Bởi vì có Tô Đát Kỷ đánh cược mệnh mình đi thí nghiệm thuốc, Lư thái y rất nhanh tìm ra đơn thuốc trị liệu.
Bênh của Tiêu Ngự trải qua nửa tháng trị liệu chuyển biến tốt như kỳ tích.
Trên dưới toàn cung đều là thở dài một hơi.
Lại qua mười ngày qua, Tiêu Ngự khỏi hẳn, thậm chí trên mặt không lưu lại một chút vết sẹo nào.
Toàn bộ hoàng cung càng vui mừng hớn hở, nô nức sắp xếp yến hội.
Tiêu Ngự trở về từ cõi chết cũng rất vui mừng, trực tiếp cho ban thường một phủ đệ cùng vạn lượng hoàng kim cho Lư thái y, cộng với bảng hiệu Thần y, còn tấn phong Tần Nguyệt Chiêu có công hầu hạ là Phi, lấy đó khen ngợi.
Duy nhất còn sót lại Tô Đát Kỷ.
Bệnh của Tiêu Ngự tốt dần, nhưng nàng thì không, chỉ có thể một mình chuyển về Thiên Điện, tiếp tục tiếp nhận trị liệu.
Người xưa tin tưởng thưởng lớn sẽ giảm phúc nói chuyện, vì không muốn tổn hại phần phúc của nàng, Tiêu Ngự cũng không dám ban thưởng cái gì, nghĩ đến đợi nàng khỏi bệnh rồi nói sau.
Hắn nhất định phải ban thưởng cho Tô Đát Kỷ cao hơn Tần Nguyệt Chiêu, huống chi, đối với phong hào của nàng, Tiêu Ngự cảm thấy không quyết định chắc chắn được, chỉ cảm thấy trên đời này không hề có một chữ nào có thể xứng với nàng.
Lại qua hơn mười ngày, rốt cuộc Tô Đát Kỷ mới khôi phục, thế nhưng uống nhiều thuốc như vậy, thân thể vốn yếu đuối nay lại yếu hơn, cả người không còn sức sống như trước.
Quan trọng nhất chính là gương mặt nàng bị hủy!
Tại lúc hậu cung nghe được tin tức này, đám phi tần cao hứng như mình được mình tấn phong, từng người đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Vừa lúc, Tiêu Ngự vướng bệnh cho nên đám lão thần kia thừa nước đục thả câu ra tay nắm chính vụ. Hiện tại hắn đã khỏi bệnh liền bắt tay vào đối phó với bọn họ, không kịp quan tâm nàng.
Nhóm phi tần nhất trí nhận định, hồ ly tình này bị thất sủng!
Những người nàng đắc tội lúc trước dồn dập tới diễu võ giương oai, nói chuyện mang đao cầm gậy công kích nàng.
Một đám tôm tép nhãi nhép, Tô Đát Kỷ cũng không thèm để ý bọn họ, mặc kệ cho đám chim chích tự biên tự diễn. Thẳng đến một ngày, Lan Phi đến.
Nàng ta kiềm chế vài ngày, thấy Tiêu Ngự không có phạt những phi tần đến châm chọc khiêu khích Tô Đát Kỷ, thế là cũng không nhịn nổi.
"Chậc chậc chậc, ma ma, người đang nằm phơi nắng đằng kia là Lý Quý tần sao?"
Lan Phi vịn tay ma ma cố ý dạo đến phụ cận Thiên Điện, lớn tiếng hỏi,
"Làm sao hơn một tháng không gặp, đều gầy đến không nhận ra vậy."
Ma ma hiểu ý, cười một tiếng, tiếp lời nói:
"Lý Quý tần lấy thân thí nghiệm thuốc, ấn theo lý thuyết là công lao to lớn, nhưng Hoàng Thượng lại quên ban thưởng mất. Mọi người đều nói là bởi vì nàng ta hiện tại xấu như quỷ, Hoàng Thượng gặp mặt cũng cảm thấy căm ghét."
"Cũng may còn tự biết thân biết phận đeo mang che mặt, bằng không bản cung thấy là buồn nôn."
Lan Phi cùng với ma ma một xướng một họa, cực lực chê bai, trong lòng cực kỳ khoái ý.
Lúc này Tô Đát Kỷ không mặc kệ nàng ta chế giễu nữa, miễn cưỡng cất giọng:
"Bán Hạ, sao mới sáng sớm mà có chó dại sủa bậy ngoài kia vậy. Mau gọi tiểu thái giám tạt nước đái ra cho bọn chúng im miệng đi."
"Ngươi!"
Nghe nàng độc miệng như vậy, Lan Phi cũng không giả vờ nữa, trực tiếp xông vào,
"Một người quái dị bị thất sủng lại còn dám phách lối như vậy, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Lý Quý tần lúc trước hay sao?"
Mắng nàng thất sủng thì thôi đi, còn dám nói nàng là người quái dị?
Tô Đát Kỷ đột nhiên đứng lên, cười lạnh một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người dùng sức nâng chân đạp qua một cước.
"A!!!"
"Tùm!"
Hai tiếng cùng vang lên, Tô Đát Kỷ thật sự đạp nàng ta rơi xuống hồ nước bên cạnh!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~