Một bầu trời sủng ái rơi xuống khiến đám người trong cung phải rửa mắt mà nhìn.
Nhóm cung nữ nô tài phục vụ trong Thiên Điện thì không cần nói, hữu cầu tất ứng, Tô Đát Kỷ muốn cái gì liền có cái đó, hầu hạ tỉ mỉ, không dám sơ hở một chút.
Hoàng Thượng đã sủng ái nàng như thế, bọn họ dám không nghe theo sao?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Mà nhóm tiểu chủ nương nương nghe xong, hình ảnh sinh động như thật được tái hiện lên trước mắt, nhưng hận một cái là không thể ăn tươi nuốt sống Tô Đát Kỷ.
Thật đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ!
"Tiểu chủ."
Hồ ly tinh không muốn mặt vừa ăn xong một bữa thịt dê nướng, đang nằm trên giường phơi nắng, thoải mái đến híp mắt, thẳng đến khi có một giọng nữ nhẹ nhàng gọi ở bên tai nàng.
Là tiểu cung nữ Tiêu Ngự phân cho nàng - Bán Hạ.
Tô Đát Kỷ chẳng thèm nâng mí mắt lên, lười biếng phát ra giọng mũi,
"Ân?"
Thấy nàng không có bị mình quấy rầy mà nổi giận, Bán Hạ thả lỏng tâm tình mình một chút.
Nhưng mà vẫn còn có chút thấp thỏm nói:
"Người ở Khinh Xuân Uyển tới, nói là Lệ tần nương nương có mấy khối vải rất đẹp, muốn mời ngài qua để may cho ngài vài bộ y phục."
"Ồ",
Tô Đát Kỷ gật đầu biểu thị biết rồi, sau đó lạnh lùng ném ra hai chữ,
"Không đi."
Nàng trở mình, ủi ủi đầu lên gối dựa mềm mại, tiếp tục thích ý co quắp.
Cái miệng nhỏ của Bán Hạ một hơi há ra, còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp như vẽ của Tô Đát Kỷ ngủ say, không đành lòng quấy rầy, đành phải lại khép miệng lại, mang theo một mặt lo lắng lui xuống.
Tô Đát Kỷ nghe thấy nàng ấy điểm mũi chân, vô cùng tri kỷ mà thả nhẹ bước chân lui xuống, lúc này mắt hồ ly mới mở ra.
"A, may y phục cái gì, không phải là viện lý do gạt ta qua đó để tìm hiểu tin tức a?"
Nàng bĩu môi, xùy một tiếng,
"Nếu như có thành ý thì đã sớm đem đồ qua để cho ta chọn rồi, còn cần ta qua đó để làm gì?"
Hiện tại Lệ tần hận mình thấu cả xương, còn hết lần này tới lần khác bày ra cái dáng vẻ tỷ muội thâm tình này để làm gì? Cho rằng nàng giống nguyên chủ ngốc nghếch không có chỗ chê kia sao? Editor: Miêu Bàn Tử
Tô Đát Kỷ quá rõ trong nội tâm nàng ta có ý đồ xấu gì. Thay vì phải đi ứng biến này nọ, chi bằng nằm ở đây dưỡng nhan sắc nha.
Cũng đừng nói đến việc Lệ tần không phải nữ chính, ngay cả khi nữ chính tự mình đến mời, nàng cũng lười tốn tâm tư phản ứng!
Lệ tần ở bên kia bị cho leo cây, tức giận đập vỡ tách trà, nghiến răng đến vang lên kèn kẹt,
"Ta nhổ vào! Một cái vũ cơ đê tiện cũng dám không chừa mặt mũi cho ta! Ả ta thật sự cho rằng cái hậu cung này là gánh hát rong của ả hả! Cái thứ đồ vật bẩn thỉu không biết điều!"
Ma ma bên cạnh tranh thủ thời gian khuyên nhủ,
"Hoàng Thượng chỉ quen ăn sơn hào hải vị, chưa từng thấy qua khô cá mặn nên cảm thấy mới mẻ. Khi còn bé nô tỳ đã thưởng thức qua khô cá mặn, ăn miếng đầu tiên cảm thấy rất ngon, nhưng miếng thứ hai liền thấy nghẹn, không nuốt trôi nổi!"
"Cho nên ngài nha, trong lòng đừng có quên đi, đồ vật thấp hèn, vĩnh viễn không lên được mặt bàn. Không chừng chưa tới đến mai, Hoàng Thượng đã cảm thấy không vừa miệng rồi."
Nghe ma ma nói như vậy, sắc mặt Lệ tần mới tốt một chút, vỗ bàn, hừ một tiếng,
"Ngược lại ta muốn xem xem, ả ta chỉ dựa vào túi da bên ngoài có thể tồn tại đến khi nào!"
Có vết xe đổ của Lệ tần, nhóm phi tần khác cũng cất tâm tư đi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tiểu quý nhân mới nhậm chức này, quá không theo kịch bản được an bài sẵn nha.
Người có phẩm vị cao sợ quăng hết mặt mũi, kẻ có phẩm vị thấp thì không dám đi lên góp ý.
Không có người tới quấy rầy, Tô Đát Kỷ liền thoải mái ngủ một giấc, thẳng cho đến bữa tối.
Nàng còn đang che miệng ngáp liền phân phó Bán Hạ,
"Đi, mời Hoàng Thượng tới dùng bữa."
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- *Lặng lẽ đốt thêm nến*
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~