Tiêu Thiểu Giác chỉ liếc mắt nhìn, nhất thời liền thích cái hà bao này. Hắn bĩu môi nói: “Nhìn không ra, trình thêu của ngươi cũng không tệ lắm!”
Lục Thanh Lam mạnh miệng nói: “Ta là vì đổi lại hương bao của nương ta, ngươi đừng suy nghĩ nhiều!” Cũng gián tiếp thừa nhận cái hà bao này là chính nàng tự tay thêu.
Tâm tình không khỏi rất tốt, cẩn thận giắt hà bao bên hông, Lục Thanh Lam bỗng nhiên nói: “Khoan đã!”
Tiêu Thiểu Giác nhíu mày: “Lại sao nữa?”
Lục Thanh Lam nói: “Ta tặng ngươi một cái hà bao, ngươi có phải nên giúp ta làm một chuyện hay không!”
Tiêu Thiểu Giác hứng thú nhìn nàng: “Ngươi muốn ta làm giúp ngươi chuyện gì?” Lục Thanh Lam vẫn là lần đầu trịnh trọng van xin hắn làm việc như vậy.
Lục Thanh Lam nói: “Chuyện này người khác có lẽ làm không được, nhưng đối với ngươi mà nói cũng không khó. Đô Sát viện tả Phó Đô Ngự Sử Khuông Bằng Nghĩa sắp trở thành Tổng đốc Hành Châu, ngươi giúp ta quấy nhiễu chuyện này.”
Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng thế nhưng nói một cái yêu cầu như vậy, nhất thời có chút không giải thích được, “Lý do đâu? Lão Khuông sao lại đắc tội ngươi? Chẳng lẽ là Lục Hãn bảo ngươi van xin ta sao?”
Lục Thanh Lam sở dĩ cầu trợ Tiêu Thiểu Giác, thật sự là không có biện pháp, hiện tại cũng cũng chỉ là ngựa chết trị như ngựa sống, Tiêu Thiểu Giác cự tuyệt yêu cầu của nàng, cũng sẽ không ngoài ý muốn của nàng.
Lục Thanh Lam liên tục khoát tay: “Chuyện này không liên quan đến đại bá phụ ta.”
Tiêu Thiểu Giác lại càng kỳ quái, “Vậy tại sao ngươi muốn ngáng chân lão Khuông, hắn là người của đại hoàng huynh. Là châu chấu trên một sợi thừng với Trường Hưng Hầu phủ các ngươi.”
Lục Thanh Lam biết tâm tư hắn kín đáo, thông minh vô cùng, thêu dệt lý do lừa gạt hắn nói không chừng sẽ biến khéo thành vụng, dứt khoát chơi xấu nói: “Ta chính là nhìn hắn không vừa mắt không được sao? Ngươi nếu không giúp được cứ việc nói thẳng, nói nhảm nhiều như vậy.”
Tiêu Thiểu Giác hắc một tiếng, “Ngươi ít dùng phép khích tướng, làm như ta là tiểu hài tử ba tuổi?”
Lục Thanh Lam nói: “Vậy ngươi rốt cuộc có giúp ta hay không?”
Tiêu Thiểu Giác sờ sờ hà bao nàng cho hắn, nói: “Nể phân thượng hà bao này, bổn vương sẽ giúp ngươi việc này.”
Lục Thanh Lam thấy hắn hắn đáp ứng, mừng rỡ trong lòng, lại cảm thấy có chút không dám tin, dù sao chuyện quá mức dễ dàng.
Đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyện tới một thanh âm sợ hãi: “Cô nương, ngươi không sao chứ. ” Thì ra là vừa rồi hai nha đầu Mặc Cúc và Mặc Hương bị Tiêu Thiểu Giác dọa lùi ra ngoài, hai người đứng ở cửa không chịu đi xa, trong lòng lo sợ muốn đi vào lại có chút không dám, nhưng lại lo lắng cô nam quả nữ chung một chỗ xảy ra chuyện, Mặc Cúc mới cố lấy dũng khí la một tiếng.
Lục Thanh Lam nghe thấy một tiếng này, giống như là làm kẻ trộm bị bắt được tại chỗ, nhất thời ngượng không chịu nổi, trợn mắt nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, cực nhanh chóng nói: “Ngươi còn không mau đi!”
Tiêu Thiểu Giác biết da mặt nàng mỏng, không thể quá mức bắt buộc miễn cho nàng sinh ra tâm tình mâu thuẫn. Huống chi thu hoạch của buổi tối hôm nay không thể nói là không lớn, liền bĩu môi nói: “Ta có cách khiến hai nha đầu này hoàn toàn quên chuyện tối hôm nay.”
Lục Thanh Lam không cần đoán cũng biết, biện pháp cái kia khẳng định cực kỳ bạo lực, hai nha đầu không biết còn phải chịu khổ thế nào đâu. Liền trực tiếp cự tuyệt nói: “Không cần, ta có thể xử lý tốt.”
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới gật đầu, đẩy cửa sổ xuyên cửa sổ mà ra, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.
Lục Thanh Lam chăm chú sửa sang lại xiêm y, lại mặc vào đôi tất Tiêu Thiểu Giác cởi ra, mới ho khan một tiếng nói: “Mặc Cúc, Mặc Hương, các ngươi vào đi.”
Hai nha hoàn chậm rãi tiến vào, cúi đầu, giống như là làm sai chuyện chính là các nàng.
Lục Thanh Lam vẫn cảm thấy Tiêu Thiểu Giác làm, sớm muộn gì có một ngày, sẽ bị bọn nha hoàn phát hiện, chỉ là không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
Lục Thanh Lam nhất thời không biết nói gì, vẫn là Mặc Hương phá vỡ trầm mặc trước, nàng len lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Tiêu Thiểu Giác đã không có ở đây, thở phào nhẹ nhõm nói: “Khánh vương đi rồi a!”
Lục Thanh Lam thấy bộ dạng nàng lo sợ, cảm thấy có chút buồn cười. Chuẩn bị một chút, mới lên tiếng: “Chuyện tối hôm nay, các ngươi vạn vạn không được truyền ra ngoài.”
Hai nha hoàn gật đầu lia lịa: “Tụi nô tỳ hiểu.”
Mặc Cúc suy nghĩ chuyện chu toàn hơn so với Mặc Hương nhiều, có chút lo lắng nói: “Cô nương, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Khánh vương gia có...”
Lục Thanh Lam biết nàng muốn hỏi cái gì, nói: “Ta và hắn thanh thanh bạch bạch, không có gì cả.”
Mặc Cúc nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy lúc đi vào, vô luận như thế nào cũng không thể tin tưởng hai người không có chuyện gì. Nàng cân nhắc từng câu từng chữ khuyên nhủ: “Cô nương, mặc kệ lúc trước như thế nào, sau này ngài ngàn vạn không thể gặp mặt với khánh Vương điện hạ như vậy, vạn nhất truyền ra...” Mặc Cúc đã đoán được lúc trước hai người đã từng bí mật gặp mặt.
Mặc Hương vỗ tay một cái nói tiếp: “Vạn nhất truyền ra, cô nương cũng chỉ có thể làm Khánh vương phi rồi?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cô nương, Mặc Cúc tỷ tỷ, Khánh vương phi không tồi a! Khắp kinh thành, nô tỳ cảm thấy cũng chỉ Khánh vương điện hạ có thể xứng đôi cô nương thôi.”
Mặc Cúc cắt đứt lời của nàng: “Câm miệng, ngươi biết cái gì?” Thân phận này của tiểu thư làm Khánh vương phi có chút miễn cưỡng, nếu truyền ra danh tiếng gì không tốt, sợ rằng cũng chỉ có thể làm thiếp thôi.
Lục Thanh Lam không khỏi có chút bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn thảo luận chuyện này, hắng giọng một cái: “Được rồi được rồi, ta biết nên làm như thế nào, không cần hai người các ngươi dạy ta! Các ngươi chỉ để ý giữ tốt bí mật này là được, ngàn vạn không được nói cho phu nhân.”
Mặc Cúc vốn là có rất nhiều lời muốn nói với Lục Thanh Lam, thấy thế tạm lui ra.
Lục Thanh Lam trấn an hai nha hoàn xong, nằm ở trên giường nhất thời khó có thể ngủ, cũng không phải sợ bọn nha hoàn để lộ bí mật, hai người này đều là đi theo nàng từ nhỏ, nàng một tay dạy dỗ, nàng tin tưởng các nàng tuyệt đối sẽ không phản bội mình.
Mà là nghĩ đến nhiều loại gút mắc giữa mình và Tiêu Thiểu Giác, chẳng những miệng bị hôn, lần này ngay cả chân cũng bị hôn, như vậy đi xuống, chẳng lẽ thật sự phải làm Vương phi của hắn?
A a a, không muốn làm quả phụ a!
Tiêu Thiểu Giác từ địa đạo rời khỏi Hầu phủ, Vệ Bân theo thường lệ trên mặt đất chờ hắn, nhìn thấy chủ tử nhà mình thần thanh khí sảng trở lại, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt, Vệ Bân hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, biết hắn đây là biểu hiện tâm tình rất tốt.
Đợi ngẩng đầu nhìn thấy phía dưới cánh mũi của hắn còn có vết máu khô, không khỏi thất kinh. “Vương vương gia, ngài bị thương sao?” Chẳng lẽ là thâu hương thiết ngọc bị ca ca nhà người ta phát hiện, thậm chí bị đả thương?
Vệ Bân nhịn không được điên cuồng bổ não một trận.
Tiêu Thiểu Giác lại lơ đễnh nói: “Không có chuyện gì, trong địa đạo quá tối, không cẩn thận dập phải mũi.”
Vệ Bân “Nha” một tiếng, căn bản là không tin chuyện ma quỷ này của hắn.
Tiêu Thiểu Giác không vội đi tắm, ngược lại giống như là tiểu hài tử chiếm được một món đồ chơi kiểu mới khoe khoang với Vệ Bân: “Đẹp không?” Hắn chỉ vào hông của mình. Vệ Bân nhìn thấy hà bao chế tác tinh xảo kia, vội vàng mãnh liệt khen một chút nói: “Đẹp, thật là quá đẹp! Đây là hà bao đẹp nhất nô tài từng nhìn thấy.” Lòng hắn nghĩ, chẳng lẽ nói đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng của chủ tử nhà mình rốt cuộc gặp được ánh rạng đông rồi, Lục Thanh Lam đã chịu làm hương bao cho hắn rồi, có phải cũng phải đáp ứng gả cho chủ tử nữa hay không?
Tiêu Thiểu Giác đưa tay vỗ đầu Vệ Bân một chút, Vệ Bân căng thẳng trong lòng, nghĩ thầm có phải vừa rồi lời của mình quá khoa trương quá buồn nôn rồi không, không ngờ Tiêu Thiểu Giác thế nhưng lộ ra một nụ cười tán dương, nói: “Cũng biết tiểu tử ngươi thật tinh mắt!”
Vệ Bân trợn mắt há mồm.
Tiêu Thiểu Giác một mặt vuốt cái hương bao kia, một mặt đi tới tịnh phòng, phân phó Vệ Bân nói: “Sau khi trở về, bảo bí doanh điều tra thêm lai lịch của Khuông Bằng Nghĩa.”
Vệ Bân thấy hắn phân phó chính sự, không dám chậm trễ, vội vàng thu liễm tâm tình lớn tiếng nói một câu “Vâng”.
Lực lượng tình báo Tiêu Thiểu Giác nắm giữ không phải chuyện đùa, không đến mấy ngày liền tra xét ngọn nguồn lai lịch của Khuông Bằng Nghĩa, người này không tham tiền không háo sắc, chỉ là ưa thích một chút hư danh, làm quan lớn như vậy còn thật sự chưa có lịch sử đen gì, Tiêu Thiểu Giác vốn là muốn tìm vấn đề kinh tế của hắn, sau đó từ phương diện này đột phá, kết quả cuối cùng thế nhưng tuyên cáo thất bại.
Trong thư phòng Tiêu Thiểu Giác nhìn tài liệu Vệ Bân trình lên, nghĩ thầm cũng không thể để Lục Thanh Lam lần đầu van xin mình giúp nàng làm việc liền làm không được đi, chẳng lẽ muốn mình bịa đặt cho Khuông Bằng Nghĩa một chút tài liệu đen?
Đang suy nghĩ, chợt phát hiện trên tài liệu bí doanh và Cẩm Y Vệ dò thăm trở lại có một chỗ không tương xứng, hắn cực kỳ coi trọng chuyện này, liền ra lệnh hai ngành chia ra tiến hành điều tra với Khuông Bằng Nghĩa.
Tài liệu của Cẩm Y Vệ nói Khuông Bằng Nghĩa là đích tử, mà tin tức bí doanh dò thăm trở lại lại nói, Khuông Bằng Nghĩa là con vợ kế, trong chuyện này tất có cổ quái.
Tiêu Thiểu Giác liền ra lệnh Cẩm Y Vệ và bí doanh xâm nhập điều tra, tổng hợp chút tin tức tới đây, chân tướng dần dần nổi lên mặt nước, thì ra phụ thân của Khuông Bằng Nghĩa từng đảm nhiệm Huyện lệnh ở Hải Châu, Khuông Bằng Nghĩa chính là ra đời ở đây, mẫu thân hắn vốn là một vị tiểu thiếp, nhưng cực kỳ được sủng ái, lúc Khuông Bằng Nghĩa hai tuổi đích mẫu qua đời, mẹ đẻ của hắn tuy là tiểu thiếp vốn lấy danh nghĩa chủ mẫu chủ trì việc bếp núc, cha Khuông Bằng Nghĩa rất muốn đem tiểu thiếp này phù chính, nhưng ở trong quan trường đây là chuyện vô cùng mất mặt sẽ bị người chê cười. Vì tiền đồ của mình cũng chỉ đành từ bỏ. Mẹ ruột của Khuông Bằng Nghĩa liền hữu thực vô danh làm “Chính thê” vài năm. Mọi người đều coi Khuông Bằng Nghĩa là đích thiếu gia.
Về sau mẹ ruột của Khuông Bằng Nghĩa chết bởi một trận bệnh cấp tính, phụ thân hắn không tái giá, Khuông Bằng Nghĩa lấy thân phận đích tử khảo trúng cử nhân tiến sĩ, một đường làm đến Đô Sát viện phó Đô Ngự Sử, bởi vì vùng Hải Châu hẻo lánh cũng không người nào biết chân tướng. Kỳ thật ở trong quan trường đối với nam nhân mà nói, đích tử cũng tốt thứ tử cũng tốt, cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với việc lên chức, nhưng Khuông Bằng Nghĩa là người háo danh, vẫn luôn che giấu chuyện này.
Tiêu Thiểu Giác biết được chuyện này, không khỏi cười: “Lão Khuông a Lão Khuông, đây cũng là ngươi tự mình hướng đến họng súng.”
Y Lan tiểu trúc.
Tin tức liên tiếp truyền tới trong tai Lục Thanh Lam. Khuông Bằng Nghĩa và Đàm Thiệu Nguyên trong lúc đó dù sao tư lịch Khuông Bằng Nghĩa già hơn, cộng thêm Tổng đốc Hành Châu vốn chính là chính là thủ hạ của Đại hoàng tử, hoàng đế cuối cùng vẫn đem chức vụ trọng yếu này cho Khuông Bằng Nghĩa. Nghe nói hoàng đế đã thương lượng qua cùng Lại bộ Thượng Thư cùng với chư vị Các lão, chỉ kém một đạo uỷ dụ cuối cùng. Mắt thấy bi kịch kiếp trước lại muốn tái diễn, Tiêu Thiểu Giác bên kia lại không có bất cứ động tĩnh gì, Lục Thanh Lam lo lắng vạn phần.
Nàng rất muốn gặp Tiêu Thiểu Giác, hỏi một chút hắn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng lúc không muốn gặp hắn hắn thường thường xông ra, lúc muốn gặp hắn hắn lại không thấy bóng dáng.
Một ngày kia lâm triều, Gia Hòa đế đang chuẩn bị tuyên bố bổ nhiệm Khuông Bằng Nghĩa làm Tổng đốc Hành Châu, bỗng nhiên có một tên Ngự sử nhảy ra tỏ vẻ muốn buộc tội Khuông Bằng Nghĩa, người này là người của Nhị hoàng tử, mấy ngày nay vì tranh đoạt vị Tổng đốc Hành Châu đã trình diễn tiết mục này rất nhiều lần, hoàng đế cũng tốt Đại hoàng tử cũng tốt, tất cả đều lòng dạ biết rõ. Lúc trước các Ngự sử công kích Khuông Bằng Nghĩa đều là chút tin đồn thất thiệt lông gà vỏ tỏi, căn bản không xuất ra căn cứ chính xác, không nghĩ lần này, lại nói chuẩn xác chứng cớ đích thực.
Lý do buộc tội của hắn là Khuông Bằng Nghĩa dùng thứ sung đích khi quân võng thượng. Cái này ngược lại là tội danh mới mẻ. Hoàng đế phái người đi tra, lại kiểm chứng chuyện này là thật, các Ngự sử trong phe cánh Nhị hoàng tử như ong vỡ tổ thượng sơ buộc tội, vốn cái này không tính tội lớn gì, nhưng trong lúc mấu chốt này bị lật ra, Khuông Bằng Nghĩa Tổng đốc này là không làm được rồi.
Cuối cùng trải qua một vòng đánh cờ phức tạp, Nhị hoàng tử rốt cuộc thắng được. Đàm Thiệu Nguyên cuối cùng trở thành Tổng đốc Hành Châu.
Đợi hết thảy đều kết thúc, Lục Thanh Lam rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên hiểu được tài liệu đen của tên Ngự sử kia là Tiêu Thiểu Giác phái người tiết lộ cho hắn.
Về sau Nhị hoàng tử hỏi tên Ngự sử thủ hạ kia, tài liệu đen của Khuông Bằng Nghĩa từ đâu mà đến, Ngự sử dập đầu mong đợi nói cho hắn biết, là hắn sau khi ngủ một giấc, tùy tiện nhặt được trong viện của chính mình. Nhị hoàng tử không khỏi hơi động trong lòng một chút.
Hắn là người cực kỳ thông minh, chuyện Khuông Bằng Nghĩa đã qua trôi qua mấy thập niên, ai có thể trong thời gian ngắn như vậy tra được những chuyện này, cũng chỉ có Tiêu Thiểu Giác tay cầm hai đại đặc vụ Đông Xưởng và Cẩm Y vệ thôi.
Trong khoảng thời gian này thực lực Tiêu Thiểu Giác bành trướng đến lợi hại, Nhị hoàng tử càng ngày càng cảnh giác đối với hắn, thấy hắn bỗng nhiên giúp mình một phen, trong bụng rất là kỳ quái, không tránh khỏi suy nghĩ một phen. Nếu có thể thu Cửu hoàng tử về mình, vậy Đại hoàng tử tính là cái gì? Đây có phải là hắn đảo hướng về mình không? Nghĩ tới đây, lòng của hắn không khỏi nóng.
Trong thư phòng Tiêu Thiểu Giác nghiên cứu tình báo, Vệ Bân đi đến, cầm trong tay một thiệp hồng thiếp vàng lớn, “Vương gia, là thiếp mời của Lỗ Vương điện hạ.”
Lông mày Tiêu Thiểu Giác nhảy: “Lấy ra ta xem.”
Ba ngày sau, là sinh nhật của một vị tiểu thiếp được sủng ái của Nhị hoàng tử, Tiêu Thiểu Cảnh mời hắn đi qua uống rượu. Chuyện này được xem là trường hợp là phi thường tư mật, Tiêu Thiểu Giác hiểu được Nhị hoàng tử đây là có chuyện trọng yếu muốn nói cùng hắn.
Vệ Bân hỏi: “Vương gia, ngài đi không?”
Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười, “Tại sao lại không chứ?”
Ba ngày sau, Tiêu Thiểu Giác chỉ đem một mình Vệ Bân đến Lỗ Vương phủ.
“Lão Cửu, ngươi đã đến rồi.” Tiêu Thiểu Cảnh tự mình tới cửa nghênh đón, vỗ vai của Tiêu Thiểu Giác nhiệt tình nói: “Lão Tứ, lão Bát bọn họ đã sớm tới.”
Tiêu Thiểu Giác cười híp mắt nói: “Là đệ đệ tới chậm, đợi lát nữa phạt một chén.”
Tiêu Thiểu Cảnh cười ha ha: “Tiểu tử ngươi, thật là tiến bộ không ít.” Cũng học được lá mặt lá trái rồi.
Tiêu Thiểu Giác thoại lý hữu thoại (*câu nói có hàm ý khác) nói: “Con người nha, cũng không thể luôn sống đần độn u mê.”
Tiêu Thiểu Cảnh mời hắn vào trong khách sảnh, chỉ thấy bên trong đã ngồi mấy người, Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền, Bát hoàng tử Tiêu Thiểu Mân, còn có hai người, đều là tâm phúc của Tiêu Thiểu Cảnh.
Hai vị hoàng tử Tứ Bát nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác cũng đứng dậy chào hỏi, Tứ hoàng tử còn tốt chút, Bát hoàng tử cũng có chút không được tự nhiên, hắn vẫn sợ nhất đệ đệ này.
Tiêu Thiểu Cảnh để cho Tiêu Thiểu Giác ngồi ở bên cạnh hắn, vị trí tôn quý nhất, rượu quá ba tuần, Tiêu Thiểu Cảnh để cho tiểu thiếp của hắn đi ra mời rượu cho mọi người. Vương phi của Tiêu Thiểu Cảnh Liêm thị chính là đố phụ nổi danh trong kinh, ngay cả loại nhân vật tàn nhẫn Tiêu Thiểu Cảnh đều có chút sợ nàng. Vị tiểu thiếp này nhìn nhược liễu phù phong, có thể ở dưới tay một vị chủ mẫu như vậy đứng vững gót chân, khẳng định không phải là một người đơn giản. Tiêu Thiểu Giác thấy nàng vóc người duyên dáng, khí chất dịu dàng, không thể tự chủ so sánh nàng với cô nàng nhà mình, cảm thấy Lục Thanh Lam tốt hơn nàng nhiều, trong lòng thế nhưng dâng lên vài phần đắc ý.
Tiêu Thiểu Cảnh vẫn khích lệ Tiêu Thiểu Giác uống rượu, Tiêu Thiểu Giác võ công cao cường, tửu lượng cũng không nhỏ, uống không ít rượu, ánh mắt vẫn là trong suốt như vậy.
Tiêu Thiểu Cảnh vốn muốn chuốc hắn ngà ngà say, tìm cách nói với hắn, bây giờ xem ra tựa hồ là không thể. Tiêu Thiểu Cảnh liền nói: “Lão Cửu, trước đó vài ngày, ngươi giúp ca ca một phen, ca ca tạ ơn ngươi.” Nói xong giơ chén rượu lên.
Đây thật là một hiểu lầm mỹ lệ.
Tiêu Thiểu Giác nhíu lông mày: “Nhị hoàng huynh, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, chuyện Khuông Bằng Nghĩa, ta cũng chỉ là nhìn hắn không thuận mắt, cũng không ý kéo người nào giẫm người nào, nhị hoàng huynh đa tâm.” Ngược lại là không phủ nhận mình truyền tin tức cho Ngự sử của Tiêu Thiểu Cảnh.
Tiêu Thiểu Huyền an vị ở bên kia của Nhị hoàng tử, nâng chén khẽ mỉm cười, hát đệm: “Lão Cửu, ý nhị ca ngươi vẫn chưa rõ sao? Hiện giờ lão Đại ngay cả Hành Châu đều đã mất, xu thế thất sủng không cần nói cũng biết. Lão Cửu, ngươi cũng nên vì mình tính toán một chút rồi.”
Tiêu Thiểu Cảnh cũng để chén rượu xuống, nhìn Tiêu Thiểu Giác nói: “Lão Cửu, hai ta từ nhỏ liền hợp ý, lúc trước mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng cũng không phải là không thể cởi bỏ. Nếu lão Cửu chịu đi theo ta, huynh đệ chúng ta liên thủ, lão Đại lại tính là cái gì. Nếu thật sự có một ngày để cho ta có được Thiên hạ này, ngươi chính là nhiếp chính vương của ta, hai huynh đệ chúng ta cùng hưởng vạn dặm giang sơn, vinh hoa phú quý, chẳng phải thật vui sướng?”
Tiêu Thiểu Giác không khỏi cười ha ha, chậm nói: “Nhị hoàng huynh, lời này của ngươi nói quá sớm, vạn nhất trận tranh giành đoạt đích này, ngươi thua thì sao?”
Tiêu Thiểu Mân nói: “Cửu đệ, ngươi nói cái gì vậy?”
Tiêu Thiểu Huyền cũng biến sắc nói: “Lão Cửu, ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Tiêu Thiểu Giác trên mặt đầy trêu tức: “Xin hỏi nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh, rượu phạt này rốt cuộc làm sao uống? Ta thật đúng là sợ!” Giọng nói đã hoàn toàn âm lãnh.
Tiêu Thiểu Cảnh khoát tay, “Lão Tứ, lão Bát, các ngươi bớt tranh cãi một tí.” Lại quay đầu nói với Tiêu Thiểu Giác: “Lão Cửu, điều này ta cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi hiện tại mặc dù trong tay có Cẩm Y Vệ có Đông Xưởng, nhưng ngươi đắc tội với người khác, nói thật, cái tôn vị tối cao vô thượng kia, sợ rằng ngươi không có cơ hội nhúng chàm...”
Tiêu Thiểu Giác miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, “Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ muốn nhúng chàm vị trí kia!”
Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Nhưng phụ hoàng lớn tuổi, trong lão Đại và ta, ngươi cũng nên lựa chọn một. Tính tình kia của Lão Đại, nói nghe dễ nghe chút là khoan hậu nhân từ, nói khó nghe chút chính là do dự thiếu quyết đoán, chẳng lẽ ngươi nguyện ý cả đời phải đứng dưới hắn sao? Sao không đi theo ta, ta có thể thề với trời, chỉ cần Tiêu Thiểu Cảnh ta có một miệng thịt ăn, thì Tiêu Thiểu Giác ngươi một ngụm canh uống.”
“Ha ha ha!” Tiêu Thiểu Giác chợt cười to đứng lên: “Nhị hoàng huynh ngươi muốn thu ta về môn hạ, thật ra rất đơn giản, chỉ phải đáp ứng ta một điều kiện.”
Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Điều kiện gì, ngươi nói xem!”
Tiêu Thiểu Giác gằn từng chữ nói: “Thay ta giết chết Tư phi!”
Trong đôi mắt Tiêu Thiểu Cảnh nổi lên một đoàn tinh quang, trầm giọng nói: “Lão Cửu, chuyện này không thể được!” Tư phi là một quân cờ trọng yếu hắn tốn vô số tâm tư mới xếp vào bên cạnh Gia Hòa đế, tác dụng hết sức khổng lồ, hắn làm sao chịu giết chết nàng? “Ngươi đổi điều kiện khác, ta nhất định đáp ứng ngươi!”
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Ta cũng chỉ có một cái điều kiện này!”
Sắc mặt Tiêu Thiểu Cảnh hoàn toàn âm trầm xuống.
Tiêu Thiểu Giác đứng lên: “Uống rượu cũng tàm tạm rồi, đa tạ nhị hoàng huynh chiêu đãi.”
Đợi sau khi đi Tiêu Thiểu Giác đi, Tiêu Thiểu Cảnh cũng mang theo Tiêu Thiểu Huyền đi mật thất thương lượng, Tiêu Thiểu Cảnh hung hăng vỗ bàn trước mặt một chưởng: “Hắn thật là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Tiêu Thiểu Huyền đúng lúc quạt gió thổi lửa nói: “Nhị ca, ta sớm nói, lão Cửu chính là một con bạch nhãn lang nuôi không quen, hắn vốn cũng không phải là cái loại người khuất cư nhân hạ(đứng dưới người khác)...”
Sát khí trên mặt Tiêu Thiểu Cảnh chợt lóe rồi biến mất: “Hiện giờ thế lực trong tay hắn càng bành trướng, không thể tùy ý hắn phát triển, người này nếu không thể để ta sử dụng, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ hắn! Dựa theo kế hoạch lúc trước của ngươi, nhanh đi an bài đi.”
Sắc mặt Tiêu Thiểu Huyền vui mừng, “Ta chắc chắn làm thật xinh đẹp!”
Đến cả tháng bảy, lại nghênh đón đại sự chính trị ý nghĩa vô cùng trọng đại, chính là vây săn. Vây săn tháng bảy tháng tám hàng năm cử hành, hoàng đế sẽ hạ chỉ gọi hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan đi theo. Lục Thanh Lam vốn không có hứng thú gì với vây săn, nhưng cũng không biết là bởi vì lúc trước ở trên bách hoa yến hội đại phóng dị thải, hay là Tiêu Thiểu Giác ở trong đó giở trò quỷ, nàng lại lọt vào danh sách đi săn.
Lục Thanh Lam cực kỳ kinh ngạc, nha hoàn bên người nàng lại đều cao hứng phấn chấn. Dù sao có thể danh chính ngôn thuận ra cửa một chuyến như vậy cũng tốt, Lục Thanh Lam cũng vui vẻ tiếp nhận, hơn nữa dặn dò Lục Văn Đình chuẩn bị cho nàng một con ngựa cưỡi.
Nàng và Tiêu Kỳ đã sớm học cưỡi ngựa xuất sư rồi, vừa lúc không có cơ hội kiểm nghiệm thành quả huấn luyện một chút.
Địa điểm săn bắn nằm ở Ung Châu, bãi săn phân biệt tiếp giáp cùng Yến quốc và Bắc Cương, cách Chu quốc cũng không quá mấy trăm dặm lộ trình, hàng năm Trấn Bắc vương phủ và Yến quốc đều sẽ phái người tham gia vây săn. Đại Tề chính là lợi dụng vây săn hàng năm một là rèn luyện đội ngũ, hai là gia tăng thống trị đối với Bắc Cương, lại có uy hiếp đối với Yến quốc và Chu quốc.
Nhất cử đa đắc.
Trường Hưng Hầu phủ lần này đi theo ngự giá tiến đến Ung Châu vây săn ngoại trừ Lục Thanh Lam, còn có Lục Kháng, Lục Hãn, Lục Thần, Lục Văn Đình cũng dùng thân phận ngự tiền thị vệ đi theo. Kỷ thị bởi vì phải chiếu cố Vinh ca nhi không đi theo, chẳng qua có đám người Lục Kháng, Lục Hãn, Kỷ thị cũng không lo lắng an nguy của Lục Thanh Lam.
Ngoài ra Gia Hòa đế còn chỉ đích danh Kỷ Hải đi theo.
Bởi vì Lục Thanh Nhàn mang thai sáu bảy tháng, Kỷ Hải kỳ thật cũng không muốn rời đi thê tử, nhưng hoàng đế điểm tên của hắn, hắn cũng không thể không đi.
Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng với tứ, ngũ, lục,thất, bát, cửu, thập hoàng tử tất cả đều đi theo, không những mình có thể đi, còn có thể mang gia quyến theo