Bạch Hạc chật vật đứng lên, một nửa bên cánh trụi lủi đáng thương mà khập khiễng, nửa còn lại chống thân thể, lung la lung lay cả buổi, cuối cùng cũng đứng vững, nó ngẩng đầu đáng thương mà nhìn chằm chằm Trang Dịch, kêu “cạc cạc” hai tiếng, thanh âm khàn khàn giống như bị lửa xông qua vậy, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Thấy nó tiến lại gần cọ đầu vào ống quần Trang Dịch, Trang Dịch vô thức cúi xuống sờ sờ cái đầu trọc trọc trơn nhẵn của nó, Bạch Hạc phát ra tiếng nức nở từ trong cổ họng, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt lớn như hạt đậu nước mắt lưng tròng mà nhìn Trang Dịch.
Ngay sau đó, Trang Dịch cảm nhận được tinh thần lực Bạch Hạc phát ra, cấp bậc Bạch Hạc cao hơn hắn, không thể trở thành hồn thú của hắn, Trang Dịch hiểu rằng Bạch Hạc là muốn giao tiếp với hắn, lập tức liên kết với Bạch Hạc.
Khi còn cấp hai đã có trí tuệ, hiện giờ cấp tám, trí tuệ của Bạch Hạc không hề kém nhân loại chút nào, sau khi liên tiếp tinh thần thành công, Bạch Hạc lập tức khóc lóc kể lể những chuyện nó gặp phải trên đường một lần.
Thì ra Bạch Hạc có thể bị Trang Dịch triệu hoán về bên người, thứ nhất là vì đúng lúc nó đang rơi vào trong không gian loạn lưu tu luyện, thứ hai là cọng lông vũ nó để lại cho Trang Dịch có thể lấy tốc độ nhanh nhất thành lập cảm ứng với hắn. Nhờ phúc triệu hoán sư Trang Dịch, Bạch Hạc ra khỏi không gian loạn lưu trở lại mảnh đại lục này, kết quả chiến đấu một trận biến thành hạc trọc lông, Bạch Hạc nhất thời thương tâm nên chạy trốn đi xa, nhưng nó tuyệt đối không nghĩ tới, vị trí nó đặt chân sau khi ra khỏi vết nứt không gian lại là trung tâm đại trận phòng ngự Ngự Hồn điện, dưới tình huống không có Trang Dịch dẫn dắt, Bạch Hạc bị nhốt ở bên trong đại trận phòng ngự tròn ba ngày!
Trang Dịch nghe thế, nhất thời có chút áy náy.
Lúc ấy hắn thấy thực lực Bạch Hạc mạnh, lại còn trốn nhanh như vậy, nghĩ rằng nó tuyệt đối có thể ra ngoài, ngược lại quên lúc trước bọn họ đang ở trong trận pháp. Sau đó sửa chữa mắt trận, Lôi Tu bị tập kích, bản thân Trang Dịch cũng trọng thương hôn mê, cũng không rảnh bận tâm Bạch Hạc.
Dù sao Bạch Hạc cũng vì cứu mạng hắn mới xông vào trong trận pháp, thấy Bạch Hạc lúc này không ngừng dùng cánh lau nước mắt kể ra những chuyện khốn khổ nó gặp được, Trang Dịch áy náy lại sờ sờ đầu Bạch Hạc.
Bạch Hạc cảm giác lòng bàn tay Trang Dịch vừa ấm lại mềm, lập tức tự giác cọ cọ, sau đó tiếp tục nói: “Đợi người ta thật vất vả đi ra, hồn lực trong cơ thể cũng tiêu hao không sai biệt lắm, ta đang muốn tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng mọc lại lông, khôi phục dung mạo khuynh thành trong thời kỳ đỉnh cao của ta, kết quả không nghĩ tới, ta vừa mới bước một chân ra khỏi trận pháp đã nhìn thấy một mảnh biển lửa trước mắt! Nếu không phải ta thông mình dùng hồn lực bảo vệ thân thể, nửa bên lông còn lại này sợ là cũng không giữ được, hu hu hu hu… Đáng thương cho lông vũ ta bảo vệ, cổ họng cũng bị xông rất đau a…”
Thấy Bạch Hạc nói lại nói, còn không ngừng dùng cánh vuốt lên cái cổ thật dài của mình, tư thế kia muốn khó chịu bao nhiêu thì khó chịu bấy nhiêu, Trang Dịch cúi người đưa tay đặt lên cổ Bạch Hạc, ngón tay vòng thành cái vòng, sau đó dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ thon dài của Bạch Hạc, Bạch Hạc được Trang Dịch an ủi, sâu trong cổ họng phát ra tiếng kêu càu nhàu, nó đang muốn nhắm mắt lại hưởng thụ trong chốc lát, đột nhiên, nó cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, âm phong không biết từ hướng nào thổi tới từng đợt, thổi đến trong lòng nó phát lạnh.
Quả nhiên không có lông thì dễ bị lạnh!
Bạch Hạc bi phẫn dùng bên cánh còn lông vuốt vuốt làn da trơ trọi bên kia, có vẻ như nó cảm nhận được cái gì, vô thức nhìn sang một hướng ——
Một đôi mắt màu đỏ sậm đang gắt gao theo dõi nói, cái vẻ khát máu lạnh như băng kia lập tức làm cho Bạch Hạc sợ đến mức toàn thân run lên!
“Dát, cạc cạc!” Bạch Hạc lập tức dùng cánh chỉ vào Lôi Tu, kêu to với Trang Dịch.
Trang Dịch nhìn lại theo hướng Bạch Hạc chỉ, liền nhìn Trang Dịch Lôi Tu đang nhăn mày, hô hấp nhẹ nhàng, ngón tay khẽ động, có vẻ như sắp tỉnh lại.
Trang Dịch không chút nghĩ ngợi lập tức buông Bạch Hạc, nhào tới cạnh giường nhìn Lôi Tu: “Lôi Tu, Lôi Tu?”
Trong tiếng gọi của Trang Dịch, lông mi đậm dài của Lôi Tu run run, sau đó chậm rãi mở mắt.
Khi nhìn thấy cặp mắt màu đỏ sậm giống như hồng ngọc kia chăm chú nhìn mình, Trang Dịch ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy mũi chua xót, có thể thấy Lôi Tu mở mắt nhìn hắn một lần nữa, tâm tình may mắn cùng sung sướng trong lòng hắn còn mạnh mẽ hơn so với trong tưởng tượng.
Lôi Tu nhìn Trang Dịch vài giây, dường như nghĩ tới điều gì đó, dùng âm thanh khàn khàn khẩn trương nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Cái gì?”
“Dị ma tấn công…”
Trang Dịch nghĩ đến tình hình ngày ấy, chỉ cảm thấy ngực thật đau.
Khi chủ nhân gặp nguy hiểm trí mạng, triệu hoán thú sẽ giúp chủ nhân gánh chịu hoàn toàn, nhưng cho dù triệu hoán thú mạng ở sớm tối(1), chủ nhân lại sẽ hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào, đây chính là điểm không công bằng nhất giữa triệu hoán sư và triệu hoán thú.
Nhưng mặc dù như thế, khi nhìn thấy hình ảnh Lôi Tu nhận thay hắn một kích, thân thể bị ma khí ăn mòn, nhắm mắt lại rồi ngã xuống, Trang Dịch lại cảm thấy, kích động cùng đau đớn tuyệt vọng lan tràn toàn thân kia, còn khó chịu hơn, còn đáng sợ hơn so với bản thân bị đánh trúng.
Cho dù là chuyện đã qua, lúc này nhớ lại, cũng khó chịu muốn chết. Cảnh tượng kia, nếu như có thể, đời này hắn cũng không muốn lại nhớ đến một lần, càng không muốn nhìn thấy.
Lôi Tu thấy Trang Dịch không nói lời nào, lập tức giãy giụa muốn kiểm tra tình huống Trang Dịch.
Trang Dịch lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng đè lại thân thể Lôi Tu để hắn đừng lộn xộn: “Ta không sao, một chút cũng không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta. Ngược lại ngươi… thay ta nhận một kích của dị ma cấp chín, không chỉ vết thương trên người cần thời gian khôi phục, hồn lực cùng tinh thần lực trong cơ thể cũng không thể sử dụng thường xuyên trong một thời gian ngắn…”
Lôi Tu nghe vậy, nhìn khuôn mặt Trang Dịch gần trong gang tấc, hơi hơi cong môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lúc này cửa sổ căn phòng bị Bạch Hạc phá hỏng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, cả gian phòng một mảnh sáng sủa, kéo theo đôi mắt màu đỏ sậm của Lôi Tu cũng lộ ra ánh sáng nhu hòa thanh thiển, Trang Dịch nhìn nụ cười nhợt nhạt kia, tim đập không khỏi lạc nửa nhịp, hắn có chút bứt rứt rời tầm mắt đi nơi khác, tránh đi ánh mắt đầy ý cười dịu dàng của Lôi Tu.
Bạch Hạc vùi ở dưới gầm giường rướn cổ lên nhìn lén, thấy tất cả vẻ mặt của Lôi Tu, nó bị chấn động thật sâu.
Nhân loại này… nhân loại này cười lại có thể đẹp mắt như vậy!
Đặc biệt đôi mắt kia, đuôi mắt hẹp dài, khi tức giận thì sắc bén làm người sợ hãi, khi vui vẻ thì hơi hơi cong lên, rất dụ hoặc người, còn có khóe môi cười nhẹ, nam nhân mặt lạnh túc sát cười lên thật sự là rất hòa tan lòng người nha nha nha…
Từ từ… Không đúng, lúc đầu nó nghĩ muốn chú ý hình như không phải mặt.
Đúng rồi! Hắn vừa mới dùng ánh mắt cực kỳ khủng bố nhìn nó chằm chằm, chớp mắt đã bắt đầu giả vờ hôn mê, còn sắm vai mỹ nam ngủ câu dẫn người!
Bạch Hạc phục hồi tinh thần lập tức quang quác kêu loạn, cái mỏ nhọn nhọn há ra ngậm vào với Lôi Tu, muốn vạch trần mặt nạ của hắn!
Lôi Tu liếc Bạch Hạc một cái, ở nơi mà Trang Dịch không nhìn thấy, cười lạnh với Bạch Hạc một cái.
Bạch Hạc cảm nhận được sát khí trong mắt Lôi Tu, toàn thân run lên một cái, đúng lúc này Trang Dịch nhìn lại đây, Bạch Hạc lập tức chớp chớp con mắt, dùng cánh ôm lấy ống quần Trang Dịch, cọ cọ Trang Dịch muốn nói cái gì, kết quả Trang Dịch lại mở miệng nói chuyện trước.
Mặt hắn còn có chút hồng, nhìn Lôi Tu, chỉ Bạch Hạc một chút, nói với hắn: “Ngươi còn nhớ con Bạch Hạc này không?”
“Bạch Hạc?” Lôi Tu hơi hơi nhướn mày.
Trang Dịch nói lại một lần chuyện gặp được Bạch Hạc cấp hai trong Vườn săn thú mấy năm trước.
Lôi Tu nghe nghe, dần dần nhớ lại: chính là cái con lúc trước xung phong nhận việc muốn trở thành ma thú của Trang Dịch, kết quả dưới sự ngăn chặn vất vả của hắn, Trang Dịch mới lưu luyến không rời từ chối kia —— Bạch Hạc!
Hồi tưởng lại tình hình ngày ấy, lại nhìn hành động của Bạch Hạc hiện giờ, trong lòng Lôi Tu lập tức có định vị với Bạch Hạc.
Nhưng mà, bất luận trong đầu hắn nghĩ gì về Bạch Hạc, trên mặt lại vẫn duy trì một mảnh bình tĩnh.
Trang Dịch đã quen Lôi Tu mặt không chút thay đổi, cũng không cảm thấy có gì không ổn, hắn thấp giọng nói một lần chuyện ngày ấy Bạch Hạc xuất hiện cứu hắn một mạng, cùng với mấy ngày này nó bị thương, còn có những chuyện gặp được khi bị nhốt trong đại trận phòng ngự.
Lôi Tu nghe vậy, gật gật đầu với Bạch Hạc, nói: “Vậy hiện giờ nó tới tìm ngươi, là hy vọng ngươi mang nó ra ngoài sao?”
“Ah, còn chưa kịp hỏi.” Trang Dịch nói xong, quay đầu nhìn về phía Bạch Hạc, “Ngươi cần ta giúp ngươi làm cái gì sao?”
Bạch Hạc nhìn Lôi Tu một cái, lại nhìn nhìn Trang Dịch.
Căn cứ giao phong ngắn ngủi giữa nó cùng Lôi Tu lúc trước, Bạch Hạc tự nhiên đã nhận ra Lôi Tu không thích nó, mà Trang Dịch lại thích nó từ nội tâm, mà quan trọng hơn là, nó cũng rất thích Trang Dịch!
Vì thế, trong lòng Bạch Hạc làm ra quyết định.
Nó dùng cánh ôm chặt cẳng chân Trang Dịch, dùng tinh thần lực giao tiếp với hắn: “Hiện tại người ta bị thương,yếu ớt nhất từ trước đến nay! Nếu như hiện tại ngươi mang ta ra ngoài, có thể chưa ra được mười bước ta đã bị nhân loại hoặc ma thú hoặc dị ma bắt đi, dù sao ta thật sự rất nổi tiếng… Thế nên, ngươi có thể thu lưu(2) ta không?”
Lôi Tu là triệu hoán thú của Trang Dịch, khi Trang Dịch nói chuyện với Bạch Hạc, tự nhiên cũng cộng hưởng tinh thần lực với Lôi Tu, vì thế, Lôi Tu cũng thuận lý thành chương nghe được lời Bạch Hạc nói.
Vậy mà không nhìn cảnh cáo của hắn.
Lôi Tu hơi híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Hạc không biết sống chết, khi Trang Dịch quay đầu nhìn về phía hắn hỏi ý kiến, Lôi Tu biểu cảm lạnh nhạt nhìn không ra một tia sơ hở: “Ngươi quyết định đi.”
Trang Dịch nhớ mang máng khi Lôi Tu còn bé đặc biệt thích ăn dấm, đừng nói ma thú, coi như nhân loại tới gần hắn nó cũng không chịu, vì thế mỗi người bạn bên cạnh Trang Dịch đều từng bị Lôi Tu uy hiếp, từ Vệ Cẩn đến Lâm Duệ đến Lương An… không một người tránh được móng vuốt của Lôi Tu.
Nhưng mà sau khi biến thành người, Lôi Tu ngược lại không khỏi rộng rãi hơn nhiều, lúc trước Trang Dịch tiếp xúc với đám Lương An, Hải Minh, Lôi Tu hình như cũng không nói gì.
Bạch Hạc đã cứu mạng hắn, lúc này có khó khăn, Trang Dịch tự nhiên là có thể giúp thì giúp, thấy Lôi Tu không có chút khác thường nào, Trang Dịch lập tức gật đầu nói với Bạch Hạc: “Vậy ngươi tìm một chỗ ở lại ở căn phòng ngoài kia đi, trong đội ngũ của chúng ta cũng có không ít người bị thương, cần tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể xuất phát, vừa lúc ngươi cũng có đầy đủ thời gian dưỡng thương, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
“Căn phòng ngoài kia?” Bạch Hạc chớp con mắt nhìn Trang Dịch.
Trang Dịch mang theo Bạch Hạc đứng dậy, chỉ chỉ bên ngoài.
Thì ra căn phòng Lôi Tu nghỉ lại này là hai gian phòng hợp nhất lại với nhau, lúc này Lôi Tu nằm ở phòng trong, mà bên ngoài còn một gian phòng, có giường, có bàn ghế, là nơi Trang Dịch định nghỉ lại buổi tối.
Bạch Hạc lập tức hiểu được ý Trang Dịch, nó thuận theo gật gật đầu, sau đó nó ngẩng đầu nhìn hướng Lôi Tu, thấy Lôi Tu đang lạnh buốt nhìn chằm chằm nó, Bạch Hạc quay mông lại với Lôi Tu, lông trên đuôi đắc ý vung vẩy, nhân loại bị trọng thương nhà ngươi, trừ ánh mắt sắc bén một chút ra, không có hồn lực, tinh thần lực cũng yếu muốn chết, có thể làm khó dễ được ta?
Trang Dịch không chú ý tới xung đột giữa Lôi Tu cùng Bạch Hạc, hắn lấy chăn bông ra từ trong vòng tay không gian, bày một cái tổ trên mặt đất cho Bạch Hạc có một chỗ ngủ.
Lôi Tu vốn vẫn có thể duy trì khuôn mặt bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Trang Dịch dùng chăn của bọn họ bày tổ cho con ma thú này, nhất thời không duy trì nổi.
Lúc trước khi Trang Dịch thu nuôi hắn, một người một thú lần đầu tiên gặp mặt, Trang Dịch chỉ tùy tay dùng vài cái áo dựng cho hắn một cái ổ rách! Nếu không phải hắn thông minh biết bò lên giường, còn không biết phải ngủ ở trong cái ổ rách kia bao lâu nữa.
Nhìn Bạch Hạc mừng rỡ ghé vào trên chăn đệm mềm mại, Lôi Tu quả thực hận không thể đứng lên ném con hạc béo kia ra, thu dọn chăn rồi lấy về!
Nhưng mà, sau một thời gian mất lý trí ngắn ngủi, hắn rất nhanh tỉnh táo lại.
Nếu không phải lúc trước Trang Dịch dựng ổ quá khó coi, hắn mới chạy lên giường Trang Dịch, Trang Dịch thế nào cũng không chịu. Nói cách khác, con hạc béo này vĩnh viễn không có cơ hội bò lên giường!
Vừa nghĩ như vậy, Lôi Tu lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, khi Trang Dịch quay đầu nói cho hắn biết hắn muốn đi lấy cho Lôi Tu chút đồ ăn, Lôi Tu còn yếu ớt gật gật đầu với Trang Dịch.
Bạn đang �
Sau khi Trang Dịch thu xếp xong cả Bạch Hạc cùng Lôi Tu thì liền đi ra ngoài.
Trước kia khi Lôi Tu vẫn còn là một con hổ, ăn uống luôn luôn là do Trang Dịch kế hoạch, sau Lôi Tu lại biến thành người, việc này liền hoàn toàn đảo lại, tất cả sinh hoạt thường ngày trong cuộc sống của Trang Dịch đều do Lôi Tu phụ trách.
Hiện giờ Lôi Tu trọng thương mới tỉnh, Trang Dịch tự nhiên muốn chăm sóc hắn cho tốt.
Mặt khác, trừ đồ ăn của Lôi Tu ra, Trang Dịch còn xin nhà bếp của Ngự Hồn điện chút cá tôm, là cho Bạch Hạc ăn.
Đợi khi hắn mang theo đồ ăn trở lại, vừa mở cửa, không khí hoàn toàn yên tĩnh trong phòng bình tĩnh đến có chút quỷ dị.
Hắn liếc nhìn Lôi Tu đang nằm trong phòng nhắm mắt dưỡng thần một cái, lại nhìn nhìn Bạch Hạc trọc một nửa người đang cuộn mình trong tổ, một người một thú không để ý lẫn nhau, bề ngoài nhìn qua thì không có gì không đúng, Trang Dịch dứt bỏ cái cảm giác quái dị kia, bắt đầu phân phát đồ ăn.
Trong thời gian Trang Dịch rời đi, Lôi Tu cùng Bạch Hạc lại tiến hành một lần giao phong ngắn ngủi, bởi vì Lôi Tu bị thương, bất luận là độ linh hoạt hay hồn lực hay là tinh thần lực đều kém hơn Bạch Hạc, bởi vậy cuối cùng lấy Bạch Hạc nhảy nhót lung tung leo lên giường Trang Dịch, lăn bừa bãi mấy vòng, lại thị uy nhìn Lôi Tu mà giành thắng lợi cuối cùng.
Lôi Tu nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Bạch Hạc, đặc biệt không dùng khí thế mạnh mẽ đè ép Bạch Hạc, ngược lại yên tĩnh nhắm mắt lại đợi Trang Dịch trở lại, dường như quyết định không tranh giành ghen ghét gì với Bạch Hạc nữa.
Bạch Hạc còn đang buồn bực, nhưng mà rất nhanh, khi Trang Dịch trở lại, đưa một phần đồ ăn cho Lôi Tu, một phần khác cho nó, cái loại cảm giác lạnh buốt kia lại tới nữa!
Bạch Hạc ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lôi Tu lạnh mặt nhìn qua, chẳng qua lần này không phải nhìn nó, mà là đang nhìn chằm chằm đồ ăn.
Con mắt Bạch Hạc xoay tròn, cười hắc hắc, móng trái kéo kéo một chút, cái đuôi nhẹ nhàng rung rung, cúi đầu dùng mỏ cọ cọ những cá tôm này, sau đó chậm rãi, ra vẻ cực kỳ hưởng thụ bắt đầu ăn.
Nhưng mà ăn rồi ăn, Bạch Hạc cũng quên luôn Lôi Tu.
Mấy ngày nay nó đều bận rộn xông ra khỏi đại trận phòng ngự, đói sắp chết rồi, nếu như ngay từ đầu còn có thành phần diễn trò cố ý chọc giận Lôi Tu ở bên trong, sau khi ăn vài miếng, Bạch Hạc lập tức hoàn toàn bị vị ngon của tôm cá hấp dẫn.
Nó hết sức chăm chú ngậm cá tôm vào trong miệng, thời điểm cá tôm trôi xuống cổ họng, Bạch Hạc rướn cổ lên, làm cho cá tôm thuận lợi trôi vào, nó không kìm được mà nhắm mắt cảm thụ thức ăn tuyệt vời một lát, sau đó lại cúi đầu ăn điên cuồng.
Lôi Tu không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Hạc ăn, kể cả lúc Trang Dịch nhìn qua, Lôi Tu cũng không rời tầm mắt đi.
“Lôi Tu?” Trang Dịch đi đến trước mặt Lôi Tu, thấy Lôi Tu gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hạc, hắn gọi một tiếng.
Lôi Tu lúc này mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần, liếc nhìn Trang Dịch một cái, sau đó cúi đầu không nói chuyện.
Trang Dịch nhìn Lôi Tu cúi đầu mơ hồ có chút tủi thân, vô thức hỏi: “Làm sao vậy?”
Lôi Tu ngẩng đầu nhìn Trang Dịch một cái, cười yếu ớt: “Đói.”
“Vậy… ta bón cho ngươi?” Trang Dịch nói xong, vành tai quỷ dị đỏ lên, ý định ban đầu của hắn là định đỡ Lôi Tu dậy ăn cơm, thế nhưng sau khi nhìn thấy cái dáng vẻ này của Lôi Tu, không biết làm sao lại biến thành bón.
“Được.” Lôi Tu nghe vậy, con mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười.
Trang Dịch thấy Lôi Tu vui vẻ như vậy, lời đã nói ra thu lại cũng không tốt, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Bạch Hạc đang ăn quên mình, một chút cũng không để ý đến bọn họ ở bên này, Trang Dịch liền bưng đồ ăn đến bên giường, sau đó bón từng miếng từng miếng vào trong miệng Lôi Tu.
Lôi Tu vừa ăn vừa nhìn chằm chằm môi Trang Dịch: “Ngươi đã ăn chưa?”
“Ah, còn chưa.”
“Vậy cùng ăn đi.”
Vì thế, kế tiếp liền biến thành hai người ngươi một miếng ta một miếng ăn cơm.
Bạch Hạc ăn xong tôm cá, nâng mắt nhìn thấy cảnh tượng hai nhân loại kia đang tú ân ái, mắt hạc suýt chút nữa bá» chói mù.
NhÆ°ng mà lúc nà y nó Än uá»ng no Äủ, thấy Trang Dá»ch cùng Lôi Tu Äang Än cÆ¡m, là m má»t con hạc có lÆ°Æ¡ng tâm, nó không Äi lên là m phiá»n, ngược lại lÆ°á»i biếng ghé và o trong tá», trong Äầu không tá»± chủ nhá» lại Tá» Tinh Hoà ng Äiá»u mà ngà y ấy nhìn thấyâ¦
Thân lông vÅ© nhiá»t tình cao quý nhÆ° ngá»n lá»a kia, dáng ngÆ°á»i xuất sắc kia, Äôi mắt sáng ngá»i kia, còn có cái Äuôi là m ngÆ°á»i ta nhÆ° mê nhÆ° say khó có thá» quên Äượcâ¦
Tuy rằng nó rất thÃch Än cá tôm, nhÆ°ng nếu nhÆ° lần sau con chim kia xuất hiá»n mà nói, nó bằng lòng cùng tiá»u Hoà ng Äiá»u cùng nhau má»i chim má»t miếng cá tôm ngÆ°Æ¡i tá»i ta Äiâ¦
Sau khi cÆ¡m nÆ°á»c xong, Trang Dá»ch thu dá»n qua loa gian phòng má»t chút, sau Äó lại Äi ra cá»a. Lần nà y, phÆ°Æ¡ng hÆ°á»ng mà hắn Äi Äến là phòng nghá» của Äá»i vd Äá»i sÄn ma.
Tráºn Äại chiến nà y, không chá» có Trang Dá»ch cùng Lôi Tu thiếu chút nữa thì chết, Äá»i sÄn ma cÅ©ng tá»n thất cá»±c lá»n. Sau khi trải qua tráºn Äại chiến nà y, sá» ngÆ°á»i còn sá»ng sót chá» còn lại khoảng trên dÆ°á»i 130 ngÆ°á»i, mấy ngà y nay Äã Äược há»n sÆ° Ngá»± Há»n Äiá»n trá» liá»u, vết thÆ°Æ¡ng trên da thá»t của Äại Äa sá» ngÆ°á»i cÅ©ng Äã tá»t bảy tám phần, chá» còn há»n lá»±c cần cháºm rãi tu luyá»n bá» sung lại.
Trang Dá»ch Äến là m cho ngÆ°á»i Äá»i sÄn ma láºp tức xá»c lại tinh thần, má»i ngÆ°á»i láºp tức quan tâm há»i thÄm tình trạng Trang Dá»ch, sau khi xác nháºn Lôi Tu cùng Trang Dá»ch không có viá»c gì, má»i ngÆ°á»i khó tránh khá»i tò mò há»i vá» ngà y ấy tại sao Trang Dá»ch lại Äá»ng thá»i rá»i Äi cùng trÆ°á»ng lão Ngá»± Há»n Äiá»n.
Äá»i vá»i viá»c nà y, Trang Dá»ch cÅ©ng không giấu diếm, Äại khái ká» lại chuyá»n Äã trải qua má»t lần, thuáºn tiá»n còn nói ra chuyá»n Ngá»± Há»n Äiá»n Äá»ng ý ÄÄng kà cho Äá»i sÄn ma, hÆ¡n nữa còn cho Äá»i sÄn ma hÆ°á»ng thụ trợ cấp cả Äá»i.
NgÆ°á»i Äá»i sÄn ma nghe váºy, má»i ngÆ°á»i Äá»u vui sÆ°á»ng cÆ°á»i rá» lên. Sau khi trải qua chuyá»n nà y, bá»n há» ngược lại không còn coi trá»ng tiá»n tà i nhÆ° váºy, nhÆ°ng cảnh tượng bá» khinh bá» cùng cÆ°á»i nhạo lúc trÆ°á»c khi má»i và o trong Ngá»± Há»n Äiá»n còn rõ rà ng á» trÆ°á»c mắt, hiá»n giá» bá»n há» lại có thá» Äạt Äược tán thà nh của trÆ°á»ng lão Ngá»± Há»n Äiá»n, Äây má»i là chuyá»n Äáng giá cho bá»n há» vui vẻ nhất.
NhÆ°ng mà , sau vui mừng ngắn ngủi, nghÄ© Äến những ngÆ°á»i Äã mất Äi kia, nụ cÆ°á»i trên mặt bá»n há» lại không giữ Äược.
Vinh quang hiá»n tại, trừ bon há» liá»u mạng phục vụ quên mình ra, còn hy sinh Äá»ng Äá»i má»i có thá» Äạt Äược. Mặc dù má»i ngÆ°á»i á» Äây Äá»u hiá»u Äược tầm quan trá»ng của cuá»c Äại chiến vá»i dá» ma, nhÆ°ng khi nghÄ© Äến những ngÆ°á»i Äã mất Äi kia, lại nhá» mấy tháng qua má»i ngÆ°á»i thân máºt khÄng khÃt trải qua nguy hiá»m cùng là m bạn lẫn nhau, cÅ©ng khó tránh khá»i bi thÆ°Æ¡ng tá»i từ trong lòng.
Nhìn má»i ngÆ°á»i trầm mặc bi thÆ°Æ¡ng, trong lòng Trang Dá»ch cÅ©ng buá»n Äến sợ, hắn nhẹ giá»ng nói: âNgá»± Há»n Äiá»n Äang tá» chức nhân viên quét dá»n chiến trÆ°á»ng, thân xác tất cả những ngÆ°á»i hy sinh Äá»u sẽ cá» gắng khiêng vá», há»a táng cùng nhau, chá» bá»n há» hoà n thà nh, chúng ta Äi nháºn lại thân thá» Äá»i viên của mình, tá»± mình tiá» n bá»n há» má»t Äoạn ÄÆ°á»ng Äi.â
Tin tức nà y chÃnh là Bạch Hạc mang cho Trang Dá»ch, mà biá»n lá»a khi Bạch Hạc bay ra ngoà i gặp Äược, cÅ©ng là Ngá»± Há»n Äiá»n Äang xá» lý thi thá» dá» ma.
âBây giá» có thá» Äi há» trợ quét dá»n chiến trÆ°á»ng không, rất nhiá»u ngÆ°á»i lúc chết thân thá» Äá»u bá» dá» ma tách rá»i, thân thá» cùng phần còn lại lạc xa nhau, không phải ngÆ°á»i quen thuá»c, cÄn bản không tìm lại Äược.â Có ngÆ°á»i thấp giá»ng nói.
âTuy rằng Äại quân dá» ma Äã rút lui, nhÆ°ng không tránh khá»i có phần binh tà n tÆ°á»ng bại còn ẩn nấp á» trong thi thá», thừa cÆ¡ Äánh lén, ai cÅ©ng không biết dá» ma Äang ẩn nấp rá»t cuá»c là cấp mấy, chúng ta tùy tiá»n Äi qua nhÆ° váºy, không chá» sẽ tạo thêm phiá»n phức cho ngÆ°á»i Ngá»± Há»n Äiá»n, cà ng sẽ là m cho mình rÆ¡i và o nguy hiá»m.â Trang Dá»ch giải thÃch.
NgÆ°á»i Äá»i sÄn ma yên lặng không nói.
âDá» ma bạo Äá»ng, chá» sợ không chá» nhắm và o má»t Ngá»± Há»n Äiá»n mà xuá»ng ta, toà n bá» Äại lục Ade Äá»u rÆ¡i và o trong chiến trÆ°á»ng. Mà Äám ngÆ°á»i chúng ta, ai cÅ©ng không biết có thá» sá»ng tá»i khi nà o. NgÆ°á»i chết Äã qua, mà chúng ta còn sá»ng, xin là m cho mình sá»ng có ý nghÄ©a má»t chút Äi. Không chá» vì những Äá»ng Äá»i Äã mất Äi kia, còn vì bảo vá» những ngÆ°á»i chúng ta muá»n bảo vá».â Trang Dá»ch nhìn má»i ngÆ°á»i, cháºm rãi nói.
âRõ.â
Kế tiếp, Trang Dá»ch cùng mấy ngÆ°á»i LÆ°Æ¡ng An, Mạc Vi An nói chuyá»n riêng má»t lát, sau khi biết Äược tình trạng hiá»n tại của Äá»i sÄn ma, Trang Dá»ch cùng bá»n há» trao Äá»i mấy giá», quyết Äá»nh chuyá»n cần là m kế tiếp, lúc Äó má»i rá»i Äi.
Chá» khi hắn trá» lại chá» Lôi Tu, thá»i gian Äã qua má»t ngà y. Än cÆ¡m cùng Lôi Tu và Bạch Hạc, Trang Dá»ch láºp tức nắm chặt thá»i gian bắt Äầu tu luyá»n.
Trải qua thá»i gian má»t ngà y, Trang Dá»ch phát hiá»n tá»c Äá» há»n lá»±c của hắn khôi phục còn rất nhanh. Dá»±a theo tiến Äá» ngà y hôm nay, có lẽ không Äến nÄm ngà y hắn Äã có thá» khôi phục Äến thá»i kỳ Äá»nh cao.
Ngá»± Há»n Äiá»n Äá»ng ý tặng hắn hai há»n thú, mà bản thân Trang Dá»ch Äã có phụ há»n thú, cÅ©ng chÃnh là ba há»n thú của hắn Äá»u Äã có tin tức, chá» có sau khi thu phục há»n thú, thá»±c lá»±c cấp bảy má»i có thá» chân chÃnh phát huy ra Äược.
Cấp bảy là bÆ°á»c và o hà ng ngÅ© há»n sÆ° cấp cao, không chá» có lá»±c Äá» thân thá» mạnh hÆ¡n, còn có thá» thú hóa hoà n toà n.
Trang Dá»ch trà n Äầy chá» mong vá»i bản thân tiếp theo.
(1) Có nguy hiá»m tÃnh mạng, có thá» chết bất cứ lúc nà o
(2) Thu nháºn và giúp Äỡ