Mạc Vi An nhìn vẻ mặt kinh nghi bất định của mọi người, sau đó nói lại tình huống càng chi tiết hơn.
Hai ma thú cấp tám kia là một đôi Sa Mãng, hình thể rất lớn, chiều cao ít nhất có trăm mét, thoạt nhìn có chút làm người ta sợ hãi, chiến đấu cùng chúng nó là một đội ngũ hồn sư nhân loại, số lượng ước chừng khoảng 50, cấp bậc hẳn là tất cả đều từ cấp sáu đến cấp bảy, dẫn đầu là một vị Vương hồn sư, cấp bậc trung bình của đội ngũ không bằng Sa Mãng, nhưng lại phối hợp cực kỳ ăn ý, hoàn toàn phát huy 200% thực lực đội ngũ giúp đỡ vị Vương hồn sư kia, đánh không phân thắng bại với hai ma thú cấp tám!
Lời Mạc Vi An nói khiến mọi người nghe mà nhiệt huyết sôi trào, đội ngũ hồn sư thực lực trung bình ở cấp sáu đến cấp bảy mà cũng dám chiến đấu cùng hai ma thú cấp tám, hơn nữa dẫn tới ma thú bốn phía đều né tránh, khí thế bậc này, cùng là đội ngũ hồn sư, người ở đây so sánh cùng đội ngũ tinh anh kia, quả thực là không ở trên cùng một cấp độ, bởi vậy tất cả mọi người vô cùng thán phục cùng hướng tới.
Nhưng mà bội phục thì bội phục, mọi người vẫn là rất có tự mình hiểu lấy, đừng nói trong đội săn ma không có Vương hồn sư dẫn đầu, chỉ riêng thực lực trung bình của các đội viên cũng chỉ có khoảng cấp năm, hoàn toàn không thể so với người ta. Sau khi Mạc Vi An nói xong, mọi người đều đưa mắt nhìn về mấy người Lôi Tu Trang Dịch, chờ bọn họ quyết định.
Trang Dịch liếc nhìn mọi người một cái, bảo mọi người tiếp tục nghỉ ngơi tại chỗ tu luyện trước, sau đó hắn gọi vài vị hồn sư cấp cao lại, Lương An Hải Minh có thân phận đặc thù nên cũng tham dự loại hội nghị mang tính quyết định này, mọi người ngồi trên chiếu, Lương An đặt bản đồ ở trung tâm rồi mở ra, Trang Dịch nhìn mọi người nói: “Về chiến đấu phát sinh ở phía trước, không biết mọi người có ý tưởng gì, hoan nghênh đưa ra.”
Thấy vài vị hồn sư cấp cao cúi đầu rơi vào trầm tư, Trang Dịch thả con săn sắt, bắt con cá rô: “Căn cứ lời Vi An nói, tất cả hồn sư trong đội ngũ kia đều từ cấp sáu đến cấp bảy, nhân số chỉ có 50 người, lại phối hợp vô cùng ăn ý, ta phỏng đoán đây không phải đội ngũ lâm thời xây dựng, nơi này cách Ngự Hồn điện rất gần, ma thú cấp tám lại kề sát bên ngoài Thần tích chi tường, có lẽ có vài phần liên quan đến Ngự Hồn điện.”
Trang Dịch suy đoán cũng không phải là không có căn cứ. Giống đội săn ma hiện tại chỗ Trang Dịch Lôi Tu, bởi vì là lâm thời ghép lại, thực lực mọi người so le không đồng đều, cho dù hiện tại thời gian thành lập đã quá ba tháng, vẫn không thể làm được trình độ tổng thể nhất trí, bởi vì có trận pháp mà đội săn ma đã phối hợp rất ăn ý, nhưng so với đội ngũ quanh năm suốt tháng cùng nhau huấn luyện này, vẫn là chênh lệch không nhỏ.
Mạc Vi An nghe vậy, kinh ngạc liếc nhìn Trang Dịch một cái, thấy mọi người bắt đầu đoán lai lịch cùng mục đích của đội ngũ kia, cùng với ảnh hưởng tạo ra cho bọn họ, Mạc Vi An nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Ta biết bọn họ.”
Mọi người nâng mi nhìn về phía Mạc Vi An.
“Lôi Y đoán đúng, bọn họ là người Ngự Hồn điện. không biết mọi người đã từng nghe qua tên này chưa, Trương Thừa Lạc.”
“Trương Thừa Lạc?” Một số hồn sư cấp cao biến sắc.
Trang Dịch cùng Lôi Tu liếc nhau, dù sao hai người bọn họ thiếu sót từng trải, tin tức cũng không đủ linh thông, đối với Trương Thừa Lạc này, Trang Dịch là hoàn toàn không biết, chẳng qua nghe tên này, lại nhìn phản ứng của mọi người ở đây, Trang Dịch cũng có thể đoán ra một phần.
Họ Trương, có liên quan đến đội ngũ kia, rất có thể chính là nói Vương hồn sư thủ lĩnh kia, Mạc Vi An lại biết hắn, như vậy thân phận của hắn miêu tả sinh động.
Hiện nay Chiến Hồn điện tổng cộng có năm vị trưởng lão, trong đó ba gia tộc, Thượng gia, Lâu gia cùng Lôi gia đều là thế gia lâu đời, mà Mạc gia cùng Trương gia, gia chủ hai nhà này đều là cường giả lúc trước theo Lôi Tu thăng lên cấp chín, được Lôi Tu dẫn vào Chiến Hồn điện, trở thành thế gia danh tiếng mạnh mẽ mới đi lên. Trương Thừa Lạc này rất có thể là đời sau Trương gia.
Trang Dịch suy đoán trong lòng, Mạc Vi An nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Trương Thừa Lạc lớn hơn ta vài tuổi, tốt nghiệp ở học viện Bardon, là một chiến hồn sư cực kỳ xuất sắc, sau lại không biết xảy ra chuyện gì, nghe nói là vì thực hiện một lời hứa hẹn, sau khi tốt nghiệp đi đến Tây Bắc, nguyện trung thành với Ngự Hồn điện, cùng năm xây dựng một đội ngũ hồn sư gọi ‘Tuyết Nhận’, sau đó ta không có tin tức của hắn nữa… Nhiều năm không thấy, khi nhìn thấy hắn ta cũng vô cùng kinh ngạc.”
Trang Dịch nhìn Mạc Vi An, biết Mạc Vi An còn có một số chuyện giấu không nói, nhưng mà nói ra thân phận Trương Thừa Lạc, còn có chuyện Tuyết Nhận, có lẽ đã là cực hạn của hắn, nhắc đến bí mật của một số thế gia, Mạc Vi An nhất định cũng có băn khoăn.
Thấy tất cả mọi người nghĩ về chuyện Trương Thừa Lạc, Trang Dịch nói: “Nếu xác định đối phương là người Ngự Hồn điện, hơn nữa thân phận không bình thường, như vậy bọn họ chống lại hai ma thú cấp tám này hẳn là có chắc chắn.”
Trang Dịch nói xong, ngón tay đặt lên khu vực màu đỏ lam trên bản đồ: “Bên trái là Thần tích chi tường, không đường để đi, bên phải là sa mạc cát vàng càng rộng lớn hơn, một khi đi đường vòng, không chỉ có thể sẽ lạc đường, hơn nữa cũng không ai dám cam đoan có thể gặp được ma thú càng mạnh hay không —— nơi này là con đường chúng ta nhất định phải đi qua, ta đề nghị đi theo kế hoạch ban đầu.”
Mọi người nhìn chằm chằm nơi ngón tay Trang Dịch chỉ vào, hình vẽ màu đỏ lam trong thời điểm này nhìn đặc biệt chói mắt, nghĩ đến đám rất nhiều ma thú chạy trốn kia, nghĩ đến phía trước có Vương hồn sư đang đại chiến, bọn họ còn phải ở phía sau đi lên, trong lòng mọi người còn có chút lo sợ bất an.
“Kế hoạch ban đầu…” Mạc Vi An liếc nhìn Trang Dịch một cái, là người đầu tiên phản ứng Trang Dịch đang nghĩ cái gì.
Thừa dịp ma thú cùng hồn sư đại chiến, không rảnh quan tâm, đội săn ma lợi dụng trận pháp thu liễm hơi thở, sau đó lặng lẽ đi qua… Từng bước này nhìn như nguy hiểm, nhưng so với đi đường vòng qua sa mạc càng thêm nguy hiểm, xem như cầu thắng lợi trong nguy hiểm.
Đồng thời, Mạc Vi An cũng biết được, Trang Dịch là không tính toán giúp đỡ Trương Thừa Lạc. Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc có duyên gặp mặt vài lần, nghĩ đến loại thời điểm này mà hắn lại muốn quay đầu tự chạy lấy người, trong lòng còn có chút khó chịu, nhưng mà nghĩ lại, thực lực đội săn ma hoàn toàn không thể so sánh với Tuyết Nhận, Trương Thừa Lạc có cần bọn họ giúp đỡ hay không còn là một chuyện đâu, Mạc Vi An nhìn Trang Dịch gật gật đầu: “Đồng ý.”
Năm hồn sư cấp cao khác nhìn Mạc Vi An đồng ý, cuối cùng bọn họ nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Lôi Tu.
Lôi Tu là đội trưởng, quyết định cuối cùng chính là hắn.
Lôi Tu nhìn phương xa, cảm giác chấn động hồn lực không ngừng từ xa xa đưa tới, hắn nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ vài ngày, tùy thời điều tra tình huống, lại giữ nguyên kế hoạch xuất phát.”
Lôi Tu ra lệnh, mọi người đứng dậy bắt đầu chấp hành. Hiểu được đội trưởng tính toán nhân lúc hồn sư cùng ma thú đại chiến, khi cả hai bên đều mệt mỏi, bọn họ lại ẩn giấu hơi thở lặng yên không một tiếng động đi ngang qua, rất nhiều người vừa cảm thấy căng thẳng lại kích thích.
Đi qua dưới mí mắt Vương hồn sư a… Nếu là trước kia, cho dù có tưởng tượng thôi cũng không dám, dù sao cấp bốn cấp năm chỉ là hồn sư cấp trung mà thôi, Vương hồn sư ở trong mắt bọn họ thật sự là quá mức xa không thể với tới, chỉ là từ sau khi Trang Dịch cùng Lôi Tu xuất hiện, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, người đội săn ma lúc cấp ba đã từng đụng độ một ma thú cấp tám, lúc cấp bốn giết chết 3 hồn sư cấp bảy, hiện giờ sắp cấp năm, lại chiếm tiện nghi giữa mấy Vương hồn sư…
Người có thể trở thành hồn sư, trong lòng đều là cực kỳ cuồng nhiệt với mạo hiểm, mọi người lập tức nhiệt tình tăng vọt đầu nhập vào trong tu luyện, với việc muốn làm vào vài ngày sau, vừa căng thẳng sợ hãi, lại đồng thời có chút chờ mong.
Theo chiến đấu giữa hai ma thú cấp tám cùng Trang Dịch do Trương Thừa Lạc dẫn đầu bước vào giai đoạn gay cấn, ma thú nên trốn ở phụ cận cũng chạy không sai biệt lắm, sau khi Lôi Tu hạ lệnh mọi người đóng quân tại chỗ, liền bắt đầu cùng vài vị hồn sư cấp cao thường xuyên thay phiên nhau đi lên phía trước điều tra tình huống.
Sau khi hồn sư bước vào cấp tám, thân thể cùng tinh thần lực đều đạt được rèn luyện, không chỉ làm cho tuổi thọ bản thân hồn sư gia tăng, đồng thời khi chiến đấu bình thường, vì tốc độ khôi phục tăng nhanh, sức chịu đựng cũng trở nên càng thêm đáng sợ. Mấy người Trang Dịch Lôi Tu muốn chiếm được tiện nghi giữa mấy Vương hồn sư, trừ phải có can đảm cùng thực lực nhất định ra, nhất định phải có quyết tâm càng sâu so với mấy Vương hồn sư kia mới được.
Ba ngày sau, chấn động hồn lực truyền đến từ phía trước rốt cuộc cũng ít đi một chút, Lôi Tu phái hai vị hồn sư cấp cao đi điều tra một lần, xác định hai ma thú cấp tám kia cùng Tuyết Nhận tuy vẫn đang chiến đấu như trước, nhưng hai bên hiển nhiên đều đã hiện ra vẻ mệt mỏi, Lôi Tu quyết định thật nhanh, hạ lệnh tiến lên.
Bởi vì phạm vi dò xét của Vương hồn sư cực kỳ rộng, cho nên khi xuất phát Trang Dịch liền trực tiếp chỉ huy mọi người thu liễm hơi thở, tự đứng vào vị trí hình thức trận pháp đâu vào đấy đi về phía trước, cứ như vậy, không chỉ ổn thỏa, hơn nữa cho dù bị phát hiện cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất cùng lực lượng mạnh nhất phản kích.
Càng đi về phía trước, cách chiến trường càng gần, chấn động hồn lực bốn phía cũng càng thêm mạnh mẽ, uy áp của ma thú cấp tám cùng Vương hồn sư khiến rất nhiều người ở đây bắt đầu không thở nổi, cấp bậc càng thấp biểu hiện càng rõ ràng.
Đám Trang Dịch cùng Lôi Tu đi ở phía trước đội ngũ, thừa nhận áp lực lớn nhất, bởi vì từ trước tới nay đều biểu hiện ra trưởng thành cùng cơ trí vượt quá tuổi tác, thường thường khiến rất nhiều người đều xem nhẹ thực lực chân chính của Trang Dịch. Tuy rằng Trang Dịch là đội phó đội săn ma, thế nhưng chỉ là cấp sáu đỉnh phong, nói về sắp xếp thực lực, ở trong đội săn ma thậm chí không được xếp trước năm. Lúc này sóng vai cùng một đám hồn sư cấp cao, cho dù Trang Dịch vận dụng sức mạnh triệu hoán sư, chênh lệch cấp bậc vẫn khiến Trang Dịch khó chịu hai tay run nhè nhẹ, chẳng qua hắn ngược lại cũng không cứ như vậy mà khuất phục.
Hiện tại hắn đang là cấp sáu đỉnh phong, đợi khi hắn đột phá cấp bảy, cần dùng hồn lực tiến hành rèn luyện thân thể một lần, loại đau đớn này không phải người thường có thể chịu được, lúc này chính là một cơ hội tốt cho hắn rèn luyện lực ý chí, Trang Dịch làm sao có thể bỏ qua.
Chịu đựng uy áp cùng sức mạnh của vài cường giả cấp tám ở xa xa, Trang Dịch thủy chung duy trì hành động nhất trí cùng nhóm hồn sư cấp cao, không có một chút tụt lại phía sau.
Lôi Tu nhìn Trang Dịch cố gắng ở trong mắt, hắn bảo vệ bên người Trang Dịch, lén lút dùng hồn lực bao quanh thân thể Trang Dịch, không ảnh hưởng Trang Dịch tu luyện, nhưng mà một khi Trang Dịch không chịu đựng được, Lôi Tu lập tức sẽ bảo vệ được hắn.
Cường giả cấp tám chiến đấu ngay ở không xa phía trước, không khí toàn đội săn ma vừa khẩn trương lại áp lực, không ai dám mở miệng nói chuyện, mọi người trầm mặc mà cẩn thận đi tới, khi bọn họ hoàn toàn bước vào phạm vi tấn công của ma thú cấp tám cùng Vương hồn sư, cảnh tượng phía trước cũng theo đó mà ánh vào trong mắt, mọi người chấn động một chút, sau đó lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên.
Hai con Sa Mãng kia quả nhiên giống như Mạc Vi An nói, chiều cao trăm mét, cho dù cách thật xa nhìn qua cũng có thể nhìn thấy thân thể to khỏe có lực của chúng nó vung vẩy ở giữa không trung, mỗi lần xẹt qua không trung, bởi vì hồn lực phóng xuất ra quá mức mạnh mẽ, thậm chí hình thành lốc xoáy hồn lực cỡ nhỏ quanh thân, có khi thân thể to khỏe đánh xuống từ không trung, tảng lớn đất cát bay lên cao, trong khi đất rung núi chuyển, một cái hố sâu rất to hiện ra trước mắt, thân rắn khổng lồ kia ngọ nguậy, vảy rắn màu nâu xám làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng mà càng làm cho người ta rung động, chính là 50 chiến hồn sư bị hai con rắn khổng lồ vây ở bên trong!
So sánh với thân thể ma thú cấp tám, 50 chiến hồn sư kia nhỏ bé giống như con kiến vậy, nhưng mà sức mạnh phóng ra từ trên người bọn họ lại hoàn toàn có thể so sánh với hai ma thú cấp tám, bọn họ tấn công tập trung một chỗ, giống như một thanh kiếm sắc bén, cắt vào thân thể hai ma thú, chặn quỹ tích tấn công của chúng!
Thực hiển nhiên, trong Tuyết Nhận không có cao thủ trận pháp giống như Trang Dịch, bởi vậy trận pháp bọn họ tạo thành cũng không tinh diệu, thậm chí có chút thô bạo đơn giản, nhưng trải qua trăm ngàn lần huấn luyện, phối hợp ăn ý làm bọn họ có thể bày ra thực lực bản thân vô cùng nhuần nhuyễn, ý chí bất khuất cùng tuyệt đối phục tùng Trương Thừa Lạc làm cho cả đội ngũ thoạt nhìn hoàn toàn là một thể, quả thực làm cho người ta kính nể!
Cùng là đội ngũ hồn sư, không ít thành viên đội săn ma vì thành tích bản thân giành được lúc trước mà say sưa kiêu ngạo, nhưng sau khi chính mắt thấy được Tuyết Nhận càng mạnh mẽ càng ương ngạnh hơn mình, tất cả mọi người ngây dại.
Mọi người một bên thật cẩn thận gian nan đi từng bước một trên nền cát, duy trì trận pháp nhất trí cùng hồn lực phát ra, một bên lại nhịn không được nhìn lại phía Tuyết Nhận.
“Tình huống Tuyết Nhận không ổn.” Chiến đấu phấn khích giữa Tuyết Nhận cùng ma thú cấp tám, cho dù ý chí kiên định như Trang Dịch cũng nhịn không được liên tục quay đầu lại.
Lúc này Tuyết Nhận đã chiến đấu cùng ma thú hơn ba ngày, hồn lực trong cơ thể hai bên đã giảm đến điểm thấp nhất, thực hiển nhiên, thực lực Tuyết Nhận không bằng hai con ma thú này, có thể chống đỡ đến hôm nay hoàn toàn là dựa vào hàng ngày huấn luyện tốt, còn có lực ý chí của toàn đội. Nhưng mà một khi hồn lực trong cơ thể đã dùng hết, cho dù lực ý chí có mạnh nữa thì cũng vô dụng, rõ ràng Tuyết Nhận đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Đám Lương An nghe vậy cũng nhịn không được nhìn qua, khi nhìn thấy đội viên Tuyết Nhận mỗi người đều toàn thân đẫm máu mà chiến đấu hăng hái, cho dù biết rõ mình có thể chết bất cứ lúc nào cũng không chút e ngại, kiên định chiến đấu đến một khắc cuối cùng, tất cả mọi người nhịn không được mà cảm thấy kính nể.
“Tiến lên.” Lôi Tu thấy tất cả mọi người bị khí thế của Tuyết Nhận ảnh hưởng, mặt không chút thay đổi nói.
Toàn bộ đội ngũ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Lôi Tu con mắt kiên định nhìn về phía trước, cũng không thèm liếc nhìn về phía Tuyết Nhận lấy một cái.
Mọi người thấy Lôi Tu như thế, lại nghĩ đến chút thực lực của mình, ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi giúp đỡ người khác, liền đều mạnh quyết tâm quay đi, nhân lúc Tuyết Nhận hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của ma thú cấp tám đi, mọi người cúi đầu, bước chân nhanh hơn tranh thủ rời đi.
Thấy người đội săn ma đã đi qua một nửa lộ trình, thậm chí còn nhìn thấy nguồn nước ở phía trước cách đó không xa, Lương An đối chiếu bản đồ một chút, nhìn thời gian một cái, lại thêm tinh thần, mọi người rất nhanh có thể xuyên qua khu vực này, đúng lúc này, khí thế của Tuyết Nhận đang chiến đấu cách đó không xa thay đổi.
Bọn họ chợt thu hồi hồn lực, sau đó theo trận pháp thay đổi lại mạnh phóng ra, hồn lực của hơn 50 người lần lượt thay đổi trong không trung, hòa hợp thành một thể, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm lớn trong không trung, kiếm phong sắc bén như tuyết, dưới ánh mặt trời nóng cháy, lóe ra ánh sáng làm tim người ta đập nhanh.
Tuyết Nhận chợt phát uy, không chỉ khiến vẻ mặt hai ma thú cấp tám kia thay đổi, đội săn ma cảm nhận được sức mạnh của Tuyết Nhận trở nên mạnh hơn, đã bij khí thế của Tuyết Nhận ảnh hưởng, mọi người cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn lại phía Tuyết Nhận.
Chỉ thấy sắc mặt mỗi thành viên Tuyết Nhận trắng bệch, hình thành tương phản rõ rệt với sắc mặt trắng bệch đó chính là ánh mắt bọn họ, ánh sáng bên trong còn sáng rực hơn ánh mặt trời, nhất là Trương Thừa Lạc đứng ở trước nhất Tuyết Nhận, đây là một nam nhân cực kỳ anh tuấn lại lạnh như băng, lúc này cặp mắt màu đen kia dần hiện ra tia điên cuồng, hắn thả ra tia hồn lực cuối cùng trong cơ thể, dung hợp cùng toàn đội ngũ, giây tiếp theo, mũi kiếm lớn giữa không trung giống như được nhuộm một tia màu máu!
Bọn họ đang liều mạng!
Người đội săn ma không tự giác dừng bước chân, nhìn Tuyết Nhận phóng thích một kích cuối cùng, cho dù người ở đây cấp bậc thấp cũng hiểu được, một khi kích này thất bại, Tuyết Nhận mất đi hồn lực tuyệt không lại là đối thủ của ma thú cấp tám, bọn họ chiến đấu với ma thú cấp tám nhiều ngày như vậy, một khi chiến bại, sợ là sẽ lập tức bị ma thú cấp tám xé thành mảnh nhỏ!
Đây là một đội ngũ đáng giá làm cho người ta kính nể, bọn họ phát huy thực lực vượt xa người thường, kết quả lại ngã xuống ở nơi này, mà người đội săn ma, cùng là nhân loại… lại không thể làm chút gì trong thời điểm này hay sao…
Mỗi người đều chần chờ, rõ ràng kế hoạch ban đầu là lợi dụng Tuyết Nhận hấp dẫn ánh mắt ma thú, bọn họ nhân cơ hội này chiếm tiện nghi rời đi, nhưng mà thực sự đến lúc này, mọi người lại không trơ mắt nhìn một đội ngũ hồn sư vĩ đại khác chịu chết được.
Cảm giác được ngay cả Trang Dịch cũng đang dao động, Lôi Tu là người duy nhất thờ ơ trong toàn đội ngũ khẽ nhíu mày nhìn mọi người.
Cùng lúc đó, Trương Thừa Lạc cách đó không xa nhìn mỗi thành viên Tuyết Nhận, biết hôm nay sợ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trên khuôn mặt bình thường không nói cười tùy tiện của Trương Thừa Lạc hiện lên một tia tươi cười nhu hòa, nghĩ lại từng chút từng chút những năm mọi người cùng nhau vượt qua, nhìn đám đồng đội đem toàn thân toàn thân giao phó cho hắn này, thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, Trương Thừa Lạc không nói lời cổ vũ phiến tình gì, chỉ chậm rãi đọc lên một đoạn tuyên ngôn, là tuyên ngôn tuyên thề lúc trước khi gia chủ Trương gia đi theo cường giả đệ nhất đại lục Lôi Tu, cũng là niềm tin yêu cầu mỗi người phải làm được khi hắn thành lập đội ngũ hồn sư Tuyết Nhận này: “Thề với trời sáng tỏ ý chí của ta, không xúc phạm nhỏ yếu, khiêm tốn qua ngày, không sợ chiến đấu, không sợ địch mạnh, một khi phạm sai lầm, ta chặt cờ hiệu!”
Mỗi thành viên Tuyết Nhận nhìn Trương Thừa Lạc, nghe thanh âm trầm thấp của hắn, biết hôm nay phải giao phó ở chỗ này, hốc mắt tất cả bọn họ đều đỏ, nhưng mà mỗi người cắn chặt răng, không chỉ không rơi lệ, Trương Thừa Lạc tươi cười, ngược lại làm cho bọn họ càng thêm kiên cường!
Trương Thừa Lạc nhìn mỗi người bọn họ, chậm rãi nâng tay phải, nắm chặt nắm tay, đánh lên ngực một cái: “Trời sinh ta để chiến đấu.”
“Trời sinh ta để chiến đấu!” Hơn 50 hồn sư trăm miệng một lời gào thét.
Theo thanh âm của bọn họ hoàn toàn vang lên, mỗi người nâng mắt hung ác nhìn chằm chằm hai ma thú cấp tám, thanh kiếm lớn do hồn lực ngưng tụ thành quơ giữa không trung, hoàn toàn vắt quanh ma thú cấp tám!
Lôi Tu đi ở trước nhất đội ngũ bỗng ngừng bước chân một chút, hắn chậm rãi khẽ đảo mắt, chậm rãi nhìn về phía Trương Thừa Lạc.
Trang Dịch chú ý tới Lôi Tu biến hóa, dùng thanh âm chỉ có hắn cùng Lôi Tu có thể nghe được thấp giọng nói: “Lôi Tu…”
Lôi Tu nhìn về phía Trang Dịch, không nói gì thêm.
Trang Dịch cùng Lôi Tu tâm ý tương thông, hắn cùng Lôi Tu liếc nhìn nhau một cái, sau đó quay đầu nhìn về mấy hồn sư cấp cao bên cạnh: “Hai ma thú cấp tám này trải qua vài ngày chiến đấu đã mỏi mệt không chịu nổi, một kích cuối cùng Tuyết Nhận phát ra này, có lẽ chúng nó không chết thì cũng bị thương nặng… đội săn ma từ thành Huệ Xương đi ra, nhìn thấy không ít ma thú cấp tám, lại đã từng ngắn ngủi chiến đấu cùng ma thú cấp tám. Ngày hôm nay ở đây có hai con Sa Mãng cấp tám bị thương, lực chọn tiếp tục ổn thỏa đi về phía trước, an toàn lui lại, hay là nhân cơ hội này cả gan thử một lần, có lẽ có thể tự tay giết chết hai ma thú cấp bậc Vương hồn sư, tăng thêm cho đội săn ma chúng ta thêm một chiến công… Mọi người tới quyết định đi.”
Lời nói Trang Dịch tổ chức ra khi đang vội vàng dù có chút hỗn loạn, nhưng tất cả mọi người nghe rõ, cũng hiểu được ý của hắn.
Mặt ngoài là nói muốn giết hai ma thú cấp tám cho thoải mái một trận, nhưng trên thực tế cũng là hỏi mọi người, có nguyện ý đi viện trợ Tuyết Nhận hay không!
Nhìn đội ngũ bất khuất cách đó không xa, biểu hiện của Tuyết Nhận đã hoàn toàn chinh phục người trong đội săn ma, nghe xong lời Trang Dịch nói, lập tức có người nói: “Cơ hội khó được, bỏ qua thôn này sẽ không có hàng này…”
“Ma thú cấp tám a, cũng không phải chưa từng đánh, huống chi hai con bị thương thảm như vậy, có tiện nghi không chiếm không phải phong cách của ta a!”
“Thịt Sa Mãng ăn ngon không? Làm thịt đi, tất cả mọi người có thịt ăn!”
“Xem Tuyết Nhận kia chiến đấu mà lòng ta ngứa, là nam nhân thì phải giống bọn họ! Làm thịt hai con Sa Mãng kia, cũng để cho Tuyết Nhận kia nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta một chút!”
Trang Dịch cùng Lôi Tu nhìn mọi người xoa xoa tay, cuối cùng, Lôi Tu nói: “Giết.”
“Giết!” Không biết có phải đã bị Tuyết Nhận ảnh hưởng hay không, sau khi người đội săn ma nhận được chỉ thị lập tức gào to đến rung trời động đất, hồn lực của hơn 200 người chợt phóng ra, đồng loạt tấn công tới hai con Sa Mãng cách đó không xa!
Hai con Sa Mãng kia đang hết sức chăm chú đối phó Tuyết Nhận, chúng nó biết sau một kích này Tuyết Nhận nhất định thất bại, đang nghĩ làm thế nào hành hạ đám người này cho hả giận, kết quả không ngờ phía sau vậy mà lại chợt xuất hiện đội ngũ hồn sư nhân loại!
Tuy rằng thực lực nhóm hồn sư nhân loại này không cao, nhưng số lượng nhiều hơn Tuyết Nhận nhiều, hơn nữa bọn họ đầy đủ hồn lực, đoàn kết nhất trí chiến đấu, trong thời khắc mấu chốt này, cho dù là hai Sa Mãng cấp tám, cũng hoảng sợ! Bạn đang �
Mà Tuyết Nhận đã làm tốt chuẩn bị hẳn là phải chết, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy một đám hồn sư cấp trung cấp thấp gào thét, mài đao soàn soạt xông tới viện trợ bọn họ, nhất thời đều sợ ngây người.