Mục lục
Hoàng Gia Sủng Tức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nhanh chóng thay đổi xiêm y, Tiêu Thiểu Giác thấy hai tiểu cô nương đều mặc một thân trang phục nha hoàn màu nghệ này, nhìn có chút buồn cười. Liền nói với hai người: “Đợi lát nữa sẽ có thuyền nhỏ tới đón Bổn vương, các ngươi theo Bổn vương lên thuyền, đến lúc đó sẽ có người ở trong tối giám thị chúng ta, các ngươi phải tận lực cúi đầu, ngàn vạn không được để cho người khác nhìn ra là hai người các ngươi.”

Tam công chúa nghe xong có phần hưng phấn: “Cửu ca, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi lập tức sẽ biết.”

Đang nói, thuyền nhỏ đón các nàng đã tới. Chẳng những Tiêu Thiểu Giác muốn đi, Tiêu Thiểu Hủ, Tưởng Tín Hồng đều muốn rời đi, bởi vì sau khi thi đấu thuyền rồng xong, Gia Hòa đế phải tiếp kiến một đám đại thần và sứ thần các quốc gia, Tiêu Thiểu Hủ với tư cách thế tử Quảng Ninh vương phủ, Tưởng Tín Hồng với tư cách đại vương tử Yến quốc đều ở trong phạm vi được tiếp kiến, hai người phải chuẩn bị sẵn sàng trước thời gian, cho nên trận đấu thuyền rồng còn chưa xong đã phải rời đi.

Tiêu Thiểu Giác mang theo Lục Thanh Lam và Tam công chúa lên một cái thuyền nhỏ, Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng lên một thuyền nhỏ khác, thuyền nhỏ rất nhanh cập bờ, bên cạnh bờ vừa khéo chính là chòi của Khánh vương phủ, Tiêu Thiểu Giác mang hai tiểu cô nương đi vào, bởi vì Khánh vương phủ hiện tại không có nữ chủ nhân, trong chòi vắng vẻ thê lương, không có bóng người.

Tiêu Thiểu Giác dặn dò một phen: “Các ngươi ở chỗ này, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được đi ra ngoài! Tòa chòi này phòng vệ sâm nghiêm, người nào cũng không thể đến gần, cực kỳ an toàn.”

Lục Thanh Lam vốn không thích tham gia náo nhiệt, cũng rất tín nhiệm Tiêu Thiểu Giác, an bài như vậy nàng không có ý kiến.

Tam công chúa lại có chút bất mãn nói: “Vậy không phải chúng ta ngay cả kết quả tranh tài thuyền rồng cũng không xem được? Còn có thuyền của ta làm sao bây giờ?”

Tiêu Thiểu Giác trợn mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi chỉ cần nghe theo Bổn vương, chỉ có đúng không sai. Bổn vương còn có chuyện quan trọng phải làm, các ngươi ngàn vạn không được rời khỏi cái chòi này.” Nói xong liền dẫn theo Vệ Bân vội vàng rời đi.

Bên kia, trên đài cao Lý Thế nhận được mật báo của thủ hạ Yến vương phủ, cúi xuống bên tai Tiêu Thiểu Huyền thấp giọng nói: “Vương gia, Khánh vương gia đã xuống khỏi thuyền của Tam công chúa.”

Tiêu Thiểu Huyền nghe lời này thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Bổn vương đoán trận tranh tài thuyền rồng sắp kết thúc, hắn cũng phải an bài nhiều công việc bảo an, sẽ không luôn ở lại đó đâu.” Nếu người này cứ ở trên thuyền của Tam công chúa, vậy kế hoạch hôm nay đúng là phải vỡ lở rồi.

Tiêu Thiểu Huyền hỏi: “Lục cô nương và Tam công chúa có xuống thuyền cùng hắn không?”

Lý Thế nói: “Mật thám bên cạnh Khánh Vương điện hạ quá nhiều, người của chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa, chỉ thấy hắn dẫn theo hai nha hoàn mặc xiêm y màu vàng xuống thuyền, không thấy bóng dáng của Tam công chúa và Lục cô nương. Lúc hắn lên thuyền cũng dẫn theo hai nha hoàn như vậy.”

Tiêu Thiểu Huyền gật đầu: “Tính tình của Tam muội muội, Bổn vương rõ, trận tranh tài thuyền rồng chưa kết thúc, nàng tuyệt đối sẽ không xuống thuyền.”

“Hiện ở trên thuyền chỉ có hai tiểu cô nương này, thích hợp để chúng ta động thủ, đúng là trời cũng giúp ta!” Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười gian mưu được như ý, vừa lúc bị Thanh Huệ quận chúa nhìn thấy, ánh mắt hai người chạm nhau, Thanh Huệ quận chúa gật đầu về phía hắn.

Tiêu Thiểu Huyền liền đứng dậy đi tới bên cạnh bảo tọa của hoàng đế, thấp giọng nói: “Phụ hoàng, nhi tử muốn xuống dưới, đứng gần xem tình hình tranh tài thuyền rồng một chút, cũng tiện dò xét thật hư của Thần Vũ doanh Đại Chu.”

Gia Hòa đế gật đầu: “Cũng được!”

Tiêu Thiểu Huyền liền chắp tay chào mọi người trên đài cao, liền dẫn người đi xuống. Không đến một lát, liền có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trên sông.

Lúc này trận đấu thuyền rồng lại càng náo nhiệt, trận đấu tổng cộng chia làm hai đoạn, lúc này thuyền rồng màu vàng và màu đen đã sớm vứt xa những chiếc thuyền rồng khác ở phía sau, hai chiếc thuyền rồng cũng không phải chạy song song, các tướng sĩ Trực Tiền vệ trên thuyền rồng màu vàng bao gồm cả Thập hoàng tử đều dùng hết sức bình sinh, thế nhưng mắt thấy khoảng cách với chiếc màu đen vẫn cứ dần dần kéo dài ra. Ban đầu chỉ cách nửa trượng, dần dần biến thành một trượng, một trượng rưỡi...

Bọn binh sĩ của Trực Tiền vệ đã không còn chút sức lực nào, nhịp độ của mái chèo dần dần chậm lại. Mà đám vũ phu Thần Vũ doanh giống như là không biết mệt mỏi, từ đầu đến cuối vẫn bảo trì cùng một nhịp độ.

“Con mẹ nó, mau lên! Mau lên! Dùng hết sức cho lão tử, dùng toàn bộ sức đi!” Tiêu Thiểu Vĩ ở đầu thuyền hô khàn cả giọng, giọng la sắp khàn rồi: “Lần tranh tài này nếu thua, ta lưu đày nguyên một đám nhóc các ngươi đến Hải Châu!”

Thế nhưng đại đa số thời điểm ý chí kiên cường cũng không thể bù lại chênh lệch thực lực, cho dù là cưỡng bức đe doạ đi nữa, khoảng cách của hai chiếc thuyền rồng vẫn càng kéo càng xa, mắt thấy thuyền rồng màu đen đã chuyển hướng.

Lúc này Tiêu Thiểu Cảnh đang đứng ở bên bờ Vị Thủy, thần sắc nghiêm trọng dị thường, hắn lẩm bẩm nói: “Không ngờ Thần Vũ doanh của Nhạc Viêm huấn luyện lợi hại như vậy!”

Lúc này một vị phụ tá đứng bên cạnh hắn nói: “Vương gia, thật sự phải phái người xuống nước sao? Chuyện này lan truyền ra ngoài, sợ rằng cực kỳ bất lợi đối với thanh danh của Vương gia.”

Tiêu Thiểu Cảnh hừ nhẹ một tiếng nói: “Đội thuyền rồng là Bổn vương huấn luyện, nếu lần này thua dưới tay Đại Chu, thì sẽ có lợi với thanh danh của Bổn vương ư? Bổn vương ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, ngươi nói phụ hoàng sẽ nhìn Bổn vương như thế nào? Làm sao có thể giao mấy ngàn dặm giang sơn của Đại Tề cho Bổn vương?”

Hắn vung tay lên, dứt khoát kiên quyết nói: “Động thủ!”

Bốn người mặc sát người chỉ lộ ra hai con mắt đã sớm ẩn núp bên cạnh bờ, sau khi nhận được mệnh lệnh, lặng yên không một tiếng động lặn vào trong nước.

Chỉ chốc lát sau.

Thuyền rồng màu đen đang cưỡi gió vượt sóng, anh dũng đi về phía trước, thân thuyền bỗng nhiên chấn động, tốc độ lập tức chậm lại một chút, có người lập tức mắng: “Con mẹ nó, đây là chuyện gì xảy ra? Sao giống như thuyền rồng nặng hơn không ít?”

Cơ hồ tất cả mọi người đều có cảm tưởng giống nhau. Có người kêu lên: “Thống lĩnh đại nhân, đây là xảy ra chuyện gì?”

Đứng ở mũi thuyền đánh trống chính là thống lĩnh của Thần Vũ doanh, sắc mặt hắn trầm xuống: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, chèo thuyền cho lão tử, hôm nay nếu để mất mặt Nhạc soái, bại bởi đám tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh của Tề quốc, lão tử vặt đầu của các ngươi xuống làm bóng đá!”

Nhịp độ đánh trống của Thống lĩnh đại nhân lại tăng nhanh vài phần: “Dùng sức, mau dùng sức cho lão tử!”

Mọi người ầm ầm đồng ý, sử dụng toàn bộ sức mạnh khua mái chèo, chỉ cảm thấy lực cản của thuyền rồng càng lúc càng lớn, tất cả mọi người kêu: “Thống lĩnh đại nhân, không đúng không đúng! Thuyền rồng này có vấn đề! Đích thị là con rùa Tề quốc dùng ám chiêu, ngáng chân chúng ta.”

Lại có người hô: “Thống lĩnh đại nhân, vừa rồi ta đã cảm thấy nước sông chảy có chút vấn đề, dưới đáy thuyền của chúng ta tựa hồ có người nấp vào. Đích thị là người Tề quốc đang động tay động chân lên thuyền rồng của chúng ta.”

Sắc mặt thống lĩnh đại nhân cũng xanh mét: “Đám rùa đen khốn kiếp này, không bằng chúng ta liền giở mánh khóe sau lưng, con mẹ nó đám man tử Tề quốc giảo hoạt nhất, không có kẻ nào tốt.” Mắt thấy cách điểm cuối còn chưa đầy mười trượng, mà thuyền rồng của Tề quốc đã càng đuổi càng gần, thống lĩnh đại nhân cân nhắc thiệt hơn, hiện tại xuống nước kiểm tra nhất định sẽ ảnh hưởng tốc độ đi về phía trước của thuyền rồng, đành phải nói: “Các huynh đệ thêm chút sức, đợi chúng ta cập bờ lại tranh luận cùng đám man tử Tề quốc này.”

Mọi người ầm ầm đáp ứng, lại bắt đầu chèo thật nhanh. Chẳng qua thuyền lớn của Chu quốc giống như là bị thứ gì lôi chậm lại, không linh hoạt như trước, cuối cùng bị thuyền rồng của Tề quốc vượt qua trước mặt, cuối cùng thuyền rồng màu vàng của Tề quốc dùng một chút ưu thế thắng được trận đấu lần này.

Kinh thiên đại nghịch chuyển như vậy, hai bờ sông Vị Thủy đều đã hoàn toàn sôi trào, thanh âm hô vạn tuế liên tục không ngừng. Thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ cũng có chút khó tin, cuối cùng lúc hắn dẫn dắt các tướng sĩ của Trực Tiền vệ giành được thắng lợi, vị hoàng tử trẻ tuổi cao hứng nhảy lên, vỗ tay ăn mừng cùng hai mươi tên tướng sĩ trên thuyền, thậm chí ôm nhau, cả thuyền rồng biến thành muôn vàn sung sướng.

Mà mọi người trên thuyền rồng màu đen thì sắc mặt xanh mét, bọn họ cũng không phải là trứng mềm mặc người xoa nắn, lập tức liền có người gào thét lên: “Không công bằng, không công bằng! Đại Tề các ngươi chơi xấu, thuyền rồng của chúng ta bị động tay động chân, chúng ta phải kiểm tra thuyền rồng!”

“Đúng đúng đúng! Chúng ta phải kiểm tra thuyền rồng!” Trên thuyền rồng màu đen các tướng sĩ của Thần Vũ doanh đã muốn bùng nổ.

Thập hoàng tử vốn có một chút kỳ quái đối với trận đấu nghịch chuyển thành thắng, nghe đến mấy lời này, mặt của hắn cũng trở nên âm trầm, lạnh giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Đám binh sĩ Thần Vũ doanh đã có người chuẩn bị xuống nước, lúc này Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh mang theo một đội binh sĩ vũ trang đầy đủ lao đến, lớn tiếng hô: “Các tướng sĩ của Trực Tiền vệ và Thần Vũ doanh nghe đây, Ngô Hoàng bệ hạ muốn lập tức tiếp kiến các ngươi ở trên đài, ngợi khen sự trung nghĩa và vũ dũng của các ngươi, các ngươi mau mau lên bờ, theo Bổn vương bái kiến hoàng thượng.”

Thống lĩnh đại nhân nói: “Lỗ Vương điện hạ, hôm nay Đại Tề các ngươi mặc dù thắng, nhưng là thắng một cách ám muội! Đại Chu chúng ta không phục, các ngươi phải chứng minh các ngươi thắng quang minh chính đại, lập tức cho chúng ta kiểm tra thuyền rồng.” Thống lĩnh đại nhân sở dĩ chịu ở đây nói những lời vô ích này cùng Tiêu Thiểu Cảnh, là bởi vì đội nhân mã Tiêu Thiểu Cảnh mang đến mỗi người đều đã lắp tên lên dây cung, rất có ý tứ chỉ cần họ hơi chút lộn xộn liền lập tức loạn tiễn bắn chết.

Tiêu Thiểu Cảnh tới quá nhanh, đừng nói là người của Thần Vũ doanh, ngay cả Tiêu Thiểu Vĩ cũng nổi lên hoài nghi.

Tiêu Thiểu Cảnh cười nhạt, nhưng sắc mặt ngay sau đó trở nên nghiêm túc: “Thống lĩnh đại nhân nói đùa. Phụ hoàng ta chính là người đứng đầu Đại Tề, tôn quý nhất thiên hạ, các ngươi cũng chỉ là vài vũ phu thô lỗ, có tư cách gì khiến phụ hoàng ta phải chờ các ngươi? Xin hỏi thống lĩnh đại nhân, nếu là hoàng đế của quý quốc muốn triệu kiến các ngươi, các ngươi cũng dám để hắn chờ sao?”

Thống lĩnh Thần Vũ doanh cười lạnh: “Lỗ Vương điện hạ, ta phái người xuống nhìn một cái, không lãng phí bao nhiêu thời gian, bộ dáng này của ngươi, ngược lại khiến ta cảm thấy ngươi là đang giấu đầu hở đuôi!”

Tiêu Thiểu Cảnh giơ tay phải, dùng sức vung lên, “Sưu sưu sưu!” Nhóm cung tiễn vạn tên cùng bắn, bay đến xung quanh thuyền rồng màu đen, tất cả mũi tên đều bắn vào trong nước, khuấy động một trận bọt nước.

Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Sở tác sở vi của các ngươi, hoàn toàn có thể coi là mạo phạm hoàng đế bệ hạ của Đại Tề ta, các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta, lập tức bỏ thuyền lên bờ, đi theo ta bái kiến phụ hoàng, nếu không tiếp theo, cung tiễn của chúng ta cũng sẽ không chỉ bắn vào trong nước đâu.”

Đây chính là uy hiếp trần trụi.

Không ngờ tình thế này lại khơi dậy huyết tính của đám người Thần Vũ doanh, những người này đều là hán tử xương sắt, nếu dám đi theo Nhạc Viêm tới Đại Tề, cũng đã sớm coi nhẹ sinh tử. Kể cả thống lĩnh đại nhân, tất cả mọi người cởi áo, lộ ra nửa người trên cường tráng.

Mọi người đồng loạt hô: “Đại nhân, bọn họ muốn hủy diệt chứng cứ, chúng ta không phục, cùng lắm thì người chết trứng chỉ lên trời, liều mạng cùng bọn họ!”

“Liều mạng! Liều mạng! Chúng ta cũng không thể để Nhạc soái mất mặt!”

Đám người Thần Vũ doanh trong tay không có vũ khí, tất cả đều dựng mái chèo lên, chắn trước người. Chỉ có hai mươi người, thậm chí có một loại khí thế xông đến tận trời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía thống lĩnh đại nhân, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, những người này sẽ dũng cảm quên mình xông lên bờ, cá chết lưới rách cùng quân đội Đại Tề, cũng không ai ngờ bọn họ lại quyết tâm như vậy.

Sắc mặt Tiêu Thiểu Vĩ không khỏi biến đổi.

Lúc này trên đài cao mọi người đều đã bị kinh động, ngay cả Gia Hòa đế cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.

Ngũ hoàng tử Đại Chu Diệp Nguyên Tín dù sao cũng còn trẻ tuổi dễ kích động, đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm mở miệng chất vấn: “Hoàng đế bệ hạ, người Đại Chu ta luôn lễ nghi chu đáo đối với quý quốc, đối với hoàng đế bệ hạ, hiện giờ các ngươi dùng cung tên chĩa vào tướng sĩ tham gia tranh tài thuyền rồng của chúng ta, xin hỏi đây là có ý gì?”

Gia Hòa đế lại càng già càng lão luyện, tươi cười ôn hòa nói: “Ngũ điện hạ bình tĩnh chớ nóng, ta thấy trong chuyện này ắt hẳn có gì hiểu lầm, ta đã phái người đi trước hoà giải, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.”

Diệp Nguyên Tín hừ một tiếng, lại ngồi xuống. Rồi sau đó quay đầu nhìn Nhạc Viêm, trước khi chuẩn bị đi, Chu thái tử mệnh lệnh cho hắn, vô luận như thế nào, cũng phải giết chết đại họa Nhạc Viêm này ở Đại Tề. Nhưng dù là như thế, có chuyện xảy ra, hắn trước tiên vẫn không nhịn được mà nhìn qua Nhạc Viêm.

Liền thấy vẻ mặt của nam tử trung niên ngồi ở bên cạnh hắn bình tĩnh như vĩnh cửu, mỉm cười lắc đầu với hắn. Trên người Nhạc Viêm có một loại ma lực dẹp yên lòng người, Diệp Nguyên Tín đột nhiên liền cảm giác mình không còn nóng nảy như vậy nữa.

Lúc này ở bờ sông hai nhóm người ngựa còn đang giằng co, Tiêu Thiểu Cảnh lúc này cũng đã cưỡi hổ khó xuống, giết hai mươi người Thần Vũ doanh này thì đơn giản, nhưng nếu những người này thật sự chết trên tay hắn, dẫn phát tranh chấp giữa hai nước, vị Vương gia quyền lực to lớn này cũng gánh không nổi.

Đang ở thế khó xử, bỗng nhiên có một người Chu quốc phi ngựa tới, lớn tiếng nói: “Thư tay của Nhạc soái ở đây.” Mọi người trên thuyền rồng màu đen nghe được tên của Nhạc Viêm, nhất thời một trận xôn xao.

Tiêu Thiểu Cảnh suy nghĩ một chút, tay phải vung lên, mũi tên mắc trên dây cung của đám cung thủ lại rũ xuống vài phần, gần như đã chỉ xuống mặt đất.

Lính liên lạc xem quân đội Đại Tề như không, vứt bỏ ngựa lội nước đi qua, trực tiếp nhảy lên thuyền rồng màu đen, đem thư tay của Nhạc Viêm cung kính giao cho thống lĩnh Thần Vũ doanh. Thống lĩnh đại nhân mở thư tay xem xong, nói: “Nhạc soái bảo chúng ta đi theo Lỗ vương bái kiến thiên tử Đại Tề.”

Tất cả mọi người đều đứng nghiêm, cùng nhau ôm quyền nói: “Tuân lệnh!” Nhạc Viêm ở trong lòng của bọn họ, giống như thần linh, mệnh lệnh của hắn, cho dù quá đáng đi nữa, Thần Vũ doanh cũng sẽ tuyệt đối chấp hành tuân theo.

Tiêu Thiểu Cảnh nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Vẫn là Nhạc soái thấu tình đạt lý.”

Thống lĩnh Thần Vũ doanh hết sức khinh bỉ vị Vương gia vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn này, chỉ “Hừ” một tiếng không quan tâm đến hắn, hô: “Các huynh đệ chúng ta lên bờ.”

Tiêu Thiểu Vĩ và người của Trực Tiền vệ chờ bên cạnh bờ đã lâu, Tiêu Thiểu Cảnh mang bọn họ đi tới trên đài cao.

Tiêu Thiểu Vĩ vẫn thờ ơ lạnh nhạt với phát triển của sự tình, trong lòng đã mơ hồ có phán đoán, trước khi rời đi, hắn phái thiếp thân thị vệ nói: “Đợi lát nữa ngươi xuống nhìn xem, thuyền rồng của Chu quốc rốt cuộc có gì kỳ lạ không, phải chăng thật sự bị người gian lận.”

Thị vệ đáp ứng một tiếng ẩn vào chỗ tối, Tiêu Thiểu Vĩ mang theo người của Trực Tiền vệ tới dưới đài cao, Tiêu Thiểu Giác đã sớm chờ ở chỗ này, trước khi mọi người lên đài gặp mặt hoàng đế, đều phải qua kiểm tra toàn diện, chuyện xui xẻo này hiện tại do Tiêu Thiểu Giác phụ trách chủ trì.

Hai huynh đệ hiểu ý cười một tiếng. Thừa dịp bọn Cẩm y vệ tiến hành kiểm an các tướng sĩ Thần Vũ doanh, Tiêu Thiểu Vĩ kéo Cửu ca đến một bên lặng lẽ hỏi nói: “Thuyền rồng của Chu quốc đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Hiện giờ Tiêu Thiểu Giác tay nắm hai tổ chức tình báo lớn, tin tức của hắn linh thông nhất.

Tiêu Thiểu Giác quả nhiên biết rõ tường tận, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Nhị hoàng huynh trước đó ẩn dấu một khối cự thạch ngàn cân ở trong nước, đợi thuyền rồng của Chu quốc tới, liền ra lệnh bốn lực sĩ biết bơi lặn vào trong nước, dùng khóa sắt có tính chất đặc biệt buộc cự thạch vào, bốn người treo khóa sắt vào đáy thuyền rồng, thuyền rồng kéo một tảng đá lớn nặng như vậy, đương nhiên tiến lên chậm chạp... Cuối cùng chính là cái kết quả này.”

Tiêu Thiểu Vĩ vứt bảo kiếm bên hông xuống đất, “Trò nham hiểm như thế, ta tình nguyện đường đường chính chính bại bởi Đại Chu, cũng không nguyện nhận chức khôi thủ này.” Hắn cảm thấy vũ nhục thật lớn, đối với hắn mà nói thua thì thua, cũng không phải là hoàn toàn không thể tiếp nhận, nhưng đùa giỡn loại âm mưu quỷ kế này, ngược lại có vẻ Đại Tề không phóng khoáng, thắng còn không bằng thua!

Cảm tưởng của Tiêu Thiểu Giác và hắn giống nhau, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói với hắn: “Lão Thập, chuyện này liên quan đến danh dự của Đại Tề, đợi tí nữa ngươi không thể hành động theo cảm tính!”

“Ôi!” Tiêu Thiểu Vĩ thở dài một tiếng: “Thần Vũ doanh thật sự là danh bất hư truyền! Cửu ca, nếu bắt tinh nhuệ trong cẩm y vệ của ngươi và Thần Vũ doanh quyết đấu, ngươi có mấy phần thắng?”

Tiêu Thiểu Giác đau khổ nói: “Nếu để cho các huynh đệ một chọi một, ta có bảy tám phần nắm chắc có thể thắng được Thần Vũ doanh. Nhưng nếu là đại binh đoàn đối chiến, ta ngay cả một thành nắm chắc cũng không có...”

Hai huynh đệ im lặng cười khổ, bọn họ lớn lên tại Đại Tề, từ nhỏ đã bị tẩy não nói Đại Tề là cường quốc đệ nhất thiên hạ, quân lực rất lớn, đứng nhất đại lục, Đại Chu mặc dù cũng rất mạnh, nhưng so với Đại Tề kém quá nhiều. Nhưng chân chính thấy được chiến lực của Thần Vũ doanh, hai người mới hiểu được, Đại Tề không có một đội quân nào có thể chống lại Thần Vũ doanh.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ta ngày mai liền bẩm báo phụ hoàng, nhanh chóng thành lập tình báo ở cảnh nội Đại Chu, mỗi một chuyện của Đại Chu chúng ta đều phải biết.”

Tiêu Thiểu Vĩ nặng nề gật đầu, năng lực của Tiêu Thiểu Giác hắn biết. Lúc này Cẩm Y Vệ đã kiểm tra xong đám người Thần Vũ doanh. Tiêu Thiểu Cảnh nói là hoàng đế muốn tiếp kiến người của Thần Vũ doanh, trên thực tế, cuối cùng được hoàng đế triệu kiến chỉ có bốn năm người bao gồm thống lĩnh Thần Vũ doanh.

Tiêu Thiểu Vĩ bên này cũng chỉ dẫn theo bốn năm người đi tới.

Mọi người đi lên đài cao, ở chỗ cách xa Gia Hòa đế một trượng quỳ xuống.

Gia Hòa đế theo thường lệ tuyên dương hữu nghị hai nước trường tồn một phen, sau đó đi vào chính đề: “Lần tranh tài thuyền rồng này hai quý quốc đều dùng hết toàn lực, quý quốc mặc dù bại bởi nước ta, nhưng là cũng cho chúng ta tâm huyết và phong thái của dũng sĩ quý quốc...” Hắn cười chỉ thống lĩnh của thần vũ doanh nói: “Tráng sĩ ngươi tên là gì?”

Người nọ lớn tiếng trả lời, giọng nói như chuông đồng: “Mạt tướng thống lĩnh Thần Vũ doanh Trịnh Tiêu.”

Gia Hòa đế cười ha ha: “Tốt tốt tốt! Thật là một vị hổ tướng! Người đâu, thưởng hắn một chén rượu mạnh, một đĩa thịt bò.”

Liền có một thái giám bưng khay đi lên, Trịnh Tiêu nhìn rượu thịt trong mâm, lớn tiếng nói: “Vốn có thể được bệ hạ ban thưởng rượu thịt, là vinh hạnh của mạt tướng, nhưng tranh tài thuyền rồng hôm nay thật sự không công bằng, trong lòng mạt tướng không phục, cho nên rượu thịt này không ăn cũng được!” Lại cự tuyệt uống rượu ăn thịt.

Tiêu Thiểu Cảnh đã sớm lên đài cao: “Trịnh tướng quân, ngươi dám chống lại mệnh lệnh của Ngô hoàng sao?”

Trịnh Tiêu chán ghét nhất chính là vị Lỗ vương này, đề giọng nói: “Lỗ Vương điện hạ, họ Trịnh ta là hoàng dân của Đại Chu, tuân theo luật pháp Đại Chu, quỳ lạy thiên tử Đại Chu... Hoàng đế của Đại Tề Các ngươi không quản được lão Trịnh ta!”

Lời này nói rất có lực, Tiêu Thiểu Cảnh nhất thời vậy mà không nghĩ ra lời gì bác bỏ. Không ngờ Trịnh Tiêu này mặt ngoài nhìn hào phóng, tài ăn nói cũng đâu ra đó.

Mắt thấy hoàng đế không xuống đài được, Tiêu Thiểu Vĩ chợt bước nhanh tới trước mặt Trịnh Tiêu, lớn tiếng nói: “Trịnh thống lĩnh, ta kính ngươi là hán tử, rượu thịt hôm nay, ta thay ngươi uống.”

Vừa dứt lời, hắn liền bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lại đem ăn hết một miếng thịt bò lớn. Cử động lần này của Tiêu Thiểu Vĩ cũng là ý muốn cứu vị hán tử Trịnh Tiêu này. Trịnh Tiêu ngoài miệng nói thống khoái, nhưng dù sao cũng là đang ngỗ nghịch hoàng đế Đại Tề, cho dù Đại Tề giết hắn, Đại Chu cũng không có đủ lý do ra mặt.

Sau khi Tiêu Thiểu Vĩ và hắn tỷ thí một phen, nổi lên lòng kính nể với vị hán tử giá trị võ lực siêu cường này, mới cam tâm ra mặt.

Trịnh Tiêu còn có chút không lĩnh tình của Tiêu Thiểu Vĩ, trong lòng Nhạc Viêm lại sáng như tuyết, mỉm cười nói: “Trịnh Tiêu, còn không cám ơn Thập điện hạ.”

Tiêu Thiểu Vĩ làm động tác chọc cười này, Đại Tề cũng không tiện trị tội Trịnh Tiêu. Đối Với Trịnh Tiêu mà nói, lời nói của Nhạc Viêm còn hơn Chu thái tử Chu Minh đế, mặc dù vẫn còn có chút không phục, vẫn là hầm hừ thi lễ một cái với thập hoàng tử, “Đa tạ Thập Điện hạ!”

Trịnh Tiêu náo như vậy, Đại Tề cực kỳ thật mất mặt, trong lòng Gia Hòa đế cũng không thoải mái. Cũng lười đi nói nhảm, trực tiếp phủi tay, gọi người ban thưởng thưởng cho khôi thủ của cuộc thi thuyền rồng, là một con ngựa vàng vàng ròng, dài đến một xích (0,33m), điêu khắc cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn liền biết là giá trị không rẻ.

Gia Hòa đế lại nói lời khích lệ một phen, liền định đem phần thưởng này ban trực tiếp Tiêu Thiểu Vĩ.

Tiêu Thiểu Vĩ vốn không muốn, chẳng qua nhớ tới cảnh cáo của Tiêu Thiểu Giác, hắn cũng không còn dám cứng rắn, chỉ là nói với Gia Hòa đế: “Phụ hoàng, hài nhi mặc dù dẫn đầu tranh tài thuyền rồng, nhưng là các tướng sĩ trực tiền điện ngày đêm huấn luyện, càng cực khổ hơn hài nhi gấp trăm lần, hài nhi mượn hoa hiến Phật, đem kim mã Đưa cho chúng tướng sĩ, xin phụ hoàng cho phép.”

Các tướng sĩ Trực tiền điện còn có phong thưởng khác, ý tứ Tiêu Thiểu Vĩ kỳ thật hoàng đế hiểu được, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, cảm thấy lão Nhị làm như vậy quả thật có chút không nói nổi, có chút bẽ mặt, cũng làm cho hắn có chút xuống đài không được. Nhưng là trận tranh tài thuyền rồng này, Đại Tề thật sự đã thua bởi Đại Chu, hắn khẳng định cũng sẽ không cao hứng.

Liền gật đầu với Thập hoàng tử, “Một khi đã như vậy, liền như ngươi nói.”

Đúng lúc này, phía dưới bỗng nhiên lại xôn xao một trận tiếng động lớn. Hoàng đế vạn phần không vui, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không có: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”

Lúc này có một thái giám vội vã chạy lên đài, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, chiếc thuyền của Tam công chúa chẳng biết bởi vì sao, lật úp rồi!”

Hoàng thượng kinh hãi: “Sao có thể?”

Chiếc thuyền kia là hoàng đế tự mình thưởng cho Tam công chúa, nội vụ phủ trước đó không lâu mới vừa chế tạo xong, làm sao có thể có lật?

Trong mắt Thanh Huệ quận chúa hiện lên vẻ đắc ý, vừa rồi nàng thừa dịp mọi người quan tâm tranh luận kết quả tranh tài thuyền rồng, lặng lẽ phái A Tứ kỹ năng bơi tốt lẻn vào đáy nước động tay chân với thuyền của Tam công chúa, động vài cái ở dưới đáy thuyền, thuyền kia vừa lúc chạy đến giữa sông, liền lật úp.

Tiêu Thiểu Huyền hiện giờ đang ở dưới nước, chỉ cần hắn cứu Lục Thanh Lam từ trong nước sông ra, trước mắt bao người, nàng chỉ có một đường gả cho Tiêu Thiểu Huyền trở thành thiếp thất của hắn, đến lúc đó Tiêu Thiểu Giác cũng không có cách nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK