Đào Vãn Tâm đang khóc liền ngưng lại, có chút không thể tưởng tượng được nhìn về phía Tô Đát Kỷ.
Xảy ra chuyện gì vậy, trong lúc giao đấu với mình, há miệng liền như súng máy, lưỡi cưa xén đứt hoa sen, một bước cũng không nhường. Tại sao trước mặt Thì Đình nàng lại sảng khoái nhận tội như vậy?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Thì Đình nhìn thật sâu Tô Đát Kỷ một chút, thấy trong mắt nàng không có bất kỳ ý tứ miễn cưỡng gì, sắc mặt chìm xuống dưới.
"Lý do."
Lúc vị tổng tài này tức giận, đặc biệt tích (góp) chữ như vàng.
"Cô ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Cô ta chọc tôi tức giận, tôi cũng chỉ có thể ra tay dạy dỗ cô ta thôi."
Tô Đát Kỷ nhìn hắn, rất là bình tĩnh trần thuật sự thật.
Ánh mắt Thì Đình quét đến dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt Đào Vãn Tâm, mi tâm nhăn thành một cái chữ xuyên (川) thật sâu,
"Cô được giáo dục như vậy sao?!"
Đối mặt với sự nổi giận của hắn, Tô Đát Kỷ không có ngạc nhiên, dù sao hiện tại, độ thiện cảm của nàng so Đào Vãn Tâm thấp hơn nhiều, hắn lựa chọn bảo vệ ả, cũng là chuyện bình thường.
Huống chi, đây là cục diện mà nàng muốn.
Mắng chửi người khác không có giáo dục, chẳng khác nào mắng cả nhà người ta.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Đát Kỷ trong nháy mắt lạnh xuống, lộ ra một nụ cười mỉa mai,
"Thì Đình, vậy giáo dục của anh chưa từng dạy qua là trước khi tìm được chứng cứ thì không thể tùy tiện buộc tội cho người khác sao?"
Đào Vãn Tâm biến sắc, lại vừa khóc vừa bắt đầu khuyên,
"Anh Đình, chị Ninh, hai người đừng vì em mà cãi nhau, em..."
"Đào Vãn Tâm, cô đừng quá đề cao chính mình, tôi đây là vì lấy lại công đạo cho chính mình, hơi đâu mà cãi nhau vì cô!"
Tô Đát Kỷ bắn lời ra liền đánh gãy hành vi của Bạch liên hoa. Editor: Miêu Bàn Tử
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt Thì Đình, chính là nàng ỷ thế hiếp người, một tay hắn nắm tay Tô Đát Kỷ, bóp chặt, lạnh giọng chất vấn:
"Cô còn giảo biện cái gì nữa, tôi đều thấy được."
Bàn tay của hắn phi thường có lực, bóp chặt đến nỗi Tô Đát Kỷ cảm thấy tay sắp nát. Sắc mặt nàng tái nhợt, cười lạnh một tiếng,
"Có đúng không? Vậy tôi chỉ có thể nói, anh tai điếc mắt mù, nên đi bệnh viện trị đi."
"Cô!"
Thì Đình sắc mặt tái xanh, cơ hồ không khống chế nộ khí cuồn cuộn của mình.
"Thì Đình, hiện tại anh không chỉ khiến tôi thất vọng",
Tô Đát Kỷ vươn cái tay khác ra, lấy điện thoại di động, lướt một chút trên màn hình, bấm một cái, giơ trước mặt Thì Đình,
"Mà còn khiến cho tôi cảm thấy thật buồn nôn!"
Mặt nàng không biểu tình, thậm chí nghe không ra giọng điệu nói câu nói này, lại giống một cái chùy lớn, đánh rầm rập ở trong lòng Thì Đình.
Đoạn video trong điện thoại đang phát trước mặt hắn, càng làm cho hắn như bị sét đánh.
"Ninh Quân Tuyền, đừng quên trong tay tôi đang giữ video xxx của cô. Nếu như cô còn nhục nhã tôi như thế nữa, tôi sẽ để cho toàn thế giới nhìn thấy bộ dạng phóng đãng xấu xa đói khát của cô!"
Nếu như không phải là bị quay được, giọng điệu ác độc khác hẳn lúc bình thường, Thì Đình chắc sẽ không nhận ra đây là Đào Vãn Tâm.
Quả thật như nàng nói, ngay cả biểu cảm nhe răng cười điên cuồng trên gương mặt kia, đều quay được rõ rõ ràng ràng.
Khi đối mặt với Tô Đát Kỷ, cô ta lại mang bộ dáng này?
Đã từng có một ít chi tiết Thì Đình không chú ý tới, hiện tại hắn lại thông suốt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Đào Vãn Tâm nghe được lời nói quen thuộc này, thân thể kịch liệt run lên, không dám tin nhìn về phía Tô Đát Kỷ.
Rơi vào tầm mắt ả là gương mặt thiên kiều bá mị, tùy ý tươi cười,
"Trên đời này không phải chỉ có một mình ngươi biết quay lén."
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- À, có một người đẹp nhắc mình là bạn tổng tài thích vả mặt tên Thời Đình, không phải Thì Đình ( bên Trung không có họ Thì). Do mình edit từ bản cv nên không biết, vẫn giữ nguyên tên. Thành thật xin lỗi quý dị. Khi nào rảnh rỗi nhứt có thể, mình sẽ sửa lại toàn bộ nhé ♥️ Chân thành cám ơn những góp ý của quý dị ♥️
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~