Phán đoán của An Tử Yến là chính xác, Mạch Đinh yêu An Tử Yến sâu đậm, nếu như sau khi biết mình chính tay làm An Tử Yến bị thương, đau đớn như vậy có lẽ sẽ mãnh liệt hơn bây giờ rất nhiều, tuy rằng bây giờ cũng đã rất đau.
Mạch Đinh mở cửa tinh thần rã rời đi vào phòng ngủ, cậu không nhìn mọi thứ trong nhà, cậu sợ nhìn nhiều thì sẽ lại thế nào cũng không cất bước được, lúc cậu đi qua phòng đặt dương cầm, ngừng lại, trong dư quang phát hiện có thứ không thấy nữa, cậu quay người, con ngươi mở rộng, không dám tin mọi thứ trước mắt, đàn dương cầm không thấy nữa, không đúng, cũng không phải không thấy, đàn dương cầm bị hủy rồi, hoàn toàn tan tành, một người làm sao có thể phá nát đàn dương cầm đến trình độ này, Mạch Đinh tưởng tượng không ra. Cậu đứng ngốc đúng mười phút mới tiếp nhận được cảnh tượng trước mặt, sau đó đi tới tủ quần áo lấy mấy bộ quần áo, vội vàng rời khỏi phòng, sau khi xuống lầu cậu liền nhìn thấy xe An Tử Yến, An Tử Yến ngồi trên xe, tay gác lên cửa sổ xe, yên lặng nhìn cậu, Mạch Đinh trong ánh mắt anh sắp không cất được bước, đây thật không giống An Tử Yến, nếu như chiếu theo lúc trước An Tử Yến chắc sẽ nhào đến không cho mình đi nửa bước, nhưng anh ấy bây giờ, mình đi nửa bước, một bước, hai bước, mười bước, càng đi càng xa, anh ấy cũng chỉ là yên tĩnh ngồi trong xe.
Đứng ở trạm xe bus, Mạch Đinh vẫn nhịn không được mà quay đầu, An Tử Yến cách cậu rất xa, cậu chỉ biết đó là An Tử Yến, nhưng nhìn không rõ cái khác, anh ấy xuống xe, đi vào trong, không còn bóng dáng. Mạch Đinh nắm chặt túi trong tay, tuy rằng là cậu nói trước không muốn chạm mặt, nhưng ý thức được An Tử Yến đợi mình sau khi đi rồi mới chịu đi lên lầu, tim cậu đập nhanh đến dường như không cách nào thở được. Chán ghét rồi sao? Đối với mình, đại khái là chán ghét rồi, không nên trở thành như vậy, cho dù là An Tử Yến muốn chấp nhận đề nghị có con, bọn họ tranh cãi một lúc cũng nhanh chóng hòa hợp, sự việc từ bước nào mà trở nên càng đi càng sai, càng đi càng đau, dự cảm không tốt nơi đáy lòng lại là gì đây. Xe bus ngừng lại trước mặt cậu, cậu có hai lựa chọn, lên xe hoặc quay lại, lựa chọn như vậy có lẽ kết cục sẽ không giống nhau, nhưng thật sự có kết cục khác sao, Mạch Đinh lên xe rồi.
Mở cửa ra, An Tử Yến đem áo khoác và áo sơ mi cùng ném lên đất, máu bầm xung quanh của vết thương trước ngực đã đông cứng lại trở nên xám đỏ, nhìn thấy mà đau lòng, anh đi qua hành lang, liếc nhìn đàn vỡ nát, đêm qua đợi lúc ý thức tỉnh táo, đàn dương cầm đã trở thành như vậy, vừa nãy anh suýt nữa mở cửa xe túm lấy Mạch Đinh, mỗi bước đi của Mạch Đinh anh đều cảm thấy ác quỷ trong cơ thể đang chầm chậm dục động, nếu như lúc nãy túm được Mạch Đinh, mình sẽ làm gì, có lẽ sẽ đem em ấy vây chặt lại, có sẽ sẽ để em ấy khóc cầu xin mình, An Tử Yến đối với chuyện mình sẽ làm cảm thấy chán ghét.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, nước lạnh chảy ướt tóc An Tử Yến, chảy đến trước ngực, rửa trôi vệt máu, máu mới lại từ vết thương dần dần chảy ra, anh cúi đầu nhìn vết thương, không đau, là tại sao, đại khái là bởi vì còn có thứ đau hơn đang tàn phá.
Đi làm đối với Mạch Đinh mà nói càng lúc càng khó chịu đựng, cậu không cần trốn tránh An Tử Yến, bây giờ cậu rất rõ là An Tử Yến đang trốn tránh cậu, thời gian anh ở bộ phận quan hệ xã hội rất ít. Mạch Đinh trong công việc phạm lỗi ngày càng nhiều, hơn một tuần cậu đã làm sai đến mấy phần văn kiện, các đồng nghiệp tuy rằng bao dung cho cậu, nhưng Mạch Đinh không cách nào bao dung chính mình. Cậu đang gây phiền phức cho mọi người, cậu chán ghét bản thân không tiền đồ như vậy, cậu phát hiện một chuyện khiến cậu cảm thấy rất khủng khiếp, rời xa An Tử Yến rồi, cậu cái gì cũng không làm được, không muốn làm, cuộc sống mất đi ý nghĩa, tình yêu thật sự có trọng lực như vậy sao, tình yêu rốt cuộc là thứ gì?
Cuối cùng, sau khi kết thúc một tuần, Mạch Đinh lại lần nữa đứng trong phòng làm việc của An Tử Yến, cậu vươn tay ra đem một tờ giấy chuyển cho An Tử Yến, An Tử Yến cúi đầu nhìn, là đơn từ chức. An Tử Yến nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc, ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng lại cứng nhắc: “Em có ý gì.” Mạch Đinh lúc đó không biết vì cái gì, muốn chọn, mặt An Tử Yến tuy mặt anh không giảm chút ít dễ coi nào nhưng vẻ mặt của anh, cực kỳ…Mạch Đinh không cách nào hình dung, mặt của anh cùng ma quỷ trùng lắp lên nhau, nhưng lại rất nhanh mất đi.
“Mạch Đinh, đừng có tiếp tục…” lời phía sau anh không có tiếp tục nói ra, Mạch Đinh biết quyết định này của mình có chút vội vàng thậm chí tính trẻ con, cậu không thể tha thứ thái độ của An Tử Yến đối với mình, nhưng cậu lại hy vọng nhìn thấy thái độ như vậy của An Tử Yến sao.
“Em cũng có lúc không muốn hiểu chuyện, không phải chỉ có anh mới biết tùy hứng, em không muốn ở lại công ty nữa, em không muốn ở bên cạnh anh nữa, em muốn rời khỏi đây, em muốn rời khỏi anh!” sau khi ở bên anh rất lâu rồi, hóa ra em cũng có thể tung ra lời nói dối như không có chuyện gì, loại nói dối này có thể duy trì thời gian dài, một giây hay là hai giây, Mạch Đinh quay người đi ra cửa, sức lực cực đại sau lưng túm lấy vai cậu đem cậu quay lại, lúc bả vai bị túm lại, nội tâm Mạch Đinh lại vì sự hèn mọn bản thân cảm thấy buồn cười, trong khoảnh khắc An Tử Yến túm lấy cậu, cậu vậy mà lại dâng lên niềm vui, anh ấy cuối cùng cũng nguyện ý quan tâm mình một chút rồi sao? Nhưng tiếp theo, cậu lại bị nặng nề đè lên tường, sau lưng không ngừng truyền đến cảm giác đau, cho dù An Tử Yến động thủ cũng chưa bao giờ mạnh như vậy, vai của cậu dường như sắp bị nứt ra, nâng mí mắt lên, nhìn An Tử Yến, lời cậu muốn nói toàn bộ đều nói không được, An Tử Yến trước mắt dường như đã giống, lúc ông nội… Nguồn:
Sẽ không đau, nhất định là ảo giác của mình.
“An Tử Yến, buông tay.”
An Tử Yến dường như không nghe thấy lời của Mạch Đinh, khom lưng cắn lên môi Mạch Đinh, Mạch Đinh không cảm thấy được động lòng, có thể cảm thấy chỉ có đau đớn, vai, sau lưng, môi, toàn bộ đều đau, sự rên rĩ của cậu không chút tác dụng nào đối với An Tử Yến, lực đạo không chỉ không nhẹ bớt, mà ngược lại tăng thêm, đau khổ của cơ thể khiến khóe mắt cậu tràn ra chất lỏng, cậu đem tay đặt trước ngực An Tử Yến dùng sức ấn, đánh, nện, cậu cảm thấy cậu sẽ chết trong tay An Tử Yến, cậu muốn thoát khỏi tay An Tử Yến, móng tay trên cánh tay cậu lưu lại một đường ấn đỏ, chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của An Tử Yến dưới sự ngọ nguậy của Mạch Đinh, dần dần trượt đến đầu ngón tay.
Miệng An Tử Yến thả lỏng: “Đừng mong rời xa anh, lừa gạt, anh không quan tâm em nghĩ thế nào, không quan tâm tâm trạng em, không quan tâm con mẹ nó em muốn làm gì, em khóc cũng được, đau cũng được, đều đừng mong rời khỏi anh.” Đau đớn trên cơ thể vẫn không biến mất, vết thương tâm hồn lại tập kích, mình đối với An Tử Yến mà nói chỉ là một vật phẩm hoặc là sủng vật sao? Mong muốn nhất anh quan tâm nhưng lại bị chính miệng anh nói ra không quan tâm. Cậu nâng tay lên cho An Tử Yến một đấm: “Anh xem em là cái gì!!” sức lực của cậu không nặng, An Tử Yến lùi về sau một bước, nhẫn kết hôn rơi xuống, Mạch Đinh nhìn chiếc nhẫn đang lăn tròn trên đất, rất muốn cúi xuống nhặt lên lần nữa đeo lên ngón vô danh của An Tử Yến, trong lúc Mạch Đinh nhìn chiếc nhẫn, An Tử Yến lại nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mạch Đinh, lệ trong mắt, khóe môi rách da, anh sững lại, đột nhiên vô lực buông thỏng bả vai, đi đến bên cửa sổ, quay lưng với Mạch Đinh, không nói một từ nào nữa.