Lôi Tu nhìn thấy Vệ Cẩn quay đầu, cũng đưa mắt nhìn lại.
Khi người đang yếu ớt một mình, có lẽ sẽ từ chối đồng loại tới gần, thế nhưng đối với động vật, lại không có loại tư tưởng đề phòng kỳ quái này.
Nếu là Vệ Cẩn hai năm trước, đột nhiên nghe được tin dữ như vậy, hắn có lẽ sẽ nhất thời không chấp nhận được sự thật, cũng có lẽ sẽ đột nhiên bi thương ôm Trang Dịch khóc to một trận, hoặc sẽ làm ra một số chuyện điên cuồng không có lý trí, nhưng rèn luyện ở Phụ Hồn điện lâu như vậy, nhìn quen sống chết, khi nghe được tin phụ thân mình đã mất, sau nháy mắt hoảng hốt, hắn lại có thể chấp nhận rất nhanh.
Có lẽ là rất lâu trước kia, vào thời điểm hắn cửu tử nhất sinh, cũng đã làm xong tính toán xấu nhất, cho nên hiện tại biết được người thân nhất đã rời đi, chỉ có trong lòng trống rỗng, cảm nhận khác, Vệ Cẩn cũng không biết là như thế nào.
Từ sau năm thứ hai không còn nhìn thấy người Vệ gia, khi phụ thân mất hắn cũng đang chiến đấu đẫm máu, hắn còn không biết phụ thân mất cụ thể vào thời gian nào, nếu như Trang Dịch không nói… Bọn họ kỳ thực còn sống ở trong lòng hắn.
Vệ Cẩn nhìn Lôi Tu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, viền mắt không tự chủ lại đỏ.
Trong lần gặp mặt cuối cùng, hắn hình như còn yêu cầu phụ thân cái gì… Ma thú, đúng, hắn yêu cầu phụ thân bắt cho hắn một con ma thú uy phong.
Lôi Tu chú ý tới vẻ mặt Vệ Cẩn thay đổi, nhấc chân, đi đến bên cạnh Vệ Cẩn. Là cường giả đệ nhất, có giao tiếp với cả ba Hồn điện, Vệ gia đứng đầu Phụ Hồn điện, Lôi Tu tự nhiên cũng thường xuyên tiếp xúc, chẳng qua đại đa số thời điểm, Lôi Tu đều là trực tiếp gặp trưởng lão Vệ gia, ngẫu nhiên có vài lần Vệ Dụ Phong dự thính, Lôi Tu cùng Vệ Dụ Phong cũng quen biết.
Về phần Vệ Cẩn, khi Lôi Tu là cường giả đệ nhất, Vệ Cẩn mới sáu tuổi, còn là một nhóc con nhỏ nhỏ mập mập, nhưng bây giờ Lôi Tu còn nhớ rõ, khi Vệ Cẩn còn nhỏ nhìn thấy hắn, trong mắt lóe sáng rực rỡ.
Sau khi biến thành hình hổ, cùng Trang Dịch sống ở Bardon, mà Vệ Cẩn lại trở thành bạn tốt của Trang Dịch, cũng coi như chứng kiến nó đoạn thời gian mất trí nhớ kia trưởng thành, loại cảm giác huyền diệu này làm Lôi Tu cũng vô thức đối đãi khác biệt với Vệ Cẩn, hơn nữa Vệ Cẩn hiện tại còn chưa đến hai mươi đã trở thành hồn sư cấp tám, có thể đi đến một bước ngày hôm nay, hắn trả giá thậm chí còn nhiều hơn Trang Dịch.
Bất luận về tình về lý, Lôi Tu đều nên quan tâm hắn một chút.
“Khó được ngươi chịu tạm thời rời khỏi Trang Dịch, đi theo ta.” Vệ Cẩn miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ cổ Lôi Tu, “Không uổng công trước kia ta thương ngươi như vậy.”
Bởi vì bốn chân chạm đất, Lôi Tu thấp hơn Vệ Cẩn một chút, cần hơi hơi ngửa đầu mới có thể đối diện với hắn, Vệ Cẩn nhìn lão hổ trưởng thành to lớn trước mắt này, động tác nhẹ vỗ đổi thành vuốt ve: “Lúc đó ngươi chỉ lớn có chút như vậy.”
Vệ Cẩn khoa tay múa chân một chút mô tả hình thể như mèo con của Lôi Tu trong lần đầu gặp: “Nhân viên chăn nuôi giữ lấy ngươi, túm phần thịt sau cổ, ‘vụt’ một cái, ngươi liền cứ như vậy bị xách lên…”
Lôi Tu: “…”
Ánh mắt Vệ Cẩn đưa ra xa, nhớ lại ký ức mấy năm trước, thật ra cũng mới đi qua ba năm mà thôi, bây giờ ngồi nhớ lại, giống như đã qua mười năm vậy, hắn nói với Lôi Tu chuyện khi nó còn bé, dựa trên người Trang Dịch đòi uống sữa a, mỗi ngày bắt Trang Dịch đi căn tin mua cơm cho nó a, mùa đông thì treo trên cổ Trang Dịch theo Trang Dịch lên lớp a.
Vệ Cẩn tựa như nhìn thấu kinh hoàng trong mắt Lôi Tu: “Vốn ta cũng không có hứng thú gì với ma thú, tìm được một con ma thú phù hợp với mình không dễ dàng, vạn nhất giống như Trang Dịch ấy, tìm được một con mèo con cấp một thì phải làm sao… Nhưng mà nhìn lâu, cũng cảm thấy có một động vật nhỏ cùng mình cũng không tệ, cho nên… Liền một đường năn nỉ phụ thân bắt cho ta một con. Vì tránh bi kịch như Trang Dịch, ta còn cố ý yêu cầu phải uy phong, lực sát thương mạnh, phù hợp thân phận nam ngự hồn sư của ta. Hiện tại nhớ lại, lúc đó thật bất lực, muốn cái gì đều là dựa vào gia tộc, tuy phụ thân thường xuyên răn dạy ta, nhưng cho tới nay cũng không nghiêm khắc yêu cầu ta cái gì…”
Vệ Cẩn nói rất chậm, hắn vừa đắm chìm trong trí nhớ, vừa rải rác nói xong vài lời, Lôi Tu nghe Vệ Cẩn nói xong, ánh mắt cũng đã có thay đổi rất nhỏ, không ít hình ảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu, rõ ràng là ký ức khi nó ở Bardon.
Sân trường ba năm trước, Trang Dịch cùng Vệ Cẩn còn mới mười sáu tuổi, cùng với những học sinh lão sư năm nhất kia, còn có bản thân treo trên cổ Trang Dịch giống như một con mèo đen.
Buổi tối dính Trang Dịch cùng nhau rửa mặt, ban ngày cùng nhau ăn cơm, đến cuối tuần lại lén lút chạy đến phòng huấn luyện ngoài trường huấn luyện, sau đó xấu xa cào rách quần áo Trang Dịch…
Lôi Tu tinh tế nhấm nháp những ký ức kia, từng chút từng chút trùng lặp với lời Vệ Cẩn nói, sau đó ghép lại với những ký ức ở vực sâu Liệt cốc cùng Ngự Hồn điện của nó.
Loại cảm giác mịt mờ vì mất đi trí nhớ này đang dần dần rút đi, trong đầu giống như có cái gì đang sống lại, nó muốn biết càng nhiều, nhưng những bộ phận trống kia, lại giống như hố đen sâu không thấy đáy, Lôi Tu càng tìm vào, lại càng lộn xộn.
Ý thức được có lẽ mình còn phải cần càng nhiều thời gian, Lôi Tu lập tức tỉnh táo lại, nó nhìn khuôn mặt ảm đạm của Vệ Cẩn, sau đó tản mát tinh thần lực ra cảm ứng một chút, sau khi xác định vị trí, Lôi Tu dùng móng vuốt vỗ Vệ Cẩn một cái.
Vệ Cẩn cúi đầu, nghi hoặc nhìn Lôi Tu, Lôi Tu không nói hai lời, sử dụng hồn lực, lôi kéo Vệ Cẩn chạy băng băng về phía hải đảo ở bên trái.
Lão hổ dài bốn mét chạy vụt đi, lại có hồn lực thêm vào, tất cả cảnh vật bốn phía đều dùng tốc độ cực nhanh rút đi, cuối cùng nhòe thành một đống, Vệ Cẩn cấp tám bị hồn lực của Lôi Tu uy hiếp cưỡng ép, bị bắt chạy theo, loại cảm giác xuyên qua giữa khe nứt không gian này, gần như làm Vệ Cẩn muốn nôn ra.
Thật vất vả dừng lại, Vệ Cẩn chịu đựng dạ dày cuồn cuộn, cắn răng nói: “Nơi này là hải đảo không người, chỉ có một số ma thú ở đây, ngươi dẫn ta lại đây làm gì?”
Lôi Tu không phản ứng Vệ Cẩn, từ sau khi đi vào hải đảo, nó lập tức thu liễm hồn lực cùng uy áp tinh thần của mình, đợi sau khi sắc mặt Vệ Cẩn hơi dịu đi một chút, Lôi Tu mang theo Vệ Cẩn đi vào sâu trong hải đảo.
“Bên kia là nơi ma thú cấp sáu trở lên sinh sống, ngươi đi qua làm gì, móng vuốt ngứa nên muốn thu tiểu đệ à?” Bị Lôi Tu chà đạp như vậy, bi thương trong lòng bị hòa tan một chút, nhìn Lôi Tu càn quấy, Vệ Cẩn nhịn không được hỏi.
Lôi Tu liếc Vệ Cẩn một cái, sau đó nhảy vài cái xông vào, cùng với thân thể nó nhảy lên cao nhất, lực lôi điện phát ra, bởi vì nó đã che giấu thực lực, lực lôi điện tàn sát bừa bãi trên không trung lúc này, trong mắt các ma thú trên hải đảo, chỉ có cấp sáu mà thôi.
Một con ma thú vừa mới bước vào cấp sáu mà dám cả gan làm loạn khiêu khích ma thú cấp cao! Ma thú ở sâu trong hải đảo bị Lôi Tu làm phiền nhất thời lửa giận hừng hực, trong đó một con ma thú cấp bảy tính cách nóng nảy, xông ra trước tiên.
Vệ Cẩn đang mờ mịt nhìn mỗi động tác của Lôi Tu, khi nhìn thấy ma thú cấp bảy lao ra, hắn còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng Lôi Tu đại chiến với ma thú cấp bảy, đang trông mong đợi xem này, kết quả ma thú cấp bảy kia nhìn bốn phía một vòng xong, vậy mà lại không nhìn con hổ to đen rõ ràng ở giữa không trung kia, ngược lại tập trung mục tiêu trên người Vệ Cẩn.
Thù hận giữa ma thú cùng nhân loại đã kết xuống từ lâu, sau khi dị ma xâm lấn, ma thú cùng nhân loại ở tây bắc tạm thời hợp tác đối kháng kẻ địch, nhưng Phụ Hồn điện không có, nơi này bị khóa lại, tất cả sinh mệnh trên đảo đều bị vây khốn, tài nguyên có thể sử dụng chỉ có bấy nhiêu, hỗn loạn giữa nhân loại cùng ma thú vẫn như trước khó tránh khỏi.
Vì không để học sinh không biết tiến thủ, thực lực rút lui trong biểu hiện an nhàn giả dối này, Hải Lam cùng Phụ Hồn điện sắp xếp học sinh thường xuyên rời bến, ngoài ra, cách mỗi đoạn thời gian lại đến khiêu khích, luyện tập với ma thú, cũng là tình huống thông thường.
Cứ như thế, làm cho ma thú cấp bảy lúc này vừa nhìn thấy Vệ Cẩn, lập tức hiểu nhầm.
Trong mắt nó thiêu đốt chiến ý, lỗ mũi thở ra hơi thở nóng cháy, nhân lúc Vệ Cẩn kinh ngạc chưa phản ứng, ma thú cấp bảy nhanh chóng xông lên, phát động tấn công về phía Vệ Cẩn!
“Này này này…” Vệ Cẩn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lôi Tu đang lơ lửng giữa không trung như chuyện không liên quan đến mình, chân đạp lôi điện, nhìn qua hoàn toàn không có chút để ý, Vệ Cẩn đành phải tự mình động thủ đối phó con ma thú cấp bảy này.
Bị Lôi Tu làm rối lên như vậy, Vệ Cẩn tạm thời thu thập tâm tình khó chịu lại, nhưng cảm xúc trong lòng chưa phát tiết, lúc này con ma thú này lại đưa lên cửa, Vệ Cẩn phát ra hồn lực, không chút khách khí giao chiến với nó.
Cấp tám đối với cấp bảy, kết quả không chút hồi hộp.
Nhìn ma thú cấp bảy chạy trối chết, Vệ Cẩn bất đắc dĩ nhìn về phía Lôi Tu, đang định nói cái gì, nào biết đúng lúc này, Lôi Tu lại lần nữa thả hồn lực, chuẩn xác đánh trúng mông một con ma thú cấp tám ở bên trong!
Ma thú cấp tám bị khiêu khích kêu ngao ngao lao tới, giống như lần trước vậy, nó không tìm thấy tung tích của Lôi Tu, vì thế liền chuyển tất cả thù hận lên người Vệ Cẩn.
Đối phó ma thú cấp bảy, Vệ Cẩn còn có thể thoải mái thủ thắng, nhưng đối chiến ma thú cùng cấp, Vệ Cẩn đã mất một tay, liền có chút cố sức.
Nhưng lúc này hắn đã bị đốt lên chiến ý, mạnh mẽ phát ra công kích, phóng thích hồn lực phát tiết, loại cảm giác vui sướng lâm li khi chuyên chú chiến đấu này, có thể làm hắn tạm thời quên đi tất cả, lực chú ý của Vệ Cẩn tập trung cao độ, cùng ma thú cấp tám này chém giết.
Một giờ trôi qua, Vệ Cẩn rốt cuộc đuổi được ma thú cấp tám này đi, nhưng hắn vừa mới dùng hồn lực che lại các vết thương chảy máu trên người, ngay sau đó lại có một con ma thú cấp tám kêu ngao ngao xông tới!
Sắc mặt Vệ Cẩn hơi đổi, liên tục đối phó hai ma thú cùng cấp, đối với hắn hiện tại mà nói, vẫn là có chút cố sức.
Nhưng lúc này, Vệ Cẩn cũng không muốn lùi bước.
Hắn nhìn ma thú từ xa đến gần, cắn răng tiếp tục phát ra hồn lực, đầu nhập vào trong chiến đấu.
Trận chiến đấu thứ ba, tiêu hao tròn ba giờ đồng hồ.
Trong khoảng thời gian đó không có bất cứ ma thú nào từ sâu trong hải đảo xông ra, hiển nhiên là bị Lôi Tu ngăn chặn. Khi ma thú cấp tám chạy trốn đi, Vệ Cẩn tuy rằng cả người vô lực, miệng vết thương dày đặc trải rộng toàn thân, cũng không biết rốt cuộc tổn thương bao nhiêu chỗ, nhưng hắn lại rơi vào trạng thái chiến đấu cuồng nhiệt, Vệ Cẩn cười ha ha: “Lại đến!”
Tuy rằng thực lực của ba con ma thú này trong những ma thú cùng cấp cũng không phải là mạnh nhất, hai con ma thú cấp tám kia vừa mới bước vào cấp tám không lâu, nhưng dùng thực lực cấp tám của Vệ Cẩn, có chiến tích như vậy, đủ để làm người ghé mắt, cũng đủ hắn tự hào.
Trời bất tri bất giác đã tối đen, trăng chìm như nước, Lôi Tu nhìn Vệ Cẩn cả người là máu, nó thu hồn lực, không để ý tới lời Vệ Cẩn nói, mang Vệ Cẩn về trong Phụ Hồn điện.
“Không phải muốn ta đánh cho thoải mái sao… Còn chưa đủ!” Vệ Cẩn bất mãn nói, “Ta còn có thể tiếp tục đánh, lại đến một ma thú cấp tám a!”
Lôi Tu nhìn Vệ Cẩn, không có bất cứ động tác nào khác.
“Đánh đến một nửa như vậy tính cái gì, nếu muốn phát tiết, để cho ta hung hăng đánh đủ đi!” Vệ Cẩn trừng mắt nhìn Lôi Tu nói.
Lôi Tu nghe vậy, một luồng lôi điện bổ qua, toàn thân Vệ Cẩn tê rần, cả người giật một cái, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn quay đầu nhìn Lôi Tu, Lôi Tu yên tĩnh nhìn hắn, đôi mắt đỏ sậm trong bóng đêm giống như kim cương đỏ trong suốt, phản chiếu ánh trăng, thanh lãnh như nước, sâu không lường được.
Vệ Cẩn đột nhiên cảm thấy ánh mắt này giống như đã từng quen biết, trong đầu hắn chợt hiện lại sáng sớm khi hắn nhìn thấy cường giả đệ nhất, trong chớp mắt hắn cùng Lôi Tu đối diện kia, ánh mắt đối phương cũng như vậy.
Ngay khi Vệ Cẩn sắp bắt được cái gì, Lôi Tu lại quay lưng đi.
Vệ Cẩn nhìn bóng lưng nó biến mất trong bóng đêm, nhìn phương hướng, hẳn là đang đi đến chỗ Trang Dịch ở.
Vệ Cẩn đứng tại chỗ, bốn phía đen kịt, giống như cả trời đất chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn nhìn bàn tay còn lại của mình, lòng bàn tay đan xen vết thương, da thịt trắng bệch lật vòng, nhìn qua yếu ớt mà mạnh mẽ, giống như đôi tay phụ thân trong trí nhớ.
Khi Vệ Dụ Phong mất, là Vương hồn sư cấp tám, mà hiện giờ, hắn cũng đạ tới cấp tám.
Hắn nhớ tới khi hắn năn nỉ phụ thân bắt ma thú cho mình, lúc đó hắn nhìn phụ thân cấp tám, giống như nhìn lên một ngọn núi cao.
Hiện giờ, hắn cũng đi tới một bước này, hắn… cũng thành cường giả giống như phụ thân trong trí nhớ vậy.
Bàn tay Vệ Cẩn dần dần buộc chặt, giống như cầm tay phụ thân trong trí nhớ, giống như nắm chặt sức mạnh vô hình trong lòng bàn tay.
Khóe môi hơi hơi cong lên, nụ cười cay đắng pha tạp thoải mái cùng thông suốt, Vệ Cẩn cất bước, từng bước một, đi về phía Phụ Hồn điện, mỗi một bước đi ra, sống lưng hắn càng thêm thẳng tắp.
Làm một người giống như phụ thân vậy, sống mà không sợ, chết mà không tiếc.
Thương Cẩn Cẩn quá đi QAQ