Kỷ thị sai người chốt cửa lại. Lục Thần nóng nảy, gõ cửa rầm rầm: “A Hành, ngươi mở cửa ra, ngươi nghe ta giải thích!”
Kỷ thị cả giận nói: “Đừng gõ nữa, hiện tại ta không muốn gặp ngươi.”
Lục Thần làm sao chịu đi, lại gõ cửa một hồi, Kỷ thị đã che lỗ tai trốn vào nội thất.
Lục Thần đang không biết làm sao cho được, chỉ nghe thấy dưới chân truyền đến một tiếng hừ lạnh, chỉ thấy tiểu nữ nhi Lục Thanh Lam mặt như băng hàn đứng ở nơi đó. “Nếu mẫu thân không muốn gặp người, cho dù người đập nát đại môn này, có thể giải quyết được vấn đề sao?”
Lục Thần thấy một hài tử nho nhỏ như nàng, bày ra bộ dạng người lớn, vừa đáng yêu lại buồn cười. Nhưng hắn bây giờ không có tâm tư cười đùa: “Ngay cả Bảo Nhi cũng oán giận phụ thân ư?”
Lục Thanh Lam nói: “Phụ thân đừng quên trong giấy cam đoan người cho ta ghi cái gì?” Từ “cha”* biến thành “phụ thân”, thân sơ có khác.
(*) 爹爹 Cha
Lục Thần nhất thời cứng họng
“Phụ thân không muốn nói, ta thay phụ thân nói.”Khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh thản nhiên: “Phụ thân viết trong giấy cam đoan, đời này người chỉ trông giữ một mình mẫu thân, vừa không nạp thiếp cũng không cần nha đầu thông phòng, sẽ không làm mẫu thân vì người chảy một giọt nước mắt. Giấy trắng mực đen, lời nói còn văng vẳng bên tai! Nhưng người xem, người đã làm cái gì?”
Lục Thần xấu hổ không thôi, lẩm bẩm nói: “Bảo Nhi ngươi nói rất đúng, nhưng phụ thân cũng không muốn, ta vốn chỉ muốn giúp Triệu Huệ Lan một tay, sự tình sao sẽ biến thành như vậy? Ta đối với Triệu Huệ Lan đích thật là không có tâm tư kia. Ai ngờ Tam đệ muội lại vô sỉ như thế, sai nàng hạ thuốc mê trong huân hương, nếu không, ta sao lại cùng nàng...” Hắn bất lực nắm lấy tóc của mình, “Ta thật xin lỗi nương của ngươi! Không thể thực hiện lời hứa với ngươi, ta thật xin lỗi Bảo Nhi!”
Hắn hổ thẹn nói: “Không nghĩ tới ta đường đường một đại nam nhân, lại rơi vào kế của hai nữ nhân. Nể tình sau này ta không dây dưa với Triệu Huệ Lan nữa, tha cho phụ thân lần này đi!”
Chuyện này hôm nay ở Mục Nguyên đường, Triệu Huệ Lan cũng đã nhận tội rồi. Thì ra là chuyện Triệu Huệ Lan với Lục Thần, là là bởi vì Tam phu nhân cho nàng một loại mê hương, nàng âm thầm bỏ chút mê hương, khiến Lục Thần hôn mê, lúc này mới hoàn thành ý đồ.
Lục Thanh Lam nói: “Ta có một việc, thủy chung nghĩ mãi mà không ra, phụ thân cũng không phải là ngốc, rốt cuộc là làm sao lại dây dưa một chỗ với Triệu Huệ Lan hay sao? Cuối cùng lại bị các nàng thay nhau tính kế mà không biết?”
Lục Thần nói: “Ngươi cũng biết. Từ trước đến giờ phụ thân thích nhất văn phòng tứ bảo I, nhất là nghiên mực. Hôm đó phụ thân đi đến một cửa hàng bút mực nổi danh nhất kinh sư, vào cửa đã nhìn thấy một cái quản sự bộ dáng xấu hổ bị ông chủ nhục nhã chế ngạo. Thì ra quản sự kia muốn bán cho cửa hàng một bộ văn phòng tứ bảo, ra giá rất cao, ông chủ không chịu cho giá cao như vậy. Ta nghe thấy quản sự kia nói một câu, ‘tiểu thư nhà ta chính là người trung liệt, hiện giờ hổ xuống đồng bằng...’ trong lòng khẽ động, bình thời phụ thân giao du rất nhiều, là một người thích lo chuyện bao đồng, lại thấy mặt mũi quản sự kia sạch sẽ đoan chính, một thân chính khí, liền nổi lòng hiếu kỳ, vừa hỏi mới biết được chủ tử của hắn chính là Triệu Huệ Lan, trong lòng ta kính ngưỡng Triệu phụ, liền cho quản sự kia một tờ ngân phiếu một trăm lượng, cũng đem danh thiếp của mình cho hắn, nói hắn nếu có chuyện gì có thể tới Hầu phủ.”
“... Về sau quản sự kia tới tìm ta mấy lần, van xin ta giúp bọn hắn giải quyết một vài vấn đề. Quản sự kia nói với ta tiểu thư nhà bọn họ chịu nhiều ân huệ của ta đây muốn gặp mặt cám ơn ta, ta vốn không muốn đi, nhưng quản sự nói Triệu Huệ Lan có chuyện hết sức khẩn cấp phải gặp mặt cầu xin ta, cứu người cứu đến cùng, vậy nên ta cũng đáp ứng đi qua gặp nàng một lần. Không nghĩ tới chỉ một lần, nàng lại hại ta...”Lục Thần lắc đầu, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ: “Trước đây ta và nàng chưa từng gặp nhau, vả lại lần đó giúp nàng, thật sự không nghĩ tới nàng sẽ hại ta, lúc này mới như vậy.”
Lục Thanh Lam lúc này mới rõ ràng. Lại nói tiếp thật ra trong lòng Kỷ thị vẫn biết Tam phu nhân giở trò trong đó nhưng sau khi Triệu Huệ Lan xuất hiện, tình cảm hai vợ chồng xuất hiện vết rách, chưa kịp khai thông, nếu không Lục Thần có lẽ đã có thể nghĩ đến mình bị tính kế rồi.
“Nhưng vì sao hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, nương ngươi vẫn tức giận không chịu gặp ta.”
Lục Thanh Lam hừ một tiếng: “Thế nhân đều nói gương vỡ lại lành, nhưng gương vỡ, dù tìm thợ giỏi hơn nữa, vá hoàn hảo đi chăng nữa, cũng không có cách nào đánh tan hoàn toàn vết rách kia. Người thử nghĩ xem, người chỉ một câu hời hợt là phạm hồ đồ, mang đến cho nương bao nhiêu thương tổn, thiếu chút nữa khiến nàng mất mạng, có khi một thi hai mệnh. Nếu không phải trên người ngài còn có một chút thói ăn chơi trác táng, làm sao lại dễ dàng bị dính loại kế như vậy? Nếu không phải Triệu Huệ Lan trẻ tuổi xinh đẹp, đổi lại một bà lão già bảy tám mươi tuổi tóc bạc da nhăn nheo, ngài còn có tâm tư gặp nàng không, nghe lời nàng nói muốn gặp người tạ ơn ư?”
Lục Thần bị hỏi đến sững sờ, suy nghĩ cảnh tượng như vậy một chút, rốt cục lắc đầu. Nhất thời chỉ cảm thấy hết sức xấu hổ.
Lục Thanh Lam lại nói: “Tình cảm của người và nương, tựa như tấm gương xuất hiện vết nứt, làm sao một ngày hay hai ngày là có thể bù lại được hay sao? người không biết tu thân tự xét lại, chỉ đem hết thảy giao cho Triệu Huệ Lan, thái độ này của người, nếu ta là mẫu thân, ta cũng nhất định không tha thứ cho người.”
Cả người chấn động, “Bảo Nhi, ngươi nói rất đúng. Thật sự do ta không tu sửa bản thân, không thể thời thời khắc khắc dựa theo góc độ mẹ con ngươi suy nghĩ, mới rước lấy đại họa hôm nay.”
Lục Thanh Lam thấy phụ thân có thể nghe lọt, không khỏi thở phào.
Mẫu thân còn sống, sẽ không bởi vì chuyện Triệu Huệ Lan mà chết. Tương lai vận mệnh ba huynh muội bọn họ tất cả đều sẽ thay đổi.
Có thể làm đến thế này, cho dù hiện tại phải chết, nàng cũng không hối hận.
Về phần phụ thân làm tổn thương tâm mẫu thân, chỉ có thể dựa vào biểu hiện sau này của phụ thân từ từ cảm hóa mẫu thân.
Thật ra biểu hiện của Lục Thanh Lam có chút quá yêu nghiệt. Nhưng Lục Thần yêu thương nàng như chí bảo, chỉ cảm thấy nữ nhi của mình cho dù thông minh cũng là chuyện thuyền kinh địa nghĩa, cũng không nghĩ nhiều.
“Bảo Nhi nói đúng! Ngươi về tiểu viện của mình trước đi, để phụ thân ở đây suy nghĩ một chút.”
Sau khi Lục Thanh Lam trở về, Lục Thần vẫn chưa rời đi. Mà vẫn luôn đứng ở phía ngoài chính viện, cứ như vậy một canh giờ, QuanNgion khuyên hắn: “Lão gia, trời trở lạnh rồi, chúng ta trở về đi, xem tình hình này, phu nhân chắc không mở cửa cho chúng ta đâu.”
Lục Thần lắc đầu: “Nếu ta không biểu hiện mình thật tâm, A Hành sao có thể tha thứ cho ta?”
Hắn cảm thấy mệt mỏi, trực tiếp ngồi xuống ngoài cửa. Cảnh ma ma nghe nói đi vào bẩm báo với Kỷ thị.
Kỷ thị bất vi sở động.
Lục Thần ngồi ngoài cửa hơn một canh giờ, Quan Ngôn khuyên hắn, hắn cũng không chịu rời đi. Đến sau nửa đêm, Lục Thần liền tựa vào đại môn ngủ.
Liên tục mấy ngày, ngày nào cũng như thế. Mặc kệ biểu hiện của hắn như thế nào, Kỷ thị vẫn không chịu mở cửa cho hắn.
Lục Thần chịu lạnh mấy ngày, cũng không ngủ ngon, cuối cùng bị bệnh, chẳng những nhiễm phong hàn nghiêm trọng hơn nữa còn sốt cao không lùi.
Kỷ thị nghe nói, cũng chỉ sai người mời Chu tiên sinh đến xem bệnh cho hắn, thái độ với hắn vẫn chưa có chuyển biến. Lục Thần nhớ đến từ trước đến giờ mỗi lần hắn sinh bệnh, thê tử đều hỏi han ân cần, cả ngày cả đêm vất vả hầu hạ hắn, nhưng lần này Kỷ thị lạnh lùng với hắn như thế, xem ra hắn khiến tâm nàng tổn thương rất sâu.
Lục Thần không khỏi vô cùng hối hận.
Trận bệnh này của Lục Thần, phải đến ba ngày mới từ từ tốt lên.
Triệu Huệ Lan bị Lão thái gia giam vào sài phòng, Lục Thanh Lam vẫn cực kỳ chú ý mọi việc bên đó như trước. Phái Thạch Lựu luôn luôn phải chú ý bên kia. Một ngày nọ, Lục Thanh Lam ngủ trưa tỉnh dậy, đã thấy Thạch Lựu gấp gáp xông vào, “Lục cô nương, Lục cô nương, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Lục Thanh Lam buồn ngủ nhập nhèm xoa mắt nói: “Thạch Lựu tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người nói chậm thôi.”
Thạch Lựu nói: “Lục cô nương, Lão hầu gia sai người cho Triệu Huệ Lan uống thuốc phá thai.”
“Cái gì?” Lục Thanh Lam liền thanh tỉnh lại. Lão thái gia hơn ba mươi tuổi mới sinh được Lục Thần, hy vọng có con nối dõi càng lớn càng mãnh liệt hơn những đại gia tộc phong kiến bình thường, Lục Thanh Lam vô cùng hiểu rõ tâm lý này của hắn.
Một người coi trọng con nối dõi như vậy! Tại sao lại sai người phá bỏ cái thai của Triệu Huệ Lan chứ?
“Vì sao tổ phụ lại phải làm như vậy?” Lục Thanh Lam thì thào tự hỏi.
Thạch Lựu gãi đầu: “Cái này nô tỳ cũng không rõ.”
Lục Thanh Lam cũng không trông cậy vào nha hoàn có thể trả lời vấn đề này. Nàng đi đi lại lại trong phòng hai vòng, lại hỏi: “Trước đó, có phát sinh tình huống gì dị thường không?”
Thạch Lựu nói: “Cũng không có gì dị thường. A, đúng rồi Lão thái gia tự mình thẩm vấn Triệu Huệ Lan và tỳ nữ của nàng ta. Nghe nói, sau khi Lão hầu gia ra khỏi sài phòng, sắc mặt cực kỳ khó coi.”
“Vậy là được rồi.”Lục Thanh Lam gật đầu. Xem ra, trong đó còn có bí mật gì đó nàng chưa biết. Hoặc là Lão hầu gia xác nhận đứa bé này không phải là của Tam gia, hoặc là không tin tưởng lời nói của Triệu Huệ Lan. Cho dù Trường Hưng hầu phủ khuyết thiếu nam đinh, nhưng cũng không thể để đứa trẻ không rõ lai lịch sinh ra ở Trường Hưng hầu phủ, làm rối loạn huyết mạch Lục gia.
Lục Thanh Lam biết mình miên man suy nghĩ cũng không đoán ra cái gì, liền kêu Bồ Đào ra ngoài hỏi thăm tiến triển của sự tình.
Triệu Huệ Lan đau chết đi sống lại, kêu rên một ngày một đêm ở sài phòng. Đứa bé mất, nàng cũng mất nửa cái mạng. Theo lời đồn đại của mấy bà tử, đứa bé kia đã thành hình, nói lên Triệu Huệ Lan đã mang thai hơn ba tháng.
Hằng Phong uyển.
Tam phu nhân trong miệng liên tục nói: “Tiện nhân ác độc này, đáng, thật là xứng đáng! Sao không đau chết luôn đi cho xong chuyện?”
Tâm phúc Hồ ma ma thấy nàng như vậy, không khỏi sốt ruột. Chuyện của nàng đã bại lộ, bị Lão hầu gia đuổi về, giam ở Tam phòng, bị cấm chân triệt để. Lão hầu gia cũng không nói xử trí nàng như thế nào, nhưng Nhị phòng từng bước ép sát, xin Lão hầu gia chủ trì công đạo cho họ. Lục Thần vốn là người tính tình hiền hậu ôn hoà, chẳng qua người ai chẳng có ba phần tức giận trong người, Tam phòng tính kế hắn và Kỷ thị như thế, hắn cũng bị chọc giận triệt để.
Hồ ma ma khuyên nhủ: “Phu nhân, chúng ta cũng nên sớm có dự định a!” Tam phu nhân bên ngoài kiêu ngạo thực ra trong lòng cũng sợ hãi. Nàng biết lần này gây ra hoạ rất lớn, không giống như trước đây, chỉ sợ mình cũng không có gì tốt đẹp. Lại vẫn cứ mạnh miệng nói: “Cha ta là Bình Lương hầu, nương ta lại yêu thương ta nhất, Kỷ gia chỉ là một kẻ sa cơ thất thế mà thôi, bọn họ có thể làm gì ta?”
Nàng luôn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, chẳng qua cũng chỉ dựa vào lực của cha và huynh cho thôi.
Trong đại gia đình không có bí mật gì có thể giấu được. Rất nhanh có các loại tin tức nhỏ bay đầy trời, Lục Thanh Lam kết hợp các loại tin tức nhỏ, rốt cuộc biết rõ vì sao Lão thái gia phải xử trí Triệu Huệ Lan như vậy.
Tin tức truyền đến Thúy Phong Uyển rất nhanh, Cảnh ma ma vui vẻ ra mặt. Mọi chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng mây mù cũng tản. Nàng vào phòng Kỷ thị, thêm mắm thêm muối kể một phen, cho rằng Kỷ thị nghe xong sẽ vui vẻ, không ngờ Kỷ thị chỉ bình tĩnh nghe, cũng không có bộ dáng vui vẻ.
Cảnh ma ma khuyên nhủ: “Tiểu thư, xin phép cho lão nô nói mấy lời quá phận?”
Kỷ thị không khỏi có chút động dung. Cảnh ma ma là vú nuôi của nàng, chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, đối tốt với nàng còn hơn thân sinh nữ nhi. Nàng lại là người biết quy củ, cho tới bây giờ chưa từng thị sủng sinh kiêu, từ ngày gả đến Hầu phủ, nàng luôn gọi nàng là phu nhân, chưa từng kêu tiểu thư.
Nay nàng sửa lại xưng hô, tất là có chuyện quan trọng không tốt muốn nói với nàng. Kỷ thị thật ra luôn coi Cảnh ma ma là thân nhân mà đối đãi, chưa bao giờ xem nàng là ngoại nhân, bởi vậy nghiêm mặt nói: “Ma ma mướn nói gì, A Hành xin chăm kính cẩn lắng nghe!”
Cảnh ma ma nói: “Ta nhìn tiểu thư lớn lên, hiểu rõ tính tình của tiểu thư. Tiểu thư bên ngoài tính tình có vẻ hiền hòa, kỳ thực trong xương vẫn có một cỗ ngạo khí. Ta biết trong lòng tiểu thư nghĩ gì, chẳng qua là nghĩ cho dù Cô gia có gì với nữ nhân kia hay không, vẫn là làm chuyện cho lỗi với người, người đem cả trái tim giao cho hắn, hắn đối xử với người như vậy, làm người luôn cảm thấy thất vọng đau khổ, không thể tha thứ. Lão nô không sai phải không?”
Kỷ thị không khỏi gật đầu. Nàng thật sự nghĩ như vậy, nàng có thể rha thứ cho Lục Thần trước khi thành thân có thông phòng, nhưng không thể tha thứ chuyện sau khi thành thân phản bội nàng, đây là vấn đề nguyên tắc.
Cảnh ma ma thở dài: “Nhưng nhiều năm như vậy, lão nô thấy, cô gia ho dù là tâm tính hay nhân phẩm đều là người tốt nhất, hắn xuất thân nhà quyền quý, mặc dù hơi ăn chơi trác táng, nhưng từ sau khi tiểu thư gả đến, cô gia cũng gần như sửa lại hết. Cái gọi là người ta không ai toàn vẹn, cô gia có thể làm được như thế đã là không dễ dàng, việc trên đời không ai làm được thập toàn thập mỹ, ban đầu cô gia vốn không có ý phản bội tiểu thư, lại không làm gì thật sự với Triệu Huệ Lan kia, người nhường một bước, để hạn nghĩ nàng khoan dung rộng lượng, không phải so với chuyện mỗi ngày bắt bẻ nhau tốt hơn sao? Huống chi tính cả đứa trẻ trong bụng người, nàng đã có với cô gia bốn đứa con. Thật sự có thể lưỡng đao nhất đoạn hay sao? Làm người, nên cúi đầu thì cúi đầu, nên nhượng bộ thì nhượng bộ, lão cô nãi nãi, không phải là vết xe đổ của chúng ta sao?”
Lão cô nãi nãi là cô cô của Kỷ thị, năm đó nổi danh lad tài nữ của Kỷ gia. Nàng và trượng phu là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sau khi hai người thành hôn, đáng tiếc lão cô nãi nãi là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, hà khắc với trượng phu, sau này hai người cao nhau vì chuyện, cuối cùng đành phải cùng cách.
Lão cô nãi nãi tổn thương vì tình, cả đời không gả. Cuối cùng sống cô độc suốt quãng đời còn lại, vô cùng thê thảm.
“Huống chi nếu hai người con nháo nữa, chẳng phải là tự mình đưa nhược điểm đưa đến chỗ Lão phu nhân và Tâm phu nhân sao!”
Toàn thân Kỷ thị chấn động, chậm rãi nói: “Ma ma, ta hiểu.”
Ban đêm, Lục Thần lại đến chính viện, Kỷ thị rốt uộc cho hắn vào cửa. Bất kính với phu quân là tội lớn, nếu lại ầm ĩ với Lục Thần nữa, vô fuyeen vô cớ lại đưa nhược điểm vào tay Lão phu nhân và Tam phu nhân, vợ chồng bọn họ lúc này nên đồng tâm hiệp lực, đêm Triệu thị ác độc hưu đuổi về nhà mẹ đẻ.
Kỷ thị để Lục Thần ở lại ăn cơm, Lục Thần quả nhiên vui mừng, liên tục nói: “Chuyện Triệu Huệ Lan, là ra sai rồi! Ta có lỗi với A Hành, hại ngươi chịu nhiều ủy khuất như vậy, ta chân thành xin lỗi ngươi. Có lần giáo huấn này, ta nhất định sẽ tu thân dưỡng tính, sẽ không liếc mắt với nữ tử bên ngoài dù một cái.”
Kỷ thị chỉ thản nhiên đồng ý, trong lòng Lục Thần cũng hiểu, muốn hồi phục sự hòa thuận ân ái như trước kia, mình còn phải biểu hiện cho tốt, dùng sự thật tâm của mình làm tan lạnh của Kỷ thị nóng trở lại.
Nhắc tới Triệu Huệ Lan cũng thật là bi ai, cấu kết cùng nàng không chỉ có riêng Tam gia Lục Diệp, còn có gã sai vặt của hắn Thần Phong. Kể từ khi Lục Diệp và Triệu huệ lan đã có gian díu, liền tâm dương khó nhịn, một lòng muốn cùng tiếp tục tiền duyên cùng mỹ nhân. Nề hà Tam phu nhân quản thúc với hắn cực nghiêm, Lục Diệp không tìm được cơ hội chạy đi điền trang, liền phái Thần Phong thỉnh thoảng thay hắn đưa các loại đồ ăn hoặc là đồ trang sức cho Triệu Huệ Lan.
Tam lão gia Lục Diệp là một sắc phôi, gã sai vặt của hắn Thần Phong cũng không là vật gì tốt. Sắc đảm của hắn lớn, chủ tử so với cũng không bì kịp. Lục Diệp ở bên ngoài lén lút vụng trộm nuôi mấy ngoại thất, cơ hồ đều bị gã sai vặt này mượn cơ hội dâm dật qua.
Thường xuyên qua lại, lá gan của Thần Phong càng lớn. Tướng mạo Triệu Huệ Lan xuất chúng, thêm phụ thân đã làm Tri Phủ, mặc dù gia tộc xuống dốc, nhưng là danh môn khuê tú. Quý nữ sa sút, tướng mạo đẹp như hoa, nữ tử như vậy hấp dẫn đối với nam nhân không giống bình thường, Thần Phong làm sao cầm giữ nổi? Có một lần hắn lợi dụng cơ hội tặng đồ cho Triệu Huệ Lan, bỏ thuốc trong nước trà của nàng, làm thành chuyện tốt với nàng.
Sau khi sự việc xảy ra Thần Phong lại lấy việc truyền chuyện này đi ra ngoài làm cớ uy hiếp nàng, buộc Triệu Huệ Lan lén lút sau lưng Tam gia, lui tới với mình. Lại nói, số lần Triệu Huệ Lan và Thần Phong tằng tịu, còn nhiều hơn với Lục Diệp không ít. Vốn chuyện này nàng là cắn chặt răng kiên quyết không chịu nói, không biết sao chuyện này Nguyệt Mai cũng biết, Nguyệt Mai làm sao chịu được đại hình, rất nhanh liền đem mọi chuyện biết được tất cả đều nói ra.
Vì vậy mặc dù Triệu Huệ Lan một mực chắc chắn trong bụng hoài chính là hài tử của Tam gia Lục Diệp, Lão Hầu gia vô luận như thế nào cũng không chịu tin nàng, không chút dự cho nàng uống thuốc phá thai.
Nguyệt Mai chẳng những khai ra chuyện này, còn vạch trần một bí mật khác. Thì ra là theo như lời Triệu Huệ Lan luôn mồm nói, đã có da thịt chi thân cùng Lục Thần căn bản là nói bậy. Ngày ấy Triệu Huệ Lan dùng mê hương Tam phu nhân đưa làm Lục Thần mê man, nhưng bởi vì lần đầu sử dụng mê hương, không biết dùng số lượng bao nhiêu, bỏ quá nhiều, khiến Lục Thần ngủ mê không tỉnh, một đại nam nhân như Lục Thần, mặc dù không phải là đại tam thô(người to lớn thô kệch), nhưng Triệu Huệ Lan làm sao có thể di chuyển nổi hắn, chỉ đành phải kêu Nguyệt Mai giúp đỡ đưa hắn lên giường.
Lục Thần ngủ như người chết, đồ vật phía dưới kia cũng không thể làm việc, Triệu Huệ Lan cho dù có tâm đi chăng nữa, cũng khó mà làm việc với hắn, chuyện này cũng biến thành trò khôi hài. Về sau Triệu Huệ Lan mặc dù tiến vào Hầu phủ như ý nguyện, nhưng Lục Thần chưa từng ngủ lại trong phòng của nàng.
Sau khi Lão thái gia biết chuyện này, dở khóc dở cười. Đem gọi Lục Thần vào thư phòng của mình chửi mắng một trận: “Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, ngay cả ngủ hay không ngủ với một nữ nhân cũng không biết, bị các nàng đùa bỡn xoay quanh, ta sao lại sinh một cái đồ ngu xuẩn như ngươi vậy!”
Lục Thần tuy bị Lão Hầu gia chửi mắng một bữa, nhưng tâm tình cũng cực kỳ vui vẻ. Vốn tưởng rằng mình có lỗi với thê tử, trong lòng luôn áy náy. Bây giờ thì tốt rồi, Nguyệt Mai trả lại trong sạch cho mình, mình là người trong sạch. Hắn chỉ cảm thấy như đặt xuống được một khối đá lớn, vô cùng thoải mái.
“Phốc!”
Tiêu Thiểu Giác đang uống nước, Vệ Bân đem chuyện lần này trở thành chuyện cười nói cho hắn nghe, hắn trực tiếp phun ra một ngụm.
Lục Thần này, có một nữ nhi tinh quái như vậy, sao làm cha như hắn lại ngu dốt như vậy?
Tin tức không ngừng liên tục truyền về, chân tướng chuyện Triệu Huệ Lan, hắn càng rõ ràng hơn mấy người trong cuộc.
Chẳng qua không nghĩ tới cuối cùng Lục Thần còn cho hắn một điều “Vui mừng”!
Lục Thanh Lam cũng nghe nói, sắc mặt biến chuyển hết sức cổ quái. Người cha này của nàng nha, cái gì cũng tốt, chẳng qua là tâm địa quá mềm yếu, sau này cho dù vào quan trường, chỉ sợ cũng khó khăn không làm được việc lớn.
Tin tức rất nhanh truyền đến Thúy Phong Uyển, Cảnh ma ma không khỏi vui vẻ ra mặt. Chuyện này, cuối cùng đám mây cũng tản đi rồi. Nàng vào phòng của Kỷ thị, đem chuyện này thêm dầu thêm muối kể lại một phen, vẫn cho là Kỷ thị nghe xong sẽ cao hứng phấn chấn, không nghĩ tới Kỷ thị chẳng qua là không mặn không nhạt nghe, cũng không ra vẻ vô cùng vui mừng.
Lão thái gia cứ do dự mãi, vốn dựa vài sở tác sở vi của Triệu Huệ Lan, giết nàng một trăm lần cũng không đủ, tuy nhiên thân phận của Triệu Huệ Lan đặc thù, không tiện động thủ, Lão hầu gia cuối cùng vẫn là sai người đưa Triệu Huệ Lan ra khỏi phủ, đưa nàng đến điền trang trước đây. Hắn âm thầm cắt hết cung ứng, để nàng tự sinh tự diệt.
Về phần Thần Phong kia, bị Lão Hầu gia lấy cớ phái đi ra ngoài làm việc, kết quả nửa đường xe ngựa xảy ra sự cố, rơi xuống vách núi, chết vô cùng thảm. Buồn cười là Lục Diệp thấy thi thể gã sai vặt của mình, lại bị hù dọa sinh bệnh, mấy ngày không dậy nổi.
Đối với xử trí lần này của Lão Hầu gia, mọi người không đồng nhất. Đám người hầu Thúy Phong Uyển cũng tức giận bất bình. Bồ Đào không chỉ một lần oán trách trước mặt Lục Thanh Lam: “Tiện nhân Triệu Huệ Lan kia thiếu chút nữa làm hại phu nhân một thi hai mạng, lại khiến cả nhà chúng ta quấy nhiễu không được an bình, lại có được kết cục như vậy. Tiện nhân ác độc, Lão Hầu gia lại tha cho mạng chó của nàng, thật sự là quá hời cho nàng.”
Lục Thanh Lam lại càng hận chết nữ nhân này, chẳng qua sắc mặt nàng ung dung.
Chỉ bảo Thạch Lựu đi gọi Trương tẩu tử tới.
Trương tẩu tử theo Thạch Lựu vào nhà chính, thấy tiểu cô nương trắng ngần ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường La Hán, trắng trắng mập mập hết sức khả ái, chẳng qua là đôi mắt phát sáng kinh người, phảng phất nhìn một cái đã nhìn thông thấu bí mật trong ngoài của nàng. Nàng không dám nhìn nhiều, vội rũ mắt cúi đầu. Lục Thanh Lam nói với nàng: “Chuyện Hương Cần, ta đã nói với mẫu thân, bảo nàng tháng sau đến viện của ta, theo ta đi học.”
Trương tẩu tử vui mừng quá đỗi, “Tạ ơn đại ân của Lục cô nương. Nô tỳ quay về nhất định bảo Hương Cần tận tâm tận lực hầu hạ cô nương, không dám có chút sai lầm nào.”
Lục Thanh Lam khoát tay một cái nói: “Ngươi trước chớ vội cám ơn ta, có chuyện, ta còn muốn nhờ ngươi giúp ta!”
Trương tẩu tử vội nói: “Cô nương có chuyện gì, chỉ cần phân phó!”
Lục Thanh Lam nói: “Ta nghe nói nam nhân của ngươi là quản sự trong phủ này, mỗi ngày vào nam ra bắc, kiến thức không ít!”
Trương tẩu tử nói: “Khẩu tử nhà chúng ta là người hầu, về phần kiến thức không biết nhiều, cũng không dám nhận lời khen của cô nương.”
“Vậy ngươi để hắn giúp ta truyền một câu.”
“Truyền cái gì?”
“Ngươi kề tai tới đây!”
Lục Thanh Lam nói vài lời bên tai Trương tẩu tử, Trương tẩu tử nghe xong không khỏi ngạc nhiên.
Lục Thanh Lam nói: “Làm xong chuyện này, đương nhiên có chỗ tốt cho cả nhà các ngươi, chẳng qua có một vấn đề, các ngươi nhất định phải miệng thủ như bình đối với chuyện lần này. Hễ bên ngoài có một chút tiếng gió truyền tới, ta liền tính toán trên đầu nhà các ngươi, đến lúc đó, hừ hừ...”
Hương Cần nằm trên tay của Lục Thanh Lam, hễ bọn họ dám ra ngoài nói loạn một câu, xui xẻo đầu tiên chính là Hương Cần. Sau lưng Trương tẩu tử không khỏi thấy lạnh cả người, đối với Lục Thanh Lam không khỏi càng thêm kính sợ.
Không lâu sau, chung quanh thôn trang chỗ của Triệu Huệ Lan nổi lên lời đồn bốn phía, nói là trong thôn trang có một nữ nhân đẹp như thiên tiên, hơn nữa ở thôn trang giấu nhiều tiền tài châu báu.
Mỹ nhân, tài bảo, mập mờ, hương diễm, hấp dẫn, giống như gắn cho lời đồn một đôi cánh. Để cho tin tức này càng truyền càng thật, càng bay càng xa.
Không quá mấy ngày, liền truyền đến tin tức. Thôn trang chỗ Triệu Huệ Lan gặp phải đám cướp hung hãn cướp sạch, hai chủ tớ Triệu Huệ Lan đều chết dưới đao bọn cướp.
Lúc Lục Thanh Lam nghe nói, đang ngồi ở bàn viết chữ đặc chế của Lục Thần làm cho nàng. Kiếp trước nàng là Thục phi, chẳng những dung mạo tuyệt lệ, lại là tài nữ số một số hai trong cung viết được trâm hoa tiểu Khải*, cho nên viết chữ đối hài tử khác có lẽ là việc khó, đối với nàng mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
(*)簪花小楷 Trâm hoa tiểu giai: chữ Khải nhỏ viết tay
Đặt bút vận dụng ngòi bút hình thức kết cấu kiểu chữ, nàng cũng không có bất cứ vấn đề gì, thiếu sót cũng chỉ là do bắp thịt chưa to mà thôi, đối với chút vấn đề này đương nhiên dễ dàng giải quyết.
Nàng viết xuống giấy hai chữ “Lương thiện”, nhìn hồi lâu, lại đem giấy vò lại thành một cục, ném xuống mặt đất.
Nữ nhi của Trương tẩu tử Hương Cần —— hiện tại đã được Lục Thanh Lam đổi tên là Mặc Cúc —— mặc vải bồi đế giầy xanh da trời, chải song nha kế, một bộ trang phục nhẹ nhàng khoan khoái của tiểu nha hoàn, đứng ở một bên Lục Thanh Lam, thấy thế liền lập tức nhặt tờ giấy kia lên, đọc thầm từng chữ từng câu: “Lương —— thiện. Cô nương, chữ đẹp như vậy sao ngươi lại ném?”
Lục Thanh Lam cười nhạt.
Lương thiện? Hai chữ này sớm đã bị chó ăn rồi, kiếp trước Trường Hưng Hầu phủ chính là quá mức lương thiện, cho nên mới nhận tai hoạ diệt môn, vì để cho người nhà hạnh phúc an khang, tội lỗi cả đời này liền để một mình nàng gánh chịu đi.
Đám cướp hung hãn kia đang ở núi Ngưu Đầu, Lục Thanh Lam bảo đương gia nhà Trương tẩu tử ra ngoài tung lời đồn, chính là để thu hút sự chú ý của bọn hắn.
Sống hai đời, nàng cũng không phải là người lương thiện. Sở tác sở vi của Triệu Huệ Lan đã sớm vượt qua điểm mấu chốt của nàng, cho nên nàng ta phải chết!
Trong Ngọc Minh điện.
Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác hứng thú nhìn tin tức truyền lại của nhóm mật thám bí doanh, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
“Mượn đao giết người? Không nghĩ tới nha đầu Bảo Nhi này còn nhỏ tuổi lại có thủ đoạn như vậy... thú vị thú vị!” Vệ Bân thật không biết chủ nhà mình sao lại bật cười. Một tiểu nữ oa, gần sáu tuổi, có thể thiết kế độc kế bực này, hại chết mấy mạng người, lòng dạ cũng quá ác độc rồi. Mặt ngoài nàng thoạt nhìn còn là một bộ dạng thiên chân vô tà (*ngây thơ), Vệ Bân nghĩ tới sống lưng có chút lạnh.
“Bảo người một nhà Trương tẩu tử làm việc cẩn thận một chút, không nên bị tiểu nha đầu nhìn thấu!” bên này Vệ Bân đang suy nghĩ lung tung, bên kia Tiêu Thiểu Giác đã ra lệnh.
“Vâng!” Vệ Bân đáp ứng một tiếng, lui xuống.
Trong tây thiên điện Lớn như thế, nhất thời chỉ còn lại một mình Tiêu Thiểu Giác, hắn vuốt ve ban chỉ ngọc bích mang trên ngón tay cái, sa vào trầm tư.
Triệu Huệ Lan chết rồi, nhưng người khởi xướng là Tam phu nhân còn sống hết sức dễ chịu. So với Triệu Huệ Lan, Lục Thanh Lam càng hận hơn chính là Tam phu nhân. Nhưng nàng cũng biết, Tam phu nhân chính là đích nữ Bình Lương Hầu phủ, Lão Hầu gia đương nhiên sẽ không giống như xử trí Triệu Huệ Lan, tùy tùy tiện tiện xử trí Tam phu nhân. Nàng nay tuổi còn nhỏ, trong tay lại không có gì, muốn thu thập Tam phu nhân có thể sẽ khó khăn.
Chỉ có thể cổ động trước mặt cha mẹ, đốc xúc bọn họ ngàn lần không được mềm lòng nhượng bộ.
Lục Thần và Kỷ thị lúc này cũng dồn hết sức lực khai hỏa với Tam phòng, tuyệt không thể để cho Tam phu nhân cứ thường thường an an qua ải như vậy, nếu không ngày sau Tam phòng còn không cưỡi trên đầu Nhị phòng?
Lục Thần ba ngày hai lần đi tìm Lão Hầu gia khiếu nại, Kỷ thị cũng “Bị bệnh”, tuyên bố với bên ngoài là biết được chân tướng sự tình Triệu Huệ Lan —— bị giận đến.
Đây đều là tạo áp lực cho Mục Nguyên đường.
Thái độ của Nhị phòng hết sức rõ ràng, Tam phu nhân đã phạm vào “Nói nhiều” trong bảy điều, phải bị đuổi ra khỏi cửa, hưu độc phụ này, nếu không Nhị phòng tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Thời gian này Lão Hầu gia cũng là bể đầu sứt trán. Dựa theo cách làm của Tam phu nhân, quấy gia đình không yên, hạ mê dược Nhị bá không cùng chi, thủ đoạn bực này, đích xác là nên hưu. Lão Hầu gia lại phá lệ thiên vị Lục Thần một chút, vì vậy cũng cảm thấy đối con dâu này có chút không thể nhịn được nữa. Nhưng phụ thân nàng là Bình Lương hầu, mấy ca ca tay cũng cầm thực quyền, thân gia này cũng không nên đắc tội.
Lão phu nhân nghe nói có chút luống cuống. Nàng cũng không phải rất thích Triệu thị, chỉ là đây là vì danh tiếng của Tam lão gia, nếu hưu Triệu thị, làm sao còn có thể lấy một thê tử môn đăng hộ đối? Đối với việc thừa kế tước vị của hắn ngày sau hết sức bất lợi.
Nàng tìm Lão Hầu gia cầu tình. Mở miệng liền nói: “Nương tử Lão Tam cũng là nhất thời hồ đồ, ta thấy không bằng tiểu trừng đại giới, phạt nàng cấm túc nửa năm, để cho nương tử lão Nhị giúp ta quản lý hậu trạch, coi như là cho nàng một phần bồi thường là được.”
“Càn quấy!” Lão Hầu gia lạnh lùng nhìn nàng: “Phạm lỗi lớn như vậy, ngươi liền định nhẹ nhàng buông tha nàng? Nhiều năm như vậy, nàng vẫn làm xằng làm bậy muốn làm gì thì làm, ngươi cho rằng bổn hầu là mắt mù không biết sao? Bổn hầu nói qua bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi quản nàng, đừng nàng gây chuyện sinh sự, ngươi quản giáo nàng thế nào? Nếu không phải bởi vì ngươi dung túng, nàng làm sao lại dám làm ra chuyện như vậy! Ngươi còn có mặt mũi nói những này, đừng tưởng rằng ngươi lửa cháy thêm dầu, làm những sự tình kia ta cái gì cũng không biết? Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Ngươi nhớ kỹ cho ta, không riêng lão Tam mới là nhi tử của ngươi, lão Nhị cũng là nhi tử của ngươi!”
Trong chuyện này Lão phu nhân ở cũng có chút chột dạ, nếu là thường ngày cho dù không có lý nàng cũng phải nói với Lão thái gia mấy câu, nhưng hiện tại, nàng không thể nói chuyện.
Lão Hầu gia nói: “Ngươi có biết không, Kỷ gia lão gia tử đã viết thư cho ta. Mặc dù không có nửa lời mắng chửi, nhưng ý tứ giữa những hàng chữ kia, so với mắng ta một trận còn khiến ta cảm thấy xấu hổ hơn!” Văn nhân dựa vào một cây bút, tổ phụ của Lục Thanh Lam chưa nhược quán* đã là Tiến sĩ, chính là đại tài tử số một của Đại Tề, không chịu nổi câu thúc của quan trường, sớm từ quan hồi hương làm một cá điền xá ông (làm ruộng), bằng bản lãnh của hắn chỉ sợ sớm đã vào Bái Tương các rồi.
(*) Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠.
Kỷ gia mặc dù nhìn không lừng lẫy bằng Bình Lương Hầu phủ, nhưng mấy trăm năm truyền thừa gia truyền thế gia bực này, bàn về ngọn nguồn, bàn về nhân mạch cùng quan hệ ở trong quan trường, sợ rằng chưa chắc kém so với Bình Lương Hầu phủ.
Lão phu nhân nói: “Vậy Lão Hầu gia nói nên làm sao bây giờ?”
Lão Hầu gia nói: “Theo lí mà nói, vợ lão Tam phạm vào ‘ miệng lưỡi ’, trong bảy điều*
(*) Ly hôn trong Trung Quốc cổ đại, hay còn được gọi là “Tu thê” (bỏ vợ). Theo nghi lễ và phong tục tập quán của người xưa, pháp luật Trung Quốc đặt ra quy định 7 điều kiện để được phép ly hôn. Khi người chồng và gia đình người chồng muốn cắt đứt với người vợ, họ phải chỉ ra được chính xác 1 trong 7 điều kiện này với quan lại địa phương.
Thứ nhất: “Bất thuận phụ mẫu” – bất hiếu
Thứ hai, “Vô tử” – Không có con trai
Thứ ba, “Dâm” – ngoại tình
Thứ tư, “Đố” – ghen tuông
Thứ năm, “Hữu ác tật” – mang bệnh hiểm nghèo
Thứ sáu, “Khẩu đa ngôn” – nhiều lời
Thứ bảy, “Thiết đạo” – ăn trộm
“Cái gì?” Lão phu nhân thất kinh không phải là nhỏ, “Ngươi muốn hưu vợ lão Tam ư? Làm sao có thể, nàng dù sao cũng đi theo lão Tam nhiều năm như vậy, lại vì lão Tam sinh con dưỡng cái.”
Lão Hầu gia gầm lên: “Còn không phải là nàng tự tìm đấy!” Dừng một chút, hắn hòa hoãn giọng nói, “Ta đã mời Bình Lương Hầu gia cùng Kỷ đại nhân đến phủ thương lượng chuyện này, ngược lại lúc này ngươi nên tỉnh táo chút, đừng chỉ biết thiên vị xuẩn phụ kia, đến lúc đó khiến cả Hầu phủ sượng mặt!”
Kỷ đại nhân, là Kỷ Thành đường huynh không cùng chi của Kỷ thị, cữu cữu của Lục Thanh Lam. Hiện nay đảm nhiệm tứ phẩm Thái Thường tự Thiểu khanh, Kỷ gia ở kinh thành nhậm chức của không nhiều lắm, Kỷ lão gia tử liền ủy thác hắn tới làm chỗ dựa Kỷ thị. Mấy ngày nay Kỷ Thành đã nhiều lần tới cửa, cho Lão Hầu gia áp lực thực lớn.
Hai ngày sau, Bình Lương hầu Triệu Bình, Kỷ Thành cùng với Bình Lương hầu phu nhân Vương thị, cữu mẫu Trần thị của Lục Thanh Lam tất cả đều đến.
Lão Hầu gia cùng mấy vị khách quý bí mật nói chuyện trong trong thư phòng một canh giờ. Sau khi Kỷ Thành đi ra, liền cùng Trần thị đi Thúy Phong Uyển, Lục Thanh Lam nghe nói đi đến chỗ mẫu thân gặp cữu cữu cữu mẫu.
Vừa vào cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyện tới một thanh âm ôn nhu ấm áp, cúi đầu nói: “Ta biết trong lòng tiểu cô ủy khuất, nhưng dù sao tương lai của cô gia quan trọng hơn...”
Đã nghe Kỷ thị nói: “Ta cũng không phải là muốn ép Tam thúc hưu Triệu thị, nhưng đại tẩu ngươi không biết bản tính của Triệu thị, ta sợ nàng có ý định ngày sau trở lại, phát tiết oán khí với ta trên đầu mấy hài tử, hạ thủ với mấy hài tử!”
Trần thị còn muốn lên tiếng, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Thanh Lam, cười nói: “Bảo Nhi đến rồi!” Cứ như vậy ngưng nói chuyện.
“Cữu cữu cữu mẫu!” Lục Thanh Lam giang hai tay cánh tay.
Phụ thân của Kỷ Thành và phụ thân Kỷ thị là thân huynh đệ, hai nhà quan hệ thân mật, đi lại cực kỳ thường xuyên. Hai huynh đệ tổng cộng sinh tám nhi tử, cộng lại chỉ có một nữ nhi Kỷ thị, vì vậy hai nhà đối Kỷ thị cũng cực kỳ thương yêu, các ca ca của Kỷ thị ngược lại còn muốn xếp sau.
Kỷ Thành lớn hơn Kỷ thị mười hai tuổi, hoàn toàn đem nàng trở thành khuê nữ mà đối đãi. Sau khi Kỷ thị đến kinh sư, cùng Kỷ Thành đi lại có phần thân mật. Kiếp trước Kỷ thị bị Triệu Huệ Lan độc chết, Kỷ Thành vốn định đem Lục Thanh Lam đón trở về Kỷ gia nuôi nấng, Lục gia đương nhiên không đồng ý.
Sau này Lão phu nhân cùng Tam phu nhân bố trí độc kế khích bác quan hệ giữa ba đứa bé với nhà cữu cữu. Thêm chi Kỷ Thành sau này được điều ra bên ngoài làm Linh Châu Bố Chính Sứ, quan hệ của ba người bọn họ và nhà cữu cữu càng lúc càng xa.
Sau này Trường Hưng Hầu phủ xảy ra chuyện trong tay tân đế, các gia tộc ngày thường xưng huynh gọi đệ tất cả đều thành rùa đen rụt đầu, không có một người dám ra mặt nói lời công đạo, Kỷ Thành cho dù đã từ chức Linh châu Tổng đốc về hưu rồi, nhưng hắn vẫn mạo hiểm viết tấu chương kêu oan cho Trường Hưng Hầu phủ, cũng làm cho Lục Thanh Lam thấy rõ cách làm người của hắn.
Cho nên tiếng “Cữu cữu” này của Lục Thanh Lam được phát ra từ phế phủ cam tâm tình nguyện.
Kỷ Thành bộ dạng bốn mươi mấy tuổi, mặc một thân áo choàng màu xanh thêu hoa văn ẩn, bộ dạng có chút tuấn tú văn nhã, có mấy phần giống Kỷ thị, vừa nhìn đã thấy là người đọc sách, hắn cười ha hả ôm lấy Lục Thanh Lam. “Nửa năm không gặp, Bảo Nhi nhà chúng ta lại cao lớn không ít.” vừa nói cúi người ôm lấy Lục Thanh Lam.