Lục Hãn mới vừa đến Trữ Vương phủ, lập tức được mời đi mật thất, phát hiện mấy người Định Quốc công Hàn Bân, Vũ An bá Mạnh Bác Duyên, hộ bộ tả Thị Lang Bạc Nguyên Châu, Quốc tử giám tế tửu Loan Văn Tuyên cùng với Đô sát viện phó Đô ngự sử Hình An cũng tới.
Tất cả mọi người đang đợi hắn.
Ở trong phe Hoàng trưởng tử, quan chức của Lục Hãn không phải là cao nhất, thế lực gia tộc cũng không phải là lớn nhất, nhưng hắn lại là người quan trọng nhất. Vốn bởi vì không có hắn, bởi vì Lục Hãn là người thông minh nhất trong số mọi người, hắn nhìn xa trông rộng, nắm chắc tâm ý và phán đoán thế cờ của hoàng đế, tinh chuẩn dị thường, mỗi lần đều trợ giúp Hoàng trưởng tử vượt qua nguy cơ, đã tạo được uy tín đức cao vọng trọng trong nhóm người này.
Phó đồng đi mời Tiêu Thiểu Du tới. Lục Hãn thấy Hoàng trưởng tử mặc một bộ trường bào màu thạch thanh, sắc mặt ôn văn nhĩ nhã giống bình thường, chẳng qua nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra tia máu trong mắt hắn, có thể thấy mấy ngày qua, hắn cũng không được ngủ ngon giấc.
Mọi người rối rít đứng dậy hành lễ với hắn.
Tiêu Thiểu Du ôn hòa nói: “Các vị đại nhân, chúng ta đều là người một nhà, cũng không cần những thứ nghi thức xã giao khách sáo này.”
Mọi người lúc này mới ngồi xuống tại chỗ.
Tiêu Thiểu Du nói: “Bổn vương mời các vị đến đây, chắc hẳn các vị cũng biết là vì chuyện gì. Phụ hoàng đã hạ chỉ tước bỏ bổng lộc song thân vương của bổn vương, không ít đại thần trong triều hiện giờ thấy bổn vương đều là đi vòng qua, hiện giờ tình thế này các vị có thể có biện pháp phá giải gì không?”
Mọi người đều không khỏi có chút sầu lo, Định Quốc công là người địa vị cao nhất, nữ nhi của hắn chính là chính phi của Hoàng trưởng tử, xem như hắn là cha vợ chân chính, hắn mở lời nói trước: “Chuyện lần này thế nhưng liên lụy đến điện hạ, lão thần cảm thấy trong chuyện này ắt hẳn có âm mưu ở trong đó, kẻ ở sau lưng hãm hại điện hạ, sợ rằng thoát không khỏi liên quan đến Lỗ vương. Phải biết rằng Lỗ vương cũng chia ra trông coi nội vụ, nội vụ phủ mới nên chịu trách nhiệm trực tiếp đối với sự kiện lần này, hắn lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, công bộ chỉ đưa đến một người có trách nhiệm giám sát, Vương gia liền bị liên lụy, hiện giờ Thánh thượng chỉ tước bổng lộc song thân Vương của ngài, có thể thấy Thánh thượng tin những thứ căn cứ chó má kia. Chúng ta chỉ đành phái người âm thầm điều tra, tìm được chứng cớ trả lại trong sạch cho ngài, mới có thể để ngài đạt được tín nhiệm của hoàng thượng một lần nữa.”
Hắn cảm thấy vô cùng lo lắng, nếu hoàng thượng tin Trữ vương có lòng hại hắn, về sau làm sao đấu với Lỗ vương được nữa, chỉ sợ tất cả mọi người đang ngồi đây đều phải chết không nơi táng thân.
Mọi người rối rít gật đầu, kỳ thật tất cả mọi người đều cho là như vậy, bản thân Hoàng trưởng tử cũng là như thế.
Vì vậy mọi người bảy mồm tám lưỡi phát biểu vài câu nghị luận riêng phần mình, quan điểm cũng đều không có gì khác Định Quốc công.
Hoàng trưởng tử thấy Lục Hãn vẫn không nói chuyện, lại hỏi: “Lục đại nhân nghĩ như thế nào?”
Quan điểm của Lục Hãn mọi lần đều khác mọi người, nhưng lại chứng minh hắn mới là số ít người nắm giữ chân lý, bởi vậy nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào người của hắn.
Lục Hãn khẽ mỉm cười, chắp tay nói: “Lời Quốc công gia nói có lý. Chẳng qua vi thần có điểm không đồng ý, nói ra cho điện hạ và các vị đại nhân xem xét.”
Định Quốc công xưa nay biết ánh mắt hắn độc đáo, bởi vậy cũng không bởi vì hắn phản đối ý kiến của mình mà tức giận, ngược lại nói: “Lục lão đệ mau nói đi.” Lục Hãn nói: “Vi thần ngược lại cảm thấy, Thánh thượng tước bổng lộc song thân vương của Vương gia cũng không phải là một chuyện xấu.”
Lời vừa nói ra mọi người đều ngạc nhiên. Vũ An Mạnh Bác Duyên nói: “Lục đại nhân chỉ giáo cho?” Ngay cả mắt Hoàng trưởng tử cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn Lục Hãn.
Lục Hãn không nhanh không chậm, chậm rãi đàm đạo: “Điện hạ, các vị đại nhân, ta lấy một ví dụ cho các vị. Đoán thử Thánh thượng không quên, ta hiện giờ đảm nhiệm vị trí Lễ bộ tả Thị Lang, phía dưới cũng quản vài người, những người này có quan hệ tốt với ta, quan hệ với ta không tệ chút, chúng ta ở trong quan trường ai cũng không muốn đắc tội với người khác. Cho nên cùng làm hỏng một công sự, có quan hệ tốt hơn với ta một chút, ta tự nhận những người đó là tâm phúc, ta sẽ gọi tới mắng bọn hắn một trận. Quan hệ với ta không tốt, ta có lẽ sẽ không làm gì bọn họ, chỉ từ từ nhìn, nếu bọn họ phạm sai lầm thêm, một ngày kia, ta có lẽ sẽ tìm cớ trực tiếp cách chức bọn chúng…”
Hắn nói những đạo lý này, tất cả mọi người đều hiểu được, thậm chí rất nhiều người đều hết sức quen thuộc.
Định Quốc công kịp phản ứng nói: “Ý của đại nhân là, Thánh thượng xử phạt Vương gia, chính nói rõ Thánh thượng tín nhiệm Vương gia?”
Lục Hãn gật đầu nói: “Đúng là như thế. Thử nghĩ chuyện này trọng đại, cũng không có chứng cớ xác thật làm điều kiện tiên quyết, nếu Thánh thượng thật sự hoài nghi trong sạch của Vương gia, sẽ làm sao? Có thể cho Vương gia một cái xử phạt vô thưởng vô phạt để đánh rắn động cỏ, khiến Vương gia có chuẩn bị trước, che dấu bằng chứng mấu chốt hay không? Nếu hoàng thượng đã cho rằng Vương gia có lòng soán nghịch, cách làm tốt nhất, chẳng lẽ không phải ẩn nhẫn không phát, không để lại dấu vết chậm rãi từng chút lột bỏ quyền lực của Vương gia, cuối cùng lại đánh đổ Vương gia, khiến ngài vĩnh viễn không thoát thân được.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất có lý, đây mới là cách làm ổn thỏa nhất, cũng phù hợp tính tình hoàng thượng nhất, hoàng thượng cũng không phải là thanh niên nhiệt huyết vọng động, qua nhiều năm đấu tranh chính trị tinh phong huyết vũ như vậy, hắn có thể một mực đứng vững không ngã, há lại có thể không nhìn xa trông rộng?
Đô sát viện phó Đô ngự sử Hình An vỗ tay vịn ghế, nói: “Đúng vậy, vẫn hiểu được. Chỉ là ta vẫn còn có chút không rõ, nếu hoàng thượng tin tưởng chuyện này không liên quan đến Vương gia, vì sao lại phải đối đãi với Vương gia chúng ta như vậy?” Mọi người cũng nghĩ không thông điểm này.
Lục Hãn nói: “Ta cảm thấy hoàng thượng sở dĩ làm như vậy, nói rõ hoàng thượng còn chưa tín nhiệm hoàn toàn đối với Vương gia, hắn muốn thông qua chuyện này thử thăm dò phản ứng của Vương gia một chút. Nếu Vương gia thật sự là chủ mưu, nhất định sẽ phái người hủy diệt chứng cớ, dấu vết để lại. Nếu Vương gia trong sạch, phản ứng đương nhiên khác. Hoàng thượng sẽ căn cứ sở tác sở vi của Vương gia làm ra phán đoán cuối cùng. Huống hồ xảy ra một sự kiện lớn như vậy, cũng nên có người thừa nhận trách nhiệm không phải sao?”
Nghe đến đó, Tiêu Thiểu Du sáng tỏ thông suốt, chỉ cảm thấy mây đen đầy trời đều tan đi. Hắn cao hứng cười ha ha nói: “Lục đại nhân thật sự là người đa mưu túc trí của bổn vương, chuyện này nhất định giống như Lục đại nhân nói. Chỉ là dựa theo lời Lục đại nhân nói, kế tiếp hành động của chúng ta rất quan trọng, phải như thế nào mới tốt?”
Lục Hãn nói: “Sấm chớp mưa móc đều là quân ân. Mặc kệ Thánh thượng cho cái gì, Vương gia tiếp nhận là được, chẳng những phải chịu còn phải vui vẻ chịu. Trải qua chuyện lần này, hoàng thượng nhất định mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, ngài nên thường xuyên vào cung thăm hỏi, cố gắng hiếu tâm với người. Việc Hoàng thượng giao cho ngài làm cũng phải làm tốt, nhưng không nên làm quá hoàn mỹ, tốt nhất là có chút sai lầm nhỏ, có thể làm cho hoàng thượng bắt được cơ hội mắng ngài vài câu thì càng tốt.”
Nghe đến đó, mọi người lại càng khó hiểu. “Đây lại là vì sao?” Ai lại không muốn biểu hiện tốt trước mặt hoàng đế tranh giành sự chú ý của hoàng đế chứ, Lục Hãn lại bảo Hoàng trưởng tử cố ý làm hỏng chuyện?
Lục Hãn cười nói: “Điện hạ phải nhớ, con người hoàn mỹ mười phân vẹn mười vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là hoàng thượng. Ngài hiện tại tuổi trẻ, hoàng thượng cũng đã… Nếu điện hạ còn biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết khắp nơi, ngài bảo hoàng thượng phải làm sao? Chỉ cần quốc gia đại sự không thiếu sót là được. Huống hồ điện hạ khiến hoàng thượng tìm được cơ hội mắng ngài một trận, đem tức giận chất chứa ở trong lòng phát tiết ra ngoài, đối với ngài chỉ có trăm lợi mà không có một hại.”
Tiêu Thiểu Du nghe đến đó như có điều suy nghĩ, lại liên tiếp gật đầu. Hắn không thể không thừa nhận, cách nhìn của Lục Hãn nói trúng tim đen của hoàng đế, hết sức tinh chuẩn.
Hoàng trưởng tử thở dài nói: “Nghe quân nói chuyện một buổi, hơn đọc sách mười năm. Lục đại nhân quả thật là thần nhân!”
Lục Hãn vội vàng khiêm nhường mấy câu. Hắn nói: “Vi thần còn có câu nói sau cùng phải nhắc nhở điện hạ.”
Hoàng trưởng tử nói: “Lục đại nhân xin nói.”
Lục Hãn nói: “Ngàn vạn không nên phái người đi điều tra chân tướng chuyện này, nếu ta đoán không lầm, ắt hẳn có người thiết lập bẫy chờ chúng ta, một khi chúng ta xuất thủ, bọn họ sẽ dẫn chúng ta rơi vào bẫy, cuối cùng nói dối Thánh thượng, khiến Thánh thượng nhận định ngài là đang hủy diệt chứng cớ.”
Tiêu Thiểu Du hít vào một hơi. Lúc trước hắn bởi vì hoài nghi chuyện này là bẫy Nhị hoàng tử thiết trí cho mình, cho nên muốn phái người điều tra, tìm chứng cớ một lần vặn ngã Nhị hoàng tử, lại không nghĩ tới Nhị hoàng tử có thể sắp đặt liên hoàn bẫy chờ mình nhảy vào.
Lục Hãn nói: “Lúc này, chúng ta càng khiêm tốn càng tốt, càng khiêm tốn lại càng biểu hiện trong sạch của chúng ta.”
Tiêu Thiểu Du không khỏi gật đầu. Hắn nghĩ đến phụ hoàng nếu có chủ tâm dò xét, nhất định phái người của Đông Xưởng và Cẩm y vệ âm thầm theo dõi hắn, hễ hắn có động tác gì nhất định không thể gạt được những mật thám này. suy cho cùng cử động lần này của Lục Hãn rất lão luyện.
Trong lúc nhất thời mọi người lại thương lượng chi tiết một chút, lúc này mới giải tán, dựa theo phân công của mình chọn lựa hành động. Lục Hãn thấy Tiêu Thiểu Du tâm tình không tệ, tìm cơ hội nói: “Vương gia, người nhà của ta, hiện giờ làm cho Trắc Phi nương nương mấy bộ xiêm y, vi thần muốn giáp mặt đưa cho nàng, chẳng biết cho phép thần gặp mặt nàng một lần có được không?”
Hắn mới vừa lập công lớn, Tiêu Thiểu Du đương nhiên sẽ không ngay cả một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không đồng ý, cho nên cho người dẫn hắn đi vào gặp Lục Thanh Oánh.
Lục Hãn ở chỗ Lục Thanh Oánh ngồi thời gian một chén trà, lúc đi ra sắc mặt bình tĩnh như lúc đầu, không nhìn ra có dao động gì.
Chẳng qua về đến nhà không lâu, Phùng thị liền ngã bệnh. Bệnh này thế tới rào rạt, triền miên giường bệnh rất lâu không khỏi.
Lục Thanh Lam sau khi nghe nói cảm thấy kỳ quái, Đại bá mẫu ở Lục gia mặc dù trôi qua không tính là vui sướng, nhưng thể cốt luôn không tệ, làm sao nói bệnh liền bệnh?
Kỷ thị liền dẫn nàng đi Thanh Phong uyển thăm Phùng thị. Bọn nha hoàn nghênh đón mẹ con hai người vào nhà, liền thấy Phùng thị mặc trung y tuyết trắng nằm ở trên giường gạch, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, trong phòng tràn ngập mùi thuốc bắc, nhóm nha hoàn bà tử ra ra vào vào, lộ vẻ bận rộn.
Phùng thị mời hai người ngồi, Kỷ thị nói: “Đại tẩu đây là thế nào vậy, đang yên lành sao lại bị bệnh?”
Phùng thị suy yếu thở dài một tiếng nói: “Lớn tuổi, thể cốt không tốt. Mấy ngày trước đây đã cảm thấy thân thể không thoải mái, nhưng đoán không có bệnh gì, cũng chỉ giống như là ngày thường uống mấy viên thuốc viên, không ngờ hôm nay bệnh tình càng trầm trọng, vậy mà không dậy nổi.”
Kỷ thị nói: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, nào có không bệnh. Đại tẩu tìm đại phu giỏi xem một chút, ăn được uống thuốc cũng sẽ tốt.”
Phùng thị còn chưa nói, đại nha hoàn của nàng Mai Nhi liền cướp lời nói: “Phu nhân chúng ta là tâm bệnh. Kể từ khi Trắc Phi nương nương gả vào Trữ vương phủ, năm ngoái phu nhân chỉ gặp Vương phi hai lần, mỗi ngày tưởng niệm, đây là tích tụ thành tật. Bệnh này của Phu nhân cũng không cần uống thuốc gì của đại phu, chỉ cần trông thấy Trắc Phi nương nương, nhất định có thể không thuốc mà khỏi.”
Lục Thanh Lam nghe lời này, trong lòng hơi động một chút.
Phùng thị trách cứ: “Ngươi chớ nói bậy. Hoàng gia quy củ sâm nghiêm, Trắc Phi nương nương cũng đã là người ngọc điệp, há chúng ta nói gặp là có thể gặp hay sao?” Rồi nói với Kỷ thị: “Theo ta hiện tại thân thể này đã yếu, cũng không biết sinh thời còn có cơ hội gặp lại Oánh nhi một lần hay không.” Nói xong liền lấy khăn ra lau nước mắt.
Kỷ thị vội vàng khuyên nhủ: “Đại tẩu xem ngươi nói kìa, tẩu mới bao nhiêu tuổi, sau này ngày vui còn đang phía sau…”
Lục Thanh Lam cũng không nói chen vào, lúc này một tiểu bối như nàng cũng không tiện chen vào nói, nàng chỉ là nhìn Phùng thị cầm khăn lau nước mắt, khẽ ngẩng đầu, sắc mặt của nàng tái nhợt kinh người, cổ lộ ra lại là màu da hồng nhuận khỏe mạnh.
Kỷ thị khuyên nàng mấy câu, Phùng thị rốt cục dừng tiếng khóc. Nàng bệnh, không thể quấy rầy thời gian dài, Kỷ thị liền đứng dậy cáo từ. Phùng thị bảo đại nha hoàn Mai Nhi tiễn mẹ con các nàng đi ra ngoài.
Nha hoàn tiễn hai người tới cửa đại phòng, đang định trở về, Lục Thanh Lam bỗng nhiên nghịch ngợm cười một tiếng, nói với Mai Nhi: “Mai Nhi tỷ tỷ, đóa hoa lụa trên đầu tỷ thật là đẹp.”
Mai Nhi hôm nay mang một đóa hoa lụa màu đỏ có vẻ hết sức vui mừng may mắn. Chẳng qua nàng nghe thấy nhắc nhở của Lục Thanh Lam mới phản ứng, vội gỡ hoa lụa xuống, sắc mặt hơi đỏ lên. Chủ tử nhà mình bệnh lợi hại, nàng lại mặc trang phục như vậy thật sự là có chút quá phận.
Mai Nhi chính là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Phùng thị, luôn luôn trung thành và tận tâm với Phùng thị, cũng không phải người sau lưng quên chủ. Lục Thanh Lam một đường chú ý quan sát, nha hoàn bà tử cấp thấp của Thanh Phong uyển bởi vì chủ tử bị bệnh, tất cả đều sắc mặt nặng nề, nhưng Mai Nhi là nha hoàn tâm phúc của Phùng thị, thần sắc lại không tỏ ra bao nhiêu lo lắng, trong lòng Lục Thanh Lam liền càng nắm chắc.
Lục Thanh Lam thấy nàng coi như thông minh, cũng chỉ cười cười không nói gì nữa, kéo cánh tay Kỷ thị rời đi.
Kỷ thị vừa đi vừa thở dài nói: “Đều nói hoàng gia phú quý bức người, nhưng vào cửa cung sâu tựa biển. Nhìn đại bá mẫu và đại tỷ ngươi xem, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy lần, thật là đáng thương.”
Lục Thanh Lam mím môi cười cười: “Vậy mẫu thân ngàn vạn đừng đem ta gả vào hoàng gia là được.”
Kỷ thị bật cười, “Nha đầu ngươi, cái gì cũng dám nói, cũng không ngại xấu hổ!” Nói thật ra, nàng thật đúng là không muốn gả Lục Thanh Lam cao, giống như Lục Thanh Nhàn vậy, mặc dù gả đi không bao lâu, thế nhưng công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng) đều là người thấu tình đạt lý, thỉnh thoảng thúc dục nàng về nhà mẹ đẻ thăm nàng một chút, mặc dù không bằng lúc trưởng nữ chưa xuất giá, hai mẹ con mỗi ngày đều được gặp nhau, nhưng lại có thể mỗi tháng gặp mặt ít nhất một lần. Đây là bởi vì trưởng nữ vừa mới xuất giá, phải cố kỵ chút ảnh hưởng, ngày sau khẳng định càng thêm thoải mái.
Lục Thanh Lam ôm chặt cánh tay của mẫu thân, cười hì hì nói: “Mẫu thân, chúng ta rất nhanh có thể gặp Đại tỷ tỷ rồi, ngài có tin hay không?”
Kỷ thị sửng sốt: “Ngươi nói nhăng gì đấy!” Lục Thanh Oánh xuất giá lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng trở về nhà mẹ đẻ đâu.
Lục Thanh Lam cười nói: “Không tin chúng ta liền chờ xem. Nói không chừng qua không bao lâu nữa, ta còn có thể có thêm tiểu cháu ngoại trai đấy!”
Kỷ thị nói: “Tiểu nha đầu ngươi đang nói lung tung cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu?”
Lục Thanh Lam cười khanh khách chạy xa.
Kỷ thị bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Thanh Lam chạy hai bước bỗng nhiên ngừng lại, nàng cảm giác mình tựa hồ nghĩ tới điều gì rất quan trọng, nhưng sự kiện kia như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, chợt lóe rồi biến mất. Nàng còn muốn nghĩ rồi lại không nghĩ ra.
Tin tức Phùng thị ngã bệnh cũng rất nhanh truyền vào Trữ vương phủ. Buổi tối hôm đó Tiêu Thiểu Du đến chỗ Lục Thanh Oánh dùng bữa, Lục Thanh Oánh hầu hạ hắn dùng bữa xong, rơi lệ quỳ trước mặt hắn.
Lục Thanh Oánh mặc dù dung mạo không tính là xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ở chung cùng Đại hoàng tử, luôn yên yên lặng lặng, chưa từng có nhiều yêu cầu, hơi có ý không tranh quyền thế. Tiêu Thiểu Du lúc ở chung cùng nàng hết sức thoải mái, cộng thêm Tiêu Thiểu Du hết sức coi trọng tài hoa của Lục Hãn, cho nên cũng có thêm vài phần thương tiếc, nhiều hơn vài phần sủng ái.
Thấy tình hình này ngạc nhiên nói: “Nàng làm cái gì vậy?”
Lục Thanh Oánh liền đem chuyện mẫu thân bởi vì tư niệm nàng mà ngã bệnh nói ra. Tiêu Thiểu Du là một người tính tình ôn hòa, nghe lời này đầu tiên là an ủi mấy câu, lại nói: “Ngày mai ta nói với Vương phi một tiếng, bảo nàng mở khố phòng, chọn một chút thuốc bổ đưa đến cho đại phu nhân.”
Lục Thanh Oánh lau nước mắt nói: “Tạ vương gia ân điển. Chẳng qua thiếp nghe người trong nhà truyền lời, mẫu thân đều là vì tư niệm tỷ muội chúng ta mà u buồn thành tật. Thiếp từ khi gả vào Vương phủ, sáu năm chưa từng trở về nhà, muội muội vừa lấy chồng ở An Châu xa xôi, mẫu thân sinh hai tỷ muội chúng ta, hiện giờ nàng bệnh, tỷ muội chúng ta lại không có người nào có thể ở bên người nàng tẫn hiếu, thiếp mỗi lần nghĩ đến đây, tim như bị đao cắt…”
Đại hoàng tử đọc đủ thứ thi thư, coi trọng nhất là hiếu đạo, nghe lời này ngẫm nghĩ chốc lát nói: “Đã thế, không bằng như vậy. Ngày mai Bổn vương phái người đưa nàng đi Hầu phủ thăm người thân một chuyến, nàng cũng ở nhà ở vài ngày, chiếu cố nương nàng, coi như là tẫn hiếu đạo, nàng thấy được không.”
Lục Thanh Oánh mừng rỡ: “Tạ điện hạ ân điển.”
Bởi vì Trữ Vương điện hạ đã mấy ngày không cùng Lục Thanh Oánh làm chuyện vợ chồng, nghĩ đến ngày mai sẽ đưa nàng về nhà mẹ đẻ, nói không chừng phải ở đó ngây ngốc một đoạn thời gian. Cho nên buổi tối liền muốn cùng nàng trầm luân một phen, không ngờ lại bị Lục Thanh Oánh dùng lý do thân thể có chút không thoải mái khước từ.
Lục Thanh Oánh xin Vương gia đến chỗ Vương phi hoặc là Mạnh Trắc Phi, chẳng qua Tiêu Thiểu Du cũng không phải là người háo sắc, nếu tới chỗ Lục Thanh Oánh, cho dù không làm chuyện kia, cũng sẽ không rời đi làm nàng mất thể diện như vậy, cho nên đêm đó liền ôm nàng ngủ một đêm.
Ngày hôm sau, Tiêu Thiểu Du an bài xe cộ đưa Lục Thanh Oánh về nhà mẹ đẻ.
Lục Thanh Oánh trước khi lên đường đến chỗ Hàn Vương phi từ biệt. Lục Thanh Oánh nói rõ dự tính tương lai, Hàn Ký Nhu giật mình nói: “Cái gì, Vương gia đáp ứng cho ngươi về nhà mẹ đẻ chiếu cố mẫu thân bị bệnh?”
Lục Thanh Oánh khiêm nhường nói: “Vương phi minh giám, chuyện này vốn nên báo Vương phi trước, chẳng qua hôm qua Vương gia cũng là nhất thời hứng khởi, cho thiếp ân điển như vậy, thiếp cũng liền đáp ứng, kính xin Vương phi thứ tội.”
Hàn Ký Nhu kịp phản ứng mình có hơi quá khích, cười nói: “Nếu Vương gia đã mở miệng, ta đương nhiên cũng muốn thành toàn lòng hiếu thảo của ngươi mới phải.” Cho nên gọi người mở khố phòng, lấy chút dược liệu trân quý cho Lục Thanh Oánh mang về nhà mẹ đẻ, lại tự mình an bài xe ngựa, đưa nàng về nhà mẹ đẻ.
Bên này đợi Lục Thanh Oánh vừa đi, Hàn Ký Nhu đã gọi ma ma tâm phúc tới thương lượng: “Ma ma, ngươi nói có phải nàng ta cảm nhận được cái gì không?”
Hàn Ký Nhu là chính phi hoàng đế tự mình chỉ cho Tiêu Thiểu Du, Tiêu Thiểu Du đương nhiên hết sức tôn trọng nàng. Nàng vừa vào đại môn Vương phủ, đã giao quyền lực quản gia cho nàng, bao gồm tất cả cung ứng ăn mặc ở đi lại của hai vị Trắc Phi về sau, đều do Hàn Ký Nhu phụ trách. Hàn Ký Nhu và Đại hoàng tử tính tình khác nhau, Đại hoàng tử ôn văn nho nhã, là người sẵn lòng suy nghĩ thay người khác, nàng lại hết sức cường thế, quản lý Vương phủ hết sức thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn.
Lúc trước nàng từng ám chỉ hai vị Trắc Phi, trước lúc nàng sinh nhi tử, không cho phép hai người sinh con. Mà Hoàng trưởng tử cũng cần một hoặc là nhiều trưởng tử củng cố địa vị, nàng liền có lý do đường hoàng, Lục Thanh Oánh và Mạnh Vân Phi mặc dù không muốn, nhưng cũng không có cách, đành phải uống tránh tử thang sau mỗi lần Vương gia ngủ lại.
Về sau bụng của Hàn Ký Nhu quả nhiên không chịu thua kém, tốn thời gian bốn năm, liên tục sinh hai thai đều là nhi tử. Cứ như vậy, địa vị của Hoàng trưởng tử đã được củng cố, địa vị của nàng ở Vương phủ lại càng vững như bàn thạch. Vốn dựa theo hiệp định của nàng và hai vị Trắc phi Lục, Mạnh, nàng đã sinh hai nhi tử, nên để cho hai vị Trắc phi sinh con.
Hài tử của hai vị Trắc phi không dám tranh đoạt vị trí thế tử cùng nhi tử của nàng, nhưng nếu các nàng không có hài tử bên người, về sau tương lai già rồi sẽ cảnh đêm lạnh lẽo. Vốn Hàn Ký Nhu thấy hai người kia vẫn tương đối nghe lời, liền chuẩn bị ngừng tránh tử thang của hai người, chẳng qua nàng không ngờ chính là, phụ thân của nàng Định quốc công Hàn Bân tìm tới tận cửa, bảo nàng tìm cách làm chút thủ đoạn, ngàn vạn lần không thể để cho Lục Thanh Oánh mang thai, càng không thể để cho nàng sinh ra nhi tử.
Thì ra là Định quốc công Hàn Bân trông thẳng thắn hào sảng, thật ra là người rất có tâm cơ. Hắn thấy Lục Hãn tài hoa hơn người, được Đại hoàng tử coi là người nhiều mưu trí, cực kỳ nể trọng, dự đoán thành tựu của Lục Hãn tương lai nhất định không phải chuyện đùa, cộng thêm Trường Hưng Hầu phủ vốn trước đây đã có một vị truyền lư, lại thêm một con rể Thám hoa, mắt thấy sẽ phát triển không ngừng, càng ngày càng thịnh vượng phồn vinh. Hắn nghĩ sâu xa, sợ tương lai sau khi Đại hoàng tử thừa kế đại vị, nếu Lục Thanh Oánh sinh nhi tử, Lục gia ủng hộ nhi tử của Lục Thanh Oánh làm thái tử, vậy nhất định là kình địch của ngoại tôn hắn, lúc này mới dặn dò nữ nhi làm như thế.
Đối với lời của cha nàng, Hàn Ký Nhu đương nhiên là tin phục, cho nên nàng liền nghĩ ra một cách, bảo dược phòng trong phủ mỗi ngày sắc hai chén thuốc, một chén đưa đi chỗ Mạnh Trắc Phi, một chén đưa đi chỗ Lục Trắc Phi. Ngoài mặt nói, này hai chén này đều là thuốc mang thai, trên thực tế chén của Mạnh Vân Phi chính là thuốc mang thai, mà chén của Lục Thanh Oánh lại là tránh tử thang như cũ.
Mạnh Trắc Phi uống thuốc mang thai một thời gian ngắn quả nhiên mang thai hài tử, chẳng qua nàng không có phúc khí, chỉ sinh hạ một nữ nhi. Bụng của Lục Thanh Oánh thì vẫn không có động tĩnh, Lục Thanh Oánh ngược lại cũng không hoài nghi, theo bà tử bẩm báo, mỗi lần nàng đều uống thuốc nàng đưa đi. Cũng chẳng bao giờ yêu cầu Hàn Vương phi mời đại phu tới kiểm tra vì sao nàng vẫn không có thai.
Cho nên lần này Lục Thanh Oánh bỗng nhiên thuyết phục Tiêu Thiểu Du, lại để cho nàng trở về phủ, trong lòng Hàn Vương phi có chút bồn chồn.
Ma ma cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của Lục Thanh Oánh, nói: “Nô tỳ thấy, Lục Trắc Phi cũng không có gì không đúng, có lẽ nàng ta thật sự là tưởng niệm thân nương, dù sao nàng ta đã sáu năm chưa từng trở về Trường Hưng Hầu phủ rồi.”
Trong lòng Hàn Vương phi dù sao vẫn có chút không yên, “Chỉ hy vọng như thế.”
Ma ma trấn an nói: “Vương phi không cần phải lo lắng, cho dù nàng ta về nhà mẹ đẻ thì thế nào, Vương gia lại không ở lại Trường Hưng Hầu phủ, nàng ta một mình sống ở nhà mẹ đẻ, còn có thể mang thai sinh ra hài tử hay sao?”
Hàn Vương phi suy nghĩ một chút, cũng không khỏi cười: “Ngươi nói có lý. Cái này gọi là không bột đố gột nên hồ đi!”***
Lục Thanh Oánh ngồi vào xe ngựa, mới thở phào một hơi.
Nàng không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng mà ôn nhu vuốt ve bụng của mình, kinh nguyệt của nàng ngừng cũng gần tầm một tháng rồi. Hàn Vương phi vào phủ sớm hơn nàng và Mạnh Vân Phi một năm, có được tiên cơ, lại có danh phận đại nghĩa ở đó, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn làm hậu trạch Vương phủ giống như thùng sắt, Vương phủ trên dưới cơ hồ đều là người của nàng.
Lục Thanh Oánh không dám gọi đại phu đến xem, nhưng nàng kêu một bà tử tâm phúc từ nhà mẹ đẻ tới xem cho nàng, bà tử khẳng định với nàng nàng đây là có thai rồi.
Lúc trước nàng cũng cho là Vương phi đưa tới thật sự là thuốc mang thai, bởi vì Mạnh Vân Phi uống thuốc kia quả nhiên liền mang thai. Chẳng qua lúc trước lúc nàng uống tránh tử thang, kinh nguyệt luôn không chính xác, lần này uống thuốc mang thai thậm chí có hiệu quả giống nhau. Nàng không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ.
Nàng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, bỏ ra số bạc lớn mua được bà tử đưa thuốc, lúc này mới vụng trộm ngừng thuốc. Quả nhiên hai tháng sau nàng liền có thai.
Nàng sợ một khi Hàn Vương phi phát hiện mình mang thai, sẽ tìm cách hại hài tử của mình, cho nên mới mạo hiểm cầu cứu Lục Thanh Lam trên Vạn Tuế sơn, về sau Lục Hãn quả nhiên tính kế làm cho nàng tạm thời rời khỏi Trữ Vương phủ.
Nha đầu thiếp thân khuyên nàng trực tiếp tố giác sở tác sở vi của Hàn Vương phi với Tiêu Thiểu Du, Lục Thanh Oánh lại biết chuyện không đơn giản như vậy. Trong lòng nàng rất rõ, thời khắc mấu chốt đoạt đích là lúc này, hậu trạch của Trữ vương Tiêu Thiểu Du phải an ổn hài hòa, không thể xuất hiện bất kỳ chuyện gì tổn hại danh dự của Trữ vương, cho nên cho dù là nàng đem chuyện này nói cho Tiêu Thiểu Du, Tiêu Thiểu Du chẳng những sẽ không xử phạt Hàn Vương phi, ngược lại sẽ nghĩ mọi cách đè chuyện này xuống.
Nam nhân mà, vì địa vị thân phận, vì nghiệp lớn của mình, cái gì cũng có thể làm được. Cho nên đáng giá phó thác và dựa vào vẫn là nhà mẹ đẻ là của mình.
Suy nghĩ miên man như vậy, xe ngựa của Lục Thanh Oánh cuối cùng đã tới đại môn Trường Hưng Hầu phủ.
Lục Hãn đã sớm nhận được tin tức, tự mình dẫn người nghênh đón ở cửa.
Rèm xe của Lục Thanh Oánh vén lên nhìn thấy cửa phủ quen thuộc trước mắt, nàng sống ở chỗ này mười sáu năm, tất cả những ký ức tốt đẹp đều ở trong đây, mà nàng đã hơn sáu năm chưa từng trở về nhà, không khỏi rơi nước mắt. Nàng đỡ tay của nha hoàn xuống xe ngựa, nhìn thấy phụ thân đang đứng ở cửa, ngậm cười nhìn nàng, lòng của nàng lập tức liền kiên định. Nghĩ đến cuộc sống của mình ở Trữ Vương phủ mỗi ngày lo lắng đề phòng ngủ cũng bất an, quả thực tựa như cách cả đời người, nàng vội vàng tiến lên vài bước, hành lễ với Lục Hãn, khóc không ra tiếng: “Phụ thân, nữ nhi bất hiếu!”
Lục Hãn đỡ nhẹ nữ nhi một cái, trong mắt cũng hàm chứa nước mắt, nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Hắn mặc dù đa mưu túc trí, nhưng bởi vì từ nhỏ không có thân nhân, cho nên vô cùng chú trọng thân tình, đối đãi với mấy hài tử đều vô cùng tốt.
Lục Thanh Oánh thấy mẫu thân không tới, trong lòng có chút lo lắng: “Phụ thân, nương của ta nàng…”
Lục Hãn khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Nương của ngươi không có việc gì, chẳng qua không có tiện tới đây đón ngươi, ngươi không cần lo lắng.”
Lục Thanh Oánh lúc này mới hơi yên tâm, phụ nữ hai người cùng nhau trở về Thanh Phong uyển, đợi gặp được Phùng thị, không thể thiếu một trận thổn thức. Toàn gia nói chuyện một hồi, Lục Hãn mang theo Lục Thanh Oánh lưu luyến không rời đi bái kiến Lão hầu gia và Lão phu nhân trước.
Hai người trước đó cũng không biết Lục Thanh Oánh hồi phủ, rất là kinh hãi. Lục Thanh Oánh liền giải thích với bọn họ. Lão phu nhân mới nói: “Đột nhiên Trữ vương điện hạ ban hồng ân, ngươi liền ở nhà ngốc mấy ngày này đi, ngươi cũng đã lâu ngày chưa trở về nhà mẹ đẻ rồi, cố gắng ở trước mặt mẫu thân ngươi tận hiếu tâm.”
Nàng không thích đại phòng, lại bởi vì quan hệ với Lục Thanh Oánh, những năm gần đây nhất ngay cả Tiền Hoàng hậu cũng đều xa cách với nàng không ít, Lão phu nhân lại càng oán hận Lục Thanh Oánh, ngữ khí lúc nói chuyện cũng là thản nhiên.
Lục Thanh Oánh ở trong Trữ vương phủ lâu như vậy, đã sớm học được cách dấu tâm sự trong lòng, trên mặt giả bộ bộ dáng cung kính, không tức giận chút nào.
Đợi trở lại Thanh Phong uyển, Lục Hãn vì lấy cớ xem bệnh cấp cho Phùng thị, mời một đại phu đáng tin vào phủ bắt mạch cho Lục Thanh Oánh, quả nhiên chứng minh là Lục Thanh Oánh quả thật mang thai, toàn gia đều mừng rỡ.
Lục Hãn nói: “Nếu đã thật sự có thai, phải tìm cách giữ được đứa bé này, vậy thì ở nhà ngây ngốc hai tháng, đợi thai này vững vàng rồi, lại trở về Vương phủ cũng không muộn.”
Đại phu nói Lục Thanh Oánh đã có thai một tháng, bởi vậy Lục Hãn bảo nàng ở nhà ngây ngốc hai tháng, qua ba tháng, thai này cũng đã ổn định rồi, sẽ không dễ dàng sảy thai.
Lục Thanh Oánh đương nhiên đồng ý.
Buổi tối Kỷ thị nghe nói Lục Thanh Oánh quả nhiên trở lại, trong lòng hết sức giật mình, không ngờ khuê nữ bảo bối của mình đoán được. Ngược lại Lục Thanh Lam đã sớm tính trước kỹ càng, thật sự cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Lam phải đi Thanh Phong uyển thăm Đại tỷ tỷ.
Lục Thanh Oánh nghênh nàng vào viện của mình. Từ lúc nàng xuất giá, tiểu viện của nàng liền trống không, Phùng thị nhớ nữ nhi nóng lòng, vẫn chưa cho người đi vào ở, mà mỗi ngày sai nhóm nha hoàn bà tử quét dọn cẩn thận, tất cả đồ vật cũng đều bố trí như trước dựa theo lúc nàng ở đây.
Cho nên Lục Thanh Oánh không cần thu thập liền trực tiếp đi vào ở.
Nghe nói Lục muội muội tới, Lục Thanh Oánh đến cửa tiểu viện nghênh đón. Đã nhìn thấy tiểu cô nương mặc một thân sam tử màu vàng nhạt, tha thướt xinh đẹp đi tới. Nhưng thấy nàng mi mục như họa, làn da sáng hơn tuyết, lông mày không vẽ mà xanh, môi không tô mà đỏ, mới mấy tháng không gặp, Lục Thanh Oánh đã cảm thấy tiểu muội muội này lại đẹp lên không ít, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng trong lúc lưu chuyển lơ đãng toát ra một tia mị thái, lại khiến nữ nhân là nàng cũng phải bỗng nhiên ngừng hô hấp.
Nàng không khỏi âm thầm cảm khái, nhan sắc như vậy, cũng không biết đối với nàng mà nói, là phúc hay họa.
Lục Thanh Lam nhìn thấy nàng, lộ ra một cái mỉm cười rung động lòng người, ngọt ngào gọi một tiếng: “Đại tỷ tỷ!”
Lục Thanh Oánh tiến lên lôi kéo tay nàng nói: “Lục muội muội, mấy ngày không gặp, muội lại đẹp thêm không ít.”
Lục Thanh Lam nghe ra sự chân thành trong lời nói của nàng. Lại nói nàng cũng cảm thấy kỳ quái, kiếp trước nàng cho dù là đại mỹ nhân, nhưng tuyệt không có loại khoa trương như này, dung mạo của nàng so với kiếp trước cũng không có biến hóa lớn, nhưng khí chất lại tựa hồ nhiều hơn một loại tiên khí lúc ẩn lúc hiện, làm cho nàng càng thêm hấp dẫn người khác. Nàng có chút không rõ tại sao lại biến thành như vậy, nàng đương nhiên không biết lúc nàng trọng sinh đã được Nguyệt thần chúc phúc, chẳng những thay đổi số mạng của nàng, ngay cả dung mạo khí chất cũng nhận được đi một chút ảnh hưởng.
Hai người tới thính đường ngồi, nha hoàn bưng trà quả lên, Lục Thanh Oánh đuổi các nàng xuống, Lục Thanh Lam thấy tư thái nàng đây là muốn nói chuyện riêng tư cùng mình, cũng bảo Mặc Cúc và Mặc Hương đi ra ngoài.
— Mặc Cúc trong khoảng thời gian này trải qua tu dưỡng, thể cốt rốt cục bình phục, trở lại bên cạnh hầu hạ Lục Thanh Lam.
Đợi trong phòng chỉ còn lại có hai người, Lục Thanh Oánh đột nhiên đứng dậy cúi đầu về phía Lục Thanh Lam, “Lục muội muội, xin nhận của ta một lạy!”
Lục Thanh Lam kinh hãi, vội vươn tay ra đỡ nàng: “Đại tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy? Ta làm muội muội, sao có thể chịu lễ của tỷ?”
Lục Thanh Oánh nói: “Lần trước tam phòng muốn hại ta, là muội muội nói cho Nhị thúc đã cứu mạng của ta; lần này lại là muội muội truyền tin cho phụ thân, để cho ta trở lại Hầu phủ. Muội muội chẳng khác gì đã cứu ta hai lần, ta sao có thể không tạ ơn muội?”
Lục Thanh Lam không ngờ nàng ngay cả sự kiện sáu năm trước cũng biết, không khỏi ngạc nhiên nói: “Chuyện lần trước Đại tỷ tỷ cũng biết ư?”
Lục Thanh Oánh gật đầu, nói: “Là phụ thân nói cho ta biết.”
Lục Hãn là một sĩ phu truyền thống, coi trọng tri ân đồ báo, cho nên chuyện này hắn cũng không gạt Lục Thanh Oánh.
Lục Thanh Lam nhỏ hơn Đại tỷ tỷ mười tuổi, kiếp trước sau khi Đại hoàng tử chết, Lục Thanh Oánh vì không để liên lụy gia tộc uống cạn một chén rượu độc tự vận mà chết, cho nên nàng và vị Đại tỷ tỷ này tiếp xúc không nhiều lắm.
Chẳng qua sau hai lần ân cứu mạng này, sau khi hai người lần nữa ngồi xuống, Lục Thanh Lam cảm thấy nàng và Đại tỷ tỷ quan hệ thân cận hơn không ít.
Lục Thanh Lam đưa thay sờ sờ bụng của nàng, thấp giọng hỏi: “Đại tỷ tỷ, có phải tỷ thật sự mang thai bảo bảo rồi không?”
Lục Thanh Oánh gật đầu cười: “Chuyện này, hiện tại chỉ có cha ta biết, ngay cả nương ta cũng không nói.” Phùng thị không phải là người có thể giấu được chuyện trên mặt, cho nên cha con hai người thương lượng, cũng gạt cả nàng.
Lục Thanh Lam vội vàng tỏ thái độ: “Tỷ yên tâm, ta nhất định thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng) không nói cho người nào, ngay cả cha mẹ ta cũng sẽ không nói.”
Lục Thanh Oánh gật đầu cười, “Nếu tỷ đã nói chuyện này cho muội biết, đương nhiên là tin muội.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, nói: “Là có người muốn hại hài tử của tỷ sao?”
Lục Thanh Oánh gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Là Hàn Ký Nhu.” Nói đơn giản chuyện đã xảy ra một lần.
“Hàn Vương phi ư?” Lục Thanh Lam hít một hơi, chẳng qua thử nghĩ cũng bình tĩnh lại. Hậu cung của Hoàng thượng cũng tốt, hậu viện của Vương gia cũng tốt, hễ liên quan đến đến ích lợi quyền lực, đều có tranh đấu, kiếp trước hậu cung của Tiêu Thiểu Huyền lại càng đấu lợi hại.
Lục Thanh Lam nói: “Đại tỷ tỷ là muốn ở nhà ngốc đến khi thai khí ổn định mới trở về Vương phủ phải không?” Lục Thanh Oánh mặc dù lấy danh nghĩa trở lại Hầu phủ chiếu cố bệnh tình của mẫu thân, nhưng cũng tuyệt đối không thể ở đến sinh con, như vậy thời gian quá dài. Cho nên Lục Thanh Lam mới hỏi vậy.
Thấy Lục Thanh Oánh gật đầu, nàng mới nhắc nhở nàng: “Tỷ tỷ cẩn thận một chút, tỷ trở về nhà mẹ đẻ như vậy, nếu Hàn Vương phi kia là một người khôn khéo, tất nhiên sẽ có chỗ phát hiện, ngươi một khi trở lại Vương phủ chỉ sợ nàng sẽ có thủ đoạn đối phó ngươi.” Hàn Vương phi có thể làm hậu viện Vương phủ bền chắc như thép, nghĩ tới tuyệt đối không phải là đèn đã cạn dầu. “Tỷ tỷ có biện pháp gì ứng đối không?”
Lục Thanh Oánh thật ra cũng đã nghĩ đến điểm này, chẳng qua nàng còn chưa nghĩ được biện pháp gì tốt, cho nên nói: “Cũng chỉ có đi một bước tính một bước thôi.” Nếu có thể, nàng đương nhiên nguyện ý ở nhà mẹ đẻ sinh hạ hài tử này, hài tử này chính là chỗ dựa vào nửa đời sau của nàng.
Lục Thanh Lam kiếp trước ở hậu cung đấu với nhóm phi tần của Tiêu Thiểu Huyền mười năm, kinh nghiệm tranh đấu hết sức phong phú, liền chuyển động đầu óc nghĩ biện pháp thay nàng. Nàng nói: “Hàn Vương phi kia ở kinh thành danh tiếng rất tốt, nàng là một người quý trọng danh tiếng phải không?”
Lục Thanh Oánh suy nghĩ một chút nói: “Quả thật nàng ta là người quý trọng danh tiếng.” Hàn Ký Nhu một lòng muốn làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ tương lai đây, đương nhiên là cực kỳ yêu quý danh tiếng. Đúng là nàng ở trước mặt Thái hậu cùng với Tiền Hoàng hậu và các vị phi tần địa vị cao cũng là bộ dáng hiền lương cung kính.
Lục Thanh Lam giảo hoạt cười một tiếng, nói: “Nếu nói như vậy, thì dễ xử lý rồi.”