Tiêu Ngự, Tần Nguyệt Chiêu, hệ thống, ba mặt mộng bức*.
???
! ! !
Sửng sốt vài giây, Tiêu Ngự mới phản ứng, hoảng hốt đẩy Tô Đát Kỷ ra,
"Nàng làm cái gì vậy! Nàng điên rồi sao!"
Bệnh này kỵ nhất chính là tiếp xúc, kết quả nàng không chỉ gần sát hắn như thế, còn hoàn toàn thân mật nữa!
Tô Đát Kỷ không nói chuyện, tiếp tục nằm sấp ở trên người hắn loạn hôn, cánh môi non mềm liên tục rơi trên mặt, chóp mũi, môi mỏng.
Tần Nguyệt Chiêu ở một bên nhìn đến trợn mắt hốc mồm, thậm chí quên mất quay đầu tránh đi. Lý Quý tần cùng Hoàng Thượng ở chung là loại hình thức này sao?
Càng làm cho nàng ta khiếp sợ hơn chính là...
Hoàng Thượng hắn thế mà cũng để yên cho người ta ăn đậu hũ?
Lúc này Tiêu Ngự căn bản không có chú ý tới bên cạnh còn có Chiêu Tiệp Dư đang quan sát mình, hắn gấp gáp đưa tay đẩy Tô Đát Kỷ,
"Nhanh đi ra ngoài!"
Tô Đát Kỷ bị đẩy sang một bên cũng không có sinh khí, ngược lại nằm thằng xuống bên người hắn.
"Phiên Phiên! Đừng tùy hứng!"
Tiêu Ngự thật sự không có biện phâp trị nàng, liền nghiêm nghị ra lệnh,
"Hiện tại lập tức ra ngoài, bằng không ngày mai trẫm đày nàng vào lãnh cung!"
Kết quả Tô Đát Kỷ không chỉ không nhúc nhích, còn trực tiếp ôm lấy eo thân của hắn rồi nhắm mắt lại, một bộ lợn chết không sợ nước sôi.
Tiêu Ngự vừa tức vừa gấp, không dám đụng vào nàng, nàng lại không nghe lời, trong lúc này không biết nên làm gì.
Ngược lại Tần Nguyệt Chiêu khéo hiểu lòng người vội ra hoà giải,
"Quý tần nương nương, thần thiếp biết ngài quan tâm đến long thể của Hoàng Thượng, trong tình thế cấp bách mới làm ra hành động như thế. Nhưng chữa bệnh một chuyện, không thể vội vàng được. Hiện tại Hoàng Thượng cần giữ tâm thanh tịnh để dưỡng bệnh, ngài ở đây để Hoàng Thượng lo lắng, ngược lại càng khiến bệnh tình Hoàng Thượng nặng hơn."
"Ngươi đây đang biến tướng nói bản cung hại Hoàng Thượng phải không!"
Tô Đát Kỷ không giả vờ chết nữa, trừng mắt, tức giận sặc trở về.
Tần Nguyệt Chiêu tự nhận là chưa bao giờ đắc tội qua nàng, ngược lại, còn bị nàng chặn đường trong lần thị tẩm khiến lục cung chế giễu, làm sao người này không chỉ không cảm thấy thẹn trong lòng, còn hiểu lầm ý tứ chính mình trước mặt hoàng thượng như vậy chứ?
Nàng ta vội vàng quỳ xuống,
"Thần thiếp không có ý tứ này, cầu Hoàng Thượng Quý tần minh giám!"
Thế nhưng bây giờ Tiêu Ngự căn bản không có tâm tư quan tâm nàng ta mở lòng rộng lượng cái gì đó.
Hắn nhìn gương mặt hung manh của Tô Đát Kỷ, nghĩ tới trước đó tiểu yêu này đắc tội nhiều phi tần trong hậu cung như vậy, sau khi hắn bị bệnh, hẳn là nàng phải chịu vô số lời đồn đại không có căn cứ, cho nên khi nghe Tần Nguyệt Chiêu khuyên bảo lại nhạy cảm cho rằng đang chỉ trích nàng.
Nếu không phải bị người bên ngoài bức đến mức thực sự không chịu được, thì làm sao nàng lại không để ý tính mạng của mình mà chạy đến bên cạnh mình tìm kiếm chỗ dựa đây?
"Phiên Phiên",
Hắn cách một lớp chăn mền sờ sờ đầu của nàng, lấy ngọc bội của chính mình xuống,
"Ngoan, đừng sợ. Chỉ cần cầm cái ngọc bội này, ai cũng không dám khi dễ nàng."
Tần Nguyệt Chiêu chỉ cảm giác đầu mình bị đập oong một cái, không dám tin mở to hai mắt.
Rõ ràng người chịu ủy khuất là nàng ta, thế mà Hoàng Thượng lại bất công, đi an ủi Tô Đát Kỷ? Lại dụ dỗ dịu dàng cưng nhiều?
Lúc này Tô Đát Kỷ không có đối nghịch với hắn nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận ngọc bội, thắt ở ngang hông của mình.
Ngay tại lúc Tiêu Ngự thở dài một hơi, cảm thấy nàng rốt cục cũng nghe lọt tai, không nghĩ tới sau khi nàng thắt ngọc bội xong lại nhào tới,
"Nô gia không đi, nô gia muốn ở chỗ này bồi tiếp ngài!"
Không đợi hắn khuyên nữa, Tô Đát Kỷ liền ném ra một câu chấn kinh bốn phía,
"Nô gia đã quyết định, muốn truyền nhiễm bệnh của Hoàng Thượng, vì ngài lấy thân thí nghiệm thuốc!"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- *mộng bức: Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống". Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
Cách dùng: – Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.
– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng hoặc chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~