nội tâm lại đang chảy máu, đang thét gào...
Bị thấy hết a a a a a lão tử giữ hai mươi ba năm thuần khiết a a a a a!
"Tôi xem một chút." Trương Dư Xuyên tự nhiên ngồi xổm trước mặt Trương Cẩn Ngôn, ngón tay êm ái lướt qua đầu gối Trương Cẩn Ngôn, thấp giọng nói, "Bầm rồi."
Trương Cẩn Ngôn lúng túng đến tột đỉnh, chỉ muốn bụm mặt nước mắt chạy vội tới phòng thay quần áo mặc quần áo vào đem tiểu hoa cúc non chặt chẽ mà che khuất không bao giờ để cho bất luận người nào nhìn thấy, giọng điệu vẫn cứ nhàn nhạt: "Bầm một chút không quan trọng lắm."
Trương Dư Xuyên khóe miệng hơi giật giật, hắn chậm rãi đứng lên, mắt nhìn xuống Trương Cẩn Ngôn, thấp giọng nói: "Đường đá xây không tốt, là lỗi của tôi."
Trương Cẩn Ngôn vội vàng mà vung vung tay, dối trá nói: "Việc nhỏ mà thôi, Trương tổng đừng để trong lòng."
A, anh còn không thấy ngại sao, nếu như trong tiểu thuyết mà xuất hiện tình huống này thì anh phải có trách nhiệm với tôi đó, tôi cho anh biết!
"An toàn không phải việc nhỏ." Trương Dư Xuyên nhìn chăm chú Trương Cẩn Ngôn hiện ra cặp mắt đào hoa hơi nước, ánh mắt thành khẩn nói, "Tôi muốn chịu trách nhiệm với cậu."
Trách nhiệm trong đầu tự nghĩ cùng với lời nói của Trương Dư Xuyên cư nhiên trùng hợp, Trương Cẩn Ngôn rốt cục không kềm được, khuôn mặt trong nháy mắt nóng đến đỏ bừng, tiểu băng sơn một chút cũng không lạnh.
Trương Dư Xuyên đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt một nụ cười chớp qua, sau đó sừng sộ lên, vẫn cứ băng sơn nói: "Trước tiên đi ăn cơm, buổi tối tôi bảo nhân viên phục vụ đem thuốc đưa đến phòng cậu."
Trương Cẩn Ngôn phục hồi tinh thần lại, cứng đờ gật gật đầu: "Vậy thì phiền Trương tổng."
Tại sao mình cảm giác nam thứ này có chỗ nào đó không đúng lắm...
Sau khi phi thường biệt nữu cùng Trương Dư Xuyên ăn một bữa buffet hải sản xa hoa, thời gian đã sắp chín giờ, Trương Cẩn Ngôn trở về phòng, mặc áo tắm đổ nhào lên giường.
Cùng nam thứ mơ ước Tiểu Bạch hoa nghiêm chỉnh cả buổi tối, tâm mệt.
Trương Cẩn Ngôn thở phào một cái, từ phía dưới gối đầu rút ra [thâu tâm tiểu trợ lý], mỹ mỹ mà xem.
Phần cuối quyển hai là lúc nhìn thấy bức ảnh scandal của bá đạo tổng giám đốc cùng người mẫu nam trên tạp chí, cho nên dưới cơn nóng giận từ chức đi làm trợ lý cho nam thứ tổng giám đốc, ở phần đầu quyển ba là lúc tiểu trợ lý đồng thời bị bá đạo tổng giám đốc cùng nam thứ tổng giám đốc cường thế theo đuổi, lúc này bá đạo tổng giám đốc đã làm sáng tỏ scandal bức ảnh là giả tạo, đồng thời tự mình đi đến công ty nam thứ, yêu cầu hắn đem tiểu trợ lý trả lại cho mình, nhưng nam thứ lại phát điên mà không chịu buông tay...
___________
hy vọng đừng repost truyện mị làm, mỗi khi bị repost mị xuống tinh thần ghê lắm, chẳng còn muốn post tiếp truyện nữa đâu, hãy thương mị *òa òa*
Bá đạo tổng giám đốc: "Tôi muốn hỏi cậu một người."
Nam thứ tổng giám đốc: "A?"
Bá đạo tổng giám đốc chỉ tay vào tiểu trợ lý: "Chính là hắn, vô luận cậu cho hắn lương nhiều bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp mười lần."
Nam thứ tổng giám đốc đem tiểu trợ lý ôm vào trong ngực, nói: "Cậu đừng hòng."
Trương Cẩn Ngôn ngay lập tức liền tức giận đập gối:...
Thiên hạ nam thứ đều đáng ghét như nhau, sách.
Nhưng mà bá đạo tổng giám đốc thực sự là thật là bá đạo, chết tiệt, đối với nội dung vở kịch mình càng không có sức đề kháng!
Trương Cẩn Ngôn đang đọc say mê, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?" Trương Cẩn Ngôn hỏi, đột nhiên nhớ tới Trương Dư Xuyên trước khi ăn cơm nói qua muốn cho nhân viên phục vụ đưa thuốc lại đây, vì vậy tiện tay đem sách nhét vào phía dưới chăn, sửa sang lại áo tắm, đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Trương Dư Xuyên mang theo đồ vật đứng ở cửa, giơ túi lên nói: "Tôi đến đưa thuốc."
Trương Cẩn Ngôn đưa tay đón túi, giọng điệu cứng nhắc nói: "Còn làm phiền Trương tổng tự mình đến một chuyến, thực sự ngại quá."
Sách,phục vụ đâu?
"Không cần khách khí." Trương Dư Xuyên mặt lạnh, bắt tay về sau rút lui, tránh thoát tay Trương Cẩn Ngôn đón đồ vật, sau đó né người sang một bên, cực kỳ tự nhiên nghênh ngang mà đi vào phòng.
Trương Cẩn Ngôn:...
Chết tiệt, nam thứ anh muốn làm gì, chẳng lẽ không phải đem đồ vật cho tôi rồi đi sao?
Sao lại tự ý cấp cho mình thêm đất diễn vậy?
Tay kia của Trương Dư Xuyên mang theo một cái hộp giấy để lên bàn, nói: "Thức ăn tôi dặn nhà bếp làm thêm, để bồi thường."
"Trương tổng quá khách khí." Trương Cẩn Ngôn đi tới xem, hình như là một loại bánh ngọt.
Trương Dư Xuyên liếc hắn một cái nói: "Tiramisu, mùi vị rất chính tông."
Trương Cẩn Ngôn nuốt nước miếng một cái, cưỡng ép ánh mắt nhìn chỗ khác, giả bộ như không muốn ăn.
Chết tiệt! Tiramisu!
Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: "Không thích sao?"
Trương Cẩn Ngôn một mặt không có hứng thú, nhàn nhạt nói: "Không phải, cảm ơn Trương tổng."
Không thích? Giỡn sao, tiramisu lớn như vậy tôi một hơi có thể ăn mười cái! dai~~~suki~! (tiếng Nhật, nghĩa là "thích quá đi!")
Thế nhưng tôi cũng sẽ không nói cho anh biết, nam thứ ngu xuẩn.
Trương Dư Xuyên đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh không rõ ý tứ hàm xúc, "Ha ha."
Trương Cẩn Ngôn:...
"Ngồi đi." Trương Dư Xuyên cười lạnh xong, nhấc cằm, "Tôi giúp cậu thoa thuốc."
"Tôi tự làm được rồi, Trương tổng." Trương Cẩn Ngôn nỗ lực đón túi thuốc.
Sách, tiểu thuyết đặt ở đầu giường [thâu tâm tiểu trợ lý] cũng không thể cho hắn nhìn thấy.
"Tôi giúp cậu." Trương Dư Xuyên bất dung chống cự mà lặp lại, đồng thời lần thứ hai tránh khỏi tay Trương Cẩn Ngôn nỗ lực tiếp nhận túi, sau đó đi thẳng tới đầu giường, tinh chuẩn mà hướng góc chăn ngồi xuống...
Trương Cẩn Ngôn khóe miệng co giật:...
Cái mông nam thứ sao lại chuẩn như vậy a a a a a!
Trên mông anh mọc ra mắt à!
"Ngồi." Trương Dư Xuyên nói mà không có biểu cảm gì, hạ thấp người, nhanh chuẩn tàn nhẫn từ dưới thân lấy ra quyển sách kia...
Trương Cẩn Ngôn trầm ổn giải thích: "Là sách của em tôi, tôi lấy nhầm."
Mau thả ra! Anh để xuống cho tôi! Không cho phép anh xem!
Nhưng Trương Dư Xuyên không chỉ không thả xuống, trái lại còn gằn từng chữ trên bìa sách: "Thâu, tâm, tiểu, trợ, lý."
Trương Cẩn Ngôn nhất thời xấu hổ đến hận không thể tại chỗ nổ tung:...
Đem tên sách đọc chậm như vậy là thế nào? Anh còn có thể đọc chậm hơn chút không!?
Trương Dư Xuyên dừng một chút, lại tiếp tục đọc tiêu đề phụ, hơn nữa chẳng biết vì sao, cư nhiên quả thực đọc càng chậm hơn: "Tổng, tài, cùng, ta, chín, mươi, chín, cái, ước,định, tình, yêu..."
Trương Cẩn Ngôn xấu hổ đến chết ngất, một giây đồng hồ trong nháy mắt khôi phục thần trí.
Nhưng mà Trương Dư Xuyên niệm xong tên sách liền đem sách bỏ qua một bên, như cái gì cũng không phát sinh vỗ vỗ giường nói: "Ngồi, ống quần cuốn lại."
Trương Cẩn Ngôn mộng du đi sang ngồi cuốn lên ống quần, căn bản không dám nói lời nào:...
Tôi rất... Có phải là không cẩn thận bị Trương tổng chú ý!?