“Mạch Mạch, tôi nói cậu biết một chuyện, cậu ngàn vạn lần đừng quá sợ hãi, hình như mẹ chồng của cậu không có chuyện gì lại cùng ba tôi nghĩ ra, nói gì mà cậu với An Tử Yến muốn có con, muốn nhờ tôi giúp sinh một đứa, cũng quá ly kỳ rồi đúng không.” Bạch Tiểu Tư nfhư thấy đầu bên kia không có phản ứng, lại hỏi: “Cậu bị dọa rồi sao?” Mạch Đinh nắm chặt điện thoại, thở dài một hơi: “Nhờ cô làm loại chuyện kỳ lạ này sẽ sĩ nhục cô rồi sao?” Bạch Tiểu Tư ngập ngừng: “Sỉ nhục? Không có đâu, nếu như là cậu và chồng trước thật sự muốn có con đây cũng là một cách, cùng người phụ nữ khác không quen không biết mang thai con của chồng trước, tôi là người thích hợp chọn nhất không phải sao, nếu như mấy cô gái đó nảy sinh tình cảm với chồng trước, dùng đứa con để đe dọa gì đó sẽ rất phiền phức.” Mạch Đinh vốn dĩ sợ sẽ bị Bạch Tiểu Tư mắng một trận, nhưng không ngờ tới thái độ của cô lại rộng rãi và thản nhiên như vậy.
“Nhưng, không phải cô nói không muốn sinh con sao.”
“Tôi là không muốn, nhưng theo tình hình này con cũng không phải là của tôi, là của cậu và chồng trước, là ưu đãi đặv biệt của hai người, xem như là quà tôi tặng hai người.”
“Thật sự sẽ không khó khăn chứ, cô cũng chưa kết hon, hơn nữa mang thai…”
“Đừng lo lắng chuyện này, tôi rất vui vẻ.” Bạch Tiểu Tư sau khi ngừng lại mấy giây thì đổi giọng điệu: “Nhưng Mạch Mạch, đây là đã đề cập trước, nhất định là cậu với chìng trường muốn có con, không phải bởi vì người khác, cậu đã cân nhắc đầy đủ chưa?”
Mạch Đinh không cách nào trả lời cô, cậu không biết mình có muốn con hay không, cậu chưa từng nghĩ qua, cậu cảm thấy đây là câu hỏi đối với cậu mà nói quá xa vời, hôm nay hy vọng và hạnh phúc của hai nhà đang đè trên người cậu, cậu không cần phải trả bất cứ giá nào thì có thể giúp bọn họ thực hiện, cậu nợ một cái kết viên mãn trong cuộc đời An Tử Yến cuối cùng có thể làm được rồi.
Không có lý do hay viện cớ nào để lưỡng lự tiếp, Mạch Đinh triệt để đóng kín một cánh cửa lại.
“Tôi đã cân nhắc đàng hoàng rồi.”
“Phải không?”
“Ừ, tôi muốn có con, con của An Tử Yến.”
“Phải không.”
“Trước cứ vậy đi.”
Bây giờ, chỉ thiếu An Tử Yến, chỉ còn thiếu người quan trọng nhất. Mạch Đinh ngẩng đầu lên, An Tử Yến không biết từ lúc nào đã đứng cách mấy mét nhìn cậu.
“Em đang nói chuyện điện thoại với ai.” Anh rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu Mạch Đinh không rõ.
“Tiểu Tư.” Mạch Đinh vì chứng minh, đem màn hình điện thoại cho anh xem, vẻ mặt trên mặt anh nhàn nhạt, lành lạnh, cũng không xem điện thoại trực tiếp nói: “Mạch Đinh, anh không thích em có chuyện giấu anh.” Ngón tay Mạch Đinh bấu chặt màn hình: “Sẽ không giấu anh đâu, sau khi về nhà em sẽ nói toàn bộ cho anh biết.” cậu chú ý thấy sau lưng An Tử Yến có người đang muốn đến phòng rửa tay, vội vàng lách qua An Tử Yến trở lại chỗ ngồi, cậu có thể quan sát được ánh mắt của An Tử Yến ở sau lưng vẫn đang nhìn cậu chằm chằm.
Ngồi trên xe bus về nhà, Mạch Đinh gửi tin nhắn cho Ngô Hinh, sau khi tin nhắn vừa gửi thì điện thoại của Ngô Hinh liền gọi tới.
“Dì.”
“Dì biết con là đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ đồng ý.”
“Ừm.”
“Có điều…” Ngô Hinh dường như có chút phân vân: “Bên phía ba Tiểu Tư hi vọng Tử Yến phải luôn bên cạnh trong thời kỳ Tiểu Tư mang thai.”
“Đây là điều đương nhiên rồi ạ, con lúc đó cũng sẽ bên cạnh Tiểu Tư.”
“Ông ta không muốn con có mặt, nhưng nếu như con cảm thấy không công bằng, không nhất định không phải Tiểu Tư không được, chúng ta vẫn có thể nghĩ cách khác.”
Mạch Đinh cắn cắn môi dưới nói: “Không cần, con hiểu rồi, con cũng hy vọng là Tiểu Tư.”
“Đứa trẻ ngoan của dì, bên phía Tử Yến xin nhờ con thuyết phục, thật sự xin nhờ con.” Ngữ khí của bà nghe ra thấp kém như vậy, đem tất cả hy vọng đều đặt lên người Mạch Đinh, Mạch Đinh nhìn ngoài cửa sổ, xe của An Tử Yến ở trước mắt lay động mà qua, tầm mắt của cậu đuổi theo đuôi xe, đối với điện thoại sâu xa nói: “Con sẽ thuyết phục anh ấy.”
Lúc mở cửa, An Tử Yến đã đứng đợi cậu.
“Nói đi.” Anh luôn không cho người khác một chút chuẩn bị, Mạch Đinh không biết phải nói câu nào trước, đứng ở đó quanh co.
“Mau nói.”
“Em…” cậu nhìn vào trong đôi con ngươi sáng ngời lại sâu sắc của An Tử Yến, nhìn thấy mình: “Em muốn có một đứa con.”
“Em có thể sinh?”
Gần đây đều bàn qua với Ngô Hinh, với ba mẹ, với Bạch Tiểu Tư chỉ có vấn đề này, nhưng Mạch Đinh vẫn cảm thấy khó nhất chính là bàn với An Tử Yến, anh có thể chỉ một câu nói đơn giản liền có thể phủ định mình.
“Em không thể.”
“Vậy còn có gì đáng nói.” An Tử Yến xoay người cầm ly.
“Nhưng có người có thể sinh không phải sao?” cậu nói xong, An Tử Yến cầm ly từ từ đặt xuống: “Em đang nói gì, hay là có ai muốn kêu em nói với anh cái gì.”
“Anh không ghét con nít đúng không, anh cũng biết thụ tinh nhận tạo đúng không, sẽ không nhiều phiền phức, chỉ cần…” An Tử Yến cắt ngang lời cậu: “Em tại sao đột nhiên nói chuyện này.” Anh luôn có thể nắm lấy trọng điểm câu chuyện, khiến người ta không kịp trở tay.
“Bởi, bởi vì đột nhiên nghĩ đến.”
“Mạch Đinh, đừng nói dối với anh, ngàn vạn đừng, em biết anh sẽ tức giận mà.”
“Bởi vì em là nam, con mẹ nó em là nam, không cách nào sinh con cho anh, em lo sợ nhắc đến vấn đề này, nhưng vẫn phải đối mặt với vấn đề này, ba mẹ anh cùng ba mẹ em, như vậy công bằng đối với bọn họ sao, Dư Dung Mĩ nói đúng rồi, em chưa bao giờ nghĩ qua bọn họ là vì yêu chúng ta nên mới lùi bước, bọn họ có lẽ không phải là cam tâm tình nguyện chỉ là vì sự ích kỷ của chúng ta. Che giấu đau khổ, muốn để em yên tâm thoải mái sao, bọn họ chỉ là muốn có một đứa cháu, em không cho được, em không sinh được, con mẹ nó em là nam, em chỉ là nam thôi!”
“Không được.”
Nói nhiều như vậy, nhận được chỉ là vỏn vẹn hai chữ lạnh lùng như vậy, là bởi vì anh quay lưng với mình cho nên không nhìn thấy sự đau khổ của mình sao, tại sao mình phải đứng ở vị trí trung gian này, chịu sự dồn nén của hai bên.
An Tử Yến, anh ngược lại nói thêm mấy chữ, thì em sẽ chịu không được nữa.