Mặc Cúc sợ hết hồn: “Cô nương, ngươi làm sao vậy?”
Lục Thanh Lam nói: “Ta không sao!”
Mặc Cúc nói: “Cô nương sắc mặt ngươi thật sự không tốt, nô tỳ đỡ ngài trở về trướng nghỉ ngơi trước đi.”
Lục Thanh Lam một mực cự tuyệt: “Không cần!” Nàng ngược lại muốn nhìn xem, hoàng thượng có phải thật sự chỉ Thanh Huệ quận chúa cho Tiêu Thiểu Giác hay không.
Lúc này trong sân lại nổi lên biến hóa. Thanh Huệ quận chúa bỗng nhiên đứng dậy, xa xa hành lễ với hoàng đế và Đới Thống nói: “Bệ hạ, phụ vương, các ngươi muốn gả ta ra ngoài, sao lại không hỏi xem ý kiến của ta?”
Đối với nữ tử Trung Nguyên mà nói, chủ động đề cập chuyện chung thân của mình là không nên, nhưng Bắc Cương tập tục cởi mở, nữ tử tham dự quyết sách hôn sự của mình cũng không phải không thể, cho nên đám khuê tú kinh hãi gần chết, Thanh Huệ quận chúa lại mặt không đỏ tim không đập.
Gia Hòa đế cười ấm áp: “Nhìn xem, nha đầu Thanh Huệ này bản thân cũng ngồi không yên. Các nhi tử của Trẫm hôm nay đều ở đây, ngươi nhìn trúng người nào, trẫm liền bảo hắn cưới ngươi!”
Hai mắt Thanh Huệ quận chúa sáng ngời: “Hoàng thượng không phải là dỗ dành ta chứ!”
Gia hòa đế: “Quân vô hí ngôn!”
Thanh Huệ quận chúa đi tới trong sân, cất cao giọng nói: “Phu quân của Đới Ngạn Quân ta, chẳng những phải có dung mạo tuấn mỹ nhất trên đời, còn phải là nhân vật anh hùng nhất đẳng trên đời này.”
Trinh phi lại cười nói: “Quận chúa nhìn trúng vị hoàng tử nào, cứ nói đừng ngại!”
Thanh Huệ quận chúa lấy một ngón tay chỉ Tiêu Thiểu Giác: “Chính là hắn!”
Mọi người bàn luận xôn xao, lần này các khuê tú đi theo phụ huynh tới đi săn không ít, trong những người này có không ít đều xem Tiêu Thiểu Giác là bạch mã vương tử, tình nhân trong mộng, chung quanh nhất thời truyền ra một trận tiếng thở dài tiếc hận.
Người nàng ngưỡng mộ trong lòng quả nhiên là Tiêu Thiểu Giác.
Không biết tại sao, trong lòng Lục Thanh Lam cực kỳ không phải là tư vị.
Thần sắc của Tiêu Thiểu Giác lại lạnh nhạt, căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn Thanh Huệ quận chúa một cái. Ánh mắt của hắn xuyên qua cách trở trùng trùng điệp điệp, cuối cùng dừng ở trên người Lục Thanh Lam không hề chớp mắt.
Hoàng đế hỏi: “Lão Cửu, nói cho trẫm, ngươi có nguyện ý cưới Thanh Huệ quận chúa làm vợ hay không?”
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới nhìn Thanh Huệ quận chúa một cái, đứng dậy, đi tới quỳ xuống bên cạnh Thanh Huệ quận chúa, lớn tiếng nói: “Nhi thần nguyện ý!”
Hoàng đế và Đới Thống liếc mắt nhìn nhau, bất luận là Đại Tề hay là Bắc Cương, cũng cần thông qua cọc hôn nhân chính trị này để củng cố quan hệ lẫn nhau. Đối với kết quả này, hai người đều hết sức hài lòng.
Gia Hòa đế nói: “Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, lần này đi săn xong, trở về kinh sư, trẫm liền thành hôn cho hai người các ngươi.”
Hai người vội vàng khấu tạ hoàng ân.
Một đám phi tần rối rít nói: “Chúc mừng hoàng thượng!” Hoàng hậu lại có chút chua xót, Tiêu Thiểu Giác vốn là thế lực hùng hậu, sinh ra uy hiếp nghiêm trọng đối với địa vị của Nhị hoàng tử, hiện giờ lại thành con rể của Trấn Bắc vương phủ, sau này còn ai có thể áp chế hắn? Nhưng chuyện này nói rõ hoàng đế và Đới Thống đã sớm có bàn bạc, nàng hiện tại cho dù phản đối cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể giả vờ cao hứng theo nhóm phi tần cùng nhau chúc mừng hoàng đế có được giai phụ.
Hiện trường một mảnh thanh âm ca tụng công đức, bỗng nhiên có một thanh âm đột ngột vang lên: “Không được! Như vậy không được!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy chất nữ của hoàng hậu Tiền Lâm lung la lung lay đứng lên, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tất cả đều là nước mắt. Tiền Lâm ngưỡng mộ Tiêu Thiểu Giác trong lòng, vẫn mơ ước muốn làm chính phi của hắn, hiện giờ hoàng đế chỉ Thanh Huệ quận chúa cho Tiêu Thiểu Giác, Tiền Lâm tất nhiên đau lòng vạn phần.
Hoàng hậu hoảng sợ, khẽ vươn tay cứng rắn kéo Tiền Lâm đến bên cạnh mình ngồi xuống. Thấp giọng nói: “Ngươi thanh tỉnh một chút cho Bổn cung!” Cũng không nhìn xem là trường hợp nào?
Tiền Lâm nói: “Cô mẫu!”
Ma ma khuyên nhủ: “Cô nương, Hoàng hậu nương nương đều là vì tốt cho ngài, ngài cũng đừng làm khó Hoàng hậu nương nương.”
Tiền Lâm không cách nào, chỉ có thể nước mắt lưng tròng theo sát ma ma đi.
Bên này phát sinh chút nhạc đệm, Tiêu Thiểu Giác căn bản cũng không biết, có lệ đón nhận các huynh đệ đến chúc mừng, ánh mắt của hắn không thể tự chủ lại rơi vào vị trí vừa rồi của Lục Thanh Lam, lại phát hiện nơi đó đã sớm người không nhà trống.
“Cô nương, ngài có phải là nơi nào không thoải mái hay không?” Yến hội mới được một nửa, Lục Thanh Lam liền trở về lều trướng của mình, Mặc Cúc thấy sắc mặt nàng tái nhợt, liên tưởng tới lúc trước Tiêu Thiểu Giác từng ban đêm tìm đến Trường Hưng Hầu phủ, trong lòng mơ hồ hiểu được chút gì.
Lục Thanh Lam hung tợn nghĩ, Tiêu Thiểu Giác đính hôn thì đính hôn, kiếp trước hắn chính là cưới Thanh Huệ quận chúa, tuy nói hai người sau khi cưới chưa từng ở chung một chỗ, nhưng Lục Thanh Lam cũng hiểu, cưới Thanh Huệ quận chúa có trợ giúp to lớn đối với việc củng cố quyền lực của Tiêu Thiểu Giác.
Nhưng vô luận nghĩ như thế nào cũng không cách nào thuyết phục được mình, tâm ẩn ẩn đau.
Nàng hiện tại vừa khổ sở vừa hối hận, sớm biết như thế còn không bằng dứt khoát đáp ứng gả cho hắn. Người nam nhân này cũng là, lúc trước mỗi lần gặp đều nói muốn kết hôn với nàng, đảo mắt tại sao có thể lại đồng ý cưới người khác.
“Ta không sao!” Nàng hữu khí vô lực nói. Lục Thanh Lam cho rằng mình thiết lập tâm lý đã lâu, nhưng lại cao hứng không nổi, cuối cùng nàng trùm chăn, cái gì cũng mặc kệ, ngủ trước rồi hãy nói.
Vốn cho rằng ngủ một giấc, phiền não gì cũng không còn. Nhưng nàng ở trên giường lăn qua lộn lại giằng co hồi lâu, vừa nhắm mắt lại, chính là bộ dạng Tiêu Thiểu Giác và Thanh Huệ quận chúa quỳ ở chung một chỗ, nàng cảm giác lòng mình đang ẩn ẩn đau, căn bản là không cách nào ngủ được.
Ngủ không được, trong lòng Lục Thanh Lam càng phiền não, trực tiếp vén chăn ngồi dậy.
Mặc Cúc và Mặc Hương nghe thấy thanh âm, đẩy cửa đi đến, cũng có chút lo lắng nói: “Cô nương?”
Lục Thanh Lam nói: “Ngủ không được, đi ra ngoài dạo một chút!”
Trời tháng tám đã lạnh, huống chi đây lại là bên ngoài, Mặc Cúc và Mặc Hương mang cho Lục Thanh Lam một áo mỏng màu phỉ thuý, lại choàng một cái áo choàng cho nàng, mới đỡ nàng đi ra khỏi lều. Đại Vân có kinh nghiệm lần trước, không dám chậm trễ, như lâm đại địch theo sát, lại có mười mấy người ẩn nấp của bí doanh đang âm thầm bảo vệ.
Đêm lạnh như nước, trên trời treo một vòng trăng lưỡi liềm.
Mặc Cúc hỏi: “Cô nương, chúng ta đi chỗ nào?”
Lục Thanh Lam đi vài bước bên ngoài doanh địa, nhớ tới lúc trước đi qua dòng suối nhỏ kia, nói: “Chúng ta đi dòng suối nhỏ kia!”
Nơi đó cách doanh địa thật ra rất xa, chẳng qua Mặc Cúc cũng không dám làm trái ý Lục Thanh Lam. Đoàn người liền đi theo Lục Thanh Lam đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ.
Buổi tối cảnh sắc nơi này lại khác, ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, dòng suối nhỏ giống như từng mặt ngọc bích sáng long lanh ghép lại mà thành, lóe ra sóng lăn tăn nhu hòa, Lục Thanh Lam đứng trên một tảng đá bên cạnh dòng suối nhỏ, hít một hơi dài, cảm giác tinh thần lâm vào chấn động.
“Nơi này thật tốt a!” Nàng cảm thán một câu, chỉ nghe thấy có người nói tiếp: “Hơn nửa đêm không ngủ được, chạy nơi này làm gì.”
Lục Thanh Lam bỗng nhiên quay đầu, đã nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác một thân cẩm bào phong lưu tuấn dật đang đứng ở phía sau nàng ba bước, nụ cười trên mặt mặc dù nhạt, lại vô cùng ấm áp.
Lục Thanh Lam trong lòng tự nhủ ngủ không yên đều là bởi vì ai a, ngược lại còn nói nàng. “Ai cần ngươi lo!” Bĩu môi, “Ngươi vị chuẩn tân lang này không ở hành cung ăn mừng ôm được mỹ nhân về, chạy đến nơi đây uống gió sao?”
Khẩu khí chua chua, may mà Tiêu Thiểu Giác đến, Mặc Cúc các nàng cũng rất tự giác nhượng bộ lui binh, cho bọn họ không gian riêng.
Nụ cười trên mặt Tiêu Thiểu Giác càng sáng lạn: “Trong lời nói kẹp thương đeo gậy, còn nói không phải là ghen tị?”
Mặt Lục Thanh Lam đỏ lên, “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Tiêu Thiểu Giác thấy hai gò má nàng đỏ bừng, ở dưới ánh trăng nổi bật xinh đẹp không gì sánh được, tâm tình tốt muốn chết. Hắn nói: “Chuyện này, ngay từ lúc còn chưa rời khỏi kinh sư cũng đã định ra. Bổn vương cũng không muốn cưới một con cọp cái về nhà, vì chuyện này mà phụ hoàng đã nói chuyện với bổn vương ba lần, bổn vương cũng không thể không đáp ứng.”
Tâm tình Lục Thanh Lam suy sụp: “Vương gia ngươi không cần phải giải thích với ta những điều này. Ta cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, ta đều hiểu được.”
Tiêu Thiểu Giác dở khóc dở cười: “Ngươi hiểu được cái gì?”
Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái, “Có một số việc mọi người trong lòng hiểu được, không cần phải nói ra lúng túng!”
Tiêu Thiểu Giác thực hứng thú, “Nói như vậy, có mấy lời bổn vương hôm nay không thể không nghe!”
Trong lòng Lục Thanh Lam tức giận, không nhịn được nói: “Ngươi Khánh vương điện hạ cũng không phải là hạng người lương thiện, lại càng không chịu khuất cư nhân hạ. Tài cán năng lực của ngươi cũng không kém hơn Trữ vương, Lỗ vương, thánh sủng thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, nhưng vẫn bị bọn họ đè ép. Chỉ là bởi vì ngươi sinh ra muộn, thứ hai ngươi ở triều đình cũng không đủ lực lượng ủng hộ. Mà quan hệ thông gia cùng Trấn Bắc vương phủ, giống như là lúc buồn ngủ có người đưa gối tới cho ngươi, đã có sự ủng hộ của Trấn Bắc vương phủ, địa vị của ngươi ở trong các vị hoàng tử lập tức nhảy vọt lớn, đã có thể cùng ngồi ngang hàng với cùng Trữ vương, Lỗ vương. Cho nên đừng nói Thanh Huệ quận chúa là mỹ nhân, cho dù là nàng người cực kỳ xấu xí, ngươi cũng sẽ không chút do dự cưới nàng về phủ phải không?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi nói không sai, bổn vương quả thực là người không chừa thủ đoạn nào. Chẳng qua bổn vương cũng có thể nói cho ngươi biết, cho dù phải tranh giành cái ghế chí cao vô thượng kia, bổn vương cũng cũng không cần ngoại nhân hỗ trợ, càng sẽ không ủy khuất mình cưới một cái bà điên về nhà.”
Lục Thanh Lam “Thiết” một tiếng, “Vậy ngươi còn không phải là đáp ứng cưới Thanh Huệ quận chúa đấy ư.”
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha nói: “Nghe khẩu khí của ngươi, còn nói không ghen! Nếu không phải bởi vì chuyện này thương tâm khổ sở, sao lại hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến loại địa phương chim không ỉa phân này?”
Lục Thanh Lam nóng nảy: “Phong cảnh chỗ này ưu mỹ như thế, chỉ có ngươi sẽ cảm thấy đây là...” Rốt cuộc nói không ra lời như vậy, ngậm miệng.
Ánh mắt của Lục Thanh Lam rơi vào trên người của hắn, thấy hông của hắn còn treo cái hương bao kia, trong lòng đột nhiên chua chát. Ở kiếp trước hắn chính là cưới Thanh Huệ quận chúa, rốt cuộc dòng nước lũ vận mệnh cuồn cuộn đi về phía trước, rất nhiều chuyện không cách nào thay đổi. Điều này cũng trách chính nàng, vẫn không rõ tâm tư của mình. Nếu sớm đáp ứng làm Vương phi của hắn một chút, có lẽ không phải là cục diện ngày hôm nay.
Trong lòng Lục Thanh Lam ngũ vị tạp trần, rốt cuộc khó khăn vươn tay ra: “Đưa đây.”
Tiêu Thiểu Giác sửng sốt: “Cái gì?”
Lục Thanh Lam nói: “Hương bao trả lại cho ta đi. Ngươi đã có vị hôn thê, đeo hương bao ta đưa ở trên người, không thích hợp.”
“Nói đùa gì vậy!” Trời mới biết hắn tốn bao nhiêu tâm tư mới lừa gạt được cái hương bao này tới tay, hắn dùng tay che kín hương bao, dường như sợ bị Lục Thanh Lam đoạt đi, “Tặng rồi thì là đồ của ta, nào có chuyện trả lại? Mệt ngươi vẫn là tiểu thư khuê các, ngay cả điểm đạo lý này cũng đều không hiểu?”
“Nói ta không giảng đạo lý, rốt cuộc là ai không giảng đạo lý? ” Lục Thanh Lam nghiêm mặt nói: “Ta không nói giỡn với ngươi, ngươi mau đưa hương bao trả lại cho ta. Nếu để Thanh Huệ quận chúa biết hương bao này là ta đưa, ta làm sao mà làm người?”
Lục Thanh Lam nhào tới đoạt hương bao của hắn, Tiêu Thiểu Giác nghiêng người né, Lục Thanh Lam đứng không vững, ngã lăn trên đất, hai tay chạm đất, lòng bàn tay xước chút da, đau rát.
Lục Thanh Lam vốn là trong lòng ủy khuất, vừa đau đớn vừa khổ sở, nước mắt liền chảy xuống. Bệnh của nàng đau giống như tấm gương phản xạ đến trên người của hắn, Tiêu Thiểu Giác nhất thời cũng biết nàng bị thương rồi.
Hắn có chút áy náy, ngồi xổm xuống chuẩn bị đỡ nàng, trong lòng thương nàng, lại còn cứng rắn nói: “Sao lại ngốc như vậy đâu, thế này mà cũng có thể ngã!” Hắn đỡ bả vai của nàng đang định kéo nàng, cảm giác được một giọt nước mắt nóng rực nhỏ lên mu bàn tay của hắn.
Tiêu tốt Giác cho rằng nàng là đau, cười nói: “Đến mức như vậy ư? Lớn như vậy còn khóc nhè?” Muốn đỡ nàng.
Lục Thanh Lam chợt ngồi dậy, đưa tay đẩy hắn ra, hô lớn: “Đừng đụng vào ta!” Thanh âm rất lớn, khiến Tiêu Thiểu Giác giật nảy mình.
Tiêu Thiểu Giác trước nay không có kinh nghiệm, nhưng hắn là người thông minh tuyệt đỉnh, rất nhanh liền hiểu Lục Thanh Lam tại sao lại khóc. Trong nháy mắt đó hắn chỉ cảm thấy trái tim mềm thành một cục, thế nhưng lần đầu tiên nhận sai, nói: “Nhanh đừng khóc, là ta không tốt, ta không nên trêu chọc ngươi!”
Lục Thanh Lam ngồi ở chỗ đó cũng không nói chuyện, chẳng qua là nước mắt chảy không ngừng.
Tiêu Thiểu Giác nhất thời có chút luống cuống, đưa tay sờ, thế nhưng phát hiện hôm nay không mang khăn tay, hắn ăn nói khép nép dụ dỗ hồi lâu, nhìn thấy Lục Thanh Lam càng khóc càng hung, hắn cũng không cần biết nhiều như vậy, đưa tay ôm thật chặt Lục Thanh Lam vào trong lòng.
Mặc Cúc và Mặc Hương luôn luôn ở xa xa nhìn trộm động tĩnh bên này, Mặc Hương thấy tình cảnh này, có chút không nén được tức giận, định đi qua giúp đỡ cô nương nhà mình kéo Tiêu Thiểu Giác ra.
Mặc Cúc lại giữ nàng lại, nói: “Nhìn xem đã!”
Thời gian Mặc Cúc đi theo Lục Thanh Lam lâu nhất, cũng hiểu tâm tư của Lục Thanh Lam nhất.
Bên kia Lục Thanh Lam liều mạng giãy dụa, vừa đá vừa đánh, Tiêu Thiểu Giác nhẫn nhục, cứng rắn chịu đựng. Võ công của hắn cao cường, chút lực đạo này của Lục Thanh Lam, đánh vào trên người hắn không đủ gãi ngứa cho hắn.
Lục Thanh Lam đánh hồi lâu, chính mình cũng mệt mỏi. Vừa khóc vừa có bao cát thịt cung cấp cho nàng phát tiết, tức giận bị đè nén trong lòng nàng giảm không ít. Tính cách của nàng cũng không phải là xuân thương thu buồn, xoa xoa nước mắt, lại nói: “Buông ra!”
Ôm nữ hài tử yêu mến vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc, gió nhẹ nổi lên, ám hương di động, nữ hài hờn dỗi không thuận theo, cực kỳ giống đang đánh yêu, hưởng thụ tốt như vậy, cho dù đổi lại cho hắn làm hoàng đế hắn cũng không làm, lập tức cự tuyệt nói: “Không buông!”
Lục Thanh Lam thật sự nóng nảy: “Ngươi không buông ta ra, ta liền cắn lưỡi tự vận!”
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng há mồm ra hung hăng cắn xuống, sợ hết hồn, sợ nàng thật sự thương tổn tới mình, vội vàng buông: “Ta buông, ta buông còn không được ư, ngươi đừng làm chuyện điên rồ!”
Lục Thanh Lam đứng dậy, hoạt động thân thể bị hắn xiết đến phát đau, thấy hắn vẫn duy trì tư thế ôm mình, nghĩ đến bị hắn chiếm tiện nghi hồi lâu, càng nghĩ càng tức giận, cũng bất chấp thân phận Vương gia của hắn, nhấc chân liền đá hắn một cước.
Tiêu Thiểu Giác không né tránh, cứng rắn bị đánh một cái, “Ngươi nếu còn chưa hết giận, cứ đá bổn vương thên hai cái!”
Vệ Bân núp ở phía xa thấy rõ ràng, càm cũng sắp rớt. Đây vẫn là Cửu điện hạ lạnh lùng như băng có thù tất báo ư, quả thực chính là một chó Pug, cái đuôi phía sau mông hắn, đoán chừng có thể dùng sức vẫy vài vòng trước mặt Lục Thanh Lam.
Đều nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cổ nhân thật không lừa ta!
Lục Thanh Lam nghe hắn nói, cũng không muốn động thủ với hắn nữa. Nàng xoay người nổi giận nói: “Ngươi đi đi, sau này đừng tới tìm ta nữa, ta cũng sẽ không gặp lại ngươi.” Đều là người sắp thành thân rồi, còn đến nơi này của ta hiến ân cần làm gì?
Tiêu Thiểu Giác mặt dày mày dạn nói: “Vậy sao được, bổn vương nhớ ngươi thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Thanh Lam tức giận tới mức dậm chân: “Ngươi còn nói!”
Tiêu Thiểu Giác thở dài một hơi: “Bổn vương biết ngươi đang tức giận, vốn không muốn nói cho ngươi biết. Được rồi, ta hôm nay nói rõ ngọn nguồn cho ngươi, những lời hứa hẹn lúc trước bổn vương hứa với ngươi, mỗi câu đều còn hữu hiệu!”
Lục Thanh Lam khịt mũi khinh bỉ: “Đừng gạt ta nữa! Ta cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, hôn sự của ngươi và Thanh Huệ quận chúa là hoàng thượng tự mình tứ hôn, vả lại ngươi lại đồng ý tại đương trường, căn bản không có đường sống vãn hồi rồi.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Bổn vương nói còn chưa đủ minh bạch sao, ta sẽ không cưới Thanh Huệ quận chúa. Cho dù nàng và bổn vương đính hôn thì đã sao? Vạn nhất nàng đã chết? Vạn nhất nàng hồng hạnh xuất tường yhì sao?”
Lục Thanh Lam cơ trí nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi chẳng lẽ là muốn trù tính thiết kế...” Ánh mắt của nàng trợn thật lớn.
Tiêu Thiểu Giác có chút bất đắc dĩ gật gật đầu: “Ta lúc trước không thể không nghĩ tới cưới nàng về Vương phủ rồi khiến nàng hoàn toàn mất quyền lực, sau đó cho ngươi vào phủ làm trắc phi của ta, chẳng qua nhìn phản ứng của ngươi hôm nay, dấm chua lớn thế này, vẫn là thôi đi... Đành phải cực khổ một chút, sớm giải quyết xong những phiền toái này!”
Lục Thanh Lam vẫn còn có chút không tin, hắn sẽ vì nàng buông tha cho ích lợi chính trị sắp tới tay ư. “Ngươi nói đều là sự thật ư?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Danh tiếng của Bổn vương mặc dù không tốt lắm, nhưng đã lúc nào lừa gạt ngươi sao?” Lời này ngược lại không phải là khoa trương, Tiêu Thiểu Giác đúng là chưa lừa gạt Lục Thanh Lam.
Nhìn thấy bộ dạng Lục Thanh Lam trợn mắt há mồm, Tiêu Thiểu Giác đưa tay vỗ vỗ gương mặt trơn nhẵn nõn nà của nàng, “Ngươi đợi xem thủ đoạn của phu quân tương lai của ngươi đi, đến lúc đó ngươi cần phải ra vẻ không biết chút nào. Ài, chuyện này vốn là không nên nói cho ngươi biết... Ngươi cũng ngốc nghếch, bổn vương đối với ngươi như vậy trong lòng ngươi còn không rõ ư, xem bổn vương là hạng người nào...”
Lục Thanh Lam hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, đẩy tay của hắn ra ngượng ngùng nói: “Ngươi là phu quân tương lai của ai?”
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha, nếu đến bây giờ còn không nhìn ra tình ý của Lục Thanh Lam đối với hắn, hắn thật uổng công sống hai mươi mấy năm này rồi.
Tâm tình của hắn cực kỳ vui vẻ, “Đợi lần vây săn này xong, trở lại kinh sư ta liền xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, yên tâm, bổn vương nhất định để cho ngươi làm nữ chủ nhân của Khánh vương phủ.”