Trên mặt Tô Đát Kỷ hiện lên nụ cười hưởng thụ, xoa xoa tay,
"Ta thật sự không kịp chờ đợi, muốn nhìn biểu lộ của Bạch liên hoa khi đó nha! Nhất định phá lệ đắc ý!"
Hệ thống nhìn túc chủ nhà mình càng ngày càng biến thái, kẹp chặt cái đuôi, không dám nói lời nào.
Mục đích của mình đã đạt được, Tô Đát Kỷ cũng không tiếp tục ở lại nữa, vươn tay kéo cha mẹ nhà mình, tạm biệt cha mẹ Thì gia.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Trước khi đi, nàng còn cố ý nghiêng mặt, rất là khinh thường nói với Bạch liên hoa.
"Đào Vãn Tâm, lúc trước thấy cô đáng thương nên tôi chứa chấp cô. Không nghĩ tới cô vừa xuất hiện đã diễn một vở nông phu cùng rắn*. Cô đã trèo cao như vậy, chút nữa tôi sẽ phái người đem toàn bộ hành lý của cô đưa tới. Về sau cũng làm phiền cô đừng có xuất hiện trước mặt của tôi."
"Tôi! Căm! Ghét! Cô!"
Tô Đát Kỷ kiêu ngạo mà ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, dáng vẻ ưu nhã. Dù cho nói chuyện có hơi vô lễ, cũng không để cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Đầu tiên Đào Vãn Tâm không dám tin mở to hai mắt, ngay sau đó lại mừng thầm trong bụng.
Nàng dám ở trước mặt nhiều người vênh váo, hung hăng chửi mình như thế, chắc chắn Thì Đình sẽ cảm thấy nàng đang khi dễ mình! ( Haha cười từ thiện cái nào quý dị:))
Thế là trong mắt ả lại ngập ngụa nước mắt, lấp loáng như sắp trào ra, mi mắt khẽ run, nhìn về phía Thì Đình.
Sau đó ngây ngẩn cả người.
Thì Đình căn bản không nhìn ả.
Càng làm cho Đào Vãn Tâm khiếp sợ chính là, ánh mắt của hắn thế mà dính trên lưng Ninh Quân Tuyền, một mực đưa mắt nhìn nàng đi ra ngoài, thẳng đến khi nhìn không thấy!
Trong lòng Đào Vãn Tâm đột nhiên gõ lên cảnh báo nặng nề. Hắn vậy mà bắt đầu chú ý tới Ninh Quân Tuyền rồi?
Thì Đình cũng không biết mình đang bị người khác đánh giá, chính xác hơn mà nói, bây giờ hắn không có tâm tư chú ý đến những thứ này. Editor: Miêu Bàn Tử
Lông mày hắn nhíu lại một chỗ, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Đát Kỷ, trong lòng đột nhiên dâng lên một làn sóng dập dềnh, cảm giác thật kỳ quái.
Trước kia, mỗi lần hắn quay người rời đi, đều là nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của Ninh Quân Tuyền.
Hôm nay, nàng ngay cả nhìn mình một chút cũng không có, không kịp chờ đợi liền rời đi rồi. Dõi theo bóng lưng nàng, lại thành chính mình.
Ngay cả hôn ước cũng giống như vậy. Lúc trước, là nàng tích cực muốn kết hôn cùng mình. Hôm nay cũng là nàng, nhưng lại muốn từ hôn với mình.
Tất cả mọi chuyện, đột nhiên điên đảo.
Chỉ là trong một buổi tối ngắn ngủi, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra trên người nàng, mới khiến cho nàng đột nhiên đổi tính?
Thì Đình vẫn không tìm được đáp án, Đào Vãn Tâm lại lo lắng, kiềm chế không được, thút tha thút thít, ủy khuất kêu lên,
"Anh, anh Đình, em không có..."
Lúc nãy Tô Đát Kỷ ở đây, ả một câu đều không nói. Hiện tại người đi rồi, mồm mép lại rất lưu loát.
Trước đó hắn chưa hề chú ý tới, hoặc nói, hắn không muốn lãng phí tinh lực, tâm tư xoáy sâu vào. Hôm nay Tô Đát Kỷ một phen cẩn thận thăm dò, trở nên phá lệ rõ ràng.
Nhìn Đào Vãn Tâm mặt mũi tràn đầy sầu vân thảm vụ*, bộ dạng sợ hãi rụt rè, không phóng khoáng, trước mắt của Thì Đình không khỏi hiện lên cái thân ảnh kia, bất cứ lúc nào cũng đều kiêu ngạo tự tin, vĩnh viễn ưỡn thẳng sống lưng.
*Sầu vân thảm vụ: mây mù thảm đạm.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Dù cho bị hiểu lầm, nàng cũng sẽ không nhu nhược hướng về mình xin giúp đỡ như thế, nàng chỉ tự nghĩ biện pháp để chứng minh nàng trong sạch.
Nếu như nói Đào Vãn Tâm là hoa hải đường run run rẩy rẩy yếu đuối, không có dựa vào liền sống không nổi, thì Ninh Quân Tuyền kia chính là hoa hồng diễm lệ, mặc dù bồi dưỡng trong nhà kính, nhưng trên thân có gai, tuyệt đối không dễ chọc!
Thì Đình bị ấn tượng bởi một loạt hành vi khác thường của Tô Đát Kỷ, đáy lòng có chút bực bội, đi thẳng lên lầu, không để ý đến Đào Vãn Tâm một chút.
Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của Đào Vãn Tâm liền lúng túng cứng ở nơi đó.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Comeback:)))))))))
*Truyện ngụ ngôn nông phu và rắn:
Vào một buổi sớm mùa đông một Bác nông phu ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại.
Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và Bác nông phu biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi thở cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh:
"Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn."
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~