Đêm nay tuy rằng không có bao nhiêu ngôi sao, trăng rất sáng, ánh trăng dịu dàng ôm lấy căn phòng nhỏ, nhưng dưới ánh trăng đây không phải là cảnh tượng đẹp nhất mà là gương mặt An Tử Yến, chỉ là bốn ngày không gặp mà thôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh cùng anh trăng tương xứng như vậy. Anh vẫn là không màng đến cảm nhận của mình mà đem mình kéo đến đây, mình đối với anh ấy đành bó tay hết cách, anh luôn có thể tùy ý thao túng mình, Mạch Đinh đi về hướng cửa đem tay đặt lên nắm đấm cửa.
“Lại muốn đi sao?” tay Mạch Đinh cứng đờ.
“Mạch Đinh, đây là lần thứ mấy em rời đi trước mặt anh rồi.” An Tử Yến đứng sau lưng Mạch Đinh, Mạch Đinh nắm chặt ta, trận tranh cãi lần này đại khái cậu đã dùng sạch hết dũng khí cả đời, nếu để An Tử Yến đau giống mình, đừng nhìn gương mặt không quan tâm của anh, để anh đau, để anh đau: “Anh thật sự là quý nhân hay quên, chỉ nhớ tôi đã làm cái gì, nhưng lại không nhớ bản thân mình đã nói cái gì.”
“Đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh.”
“Tại sao không thể, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao, tôi muốn dùng giọng điệu nào nói chuyện với anh cũng được, anh là ai?” âm thanh cậu run rẩy, còn chưa kịp quay đầu đã bị ngã xuống đất, đầu gối và khuỷu tay cậu bị cọ đến rách da, tức giận quay người trừng An Tử Yến, cậu bây giờ có thể rõ ràng cảm nhận được, An Tử Yến có điểm gì đó không đúng, cậu đi về phía anh, ngồi xổm xuống, tay An Tử Yến vươn qua phía mình, anh ấy muốn đánh mình sao? Mạch Đinh nhắm chặt hai mắt, nắm đấm mang theo tiếng gió lướt qua bên tai cậu, cuối cùng đáp lên bức tường sau lưng cậu. Tiếp theo Mạch Đinh cảm nhận được tay An Tử Yến dùng sức giữ lấy cằm mình, cậu dần dần mở mắt ra, sau khi tiếp xúc với ánh mắt An Tử Yến, lại nhắm mắt lại: “Nhìn anh.” Thấy Mạch Đinh vân nhắm mắt, anh đem lưng Mạch Đinh dựa vào tường:
“Anh kêu em nhìn anh, không nghe sao?” Mạch Đinh vẫn là mở mắt ra.
“Quả nhiên, vẫn là đem em nhốt ở đây tốt hơn.”
“Anh muốn nhốt tôi ở đây?”
“Không phải anh muốn, mà anh sẽ. Mạch Đinh, tại sao.” Anh giữ chặt cằm Mạch Đinh: “Tại sao cứ một lần rồi lại một lần…” không không đem phần sau nói hết, chỉ là nhìn Mạch Đinh một lúc, buông cậu ra, đứng dậy, đi đến bên bể nước của căn nhà nhỏ. Tấm ván trên mặt nước yên tĩnh phát ra tiếng kẽo kẹt, An Tử Yến ngồi xuống, cong chân trái lại, tay gác lên trên đầu gối. Lời nói của anh, hành động của anh khiến Mạch Đinh không cách nào hiểu được, anh tại sao lại luôn không hiểu như vậy, đối xử lãnh khốc với mình, sau đó lại quay lưng với mình, Mạch Đinh nhìn cánh cửa, bây giờ đi ra ngoài, anh sẽ níu kéo chứ, anh sẽ tức giận chứ, anh sẽ không trầm mặc nữa, Mạch Đinh nhịn không được đau đớn khó khăn động một chút.
Một chìa khoác xe ném đến bên chân cậu, An Tử Yến không quay đầu, nhìn mặt nước: “Em có thể đi, nếu như em muốn đi như vậy…nhưng, Mạch Đinh, lần này em đi, anh sẽm không tìm em nữa, em không phải muốn anh đứng ở lập trường của em suy nghĩ sao, em muốn rời xa, anh buông tha em.” Đem mình mang đến đây nói muốn nhối mình, bây giờ lại nói buông tha mình, lời của anh trước sau mâu thuẫn, anh ấy phát hiện rồi sao.
Mạch Đinh đi qua, hướng tới An Tử Yến, cậu đứng bên cửa, vừa muốn giẫm lên tấm ván lộ thiên, vừa muốn đối chất với An Tử Yến, trái tim cậu ngừng đập. Ánh trăng lưu giữ trên gương mặt An Tử Yến, khiến Mạch Đinh nhìn rõ mồn một, mặt An Tử Yến vì cái gì đau khổ như vậy, quá đau khổ rồi. Cá nhìn tháy rồi, đang khóc, trăng nhìn thấy rồi, đang khóc, đây không phải là vẻ mặt nên xuất hiện trên mặt anh. Anh yên lặng ngồi đó, đau khổ từ trong con ngươi, từ trong khóe môi, từ trong da dẻ tràn ra, đem anh bao bọc lấy. Mạch Đinh nhìn thấy rồi, đang khóc. Cậu toàn thân vô lực quỳ xuống, cậu muốn gọi tên An Tử Yến, nhưng không có âm thanh nào phát ra, chỉ có thể nhìn An Tử Yến, không cách nào lại tiến gần đến anh một bước.
�
An Tử Yến, anh rốt cuộc đang đau khổ cái gì, phải đau khổ là em mới đúng.
Mí mắt Mạch Đinh trùng xuống, cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, không có nội dung hoa lệ, chỉ là mơ thấy An Tử Yến ôm mình.
Lúc thanh tỉnh lại ở sàn nhà lạnh lẽo, Mạch Đinh không phân biệt rõ đâu mới là mơ, chỉ qua hai giây, cậu liền trở lại hiện thực. Đau đớn của cơ thể và lồng ngực đều đang nhắc nhở cậu, cậu chỉ là ngủ ba tiếng mà thôi, ngày vẫn như trước từ từ tối lại. Con nít hy vọng nhớ rất nhiều chuyện, nhưng lại dần dần không nhớ được, người lớn hy vọng quên rất nhiều chuyện, nhưng dần dần lại không quên được. tầm mắt của Mạch Đinh đặt trên người An Tử Yến, tư thể của anh không có thay đổi, chỉ là đang nhắm mắt, Mạch Đinh thả lỏng động tác đi đến trước mặt An Tử Yến, cúi đầu nhìn anh, sau đó quỳ xuống, cậu vươn tay ra muốn chạm An Tử Yến, tay lại do dự ngừng ở không trung, đột nhiên, tay cậu vươn ra bị nắm lại, An Tử Yến mở mắt ra, hai người đối diện nhau, đem khuya khiến mắt hai người đồng thời mất đi sắc thái và ánh sáng.
“Tại sao em với ông nội đều rời xa anh?” vẻ mặt của anh như đứa trẻ, câu hỏi của anh hỏi ra khiến Mạch Đinh đau, Mạch Đinh cũng muốn hỏi An Tử Yến tại sao muốn nhắc đến ông nội, sau mấy giây, sắc mặt cậu trở nên như tờ giấy trắng. Cậu nhớ mình đã từng ở trong căn nhà gỗ này, đã khóc, đã hét, đã kiên định nói với An Tử Yến: ông nội đã rời đi, còn có em đang liều mạng, rất liều mạng yêu anh, em không cách nào thay thế ông nội, em chỉ là Mạch Đinh rất bình thường, Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không rời xa An Tử Yến, anh còn có em bên cạnh, anh còn có em bên cạnh. Mình lại lừa An Tử Yến rồi, giống như lúc đầu lừa An Tử Yến sẽ có kỳ tích xuất hiện, sự thật là, kỳ tích không có xuất hiện, ông nội vẫn là rời bỏ An Tử Yến, mình cũng không có tuân thủ lời hứa, một lần lại một lần rời xa. Thời gian lại dễ dàng như vậy khiến người ta quên mất lời hứa sao?