Cho dù hai người họ đã kết hôn, Mạch Đinh vẫn cảm thấy cậu không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của An Tử Yến. Không thể buộc hắn kiểu như: “Anh phải giống như em đây này”. Mạch Đinh có thể làm như vậy, An Tử Yến sẽ đồng ý thôi. Dù không muốn cũng sẽ đồng ý. Mạch Đinh biết điều đó. Cậu như đã biết ngay từ lúc mới quen, cậu lôi An Tử Yến mặt mày bất đắc dĩ vào canteen hoặc đến siêu thị rồi. Nhưng cậu không muốn làm như vậy, mà bây giờ cũng không phải là canteen hay siêu thị gì cả.
Cậu có nên đi hay không? Mạch Đinh không phải muốn tìm cho mình lý do gì vĩ đại. Là hy sinh vì An Tử Yến? Cậu đơn giản chính là không muốn rời xa An Tử Yến mà thôi. Cậu giấu sự lo lắng của mình trong lòng, phe phẩy đơn thực tập trên tay trước mặt An Tử Yến, còn bày ra biểu cảm kiểu lớp phó học tập đầy kiêu ngạo: “Đồng chí, sao? Sáng mắt ra chưa? Là vàng thì kiểu gì cũng phải tỏa sáng thôi. Không nghĩ em cũng có ngày hôm nay. Ha ha ha… Nữ thần may mắn đích thị là chiếu sáng lên em rồi”. An Tử Yến giật lấy tờ đơn thực tập, vò thành một cục rồi ném về phía sau: “Chướng mắt”.
Mạch Đinh cuống cuồng lượn đơn thực tập về, cẩn thận là phẳng: “Nhất định là ganh tị a. Trong cuộc sống này mà Mạch Đinh lại đi trước An Tử Yến, cho nên anh ức quá đâm tức giận”.
“Đừng có đặt tên em cạnh tên anh. Đó chính là sự sỉ nhục với tên anh”.
“Bây giờ anh có nói gì thì cũng không thể đả kích em được”.
“Phải không?”, giọng điệu An Tử Yến có ý tứ thâm sâu. Hắn đánh giá Mạch Đinh từ trên xuống dưới, mấy năm nay, cậu đã luyện được “hệ thống chống An Tử Yến bắt nạt”. Vì vậy, cần phải đổi chủ đề để ngăn chặn An Tử Yến nói tiếp điều định nói: “Bất quá, nếu em đi thực tập rồi, anh ở trường sẽ cảm thấy cô đơn lắm. Anh có thể tâm sự nỗi lòng của anh cho em biết, nói không chừng em sẽ ở lại với anh đó”. Mạch Đinh thử thăm dò.
“Anh đề nghị em trước khi đi thực tập, nhớ đến bệnh viện kiểm tra thần kinh một chuyến. Mấy ngày trước, là ai đòi muốn đi làm?”
“Con người ấy mà, phàm có được cái gì thì sẽ không còn hứng thú như trước nữa a. Em, em không phải là…”, Mạch Đinh còn chưa nói hét câu đã bị An Tử Yến nhanh chóng ngăn lại: “Nội dung tiếp theo không cần nói anh cũng biết rồi”. Hệ thống “Phòng ngự sến súa của Mạch Đinh” trong người An Tử Yến cũng phát ra báo động.
Mạch Đinh cúi đầu. Cậu không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, tâm tình còn rất dễ bị nhìn thấy. Thằng cha này sẽ không nghiêm túc nói chuyện với cậu đâu. Hai người nói chuyện thì có mỗi cậu cho là đó chuyện quan trọng, kiểu gì cũng lộ ra điểm buồn cười. An Tử Yến dùng đầu bút bi nâng mặt Mạch Đinh lên: “Em vầy là sao?”
“Dù sao thì cũng không phải biểu cảm vui vẻ gì”.
“Mà, anh không hiểu. Sao em cứ dùng cái IQ của đứa trẻ 5 đến 10 tuổi mà suy nghĩ vấn đề vậy?”. Nghe được câu hỏi của An Tử Yến, Mạch Đinh còn đang bận chuẩn bị tức giận thì An Tử Yến bồi thêm: “Giống như trước đây đối với việc làm lớp phó học tập hay đi tuần trăng mật ấy. Em đi thực tập cũng đâu phải ở châu Phi. Tan ca rồi cũng sẽ về nhà. Trước đây chúng ta không học cùng trường cũng không phải là không sống như thế”.
“Sao mỗi lần bị anh nói, em thật là có cảm giác chỉ số IQ của em cũng chỉ từ 5 đến 10 tuổi thôi nhỉ?!”. Mạch Đinh dễ dàng bị thuyết phục, nên cứ cho An Tử Yến nói rất có lý. Hắn đối mặt với mọi chuyện luôn rất trực tiếp và vô cùng đơn giản. “Như vậy cũng tốt, em có thể giảm bớt thời gian bị anh trêu chọc”.
“Rõ ràng là anh đang lo lắng cho em”.
“Phi! Phi! Cách lo lắng của anh, em hiểu chết liền!”
“Mới rồi để tránh đả kích em, anh vốn là định nói IQ từ 1 đến 3 tuổi, sau lại đổi từ 5 đến 10 tuổi”.
“Em không cần anh lo lắng cái kiểu đấy!!”, Mạch Đinh nhéo An Tử Yến.
———–
Ngày mai phải đi phỏng vấn, Mạch Đinh nằm trên gường mà sốt ruột không ngủ được. Cứ cách vài phút là phát ra tiếng thở dài. Ngày mai phải mặc cái gì? Nói làm sao mới được? Lý lịch liệu có viết quá sơ sài? Vừa nghĩ đây, cậu đột nhiên ngồi bật dậy, nhảy xuống giường lôi tờ khai lý lịch từ trong balo ra. Cậu quên rằng trên giường vẫn còn một con người tính khí nóng nảy đang ngủ. Tiếng động cứ truyền đến bên giường bức An Tử Yến mở mắt: “Em…”. Hắn vừa nói được một chữ, Mạch Đinh đã cướp lời: “Thì ra là anh chưa ngủ, có phải đang lo lắng cho em không?”
“Đừng ảo tưởng nữa”.
“Anh giúp em xem cái sơ yếu lý lịch này chút đi. Tự em viết rồi sau cùng lại thấy không hài lòng. Để em đọc cho anh nghe. Tôi là người có lối sống tích cực và có nhiều sở thích, trung thực, kiên trì, rộng lượng bao dung, có nhiệt huyết học tập, mạnh mẽ khám phá cái mới, thích sự đối đầu trong công việc, tôi sẽ dùng sức lực nhỏ bé của mình sẽ hướng tới một tương lai tươi sáng, tôi sẽ…”
“Tối nay em sẽ chết”. Không thể nhịn được nữa, An Tử Yến dùng gối che mặt Mạch Đinh lại. Hai tay Mạch Đinh vung vung tứ phía. Cuối cùng, bên dưới gối phát ra âm thanh mơ hồ: “Em… em sai rồi”. Lúc này An Tử Yến mới buông cậu ra. Hắn tắt đèn: “Ngủ nhanh”.
“Em không ngủ được, một chút anh cũng không quan tâm em hự?”
An Tử Yến kéo Mạch Đinh vào lòng, để đầu cậu tựa lên cánh tay hắn: “Vậy để anh quan tâm em. Kể chuyện cổ tích cho em nghe nhỉ?”. Có bẫy, nhất định là có bẫy! Cảnh tượng trước đây khiến cậu mất ngủ được chính vì nghe hắn kể chuyện cổ tích cho nghe vẫn còn sờ sờ ở trước mắt.
Mạch Đinh vờ mệt mỏi: “Mệt quá”, nói xong thì quay đầu đi, làm bộ ngủ như chết, khoảng thời gian từ từ chìm vào giấc ngủ cũng không có.
Sáng… trời còn chưa sáng hẳn, Mạch Đinh đã rời khỏi giường. Cậu đi vào nhà tắm vỗ vỗ mặt. Quẹt kem đánh răng lên bàn chải, hùng hổ chà mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Đợi đến khi xong hết các thủ tục, cậu ra khỏi nhà tắm thì mặt mày như nhìn thấy ma. An Tử Yến đã dậy rồi. Hắn… hắn mà lại dậy cùng lần với cậu á! Mạch Đinh dường như mỗi ngày đều sẽ phải tốn rất nhiều nước bọt mà gọi hắn, chửi hắn, cầu xin hắn, mà hắn cũng có chịu động đậy gì đâu.
An Tử Yến lướt qua người Mạch Đinh, tiện thể đưa tay giúp Mạch Đinh khép miệng đang há hóc vì kinh ngạc của cậu lại. Mạch Đinh cứ nhìn theo An Tử Yến mãi: “Anh sao lại dậy rồi?”
“Em quản làm gì?”, đáp lại có chút hung dữ.
Mạch Đinh không có thời gian mà kinh ngạc nữa. Thay đồ xong, cầm hai miếng bánh bao nhét vội vào miệng, rồi uống một ngụm sữa để bánh trôi xuống cổ dễ hơn. Đi đến cửa, vừa định nói gì đó với An Tử Yến thì hắn cũng đã thay đồ xong rồi. Hắn cầm tờ lý lịch của Mạch Đinh hôm qua nhét vào đầu giường đập lên đầu cậu.
“Anh cũng muốn ra ngoài hả?”, cậu cảm động bỏ tờ đơn vào túi xách, vừa mang giày vừa hỏi An Tử Yến.
“Em quản làm gì?”, lại câu cũ nhưng hung dữ hơn nhiều.
Mạch Đinh lúc sau mới phản ứng lại. Hắn có phải là muốn đi cùng cậu không? Nhưng chưa từng thấy có người nào lại thể hiện sự quan tâm mà bạo lực như vậy! An Tử Yến rất ghét dậy sớm, nhưng không còn cách nào khác, hắn nhìn Mạch Đinh, tên nhóc này mỗi lần khẩn trương kiểu gì cũng gặp chuyện không hay.
“Còn không mau đi”.
Mạch Đinh mất hứng: “Anh hung dữ làm gì!”. Cậu đi đến trước mặt An Tử Yến, vì không thể kiềm được mà khóe miệng khẽ nhếch lên bán đứng cậu mất rồi.
Suốt dọc đường đi, hắn không hề có lời nói gì khích lệ, một câu cũng không có. Miệng hắn chính là không nói ra được lời nào tốt đẹp cả. Bất quá có An Tử Yến bên cạnh, Mạch Đinh giảm đi bớt phần nào sự nôn nóng.
Đứng bên dưới tòa nhà, Mạch Đinh dùng sức mà hít vào thở ra. Cậu biết An Tử Yến chỉ có thể đi cùng cậu tới đây thôi. Cậu không thể quá phụ thuộc vào An Tử Yến. Nếu như một người quá phụ thuộc vào người khác thì tình yêu sẽ không lâu bền được, chỉ để lộ ra vẻ hèn nhát và cảm giác thiếu an toàn mà thôi. Không chỉ là bây giờ, sau này còn rất nhiều việc cần cậu phải trưởng thành hơn nữa.
Đường lối thì được nhưng hành động lại chính là của kẻ nhát gan. Vừa mới chuẩn bị bước vào công ty, cậu lại quay ngược trở ra, chui vào một góc nhỏ. An Tử Yến đút hai tay vào túi quần nhìn Mạch Đinh đi qua đi lại. Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là đi đến chỗ Mạch Đinh: “Em làm gì vậy?”
“Để em thở thêm mấy lần nữa đã”.
“Em có hít hết oxi trên trái đất này thì cũng vô ích, em vốn nhọ lắm”.
Mạch Đinh ôm đầu: “Không cần anh nói em cũng biết. Kiểu người giống như anh cứ tùy tiện mà thi nhưng lại có kết quả tốt. Lại còn có nhan sắc khiến cho người ta ghen tỵ thì làm sao hiểu được hoàn cảnh bi ai của những người bình thường như em. Đồ may mắn!”. Mạch Đinh đang thao thao bất tuyệt thì An Tử Yến rút một tay ra khỏi túi quần, nắm cổ áo Mạch Đinh kéo lại gần: “Chia bớt chút may mắn của anh cho cái người xui xẻo như em đây”. Dứt lời, hắn cúi xuống hôn lên môi cậu. Chẳng qua chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng nó cũng đủ chiếm hết tâm trí Mạch Đinh.
Hắn lại làm những chuyện tùy tiện rồi. Đã cảnh cáo biết bao nhiêu lần mà chẳng khi nào hắn chịu nghe cả. Nhưng thật may là hắn luôn không nghe lời.
– Hết chương 2 –