Mục lục
Chuyện Ta Không Biết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Hân Niệm từng bước chỉ bảo cho Du Nhâm Tuyết nên làm như thế nào, bước tiếp theo nên làm như thế nào, Du Nhâm Tuyết đều ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
"Được rồi, cứ vậy đi." Du Hân Niệm thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên phát hiện Du Nhâm Tuyết ăn mặc vô cùng phong phanh, chiếc áo khoác ôm trong tay cũng không thấy có bao nhiêu ấm áp, ra ngoài còn để lộ chân, nhịn không được niệm một câu:
"Trời lạnh thế này lại còn mặc ít như vậy, khó trách bệnh không dứt. Áo khoác quá mỏng, đổi cái khác dày hơn đi."
Du Nhâm Tuyết không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên nói ra lời này, có phần sửng sốt, khi nhìn thấy đối phương nhíu mày có chút không hài lòng nói ra lời quan tâm mình, bất chợt có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết nảy lên trong lòng.
Du Hân Niệm thấy biểu cảm của đối phương thay đổi có chút tinh tế, hỏi: "Làm sao vậy?".
"Cô tên là Vương Phương, đúng không, trước kia là ở bộ phận đặt phòng." Du Nhâm Tuyết nói, "Không nói gạt cô, tôi đã từng điều tra cô, cô trước khi vào làm ở bộ phận đặt phòng đã từng làm ở bộ phận buồng phòng."
"Đúng vậy."
"Sau đó lại vô duyên vô cớ biến mất hơn một tuần, hình như là bởi vì sự cố tôi bị bắt cóc kia." Du Nhâm Tuyết hỏi, "Sau sự cố ngày đó ở tầng thượng, cô đã đi đâu? Vì sao không trở về khách sạn làm việc tiếp?".
Du Hân Niệm bị buộc ly thể nhiều ngày thế này, cũng không thể quan tâm đến chuyện đi làm hay không đi làm nữa. Lúc trước nàng lựa chọn trở lại khách sạn làm việc chính là bởi vì lúc làm việc thì có thể tiếp xúc đến người mà nàng muốn tiếp xúc. Hiện tại nàng đã tìm được đáp án nàng muốn tìm rồi, công việc cũng không còn quan trọng nữa...... Dù sao cũng chỉ còn thời gian nửa năm.
"Bởi vì một ít lý do cá nhân, không muốn đi làm nữa." Du Hân Niệm thuận miệng trả lời, nàng biết Du Nhâm Tuyết không phải là người sẽ truy vấn chuyện riêng tư của người khác.
Du Nhâm Tuyết chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra chút ôn nhu: "Tôi cảm thấy cô rất giống một người."
"Hửm?"
"Giống người chị đã qua đời của tôi, nàng cũng sẽ bực dọc mà dặn dò tôi như vậy."
Trái tim giống như bị người đột nhiên xoa vuốt một phen, Du Hân Niệm giả vờ cúi đầu lục lọi túi xách, chóp mũi chua xót, cố gắng điều chỉnh thanh âm nói: "Nga? Hiện tại mọi người không phải đều là con một sao?".
Du Nhâm Tuyết cười nói: "Nghe nói trước kia mẹ tôi mang thai tôi và em trai song sinh cũng là nằm ngoài kế hoạch."
Du Hân Niệm lấy ra cặp kính râm vội vàng đeo vào, ngẩng đầu: "Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, Du tổng nhớ giữ liên lạc. Bất cứ khi nào có điều gì nghi hoặc đều có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Vương Phương." Du Nhâm Tuyết gọi nàng lại, "Tôi hiện tại còn có một nghi hoặc."
Du Hân Niệm im lặng, trong đầu nhanh chóng tự hỏi: Nhâm Tuyết nhận ra mình sao?
Lúc trước nàng trở lại nhân gian không thể bị người vạch trần thân phận là do Ngọc Chi can ngăn, Ngọc Chi nói Nhân giới khắp nơi đều có tiểu quỷ, nếu như thân phận bại lộ bị tiểu quỷ bẩm báo đến Minh Vương kia, Minh Vương nhất định sẽ không buông tha nàng. Mà sau khi quỷ đạo mở ra gặp phải hai anh em Đồ Tô Thụy Lộ, Minh Vương nhất định đã biết chuyện của nàng, cho người tới Nhân giới truy bắt nàng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Nàng bây giờ còn cần che giấu thân phận sao?
Cần.
Tuy rằng hiện tại có nhiều bằng chứng chỉ thẳng Lô Mạn, trong lòng Du Hân Niệm đã xác định Lô Mạn chính là hung thủ, nhưng dù sao nàng cũng không có chính mắt nhìn thấy mặt hung thủ, mặc dù bằng chứng trực tiếp hay gián tiếp đều đã quá đầy đủ, thế nhưng ở một góc nào đó trong lòng nàng vẫn còn mơ hồ lưu lại một con đường lui cuối cùng — có lẽ vẫn còn tỉ lệ một phần trăm Lô Mạn không phải là hung thủ. Như vậy vẫn còn tỉ lệ một phần trăm hung thủ thực sự có khả năng còn nằm trong vòng bí ẩn.
Du Hân Niệm luôn luôn cẩn thận, nàng biết rằng một khi thân phận của mình bị bại lộ thì sẽ từ bóng tối chuyển hướng ra ánh sáng, rất nhiều chuyện trở nên bị động. Hơn nữa chưa nói tới ảnh hưởng đối với phạm vi lớn là Nhân giới, sẽ gây nguy hiểm đến ngoài bản thân mình ra, còn có Ngọc Chi cùng với Phó Uyên Di các nàng.
Du Hân Niệm không thể cùng em gái nhận nhau được.
"Nghi hoặc gì?" Du Hân Niệm thản nhiên hỏi lại.
Du Nhâm Tuyết nói: "Vì sao cô lại giúp tôi? Cô đã không còn ở khách sạn, bất cứ quyền lợi gì ở khách sạn đối với cô mà nói đều không hề có ý nghĩa, vì sao cô còn muốn làm như vậy? Hơn nữa lần trước giải cứu tôi ở tầng thượng cô cũng là dùng hết toàn lực, cô...... Chẳng lẽ là......"
"Tôi hận Lô Mạn." Du Hân Niệm nói, "Chỉ có Du gia các cô một lần nữa đứng lên, đánh đổ nàng, thì mới thỏa mãn được lòng tôi." Nàng đứng lên không định ở lại thêm nữa, "Chỉ thế thôi."
Rời khỏi tiệm cà phê ngồi vào trong xe, những lời kỳ quái bên trong đầu Du Hân Niệm vẫn vang lên không ngừng. Nàng cảm thấy khát nước khó nhịn, không khí oi bức ngột ngạt, mở cửa sổ xe ra hít thở không khí.
Vào mùa đông người đi đường bị gió lạnh thổi hận không thể lập tức chui vào trong cửa hàng hoặc trong xe để sưởi ấm, chỉ có Du Hân Niệm tham luyến những trận khí lạnh bên ngoài.
Nàng đây là làm sao vậy?
Một tia hắc khí từ trước mắt nàng thổi qua, nàng kinh hãi trong lòng — đây là ác quỷ khí! Xung quanh đây có ác quỷ?!
Nàng cuống quít nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng nào khả nghi.
Nàng bỗng nhiên dừng động tác, nhìn chính mình bên trong gương.
Đôi mắt nàng trông giống hai vực sâu tối đen, tưởng chừng như sắp đem toàn bộ lý trí của nàng hút vào.
"Bụp" một tiếng, Du Hân Niệm đẩy tấm gương trở lên lại.
Ác quỷ khí đến từ chính nàng. Trái tim Du Hân Niệm nảy đập thình thịch. Mà những lời vô nghĩa chẳng hiểu từ đâu bên trong đầu cũng vang lên liên tục như thế.
Nàng đè nặng tay lái kéo dài thật lâu, xác định bản thân mình lái xe sẽ không có nguy hiểm gì, lúc này mới xuất phát.
Vừa chạy qua hai con phố thì điện thoại di động vang lên, nàng liếc nhìn một cái, là Phó Uyên Di.
"Alô, Phó tiểu thư."
"Du tiểu thư, bản thân không có việc làm sao lại còn cả ngày lang thang ở bên ngoài vậy hử? Em đang làm gì vậy? Người ta trái lại thật sự lo nghĩ đến em cả ngày a, cũng không thấy em trả lời tin nhắn của tôi."
"Chị có nhắn tin cho tôi sao? Xin lỗi, tôi đang bận nên không phát hiện." Du Hân Niệm thật sự là không phát hiện.
"Em đang bận cái gì vậy?" Phó Uyên Di giả vờ ngây thơ.
Du Hân Niệm nhịn không được cười: "Phó tiểu thư sao lại không biết tôi đang làm cái gì? Ánh mắt của chị đúng thật là trải rộng toàn thế giới. Cho dù không cần tiểu quỷ làm ánh mắt, chị cũng có thể đoán được mấy ngày nay tôi đang bận rộn cái gì mà."
Phó Uyên Di nói: "Đây tức là đã hiểu rõ chiêu bài tủ của tôi?".
"Không dám không hiểu rõ."
"Hiện tại tình trạng thân thể của em không tốt lắm, đừng có đi lung tung, trở về đi."
"Ừ, đang trên đường về."
"Lát nữa gặp."
Cúp điện thoại, Du Hân Niệm nhẹ nhàng thở ra.
Từ sau lần trước bộc phát một ít cảm xúc cho đến giờ hai người vẫn chưa nói thêm với nhau điều gì, Du Hân Niệm đã ngẫm lại thật kỹ, đích thực là lỗi của chính mình. Bất luận nàng có phẫn nộ như thế nào, khó cầm lòng như thế nào, thì toàn bộ những chuyện này đều không có liên can gì đến Phó Uyên Di. Sự nghi ngờ chất vấn của Phó Uyên Di cũng là để giúp nàng phát giác ra được càng nhiều khả năng nhất có thể, không có ác ý, vậy mà nàng lại nổi giận lung tung......
May là Phó Uyên Di không có trách nàng, dễ dàng tránh thoát được dư chấn vụ nổ của nàng, lại còn thu dọn chiến trường sạch sẽ, chờ đợi nàng trở về.
Những giọt nước mắt vẫn luôn dồn nén lúc này lại nhịn không được mà rơi xuống, Du Hân Niệm đưa tay lau một phen, gương mặt vẫn cứ giàn giụa nước mắt.
Mặc kệ kết cục là như thế nào, lần này trở về nhân gian gặp được Phó Uyên Di, thật sự là tam sinh hữu hạnh, đáng giá đánh đổi tất cả.
Trở lại văn phòng liền nghe thấy Phó Uyên Di đang kháng nghị với Lâm Trạch Bạch: "Sao cả một bàn đồ ăn đều là cơm thừa canh cặn vậy a..."
Lâm Trạch Bạch tức giận nói: "Tại ai mà còn lại cả một bàn đồ ăn thừa a! Còn không phải tại các cô không ăn! Đồ ăn nhiều như vậy bộ dễ có lắm sao? Tôi làm lâu như vậy bộ dễ dàng lắm sao? Không hâm nóng lại ăn chẳng lẽ đem đổ bỏ! Tiểu mập mạp cô trở về là tốt rồi! Cùng nhau đến giải quyết cho hết đống đồ ăn này đi!".
Nhìn thấy dáng vẻ Phó Uyên Di bị Đường Tăng niệm kinh niệm đến mắt trợn trắng, Du Hân Niệm hiếm thấy bật cười ra thành tiếng.
Giống như đã rất lâu rồi chưa từng có cảnh tượng quen thuộc này, Tiểu Bạch keo kiệt bủn xỉn thích lải nhải giống như là chuyện đã từ rất lâu trước kia vậy.
Ngồi vào bàn, mặc dù không có khẩu vị ăn uống gì, Du Hân Niệm vẫn phấn chấn tinh thần muốn ăn một chút.
Nàng nhìn Phó Uyên Di hôm nay cả người gọn nhẹ, nhàn nhã mặc một bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, khuôn mặt không có trang điểm nhìn qua tựa như cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi đầu. Nàng ngồi ở phía đối diện Du Hân Niệm, cúi đầu có chút tiu nghỉu, nói với Tiểu Bạch: "Thật ra tôi một chút cũng không đói."
"Ăn!" Lâm Trạch Bạch giận không thể nén lại được.
Phó Uyên Di không có cách nào khác, đành phải động đũa.
Du Hân Niệm nhìn nàng lắc đầu cười, rốt cuộc ai mới là lão bản a, thư ký nhà ai lại giống hệt như một bà mẹ vậy.
Những lời vô nghĩa trong đầu tạm thời mệt mỏi đã đình chỉ, Du Hân Niệm tâm tình thoải mái không ít. Không biết có phải là do nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Phó Uyên Di hay không, sự ngang tàng hung bạo trong lòng nàng bất chợt tan rã.
......
Thật vất vả mới ăn hết một nửa số đồ ăn trên bàn, Phó Uyên Di gần như là nửa tê liệt rời khỏi bàn ăn, dạ dày của Vương Phương cũng cảm thấy no căng, Lâm Trạch Bạch lúc này mới thả người cho đi.
Phó Uyên Di đứng không được ngồi cũng không xong, đứng xoay người tại chỗ để tiêu hóa thức ăn, bụng no căng muốn lồi ra ngoài.
Du Hân Niệm nhìn nàng cười, Phó Uyên Di tức giận: "Em còn cười, em đi theo tôi."
"Đi đâu?"
Phó Uyên Di đi vào trong thang máy, hướng nàng vẫy tay: "Em đi theo rồi biết."
Đi theo Phó Uyên Di lên lầu vào trong phòng sách, Du Hân Niệm vừa bước vào Phó Uyên Di liền đóng cửa lại.
"Hửm?" Du Hân Niệm vừa để ý thấy, Phó Uyên Di đã đặt nàng tựa trên cánh cửa, khuôn mặt kề sát đến quá gần, Du Hân Niệm tưởng là nàng ấy muốn hôn nàng, tim bỗng hụt mất một nhịp, lại thấy Phó Uyên Di lấy ra một lá bùa quấn vào trong vòng cổ của nàng.
"Tôi sẽ không nói lời dư thừa, em biết quan điểm của tôi vẫn luôn nhất quán." Phó Uyên Di ôn nhu nói, "Sau đó tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ, em trở về chính là để báo thù, Ngọc Chi khuyên em lâu như vậy em không nghe, tôi có nói nhiều với em cũng vô dụng, trong lòng em đã sớm có quyết định rồi. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đổi ngược lại là ai cũng sẽ đi con đường giống như em vậy thôi. Tôi chỉ muốn nói, lá bùa này có thể tạm thời đè nén ác niệm trong lòng em, nếu như có một ngày em vì cừu hận sắp sửa biến thành ác quỷ, nó có thể khống chế được. Nhưng mà đây cũng không phải là thần dược gì, chỉ có hiệu quả một lần. Suy cho cùng ác quỷ tồn tại đó là thuận theo ý trời, rất khó thay đổi, bằng không thế gian cũng sẽ không có nhiều ác quỷ như vậy."
Du Hân Niệm dĩ nhiên nhớ rõ Phó Uyên Di có thân phận gì, nàng trước giờ vẫn luôn bắt quỷ, trừ sạch nguy hại cho Nhân giới.
Nếu như có một ngày, tôi biến thành ác quỷ, chị có thu bắt tôi hay không?
Những lời này Du Hân Niệm không hỏi ra miệng, nàng còn không có tàn nhẫn đến vậy.
Du Hân Niệm ôm lấy Phó Uyên Di, vùi mặt mình vào trong lòng nàng.
Phó Uyên Di vuốt ve sau gáy nàng, xuôi theo mái tóc dài của nàng, cười đến có chút bất đắc dĩ: "Con mèo nhỏ nhà chúng ta sao đột nhiên lại ngoan như vậy?".
Du Hân Niệm thích cái ôm của Phó Uyên Di, nàng ấy lúc nào cũng ôm lấy nàng rất chặt, giống như có thể lưu lại ở trong lòng nàng ấy cả đời.
"Phó tiểu thư."
"Hửm?"
"Chờ sau khi chuyện này chấm dứt...... Để cho tôi ở bên cạnh chị có được không? Bất luận là mấy tháng, mấy ngày hay là mấy giờ, tôi cũng muốn ở bên chị."
Ánh mắt Phó Uyên Di chợt lóe sáng, nàng nở nụ cười thật tươi: "Tôi có thể hiểu đây là một lời thổ lộ không?".
Du Hân Niệm không trả lời.
"Được rồi được rồi, biết em da mặt mỏng. Tôi đây liền ngầm thừa nhận a." Phó Uyên Di cảm thán một tiếng, "Ai, vì sao cảm giác thời gian lại gấp rút như vậy nhỉ? Trước đó làm cái gì vậy chứ, lãng phí biết bao nhiêu thời gian."
Đêm đó, Du Hân Niệm lại một lần nữa nằm ngủ ở trong lòng Phó Uyên Di.
Trong giấc mơ nàng hình như đã trở lại bờ sông Vong Xuyên, dòng nước cuộn trào mãnh liệt vỗ đập vào bờ, bên ngoài là đám người ồn ào, Tam Sinh Thạch im lặng đứng sừng sững ở đằng kia.
Du Hân Niệm liếc mắt nhìn nó một cái, nó hiện ra một cái tên.
......
Hội đồng quản trị tập đoàn Lotus.
Buổi sáng khi Lô Mạn đi ra cửa thì mẹ nàng Bạch Văn đi tới, cố ý nói với nàng chuyện ngày đó Du Nhâm Tuyết mang theo Du Nhiên Đông đến thỉnh tội. Lô Mạn thoạt đầu nghe được cũng không kinh ngạc, Du Nhâm Tuyết và Du Nhiên Đông cặp chị em song sinh này mặc dù ở trên thương trường thiếu tư duy không ít, nhưng chuyện tới nước này dù thế nào cũng phải nghĩ ra được khổ nhục kế. Chỉ là thấy mẹ mình nói xong liền nước mắt lưng tròng, thỉnh thoảng lại nhắc tới người em gái đã qua đời của chính mình cùng cái tên của Du Hân Niệm, Lô Mạn lại có chút chướng mắt.
"Mẹ nói, chuyện lần này con cũng đừng so đo. Mẹ thấy Nhiên Đông là thật sự muốn sửa đổi. Đều là người một nhà, con chắc cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt chứ." Bạch Văn nói, "Cho dù không nể mặt dì con, thì cũng coi như là nể mặt Tiểu Niệm đi."
Lô Mạn gật gật đầu nói: "Con đã biết."
Bạch Văn thấy nàng không nói nhiều, liền hiểu được Lô Mạn trong khoảng thời gian này vì sao lại không về nhà, chính là để chừa ra một con đường cho chị em Du gia, cho bọn họ bậc thang để bước xuống. Để cho chính Du Nhâm Tuyết đi thuyết phục các đại cổ đông, cũng sẽ không bị mang tiếng là người trong nhà bao che lẫn nhau khiến cho các cổ đông khác không phục.
Lô Mạn leo lên xe, trên đường đi đến tòa cao ốc Lotus thì nhận được một cuộc điện thoại. Nàng đưa mắt nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại, chậm rãi tiếp cuộc gọi: "Alô."
"Alô, Lô tiểu thư."
Lô Mạn nói: "Chuyện tôi nhờ anh điều tra anh cũng chưa từng cho tôi tin tức. Nhận tiền làm việc như vậy, không sợ đập vỡ bảng hiệu của chính mình sao?".
"Về chuyện đó, tôi đang muốn cùng cô nói một chút đây."
"Mười giờ tối nay, đỉnh núi Phúc Minh."
Cúp điện thoại, Lô Mạn đi vào phòng họp, tất cả thành viên hội đồng quản trị đều đã có mặt, nàng liếc mắt một cái liền thấy Du Nhâm Tuyết đang ngồi ở vị trí bình thường của nàng ấy, Du Nhiên Đông cũng đến đây.
Trợ lý của Lô Mạn tiến đến thì thầm, nói hai chị em Du gia từ sáng sớm đã tới rồi, còn nói lần trước chuyện đá Du Nhiên Đông ra khỏi hội đồng quản trị vẫn chưa được toàn thể thành viên bỏ phiếu, không tính.
Lô Mạn không nói gì, khẽ gật đầu, ngồi vào một bên.
Du Nhiên Đông trước tiên đứng lên xin lỗi mọi người, đau đớn thú nhận sai lầm nghiêm trọng của chính mình, xin mọi người tha thứ. Sau này hắn nhất định sẽ nỗ lực làm việc, dưới sự dẫn dắt của các vị trưởng bối, làm cho tập đoàn càng ngày càng tốt hơn, không để cho ba mẹ và người chị quá cố phải thất vọng.
Mọi người ở đây đều đã được hai chị em Du gia đến nhà thỉnh tội, hiện nay thái độ cũng thực ôn hòa, nói hắn biết rõ sai lầm là tốt rồi.
Lô Mạn ngồi một bên lạnh lùng nhìn, cảm thấy sự tình có chút vi diệu.
Cặp chị em song sinh này của Du gia không ngốc, nhưng cũng không được xem là quá thông minh. Trước kia trong lúc công tác tinh thần cũng có chút mơ hồ, nhưng lúc này bọn họ lại nắm chặt lấy ba mẹ cùng người chị đã mất, đánh vào mối quan hệ thân tình, lúc nào nên nói cái gì thì nói, từ ngữ trọng điểm trong lời nói là cái gì, thậm chí đến cách xưng hô cũng suy xét hết sức thỏa đáng......
Lô Mạn không cảm thấy vi diệu cũng khó, nhất định là có người ở sau lưng chỉ bảo các nàng.
Nhưng là ai?
Du Nhiên Đông thỉnh tội xong, Du Nhâm Tuyết bắt đầu nói chính sự.
Nàng muốn để cho Du Nhiên Đông làm được chút chuyện tốt, vì thế dốc hết tài sản của Du gia, muốn thu mua 100% cổ phần của Tam Môn Quốc Tế, rót vào ba hạng mục lớn của Lotus, giao cho Du Nhiên Đông đảm trách, để cho hắn không bị mang tiếng là chỉ nói suông mà không làm, để cho lời hứa hẹn của chính mình trở thành sự thật, vì tập đoàn cống hiến.
Du Nhâm Tuyết vừa nói ra những lời này, sắc mặt của toàn thể thành viên ban quản trị liền trở nên khó coi.
100% cổ phần của Tam Môn Quốc Tế đúng là một con số ngất ngưỡng, nhưng lạc đà dù gầy còm vẫn lớn hơn ngựa, Du Phong mới qua đời không bao lâu, thế lực của Du gia quả thật là bị sa sút. Một khi rót vào Lotus, tỉ lệ cổ phần của các cổ đông còn lại sẽ bị giảm đi, mà tỉ lệ cổ phần của Du gia sẽ nhanh chóng vượt qua Lô Mạn, dẫn đến tình huống một tay che trời.
Có người lặng lẽ nhìn về phía Lô Mạn, Lô Mạn dù cho núi lở trước mắt cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Các thành viên hội đồng quản trị vừa mới luôn mồm tha thứ cho Du Nhiên Đông cũng đều im lặng.
Lô Mạn nhìn về phía Du Nhâm Tuyết với vẻ mặt vô hại, không thể không thừa nhận rằng chiêu bài thân tình vô sỉ này nàng đánh ra cũng thập phần dũng mãnh.
Tình thế trong nháy mắt đã nghịch chuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK