Ngay từ đầu Lâm Trạch Bạch lôi lôi kéo kéo không cho mang thi thể Vương Phương đi, sau đó đến lượt nàng bị lôi lôi kéo kéo ra khỏi nhà xác.
"Đây là sao vậy a! Từ bệnh viện tâm thần kế bên chạy đến sao?" Nhân viên bệnh viện lúc kéo nàng đi đã bị nàng đạp một cước vào mặt, hai hàng máu mũi trào ra, "Đừng có đến quấy rối nữa được không! Báo cảnh sát chưa! Cảnh sát đâu? Mau bắt cái đồ bệnh tâm thần này lại đi!".
Lâm Trạch Bạch trơ mắt nhìn thi thể Vương Phương bị mang đi, đẩy vào trong xe của nhà tang lễ, nàng chùi nước mắt vào áo, không thèm chiến đấu nữa.
Nàng chạy ra bên ngoài bệnh viện lấy xe chạy đến cổng sau của bệnh viện, chờ xe của nhà tang lễ đi ra, liền chạy theo.
"Đại bảo bối, thi thể Vương Phương bị mang đi rồi, tôi nằm ôm khóc mãi mà cũng không có tác dụng." Lâm Trạch Bạch vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Phó Uyên Di, "Bây giờ tôi đang chạy theo xe của nhà tang lễ, tôi phát định vị cho các cô, các cô mau đuổi theo đi! Nếu không thì sẽ thực sự không còn kịp nữa!".
Lúc Cao Kỳ nhận được tín hiệu định vị của Lâm Trạch Bạch thì xe của các nàng đã chạy lên đến đường cao tốc, cách Lâm Trạch Bạch 21km.
"Cô cố gắng đuổi theo đi." Cao Kỳ liếm liếm môi, xuyên qua dòng xe cộ đông đúc buổi sáng sớm.
Phó Uyên Di vẫn liên tục nhìn chằm chằm hồn phách Du Hân Niệm bên trong thủy tinh cầu, hồn phách mỗi lúc là một màu sắc khác nhau, thực rõ ràng là nàng đang đấu tranh trong đau đớn. Phó Uyên Di không ngừng truyền pháp lực vào, đáng tiếc hiện giờ nàng đã cạn kiệt, Lâm Cung cũng chưa hồi phục, vẫn là bộ dáng của một đứa bé. Pháp lực còn lại ít ỏi không đáng kể, chỉ có thể giúp xoa dịu.
Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bản thân Du Hân Niệm.
Rất nhanh thôi, chỉ cần đuổi kịp xe của nhà tang lễ là được.
Xe của các nàng phóng như bay trên đường quốc lộ dọc theo vùng duyên hải, bên trái là nham thạch thấp bé, bên phải là mặt biển xanh biếc. Mặt trời còn chưa mọc, trên quốc lộ xe không nhiều nên di chuyển rất thuận lợi, Cao Kỳ có thể gia tăng tốc độ đến mức cao nhất.
Ngọc Chi đang ngồi ở ghế lái phụ bỗng nhiên dựng thẳng người dậy, nỗi sợ hãi to lớn không biết đến từ nơi nào bao phủ lấy nàng.
Ngọc Chi "vù" một tiếng bay xuyên lên trên mui xe, nhìn lại về phía mặt biển.
Phó Uyên Di, Lâm Cung và Cao Kỳ đều bị hành động bất thình lình này của nàng gây chú ý, đồng loạt nhìn lại.
Ở chính giữa mặt biển tựa hồ có cái gì đó sắp sửa phá nước trồi lên, một cái gì đó hình bầu dục thật lớn tựa như tàu ngầm, nhưng cái thứ cổ quái đó càng lúc càng dâng lên cao, không phải tàu ngầm, rõ ràng chính là một cái đầu thật lớn!
"Minh cảnh –!" Ngọc Chi vừa nhìn đã thấy rõ đó là cái gì, dự cảm xấu dường như lần nào cũng đều ứng nghiệm, nàng lập tức chui vào trong xe, "Minh cảnh đến đây! Bọn họ nhất định đã phát hiện ra Du Hân Niệm biến thành ác quỷ! Phó đại tiên! Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ a! Làm sao bây giờ!!".
Phó Uyên Di nhìn lại về phía mặt biển, nàng nhìn không thấy biển, nhưng lại có thể thấy được hai gã Minh cảnh to lớn phá vỡ mặt nước đang tiến về phía các nàng, trong tay nắm chặt cây đinh ba, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tiến công!
Phó Uyên Di thật ra đã sớm dự đoán được Minh cảnh sẽ theo tới, dù sao thì trước đó Du Hân Niệm đã phát ra ác quỷ khí, nếu Minh cảnh còn không theo tới thì thật sự không thể lý giải nổi.
"Minh cảnh thì có cái gì phải sợ?" Cao Kỳ thật sự là không quen nhìn bộ dáng Ngọc Chi vừa gặp đã hoảng sợ, "Bọn Minh cảnh này, một mình tôi là có thể đánh đuổi."
Mặc dù hiện tại chỉ có thể lựa chọn một con đường là giải quyết Minh cảnh, nhưng trong lòng Ngọc Chi vẫn là thấp thỏm không yên.
Đồ Tô và Thụy Lộ không biết đã trở về bẩm báo với Minh Vương hay chưa, bây giờ lại muốn tiêu diệt Minh cảnh...... Ngọc Chi nói như thế nào cũng là nhân viên công vụ của Minh phủ, Minh cảnh xem như là đồng sự của nàng, từ nhỏ đã được giáo dục rằng Minh cảnh chính là hình mẫu anh hùng bảo vệ hòa bình của Minh giới thậm chí là Tứ giới, bọn ác quỷ này mới chính là tai họa, là tội nghiệt cần phải diệt trừ. Tuy rằng Ngọc Chi đã không còn là thanh niên nhiệt huyết của ngày xưa, nhưng chút ít giá trị quan đó cất sâu trong lòng nàng vẫn khiến nàng hết sức khó xử.
Hay là dùng súng chấp pháp biến bọn họ thành mèo đi, ít nhất cũng không thương tổn bọn họ.
Minh cảnh từng bước từng bước phá nước trồi ra, Ngọc Chi có thể nghe thấy âm thanh trầm đục vang vọng, khắp mặt đất đều đang rung chuyển, Minh cảnh càng ngày càng gần, mà Cao Kỳ vẫn đang bình tĩnh lái xe, hướng tới mục tiêu phía trước.
Lâm Cung trông thấy Minh cảnh liền nghiến răng: "Trận chiến lần trước còn chưa đánh xong bổn vương đã bị ám toán, lần này xem như là cơ hội tốt hiếm có, để bổn vương thanh toán cho xong!".
Phó Uyên Di nói: "Cậu quỷ khí suy yếu đừng có cậy mạnh. Cao Kỳ."
"Ừm?"
"Chúng ta không cần cùng Minh cảnh cứng đối cứng, tăng tốc độ xe đi, chỉ cần có thể hội hợp cùng Tiểu Bạch, để cho Du tiểu thư trở lại thân thể Vương Phương, bọn Minh cảnh này sẽ tự khắc rời đi."
"Đạo lý này tôi cũng biết, nhưng mà cô xem Minh cảnh kia tuy là cái đầu rất lớn, nhưng hành động lại rất nhanh nhẹn, tôi sợ không tới hai phút nữa nó đã đuổi kịp rồi, chúng ta cách chỗ Lâm Trạch Bạch còn tới 10km......"
Cao Kỳ vừa dứt lời, bỗng nhiên có một lực nén từ trên không trung giáng xuống, hướng về phía mui xe mà đè ép! Cao Kỳ xoay mạnh tay lái, một gã Minh cảnh từ trên trời giáng xuống cọ qua đuôi xe của các nàng rồi nặng nề giẫm xuống mặt đất. Nếu không nhờ Cao Kỳ phản ứng nhanh chóng, một cú đạp này chắc chắn đã nghiền nát xe của các nàng thành sắt vụn!
Minh cảnh kia cầm cây đinh ba trong tay quay đầu lại nhìn các nàng, phía sau lại liên tiếp hạ xuống thêm mấy gã Minh cảnh. Năm sáu gã Minh cảnh lần lượt từ trong lòng biển tiến đến, toàn bộ con đường quốc lộ vùng duyên hải bị hơn mười gã Minh cảnh khổng lồ lấp đầy.
"Mẹ nó kéo đến đây cả một đội bóng đá." Cao Kỳ biết rõ chính mình thừa sức đối phó với một Minh cảnh, nhưng kéo đến đây liên tục mười mấy tên, quả thực là phiền toái.
Ngọc Chi sợ đến ngây người, nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Minh cảnh như vậy xuất hiện, bọn chúng đồng loạt nhìn sang đây, cất bước nhanh chóng lao đến!
Trên quốc lộ vùng duyên hải không chỉ có một chiếc xe của các nàng, tất cả những chiếc xe khác đều xuyên qua gót chân Minh cảnh mà chạy tới, không có chút nào bị ảnh hưởng, để cho Minh cảnh có thể tập trung đuổi theo các nàng là mục tiêu tấn công.
Cao Kỳ nói: "Ngồi vững." Sau đó đạp mạnh chân ga, chiếc xe giống như dòng điện bay đi, kề sát một chiếc Chevrolet "vèo" một phát biến mất, chủ xe Chevrolet sợ ngây người: "Mới sáng sớm đã muốn đi đầu thai a?".
Cả một đại đội Minh cảnh đuổi theo sau các nàng không tha, bọn chúng hành động chậm chạp nhưng cái đầu lại như ngọn núi cao, bước từng bước chính là hai ba trăm mét! Nhìn thấy bọn chúng vẫn đang đuổi theo sát đuôi xe, giơ cây đinh ba lên hướng mui xe đâm xuống, lại bị Cao Kỳ tạm thời tránh thoát.
Lâm Cung chuẩn bị tư thế muốn lao ra khỏi xe, bị Phó Uyên Di kéo lại: "Cậu trở về!".
Lâm Cung còn muốn nói gì đó, Phó Uyên Di một tay túm nàng ấn trở vào trong thân thể chính mình.
Cứ tiếp tục như vậy không được. Phó Uyên Di nhìn hồn phách Du Hân Niệm bên trong thủy tinh cầu càng ngày càng đen, cũng sắp không kịp rồi.
Nếu các nàng ở chỗ này loay hoay đối phó cùng Minh cảnh nhất định sẽ hao phí thời gian, còn nếu như dẫn theo Minh cảnh đến hội hợp cùng Lâm Trạch Bạch bên kia, thì khi phóng xuất hồn phách Du Hân Niệm trở lại thân thể Vương Phương nhất định cũng sẽ bị ngăn cản.
Nghĩ mãi, chỉ còn có một cách này.
"Ngọc Chi." Phó Uyên Di đột nhiên gọi Ngọc Chi đang run rẩy.
Ngọc Chi hồn vía lên mây nhìn về phía Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di nói: "Kính nhờ cô, xin hãy mang Du tiểu thư trở về trong thân thể Vương Phương."
Ngọc Chi muốn hỏi nàng có ý gì, Phó Uyên Di đã mở cửa sổ xe ra, dùng sức ném thủy tinh cầu ra ngoài. Ngọc Chi kinh hãi:
"Cô làm gì......"
Nói còn chưa dứt lời sau lưng đã bị đẩy mạnh, nàng cũng bay theo ra ngoài.
Ngọc Chi xoay tròn lộn nhào trong không trung vài cái mới đứng vững, thủy tinh cầu nện xuống một bên chân nàng, hồn phách Du Hân Niệm từ trong thủy tinh cầu chậm rãi dâng lên, mở mắt. Ngọc Chi thấy đôi mắt nàng vẫn bị phủ kín những đường vân, không biết nàng hiện tại có tỉnh táo hay không.
"Ngọc Chi......" Du Hân Niệm bấu lấy ngực mình tựa hồ thở không ra hơi, "Phát sinh chuyện gì......"
Thật tốt quá, nàng vẫn còn một tia ý thức!
Ngọc Chi thấy Cao Kỳ bẻ lái xe xoay ngang, ngăn chặn Minh cảnh, Cao Kỳ ném ra chiếc điện thoại di động đã được truyền pháp lực, Ngọc Chi đưa tay tiếp được.
Phó Uyên Di ở trong xe hô to: "Các cô đi mau! Đi tìm Tiểu Bạch! Chúng tôi ngăn bọn họ lại!".
Du Hân Niệm vừa thấy, lại có nhiều Minh cảnh như vậy!
"Phó tiểu thư!"
Ngọc Chi cắn răng, đem khẩu súng chấp pháp ném cho Phó Uyên Di, ai ngờ Phó Uyên Di không tiếp được, khẩu súng lập tức rơi xuống mất dạng.
Ngọc Chi không thể làm gì hơn được nữa, kéo Du Hân Niệm bỏ chạy: "Mau cùng tôi đi!".
"Nhưng còn Phó tiểu thư!"
"Không còn thời gian nữa! Nếu không đi cô sẽ biến thành ác quỷ!"
Ba gã Minh cảnh bị tán dù của Phó Uyên Di vây khốn, Cao Kỳ bay lên tung cước đá ngã một gã Minh cảnh, nhưng Minh cảnh nghe được khí tức của ác quỷ, bọn chúng chỉ muốn bắt lấy Du Hân Niệm! Minh cảnh giãy thoát khỏi sự trói buộc của Phó Uyên Di, Phó Uyên Di cùng Lâm Cung đem một tia pháp lực cuối cùng phóng ra, bạch quang tỏa lên tận trời.
Phó Uyên Di nhìn lại, thấy Du Hân Niệm còn chưa đi, liền quát: "Đi a!".
Ngọc Chi cũng sốt ruột: "Nếu không đi, toàn bộ nỗ lực của cô đều uổng phí! Cô muốn cả một chặng đường này Phó Uyên Di gánh vác giúp cô đều trở nên vô ích sao?! Đi! Đi –!".
Ngọc Chi tỉnh táo sáng suốt hiếm thấy, rốt cuộc nhịn không được nữa, gắt gao túm Du Hân Niệm chạy đi về hướng Lâm Trạch Bạch.
Du Hân Niệm cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng làm không được, chỉ có thể để cho Ngọc Chi lôi kéo bập bềnh trôi nổi giữa không trung.
Tiếng đánh nhau kịch liệt đang dần dần cách xa nàng, nàng cảm giác được chính mình bấu chặt cánh tay Ngọc Chi, bấu ra vài vết máu, nàng muốn ngăn lại, nhưng hai bàn tay này giống như đã không còn thuộc về nàng.
Bên tai nàng có tiếng xe cộ, có tiếng than khóc, có mùi khói bụi.
Nàng không biết chính mình đang ở nơi nào, cũng không thể khống chế được bất cứ việc gì, chỉ chuyên tâm nghĩ đến một vấn đề.
Lúc còn rất nhỏ nàng từng xem qua một bộ phim điện ảnh, trong phim nam chính liều mạng cứu nữ chính, bảo nàng chạy trốn. Nữ chính chạy thì nam chính sẽ phải chết, nhưng nàng không chạy thì cả hai người đều phải chết, mà còn là chết một cách vô ích — thế nhưng, nàng chạy rồi, một mình sống trên đời thì lại như thế nào? Nàng mất đi thứ quý giá, cô độc mà vô vị, tràn ngập áy náy vượt qua quãng đời còn lại.
Con người tồn tại trên đời không chỉ là để hô hấp, người sống muốn ăn uống thỏa thích, lên trời xuống biển khám phá những thế giới khác nhau, không ngừng học tập hiểu về quá khứ biết được tương lai, tìm kiếm ý nghĩa thuộc về chính mình, tìm kiếm tình yêu.
Ý nghĩa thuộc về ngươi chẳng lẽ không phải là báo thù sao?
Thanh âm đó ở trong lòng cứ bám riết lấy nàng không tha.
Du Hân Niệm ngồi xếp bằng dưới đất, suy tư trong chốc lát rồi nói: Báo thù rất quan trọng, nhưng thỉnh thoảng mình cũng sẽ nghĩ, nếu như mình còn sống, mình và Phó tiểu thư sẽ gặp nhau trong tình huống như thế nào. Trên đường tình cờ chạm mặt? Trong một bữa tiệc của bạn của một người bạn nào đó? Hoặc là mình cũng gặp phải chút phiền toái, cuối cùng là tìm đến nàng hỗ trợ, sau đó chúng ta cứ như vậy quen biết nhau.
Duyên phận kỳ diệu từ lúc đó sẽ mở ra.
Nếu như mình còn sống, nếu như sinh mệnh có thể lặp lại một lần nữa.
Nếu......
Gương mặt Du Hân Niệm từ từ trở nên nghiêm túc.
Bỗng nhiên thân thể trống rỗng, Du Hân Niệm ngã vào vực sâu tối đen, nàng cảm giác ở giữa vực sâu có rất nhiều người, tất cả mọi người đều lạnh lẽo nhìn nàng rơi xuống, nàng muốn níu lấy ai đó, nhưng ai cũng nắm không được, đầu ngón tay nàng xuyên qua thân thể bọn họ, không có chút gì cản trở.
Đúng rồi, nàng không có thân thể chỉ có hồn phách, là một con quỷ không có độ ấm không có tương lai càng không có những tình huống "nếu như".
Đi mau –
Tiếng hét của Phó Uyên Di vẫn còn ở bên tai, nàng thế nào rồi? Nàng vì bảo hộ mình lại một lần nữa lâm vào nguy hiểm.
Nàng đã chết rồi sao? Nàng ở nơi nào? Phó Uyên Di...... Phó Uyên Di!
Du Hân Niệm rơi xuống đáy vực, bỗng nhiên mở mắt ra ngồi dậy, hô to một tiếng: "Phó Uyên Di!!".
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt che lấp toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể nàng, nhân viên nhà tang lễ sắp sửa đẩy nàng vào lò hỏa táng bị dọa sợ đến mức té ngửa, ngồi bệt dưới đất.
"Má ơi, xác chết sống dậy! Xác chết sống dậy — a a a a!"
Gào thét thảm thiết, người bên trong phòng hỏa táng lập tức giải tán, sợ chết khiếp mà bỏ chạy.
Lâm Trạch Bạch bị cảnh sát bắt giữ ở trong xe cảnh sát thấy mọi người ở bên trong vội vàng tháo chạy ra ngoài, lập tức vực dậy tinh thần, buông viên cảnh sát đang bị nàng bấu lấy cánh tay đến rướm máu ra — Du Hân Niệm đã trở lại?!
Hai viên cảnh sát thấy tình huống bất thường, lập tức xuống xe đi về phía phòng hỏa táng. Lâm Trạch Bạch đi theo xuống xe, thấy Ngọc Chi thở hồng hộc bay lơ lửng giữa không trung, cánh tay và trên cổ so với cảnh sát còn thảm hơn.
"Này — Ngọc Chi!" Lâm Trạch Bạch kích động gọi nàng, Ngọc Chi nhìn nàng một cái, chưa kịp phản ứng, cũng bay theo vào trong phòng, thấy Du Hân Niệm đã trở lại thân thể Vương Phương đang ngồi ở trước lò hỏa táng, hai mắt nhìn thẳng đăm đăm.
Ngọc Chi quơ quào hai cánh tay ở trước mắt nàng: "Cô tỉnh rồi chứ?! Hả? Thấy được tôi không?".
Ánh mắt Du Hân Niệm chậm rãi chuyển dời đến trên mặt Ngọc Chi.
"Ngọc Chi?"
Ngọc Chi thở phào một tiếng: "Trời ạ... Suýt chút nữa thôi, may mà tôi quyết đoán đạp cô xuống, bằng không thi thể Phương Phương bị hỏa táng thì coi như xong cả rồi......"
Du Hân Niệm nâng cánh tay lên, nhìn hai bàn tay sưng phù, nắm thật chặt, rồi lại buông ra.
Cảm giác vô cùng chân thật.
Hai viên cảnh sát bước nhanh tới cửa, nhìn thấy xác chết thật sự ngồi ở đó, đều không dám liều lĩnh tiến vào, đứng ở bên ngoài chất vấn: "Cô là người hay là quỷ?".
Du Hân Niệm nhìn bọn họ, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, xoay người nhảy ra, làm cho hai viên cảnh sát ở ngoài cửa sợ tới mức rụt trở về.
Hai viên cảnh sát đùn đẩy nhau hồi lâu, cuối cùng không ai muốn đi vào trước. Không có cách nào khác, hai người cùng nhau đánh bạo tiến vào! Nhìn trong phòng, chỉ còn lại cái lò hỏa táng trống rỗng.
Du Hân Niệm điên cuồng chạy một mạch!
Hai chân bởi vì trong một quãng thời gian dài chưa từng cử động, vừa sưng phù vừa mềm nhũn, giờ đột ngột vùng lên chạy thật sự là vất vả và đau đớn, thế nhưng nàng lại có cảm giác thoải mái và vui sướng! Mồ hôi chảy cuồn cuộn không ngừng từ trên trán, từ sau lưng, mọi người hai bên đường nhìn nàng giống như nhìn thấy quái vật. Nàng hai chân đang đạp trên mặt đất, chân chân thực thực!
Nước mắt không chịu khống chế mà trào ra, nàng hướng về phía đích đến mơ hồ mà chạy thật nhanh, xông qua từng con phố, xuyên qua đám đông người chen chúc. Nàng hưởng thụ ánh mắt kỳ quái từ người khác, hưởng thụ cảm giác đau đớn khi thân thể bị va chạm, hưởng thụ tiếng người ồn ào cùng những mùi hương hỗn độn.
Đây là nhân gian.
Đây là cảm giác của sự sống, đau đớn nhưng lại vui sướng.
Nàng gia tăng bước chân, trong lòng nàng có một âm thanh rõ rệt đang không ngừng thúc giục nàng, không ngừng kích thích nàng khiến cho nàng cực kỳ nôn nóng, khẩn trương lại hưng phấn.
Nàng muốn nhìn thấy người kia, nhìn thấy nàng ấy rõ ràng trước mắt.
Bỗng nhiên, Du Hân Niệm dừng lại.
Đèn xanh bật sáng, đám người đông đúc trên con đường đối diện hướng nàng đi tới, bóng người phảng phất mơ hồ, có một bóng dáng quen thuộc đứng ở phía sau đám người.
Nếu như mình còn sống, mình và Phó tiểu thư sẽ gặp nhau trong tình huống như thế nào?
Trên gương mặt mỏi mệt của Phó Uyên Di lộ ra chút nét cười an tâm, nàng một tay chống dù, mũi dù đâm trên mặt đất, duy trì thăng bằng cho nàng. Nàng đứng có chút nghiêng lệch, nhìn Du Hân Niệm.
Trong khoảnh khắc này, nỗi chua xót khổ sở trong thân thể Du Hân Niệm như bùng nổ, nàng chen nghịch đám người chạy về phía Phó Uyên Di, ôm chầm lấy nàng ấy.
Ở trong lòng Phó Uyên Di, cảm xúc khó có thể khắc chế của Du Hân Niệm liền đổ sụp đến rối tinh rối mù, Du Hân Niệm chôn thật sâu khuôn mặt mình vào ngực nàng, nước mắt giàn giụa, không ngừng nức nở.
Phó Uyên Di xoa đầu nàng, thở dài: "Sao lại khóc thành như vậy, tôi không phải vẫn còn sống sao?".
Phó Uyên Di vừa nói ra những lời này, Du Hân Niệm khóc càng dữ dội hơn.
Cao Kỳ và Lâm Cung đứng ở phía sau các nàng, Cao Kỳ liếc nhìn bằng nửa con mắt rồi xoay người bỏ đi, Lâm Cung đang ôm một đàn mèo thật sự nhìn không nổi nữa, trong lúc này lại không thể chui vào trong thân thể Phó Uyên Di, quả thực không biết làm thế nào. May mắn Ngọc Chi cùng Lâm Trạch Bạch đồng thời xuất hiện.
Lâm Cung: "Các nàng làm gì vậy chứ? Trên đường phố...... Bổn vương thay các nàng e lệ."
Lâm Trạch Bạch nhìn thấy mà trưng ra vẻ mặt hạnh phúc: "Thật sự là bao nhiêu thăng trầm nha."
Ngọc Chi nhìn ngó nghiêng xung quanh, vẫn đang cảnh giác — sẽ không có thêm người nào đó của Minh phủ lao tới chứ? Trong khoảng thời gian này nàng cũng đã bị giày vò đến muốn bệnh rồi.
Phó Uyên Di và Du Hân Niệm hai người cùng đứng ở ven đường đông đúc kẻ đến người đi, một người khóc nức nở, một người vỗ về.
Du Hân Niệm chỉ biết phát tiết cảm xúc, còn Phó Uyên Di thì ngoại trừ nàng, ai cũng nhìn không thấy, huống chi là ánh nhìn chăm chú của người khác.
Đêm nay cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Danh Sách Chương: