“Cô ta đã hơn 16. Hơn nữa còn tự nguyện. Dù cậu có báo cảnh sát…”.
“Tôi có nói báo cảnh sát sao?”. An Tử Yến vẫn ngồi dựa lưng ra ghế, mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Bách Thành Lâm lên tiếng: “Chỉ bằng những tấm hình này mà cậu muốn tôi từ chức? Công ty cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của tôi”.
“Đương nhiên! Nhưng quản lý Bách à, cùng là đồng nghiệp, chẳng qua là tôi giúp ông chọn một con đường tốt để đi. Ông không nghe, tôi liền lập tức công khai những tấm hình này. Công ty không quản chuyện riêng của ông nhưng ông nghĩ các sếp tổng sẽ đồng ý để ông ở lại phòng marketing mà gây ảnh hưởng đến hình ảnh công ty sao? Dù cho ông đã lập bao nhiêu công, chỉ cần vì lợi ích công ty, ngay đến cái nháy mắt bọn họ cũng sẽ không động mà đá văng ông ra khỏi đây”.
Bách Thành Lâm nhìn sắc mặt lạnh lùng của An Tử Yến. Không ngờ ở độ tuổi đó mà đến lời nói ông cũng không thể phủ nhận được. Ước chừng hai phút sau, Bách Thành Lâm hỏi: “Nếu làm theo lời cậu thì có thể tốt hơn chỗ nào?”
“Những hình này ngoài tôi và Tào Thành Nghị ra, chưa ai xem qua nó. Tôi sẽ xoá hết để ông trong sạch mà rời khỏi công ty. Chẳng qua là bỏ một vị trí thôi. Tôi thấy với năng lực làm việc của quản lý Bách, tìm một công ty khác mà cống hiến cũng không phải là chuyện khó”.
“Tôi dựa vào cái gì mà tin cậu?”
“Ngoài việc tin tôi, ông còn lựa chọn nào khác sao?”
Quản lý Bách không nói nên lời. Ông chỉ có thể nhìn vào một bên mặt của An tử Yến, nhưng vẫn bị mê hoặc. Kinh nghiệm của ông nhắc nhở bản thân không thể tin bất cứ ai. Nhưng trong đáy lòng vẫn còn âm thanh nhắc nhở ông. Nếu làm theo những lời An Tử Yến nói, hắn sẽ thực hiện đúng lời hứa.
“Tôi cần suy nghĩ”.
“Đợi ông suy nghĩ xong, tiện thể lấy luôn những hồ sơ mà ông đang giấu giao cho tôi. Bây giờ cũng có ích lợi gì với ông đâu”. An Tử Yến rốt cuộc cũng thu hồi ánh nhìn bên ngoài cửa sổ mà đứng lên: “Phong cảnh ở tầng bốn cũng được nhỉ!”. Nói xong hắn đi đến cạnh cửa, quản lý Bách gọi lại: “Hồ sơ đó lão Thôi giữ rồi. Nhưng nếu cậu muốn, lợi dụng tôi không phải dễ dàng hơn sao? Chỉ cần cậu không công khai những tấm hình đó ra ngoài, để tôi ở lại công ty, tôi có thể giúp cậu”. An Tử Yến mở cửa ra, ngay đến việc quay đầu lại cũng không. Hắn chỉ để lại một câu nói: “Không phải ai cũng có thể giúp tôi làm việc”. Cậu vừa bước ra liền đụng phải Chu Mạnh. Ông ra vẻ đa tình: “Cậu tới tìm tôi à?”. An Tử Yến cứ vậy mà lướt qua, Chu Mạnh hét lên: “Đừng có giả vờ điếc”.
“Sau này không có việc gì thì đừng lên tầng bảy”.
“Tôi thích đi đâu thì đi, cậu quản được tôi à?”. Chu Mạnh theo An Tử Yến chỗ thang máy: “Tiểu Tử cậu rốt cuộc đang tính cái quỷ gì vậy?”
“Anh đang nói chuyện kia?”
“Cậu biết tôi đang nói cái gì à? Sáng nay tôi vô tình nghe được Tào Thành Nghị nói chuyện điện thoại với cậu. Trong ấn tượng của tôi thì hai cậu chưa hề tiếp xúc với nhau”.
Nguồn:
“Đã nói tên khốn đó ở công ty đừng gọi điện cho tôi”.
“Tiểu tử cậu đừng đùa với lửa. Mấy sếp tổng không thích đâu”.
“Anh không nói thì ai biết?”
“Đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy!!”. Thái độ của An Tử Yến có thể kích động tính khí nóng nảy của Chu Mạnh. Cửa thang máy mở ra, vừa lúc Mạch Đinh cùng các đồng nghiệp ăn cơm trưa xong chuẩn bị về văn phòng. Mạch Đinh nhìn thấy Chu Mạnh thì lễ phép, khẽ gật đầu chào hỏi: “Quản lý Chu”.
“Ừ”.
An Tử Yến vào thang máy: “Chào cái gì!”. Chu Mạnh muốn vào cùng, chợt An Tử Yến đưa tay ra, đẩy ông ra bên ngoài: “Tôi nói rồi, không có chuyện gì thì đừng có lên tầng bảy”. Cửa thang máy dần khép lại, Mạch Đinh vẫn còn có thể nghe thấy tiếng la hét của Chu Mạnh: “Chuyện của chúng ta còn chưa nói xong đâu. An Tử Yến. Cậu liệu hồn đó!”. Mạch Đinh đang chuẩn bị mở miệng nhắc nhở An Tử Yến phải tăng cường quan hệ ngoại giao thì bị hắn liếc một cái: “Cậu cố ý chào?”
“Không có, không có”.
“Tốt nhất là không. Quách Bình, tốt nhất sau này đừng để Mạch Đinh tiếp xúc với quản lý Chu nữa”. Lời nói của An Tử Yến khiến Mạch Đinh cứng đờ. Hắn quá thẳng thắn đi, có ngốc mới không nghi ngờ. Quách Bình hỏi: “Làm sao?”. Cửa thang máy mở ra, An Tử Yến bước ra ngoài lên tiếng: “Tôi nghĩ ngờ quản lý Chu đang muốn tìm nội gián trong phòng chúng ta. Dù cùng công ty những tôi không muốn bên phía marketing biết chuyện của chúng ta”.
“Tôi nhất định để ý Mạch Đinh thật kĩ”.
Tôi còn đang đứng cách hai người không quá hai bước chân nhá! Có nhầm không vậy? Các đồng nghiệp dùng ánh mắt dành cho tội đồ nhìn Mạch Đinh. Thật muốn đánh chết An Tử Yến. Đánh chết hắn cho rồi. Sau này cậu còn biết đối mặt với các đồng nghiệp thế nào đây?
Kết quả trong ngày làm việc hôm nay, Mạch Đinh đã phải vô số lần giải thích bản thân tuyệt đối sẽ không bán đứng bộ phận chăm sóc khách hàng. Không ai nguyện ý tin tưởng cậu. Bình thường danh tiếng của cậu đã nát lắm rồi. Có nói cả trăm câu cũng không bằng một câu nói của An Tử Yến.
“Sư phụ, chúng ta chung sống với nhau lâu nhất, anh phải tin tưởng tôi chứ”.
“Coi như bây giờ cậu không làm. Nhưng tương lai rất có thể sẽ làm. Khó trách tôi cảm thấy quan hệ của cậu và Chu Mạnh có gì đó sai sai”.
Phạm Thiếu Quân là người cuối cùng và cũng là người liếc cậu dữ dội nhất: “Bên marketing và chúng ta là kẻ thù. Chẳng lẽ cậu không biết bọn họ đã đùn đẩy cho chúng ta bao nhiêu khó khăn sao? Đúng là không ra gì. Nghỉ làm”. Phạm Thiếu Quân và Quách Bình cùng đi ra.
“Tôi có làm cái gì đâu. Mấy người nói tôi thì mấy người đã làm được cái gì!”. Âm thanh Mạch Đinh dần lấp đầy cả căn phòng trống trãi. Cậu nhe răng, quay về phía phòng làm việc của An Tử Yến làm mặt quỷ. Có điên mới chờ hắn. Cậu ôm túi xách chạy ra chỗ thang máy.
– Hết chương 110 –