Lục Văn Đình đang trực ở trước cửa Kiến Thủy điện, Trương Tú vội vàng tìm đến hắn, “Lục tướng quân, hoàng thượng muốn gặp ngài, ngài nhanh đi cùng nô gia một chuyến.”
Lục Văn Đình kinh hãi, vừa vội vàng đi theo Trương Tú đi về phía đại điện, vừa thấp giọng hỏi: “Trương tổng quản, không biết hoàng thượng kêu mạt tướng đến, có gì phân phó? Ta đây trong lòng cũng không rõ ngọn nguồn, ngài có thể lộ ra một hai cho mạt tướng biết được không. Mạt tướng nhất định không quên đại ân của lão nhân gia ngài.” Khi nói chuyện liền nhét một tấm ngân phiếu đi qua.
Trương Tú không chút khách khí thu ngân phiếu, thầm nghĩ trẻ nhỏ dễ dạy, khó trách tuổi còn trẻ đã lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, ngay cả hoàng đế cũng thích hắn như vậy.
Trương Tú nói: “Nếu nô gia không đoán sai, tướng quân lần này sợ là có công sự trọng yếu cần làm. Hoàng thượng nhìn trúng tướng quân như vậy, ngài trăm ngàn lần không thể khiến hoàng thượng thất vọng a!”
Lục Văn Đình vội hỏi: “Là công sự gì, Trương tổng quản có thể đề điểm một hai không.”
Trương Tú phun ra hai chữ: “Hành Châu...” Liền không nói gì nữa.
Lục Văn Đình chấn động toàn thân. Chuyện Hành Châu gần đây ồn ào huyên náo, hắn lại sao lại không biết.
Lục Văn Đình tiến vào Kiến Thủy điện, thấy Tiêu Thiểu Giác cũng có mặt, không khỏi sinh ra một loại cảm giác cổ quái. Kiến lễ xong, hoàng đế nói với hắn: “Lục khanh, hiện tại có chuyện cực kỳ khẩn yếu đối với triều đình, lệnh ngươi đi làm, nhưng có chút nguy hiểm nhất định, không biết ngươi có dám đi hay không.”
Trong lòng Lục Văn Đình biết rõ chuyện hắn muốn nói là gì, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng có ơn tri ngộ với vi thần, hoàng thượng có phân phó, vi thần nhất định tận tâm tận lực vì hoàng thượng, chết mới thôi.”
Gia Hòa đế cười ha ha: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Trẫm lập tức phong ngươi làm Thiên hộ Vũ Lâm vệ, kiêm nhiệm An phủ sứ Hành Châu, dẫn dắt một ngàn tinh nhuệ Vũ Lâm vệ chạy tới Hành Châu đốc thúc vận lương thảo. Ngươi sau khi đến Hành Châu, tra rõ ràng cho trẫm. Trẫm cho ngươi quyền hành bí mật, Hành Châu rốt cuộc xảy ra sự cố gì, đến lúc đó mật báo cho trẫm, đã nghe hiểu chưa?”
Thiên hộ là chức quan chính ngũ phẩm thật sự, vừa là Vũ Lâm vệ bảo hộ sự an toàn của hoàng đế, địa vị lại cao, trước đây Lục Văn Đình làm chính lục phẩm, tốc độ lên chức đã xem như ngồi hỏa tiễn. Bởi vậy vội vàng nói: “Bệ hạ, vi thần công lao chưa lập, không dám không duyên cớ thụ phong, thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, chờ vi thần làm xong xuôi gọn gàng công sự, ngài lại để cho vi thần làm chức Thiên hộ Vũ Lâm vệ này.”
Gia Hòa đế nói: “Ngươi không cần từ chối, lúc trước ngươi ở Ung Châu cứu tính mạng Lão Cửu, vốn nên phong thưởng. Lần này chẳng qua là cho ngươi thứ nên được, có thân phận địa vị nhất định, cũng tiện cho ngươi ra ngoài ban sai*, ngươi không cần chối từ.”
(*) 办差 Ban sai [bànchāi]: Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Lục Văn Đình lúc này mới nói: “Tạ hoàng thượng ân điển, vi thần nhất định không cô phụ sự ưu ái của ngài, mau chóng điều tra rõ ràng chuyện Hành Châu.”
Hoàng đế lộ vẻ hài lòng: “Cụ thể chi tiết, ngươi đi xuống thương lượng kỹ cùng Lão Cửu, qua vài ngày viết một phần sổ con lên cho trẫm. Việc này không nên chậm trễ, trẫm cho ngươi thời gian năm ngày chuẩn bị, liền lập tức xuất phát.”
Lục Văn Đình gật đầu, lớn tiếng nói: “Vi thần hiểu được.”
Hoàng đế vẫy tay: “Tốt lắm, các ngươi đi xuống đi.”
Hai người Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình liền ra khỏi Kiến Thủy điện. Tiêu Thiểu Giác mỉm cười nói: “Lục đại nhân, theo bổn vương đi nha môn Đông Xưởng ngồi một chút đi.”
Lục Văn Đình nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói: “Ngươi là cố ý, đúng không?”
Tiêu Thiểu Giác ôm vai, nói: “Ngươi nói gì, bổn vương sao lại nghe không hiểu?”
Lục Văn Đình nói: “Ngươi muốn cưới muội muội ta làm phi, ta luôn không chịu đáp ứng, ngươi liền nghĩ ra biện pháp này, điều ta rời khỏi kinh sư, đúng không?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đại sự triều đình, bổn vương sao lại coi như trò đùa?”
Lục Văn Đình thấy hắn không thừa nhận, cũng lười nhiều lời cùng hắn. Hoàng đế chỉ cho hắn thời gian năm ngày thu thập, hắn từ nha môn Đông Xưởng đi ra, liền vội vã trở về Trường Hưng hầu phủ. Lục Kháng cùng Lục Thần nghe nói chuyện hoàng đế phái hắn đến Hành Châu công tác, nửa vui nửa lo.
Vui là hắn thăng quan, làm Thiên hộ. Lo là người hắn phải điều tra không phải người bình thường, chính là đại quan biên giới, phía sau lại có Nhị hoàng tử làm chỗ dựa cho hắn, nhân vật như vậy há lại dễ chọc, làm không tốt sẽ phát sinh nguy hiểm.
Chẳng qua chỉ dụ của hoàng đế đã hạ, quả quyết không thể vi phạm dụ lệnh, Kỷ thị vội vội vàng vàng thu thập hành lý cho hắn. Lục Văn Đình thì trực tiếp đi tìm Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam cũng nghe nói chuyện này: “Ca ca, ngươi thật sự phải đi Hành Châu sao?” Trong lòng nàng lo lắng không thôi. Kiếp trước sơ sơ thì cũng là thời điểm này năm nay, Khuông Bằng Nghĩa chủ chính Hành Châu, khiến cho Hành Châu mất mùa, nông dân khởi binh tác loạn, náo ra nhiễu loạn rất lớn, cuối cùng đại hoàng tử bị liên lụy, trở thành nguyên nhân trực tiếp rơi đài của hắn.
Lục Văn Đình gật gật đầu: “Hoàng mệnh đã hạ, làm sao còn có thể giả?”
“Vậy ngươi trăm ngàn lần phải cẩn thận.” Lục Thanh Lam lo lắng, “Ta nghe nói cục diện Hành Châu hiện tại rất loạn, ngươi phải mang nhiều gia đinh một chút, mang tất cả gia đinh trong phủ đi.”
Lục Văn Đình cười nói: “Hoàng thượng đáp ứng cấp quyền cho ta một ngàn Vũ Lâm vệ, đều là tinh nhuệ nhất đẳng, rất nhiều đều là ta tự mình huấn luyện ra, còn muốn gia đinh làm cái gì? Lại nói hầu phủ cũng cần gia đinh hộ viện bảo hộ các ngươi.”
Thấy Lục Thanh Lam còn muốn nói chuyện, Lục Văn Đình nói: “Ngươi cũng đừng mò mẫm quan tâm. Ta biết làm thế nào để bảo đảm an toàn của chính mình. Nhưng ngươi, nhất định phải cẩn thận với Tiêu Thiểu Giác.”
Lục Thanh Lam nghe xong lời này có chút mất hứng, “Ngươi sao lại nhắc đến Tiêu Thiểu Giác, các ngươi hai người ở Thanh Châu thủ thành không phải phối hợp rất ăn ý sao, ngươi sao lại không thích hắn như vậy?”
Lục Văn Đình nói: “Nhất mã quy nhất mã. Tiểu tử này không có hảo tâm, ta cảm thấy lần này hoàng thượng lệnh ta đi Hành Châu, chính là do hắn làm trò quỷ, hắn muốn tách ta ra, miễn cho ta phá hư hôn sự của hai người các ngươi.” Lục Thanh Lam nghẹn họng trân trối: “Không thể nào?”
Lục Văn Đình nói: “Dù sao ta cảnh cáo ngươi, hắn không phải là người tốt, ngươi trăm ngàn lần không thể gả cho hắn.”
Lục Thanh Lam không khỏi đau đầu không thôi. Hai người này là bát tự tương khắc hay là tại sao, sao lại không thể hợp nổi cùng một chỗ chứ.
Lục Thanh Lam không muốn lại cùng hắn bàn chuyện Tiêu Thiểu Giác, luôn miệng dặn dò hắn cẩn thận lại cẩn thận. Lục Văn Đình ngoài miệng tuy rằng đáp ứng, nhưng Lục Thanh Lam nhìn ra hắn vẫn chưa nghe vào trong tai.
Lục Văn Đình cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Hoàng thượng chỉ cho ta thời gian năm ngày, thời gian không nhiều, ta lập tức sẽ xuất phát. Có một số việc, ta còn muốn cùng...”
Hắn còn chưa nói hết Lục Thanh Lam đã nở nụ cười, “Ngươi muốn gặp mặt Kỳ tỷ tỷ có phải không, ngươi sao không trực tiếp đi Nghiễm Ninh vương phủ?”
Lục Văn Đình cười hắc hắc không ngừng, xoa xoa tay nói: “Ngươi cũng không phải không biết vị nhạc phụ tương lai kia của ta, quản thúc Kỳ Nhi cực nghiêm. Nay hai người chúng ta đã định hôn kỳ, hắn sẽ không cho phép Kỳ Nhi gặp mặt ta.”
Hôn sự của hai người định tại tháng sáu năm sau, sau Lục Văn Xương và Bạc Thiến Như.
Lục Thanh Lam vỗ vỗ tay nói: “Ta hiểu, ta lập tức gửi bái thiếp, mời Kỳ tỷ tỷ ngày mai đến phủ chúng ta nếm thử hoa quế cao ta tự tay làm.”
Lục Văn Đình vô cùng vui sướng: “Vẫn là muội muội hiểu rõ ta nhất!”
Vào lúc ban đêm Lục Thanh Lam liền đưa bái thiếp đi Nghiễm Ninh vương phủ. Từ lúc Tiêu Kỳ định hôn cùng Lục Văn Đình, vì tị hiềm, Tiêu Kỳ cũng rất ít đi hầu phủ. Chẳng qua Nghiễm Ninh vương phủ tin tức linh thông, Tiêu Kỳ cũng biết Lục Văn Đình phải đi Hành Châu, việc này có nguy hiểm nhất định, nàng cũng bất chấp bên ngoài nghị luận, sáng sớm ngày hôm sau liền đi tới Trường Hưng hầu phủ.
Lục Thanh Lam tự mình đến nhị môn nghênh đón Tiêu Kỳ, gặp mặt khó tránh khỏi chế nhạo hai câu: “Kỳ tỷ tỷ hôm nay tới cũng thật sớm!”
Hai người tới Y Lan tiểu trúc, Tiêu Kỳ bất chấp thẹn thùng, vội vàng hỏi: “Chuyện Lục tam ca đi Hành Châu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lục Thanh Lam nói: “Ta biết có hạn, đợi lát nữa ca ca ta đến, ngươi vẫn là chính miệng hỏi hắn đi.” Lại cười nói: “Ta vốn định trước ôn chuyện cùng ngươi, nhưng thấy ngươi gấp thành cái dạng này, vẫn là trước gọi ca ca ta tới cho các ngươi gặp mặt đi.”
Dứt lời phân phó Mặc Hương cười hì hì đứng ở một bên: “Còn đứng ngốc ra đó làm gì, nhanh đi đằng trước mời Tam gia lại đây, nói vị hôn thê thân yêu của hắn đến.”
Lục Văn Đình tới cực nhanh. Hắn vừa thấy được Tiêu Kỳ hai mắt liền sáng lên, trong mắt không nhìn thấy người khác.
Lục Thanh Lam đứng dậy nói: “Ta đi xem xem hoa quế cao trong phòng bếp nhỏ làm thế nào, ca ca, ngươi giúp ta tiếp đón Kỳ tỷ tỷ cho tốt.” Chớp mắt vài cái về phía ca ca nhà mình, tìm cớ lẻn đi.
Trong phòng nha hoàn sớm biết điều lui xuống toàn bộ.
“Kỳ muội muội!” Lục Văn Đình tâm tình kích động, một phát bắt lấy tay của Tiêu Kỳ nói: “Đã lâu không gặp được ngươi, nhớ muốn chết ta!”
“Lục tam ca, ngươi đừng!” Tiêu Kỳ vừa thẹn lại quẫn, dùng sức đưa tay rút ra ngoài hai lần, đều không rút ra được, cũng liền tùy hắn cầm.
“Kỳ muội muội, lâu như vậy, ngươi có nhớ ta không?”
“Ừ!” Tiêu Kỳ nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống.
Nhận được đáp án khẳng định, trong lòng Lục Văn Đình ngọt lịm. “Chờ ta từ Hành Châu trở về, chúng ta liền thành thân.”
“Hôn kỳ không phải định tại tháng sáu sao?”
“Ta chờ không kịp, ta nói với cha mẹ một câu, xem có thể đẩy sớm hôn kỳ không.”
Tiêu Kỳ sẵng giọng: “Đều là chuyện đã định, làm sao có thể nói sửa liền sửa.”
Lục Văn Đình nghĩ cũng đúng.
Tiêu Kỳ lại nói: “Ta đã hỏi qua cha ta, tình hình Hành Châu phức tạp, ngươi đến chỗ kia, nhất định phải cẩn thận, cho dù công sự không thành, cũng nhất định phải bảo đảm an toàn của chính mình, đừng làm cho ta ở nhà nóng ruột nóng gan.”
Đừng thấy Lục Thanh Lam bảo hắn cẩn thận hắn nghe không vào, Tiêu Kỳ vừa nói, hắn liền có thể nghe lọt được. “Ngươi yên tâm đi, bên người ta có ngàn Vũ lâm quân tinh nhuệ, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
“Lục tam ca, ngươi trước buông tay của ta ra, ta lấy cái này cho ngươi.”
Lục Văn Đình thế này mới buông tay nàng ra. Tiêu Kỳ kêu nha hoàn của nàng tiến vào, trong tay nâng một gói đồ.
Lục Văn Đình tràn ngập chờ mong hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiêu Kỳ xấu hổ cởi gói đồ, lộ ra một đôi giày* gấm đế mềm. Hai mắt Lục Văn Đình tỏa sáng nói: “Đây là làm cho ta ư?”
(*) 靴子 – Ngoa tử là đôi giày hơi hình trụ và cao trên mắt cá chân. Tương truyền giày phát minh bởi nhà quân sự Tôn Tẫn nổi tiếng thời Chiến quốc, để tưởng niệm Tôn Tẫn, các thợ làm giày thời trước liền thờ phụng ông là thuỷ tổ của nghề giày, lập bài vị, tranh vẽ.
靴子 – Ngoa tử
Tiêu Kỳ nói: “Ta thêu không tốt, tốn rất nhiều thời gian mới làm ra đôi giày này, ngươi mang vào thử xem hợp chân không?”
Lục Văn Đình thấy trên mặt giày thêu tinh mỹ cùng đường may tỉ mỉ ở đế giày: “Tay nghề của ngươi, ngay cả tú nương thủ nghệ tốt nhất phủ chúng ta cũng không bằng, thế này còn bảo không tốt?”
Tiêu Kỳ hơi hơi cúi đầu: “Lục tam ca thích là tốt rồi. Mau thử xem!”
Lục Văn Đình khó nén sốt ruột đá rơi giày xuống, thay giày mới mà người trong lòng đưa cho hắn, cao hứng nói: “Rất thích hợp! Hơn nữa đế giày cứng mềm vừa vặn, đi cực kỳ thoải mái. Cám ơn ngươi, Kỳ muội muội!”
Tiêu Kỳ thấy hắn thích cũng hết sức cao hứng, thấp giọng nói: “Ta chỉ hy vọng, ngươi mang giày ta tặng cho ngươi, bình bình an an trở về, cưới ta qua cửa...”
Lục Văn Đình rốt cuộc nhịn không được, in xuống một nụ hôn ở trên trán của nàng.
Mấy ngày sau, Lục Văn Đình dẫn dắt một ngàn Vũ Lâm quân rời khỏi kinh sư.
Tiêu Thiểu Giác tự cho rằng một chiêu điệu hổ ly sơn của hắn rất cao minh, Lục Thanh Lam lại có chút tức giận. Mấy ngày nay nàng luôn chờ hắn, nhưng hắn lại không biết đang vội cái gì, thủy chung vẫn chưa từng xuất hiện.
Thẳng đến đêm nay Lục Văn Đình ra khỏi thành, hắn mới rốt cuộc xuất hiện.
Đêm nay Lục Thanh Lam đang ở trong phòng đọc sách, chợt nghe một thanh âm cửa sổ kẽo kẹt vang lên. Nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiêu Thiểu Giác đang ngồi xổm ở trên song cửa sổ cười với nàng.
Lục Thanh Lam không chút suy nghĩ, cầm một cái gối đầu lên ném qua.
Tiêu Thiểu Giác tiêu sái chộp lấy gối đầu vào tay, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Cười hì hì đi tới, “Ai không có nhãn lực như vậy, dám trêu ta Bảo Nhi nhà chúng ta tức giận!”
Lục Thanh Lam liếc hắn trắng mắt, “Ngươi còn không biết xấu hổ nói, ta bảo ngươi khuyên ca ca ta, ngươi khen ngược, vì bớt việc, trực tiếp phái hắn đến cái loại địa phương hổ lang Hành Châu này...”
Tiêu Thiểu Giác đã sớm đoán được nàng sẽ mất hứng, nhẫn nại giải thích: “Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu, ca ca ngươi chỉ là kiêm nhiệm chức An phủ sứ, đó là quan viên trung ương phái đi dò xét địa phương, huống hồ hắn lại là thị vệ bên người phụ hoàng, chuyến này nhất định là đại thiên tuần thú, cho dù là Đàm Thiệu Nguyên cũng không dám bất kính với hắn, ở Hành Châu ai dám làm cho hắn không thoải mái?”
Lục Thanh Lam nói ra nỗi băn khoăn của nàng: “Hành Châu là đại châu sản xuất lương thực, lại chậm chạp không chịu vận chuyển lương thảo cho Nam đại doanh, nhất định là tên Đàm Thiệu Nguyên kia ở Hành Châu làm ra nhiễu loạn gì, làm cho lương thực mất mùa. Nhưng Đàm Thiệu Nguyên luôn luôn là ‘Tổng đốc mẫu mực’ trong tay Nhị hoàng tử, lỗ thủng lớn như vậy, hắn một mực che đậy nâng đỡ, ca ca ta đến nơi đó, tra là hay không tra. Tra ra đắc tội Đàm Thiệu Nguyên cùng Nhị hoàng tử, tra không được, cô phụ sự tín nhiệm của hoàng thượng. Hắn được sủng ái thế nào đi nữa, cũng chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, có thể đối nghịch cùng Nhị hoàng tử, Đàm Tổng đốc ư? Ngươi đây rõ ràng là đem hắn lên lửa nướng.”
Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác sáng lên: “Ngươi còn tuổi nhỏ, đã nắm chắc triều cục, lại còn cặn kẽ hơn cả người lão luyện. Ngươi dù sao sớm muộn gì cũng phải gả cho ta, giữa ta và Lão Nhị nay thế đã thành nước lửa, ngay cả hòa thuận mặt ngoài cũng không còn tồn tại, ca ca ngươi biết nên lựa chọn thế nào. Huống chi, mạo hiểm lớn, chỗ ích lợi cũng lớn. Cái nắp của Hành Châu một khi bị vạch trần, ca ca ngươi danh chấn thiên hạ, cầu phú quý trong nguy hiểm, ngày sau nói không chừng hắn còn muốn cảm tạ ta đấy. Huống chi, ta đã tăng phái Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng khẩn cấp tiếp viện Hành Châu, dù không làm được việc cũng bảo vệ tính mạng ca ca ngươi không sao.”
Lục Thanh Lam tỉnh táo tinh thần, “Thật sự ư? Ca ca ta thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tiêu Thiểu Giác ngồi xuống ở bên giường, nắm tay nàng, “Ta cho dù hại ai, cũng không dám hại ca ca ngươi không phải sao. Chẳng lẽ ta không sợ ngươi trong cơn tức giận không chịu gả cho ta sao?”
Lục Thanh Lam “Hừ” một tiếng: “Ba hoa!”
Tiêu Thiểu Giác thấy cơn tức của nàng tiêu không ít, đánh xà tùy côn nói: “Nay chuyện của chúng ta, cha mẹ ngươi đều đã đồng ý, ca ca ngươi lại bị ta tách ra, vừa vặn nhân cơ hội này xác định sự tình của chúng ta đi.”
Lục Thanh Lam nghe dây ca biết nhã ý, “Ngươi định đến hầu phủ cầu hôn nữa ư?”
Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Ngươi xem ngày mai có được không?”
Ngày hôm sau lại là ngày hưu mộc.
Sáng sớm gã sai vặt liền chạy như bay đến Mục Nguyên đường bẩm báo: “Lão hầu gia, Lão thái thái, Thành quốc công phu nhân lại tới nữa.” Gã sai vặt thở hổn hển một hơi nói: “Đi theo nàng đến, còn có Khánh vương điện hạ.”
A? Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau nghĩ đến, vị này xem ra là chờ không kịp, thế nhưng tự mình đến.
Chẳng qua Khánh thân vương điện hạ đại giá quang lâm, bọn họ cũng không dám chậm trễ, mang theo Lục Hãn, Lục Thần, Lục Diệp cùng với Phùng thị, Kỷ thị, Triệu thị người một nhà cùng ra đón.
Chỉ thấy Tiêu Thiểu Giác mặc một kiện cẩm bào màu tím nhạt, trên đầu dùng kim quan buộc lại. Toàn thân cao thấp mỗi một chi tiết đều tân trang tỉ mỉ, hắn chấp chưởng quyền to mới một hai năm, trong hơi thở hoàng gia tao nhã quý trọng pha trộn khí phách bề trên tay cầm càn khôn bễ nghễ thiên hạ, hơn nữa dung nhan anh tuấn tuyệt mỹ kia, vô luận đứng ở chỗ nào tuyệt đối đều là tiêu điểm.
Lục Kháng mang theo toàn gia hành lễ cho Tiêu Thiểu Giác. “Không biết Khánh vương điện hạ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin điện hạ thứ tội!”
Tiêu Thiểu Giác bước nhanh lên phía trước nâng Lục Kháng dậy: “Lão hầu gia xin mau đứng dậy, ngài là trọng thần triều đình, lại là trưởng bối của ta, chịu lễ của ngài không phải muốn tổn thọ ta, mau miễn lễ.” Hắn chẳng những cực kỳ khách khí, rộng rãi đối với lão hầu gia, lại tự tay nâng tất cả đám người Lục Hãn, Lục Thần lên. Hắn nói: “Ta hôm nay cùng ngoại tổ mẫu, lấy thân phận vãn bối bái kiến trưởng bối mà đến, các vị trăm ngàn lần đừng làm như người xa lạ, lễ số quá nhiều sẽ lộ vẻ xa lạ.”
Lục Kháng cùng Lục Hãn đều gặp qua phong cách hành sự ngày thường của Tiêu Thiểu Giác, đó tuyệt đối xứng với tám chữ “Mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo ương ngạnh”, quan to đốc phủ, đại quan biên giới ở trước mặt hắn cũng đều nhu thuận giống như là một con mèo nhỏ, cho dù chư vị các lão nội các nhìn thấy hắn cũng đều là khách khách khí khí, hôm nay hắn “bình dị gần gũi” như vậy, khiến mọi người không quen.
Lục Thần cùng Kỷ thị lại là cùng một loại cảm thụ, bọn họ chú ý tới Tiêu Thiểu Giác ở trước mặt mọi người thậm chí tự xưng là “ta”, ngay cả “Bổn vương” cũng không nói, có thể thấy được hắn cầu thú Lục Thanh Lam là thành tâm.
“Cái gì, bản thân Tiêu Thiểu Giác hắn cũng tới ư?” Lúc này Lục Thanh Lam đang đứng ở Y Lan tiểu trúc, nghe nói lần này tới cửa cầu hôn, hắn thế nhưng mặt dày tự mình đến, cũng là vẻ mặt mông lung.
Lúc này đoàn người đến Mục Nguyên đường. Lục Diệp, Phùng thị cùng Triệu thị không liên quan lắm đến chuyện này, thức thời lui xuống. Trong phòng liền chỉ còn lại có vài người Lục Kháng, Trương thị, Lục Hãn, Lục Thần cùng Kỷ thị. Đều có tư cách phát biểu ý kiến cùng tham dự quyết sách đối với hôn sự của Lục Thanh Lam.
Khấu thị là người thẳng tính, không đợi Trương thị mở miệng hàn huyên cùng nàng liền trực tiếp sảng khoái nói: “Lão hầu gia, lão thái thái, lão thân lần thứ hai đến thăm, nói vậy các vị cũng đã biết mục đích đến đây. Lần trước chúng ta nói muốn kết thân vị ngoại tôn này của ta cùng Lục cô nương của quý phủ, không biết các ngươi suy nghĩ như thế nào? Thực không dám dấu diếm, Lục cô nương thật sự là người làm người ta thương yêu, lão thân cực kỳ thích. Hi vọng có thể sớm ngày cưới nàng trở về, giúp ngoại tôn này của ta nối dõi tông đường!”
Ánh mắt mọi người cùng dừng ở trên người Tiêu Thiểu Giác. Hắn là chủ sự, cũng không tị hiềm, tùy tiện ngồi ở chỗ kia, cho dù là có lời gì, cũng nói không nên lời.
Khấu thị tựa hồ cảm thấy được tâm tư của mọi người, nói với Tiêu Thiểu Giác: “Tiểu tử, nếu không ngươi tránh đi trước?”
Tiêu Thiểu Giác mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Nói như thế nào chuyện này cũng có liên quan rất lớn đến bổn vương, bổn vương ở đây dự thính tựa hồ cũng không có gì không ổn, ngài nói đi, lão hầu gia?”
Lão hầu gia vội vàng nói: “Không sao! Không sao!” Đừng thấy hắn hiện tại khách khách khí khí, Lục Kháng biết tiểu tử này căn bản chính là kẻ giết người không chớp mắt, nếu hắn hận ai, sẽ hành hạ người khác đến chiếu ngục, tung đòn hiểm định tội danh trước, đó chính là chuyện một phút đồng hồ, cho nên không đáng vì việc nhỏ như vậy đắc tội vị diêm vương này.
Tiêu Thiểu Giác cũng chắp tay: “Lão hầu gia thông tình đạt lý.”
Khấu thị lắc đầu, thực hiện tỏ vẻ bất đắc dĩ đối với vị ngoại tôn này. Nàng nói với Lục Kháng: “Lão hầu gia, ngài suy nghĩ lâu như vậy, đến cùng là nghĩ thế nào? Ngài cũng không cần cố kỵ cái gì, chúng ta có cái gì nói cái đó, mua bán không thành nhân nghĩa tại!”
Khấu thị từ nhỏ múa thương luyện gậy, văn hóa không cao, nói ra đều là lời thật.
Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác liền dừng ở trên người lão hầu gia. Lục Kháng cảm thấy hai con mắt kia của hắn lóe sáng lóe sáng, ánh mắt kia như là muốn tan ra hai cái lỗ ở trên mặt của hắn. Bị hắn nhìn như vậy, cho dù là không đồng ý cửa hôn sự này, hắn cũng có chút không nói ra nổi, Lục Kháng liền dứt khoát đánh Thái Cực: “Lão Nhị cùng tức phụ Lão Nhị là cha mẹ Lục nha đầu, hôn sự của Lục nha đầu vẫn nên để hai người bọn họ quyết định.”
Tiêu Thiểu Giác tỏ vẻ vừa lòng với câu trả lời này. Không đợi Khấu thị nói chuyện, hắn trực tiếp hỏi Lục Hãn, “Vậy ý của lục đại nhân thì sao?” Nói thật Lục gia nhiều người như vậy, Tiêu Thiểu Giác xem trọng nhất chính là Lục Hãn, tuổi không lớn, lại cực kì cáo già, am hiểu sâu đạo làm quan, năng lực tổ chức phối hợp không phải lợi hại bình thường, nay đã được công nhận là nhân vật trung tâm của Đại hoàng tử đảng.
Lục Hãn vốn là có vài lời muốn nói, chẳng qua ngay cả Lục Kháng tổ phụ chính quy đều bỏ gánh, hắn bá phụ không chính hiệu còn có thể nói cái gì đâu, hắn nói: “Phụ thân nói rất đúng, việc này vẫn nên để Nhị đệ cùng Nhị đệ muội quyết định.”
Tiêu Thiểu Giác đã sớm theo trong miệng “Tiểu phản đồ” Lục Thanh Lam kia biết được tâm tư của Lục Thần và Kỷ thị, giờ phút này trái tim triệt để rơi xuống trong bụng.
Hắn hoàn toàn chủ đạo lần cầu hôn này, trực tiếp nhảy qua Trương thị, ý kiến của nàng ngay cả hỏi cũng không hỏi. Bởi vì hắn biết Trương thị và Nhị phòng quan hệ cực kỳ ác liệt, ý kiến của nàng đối với hắn mà nói tương đương không có, cho nên dứt khoát giảm đi cái khí lực này.
Trong lòng Trương thị bị đè nén, nhưng người ta là nhi tử của hoàng thượng, thân vương tay cầm quyền cao, nàng cũng không dám nói cái gì.
Tiêu Thiểu Giác chắp tay, thái độ lại là bất đồng đối với Lục Thần và Kỷ thị, trong khách khí càng lộ ra một chút thân cận: “Lục đại nhân, bá mẫu, hôn sự của ta cùng Bảo Nhi thành hay không thành, liền chờ một câu của nhị vị ngài.”
Vốn cho rằng Lục Thần sẽ gật đầu đáp ứng, không nghĩ tới hắn lại nói một câu: “Hạ quan có mấy câu tâm sự muốn nói với một mình vương gia. Không biết vương gia có thể di giá đến thư phòng của ta không?”
Tiêu Thiểu Giác gật gật đầu, trực tiếp đứng dậy: “Lục đại nhân mời.” Lục Thần xin lỗi một tiếng, mang Tiêu Thiểu Giác đi thư phòng của mình.
Trong thư phòng, hai người phân chủ khách ngồi xuống, gã sai vặt dâng trà thơm. Tiêu Thiểu Giác có chút sốt ruột khó nén hỏi: “Lục đại nhân có gì muốn phân phó, mời nói đi.”
Lục Thần khách khí nói: “Vương gia, Lục Thần ta mặc dù có bốn hài tử, nhưng là đứa nào ta cũng đều yêu như trân bảo, cho tới bây giờ không nghĩ muốn dùng hôn nhân của nữ nhi để trải bằng con đường sĩ đồ của ta.”
Tiêu Thiểu Giác gật gật đầu: “Lục đại nhân có đức độ, điểm này tiểu vương hoàn toàn tin tưởng.”
Lục Thần không nhanh không chậm nói: “Vốn ta thật sự không hy vọng Bảo Nhi gả vào vương phủ, không phải ta coi thường vương gia, mà là ta không muốn Bảo Nhi cuốn vào cái nơi hoàng gia thị phi kia, ngày ngày không được an bình. Chẳng qua đợt săn bắn Ung châu, các ngươi ngàn dặm chạy trốn, ngươi nhiều lần cứu Bảo Nhi, lòng nàng cảm kích ngươi, ta thấy ở trong mắt, nàng cũng từng biểu lộ tâm ý với ta. Ta cũng tôn trọng lựa chọn của nàng. Chẳng qua, ta làm phụ thân, vẫn muốn nói rõ một điều cuối cùng... Vương gia, có mấy vấn đề ta muốn hỏi rõ ràng trước, xin ngươi thành thật trả lời ta.”
Tiêu Thiểu Giác thấy hắn ngữ khí trịnh trọng, cũng nghiêm nghị nói: “Ngài hỏi đi.”
Lục Thần: “Vương gia có thể cam đoan, sau khi Bảo Nhi gả đến vương phủ, có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, làm cho nàng vĩnh viễn hạnh phúc hay không. Nàng là hài tử ta thương yêu nhất, ta tuyệt đối không thể nhìn nàng chịu khổ.”