“Vâng”.
Mạch Đinh còn nghĩ mọi người sẽ than thở. Không ngờ ai nấy đều tràn trề ý chí chiến đấu. Liễu Vĩ đặt di động sang một bên, vén ống tay áo: “Lâu rồi chưa làm một trận”.
“Phải để bọn họ thấy cho rõ thực lực của chúng ta”.
Mạch Đinh cũng được khí thế của các đồng nghiệp ảnh hưởng. Trên mặt mọi người không còn vẻ cười cợt, nô đùa. Chỉ còn lại sự nghiêm túc. Lúc này mới chính là không khí của phòng làm việc sao? Mạch Đinh cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Cậu lao vào công việc.
Phần lớn nhân viên trong công ty đều tan ca cả rồi. Lúc hết giờ, mọi người cũng tuỳ tiện không ít. Có người gác chân lên bàn. Có người thì cột cà vạt quay đầu. Thậm chí Phùng Phỉ Mông còn tháo cả giầy cao gót, đi tới đi lui trong văn phòng.
Một con người tuân thủ kỉ luật như Mạch Đinh thật không thể nhìn nổi cảnh tượng đó. Mà có không vừa mắt thì cũng chịu. Bây giờ cậu là nhân viên có vị trí thấp nhất trong công ty. An Tử Yến ra ngoài giao phó vài việc. Lúc đi ra, toàn cảnh văn phòng loạn cả lên hắn cũng không quan tâm. Phùng Phỉ Mông vẫn đi chân trần như cũ. Tóc tai Cao Sảng như cái ổ gà lúc ẩn lúc hiện. Anh hồn nhiên rồi bất giác cảm thấy có gì đó không đúng. Mạch Đinh đang không ngừng lắc đầu thì Quách Bình gọi tên cậu. Mạch Đinh quay lại.
“Mua đồ ăn đi. Chưa ăn gì hết, chết đói mất”.
Mạch Đinh gật đầu. Đang chuẩn bị ra ngoài thì An Tử Yến gọi lại: “Không cần. Hôm nay ra ngoài ăn”
“Thật hả? Đi đâu?”.
“Yến muốn đưa chúng ta đến nơi tốt sao?”
“Bớt nói nhiều đi”.
Mạch Đinh lén đưa mắt với An Tử Yến. Dẫn cái đám người kia đi không phải quá lãng phí sao? Việc còn chưa làm xong nữa. Mạch Đinh cuống cuồng tìm đường tiết kiệm. Mạch Đinh hiền lành đề nghị: “Tôi biết có quán ăn gần đây ngon lắm, Hay chúng ta ăn mì đi”. Lời đề nghị của cậu liền bị các đồng nghiệp lên máu. Phùng Phỉ Mông xém chút cầm giầy cao gót ném chết cậu. Muốn tiết kiệm tiền vì chồng thật không dễ dàng mà.
Mạch Đinh cố tình đi phía sau, vẫn không chịu buông tha. Cậu nhỏ giọng tính sổ với An Tử Yến: “Nhiều người như vậy thì phải tiêu bao nhiêu tiền a. Không tìm được quán hợp giá, đám người kia mỗi người một phách chắc phá sản”. Ôi, thật hẹp hòi.
“Tăng ca thì công ty có thưởng”. An Tử Yến lạnh lùng nói một cậu ngăn chặn suy nghĩ của Mạch Đinh. Mạch Đinh hưng phấn xông vào chính giữa đám người phía trước: “Đi, chúng ta phải ăn một bữa ra trò!!”.
An Tử Yến đưa mọi người đến một nhà hàng mới mở. Mặt tiền rất được. Có một người phụ nữ mặc kimono đứng trước cửa đón họ. Ánh đèn bên trong đằm thắm. Không gian quán rộng rãi lại có nét đặc trưng riêng. Khách trong quán cũng khá đông. Làm ăn có vẻ thuận lợi. Các đồng nghiệp không ngừng khen ngợi. Mạch Đinh thì như thằng nhà quê nhìn tới nhìn lui xung quanh.
Người phụ nữ mỉm cười: “Xin hỏi quý khách đã đặt chỗ chưa ạ? Nếu chưa thì phải đợi một lát”. Quách Bình phát ra âm thanh thất vọng. Mặt mày An Tử Yến vô cảm nhìn vào một góc khuất: “Gọi chủ của cô trong phòng kia ra đây”.
Quá bất lịch sự! Mạch Đinh thấy ngượng thay cho An Tử Yến. Người phụ nữ khó xử. Cô nhìn An Tử Yến, lịch sự lên tiếng: “Xin anh đợi một lát”. Cô đưa mắt với một người phụ nữ khác cũng mặc kimono. Người phụ nữ này đi tới gian phòng kia. Nhẹ nhàng gõ cửa. Không lâu sau thì cánh cửa được mở ra. Chu Cách bước ra với quần áo xộc xệch, không vui: “Gì? Không phải đã nói không có chuyện gì thì đừng gọi tôi sao? Tôi đang có việc quan trọng”.
Mạch Đinh muốn mắng chửi thật lớn: Anh thì có việc quan trọng gì? Bên ngoài nhiều người như vậy. Anh còn cùng Ellen làm trò gì trong đó? Đúng là loại thích động dục.
“Có khách tìm anh”. Người phụ nữ nói. Chu Cách không nhịn được nhìn sang phía này. Phát hiện là An Tử Yến thì chuyển mặt tươi cười bước tới. Anh còn nói gì đó với người phụ nữ. Cô gật đầu. Đưa mọi người vào trong. Trong lòng Mạch Đinh có rất nhiều thắc mắc. Cố ý đi cuối cùng. Đợi các đồng nghiệp vào hết mới hỏi Chu Cách: “Anh mở nhà hàng khi nào vậy?”
“Mới đây thôi. Không phải đã nói muốn cùng Bạch Tiểu Tư hợp tác làm ăn sao?”
“Chuyện đã lâu lắm rồi. Tôi còn tưởng anh đùa chứ. Mà sao tôi lại không biết?!”. Ngay đến Bạch Tiểu Tư cũng chưa từng đề cập đến chuyện này. Chu Cách dùng ánh mắt của người lớn nhìn cậu nhóc Mạch Đinh: “Cần thiết không?”
“Mấy người có còn xem tôi là bạn không đấy?”
Chu Cách ngạc nhiên: “Chúng ta là bạn khi nào? Trong mắt tôi, cậu chẳng qua là đồ dùng để trong nhà An Tử Yến thôi”. Quá độc ác! Mạch Đinh không cam chịu: “Trong mắt tôi anh chỉ là bao cao su của An Tử Yến thôi nhá. Dùng xong là vứt ngay”. Cái ví dụ kinh khủng này bị An Tử Yến coi thường.
“Đúng là không có tư chất mà”. Chu Cách không lý sự với Mạch Đinh nữa. Thúc vào tay An Tử Yến: “Khó lắm mới đến. Tôi có cất một bình rượu ngon. Thử không? Coi như là cảm ơn lời khuyên của cậu. Quán hàng kinh doanh không tệ a”.
“Không rãnh”.
Không biết An Tử Yến còn làm bao nhiêu chuyện sau lưng cậu nữa. Hai mắt Mạch Đinh chính là không thể nhìn thấu được. Nhưng với Mạch Đinh mà nói có chuyện còn quan trọng hơn. Cậu lê la gần Chu Cách: “Rượu thì không cần. Bây giờ anh muốn cảm ơn thì miễn phí bữa cơm này đi. Thế nào?”
“Quản gia bà bà à?”
Bạn đang �
“Nói ai đấy? Cứ cho là anh không chấp nhận mối giao tình của chúng ta. Nhưng Bạch Tiểu Tư sẽ rất thoái mài mà mời tôi đó. Tình bạn của chúng tôi vô cùng sâu sắc”. Chu Cách không phiền hà bấm số gọi cho Bạch Tiểu Tư. Rất nhanh che loa lại quay sang nói với Mạch Đinh: “Tiểu Tư bảo cậu phải thanh toán bằng tiền mặt. Một xu cũng không thiếu”.
“Mấy người nhớ đó!!”. Mạch Đinh tức giận. Tình bằng hữu quá không bền chặt!! Cậu quay sang An Tử Yến than thở: “Anh xem kìa. Bạn bè cái gì. Không phải em nói anh chứ. Anh nhìn người quá kém đi!”. An Tử Yến nhìn Mạch Đinh vài giây. Cũng không phải nghĩ giống Mạch Đinh: “Đúng thật”.
“Em là ngoại lệ. Bên cạnh anh may ra còn sót lại em có cốt cách cao quý và là một con người biết tiết tháo* đó”.
(*Tiết tháo: hành vi giữ đúng lễ nghĩa)
“Tiết tháo? Tiết tháo của em không biết bị anh đâm đến đâu rồi”.
“An Tử Yến!”. Mạch Đinh giận đến mức nói không nên lời. Chu Cách đứng bên cười lớn. Quách Bình thò đầu ra từ trong phòng: “Mạch Đinh, sao cậu còn không vào đây? Tôi khuyên cậu nên thôi đi. Có làm gì thì Yến cũng không cho cậu thăng chức đâu.
“Tôi không có”. Ai cũng quá khinh người đi.
Các đồng nghiệp đều biết rõ lát nữa còn phải tăng ca nên không ai uống rượu. Nhưng mọi người đều thưởng thức các món ăn rất vui vẻ. Chu Cách còn đặc biệt sắp xếp hai vũ công trẻ đẹp mặc kimono vào múa hát. Thỉnh thoảng trong các động tác còn để lộ đùi và vai. Đấng mài râu cứ gọi là vỗ tay khí thế. Thật là giống geisha.
– Hết chương 83 –