Lô Mạn ở lại trong nước một tuần cũng chưa từng thấy được Du Hân Niệm, kỳ thi cuối năm sắp tới gần, trước mắt chỉ có thể bay trở lại Mỹ để chuẩn bị cho kỳ thi.
Trước khi đi nàng đến câu lạc bộ đấu kiếm, không nói với bất cứ ai, chỉ tự mình ngồi trong một góc phòng im lặng nhìn thân ảnh Du Hân Niệm đang nghiêm túc luyện tập.
Lô Mạn nhìn Du Hân Niệm, mà một Du Hân Niệm khác đang nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc đó Lô Mạn đang suy nghĩ cái gì? Ánh mắt của nàng thủy chung bám theo cô gái đang cầm kiếm kia, vẻ mặt không quá nghiêm túc cũng không cười, giống như là đang nhìn một phần trong sinh mệnh của chính mình, đương nhiên, lại lưu luyến không rời.
Du Hân Niệm đội mũ xem phim 3D đứng ở bên cạnh nàng, cùng nàng chăm chú nhìn bản thân mình 16 tuổi.
Nàng 16 tuổi say mê thi đấu thể thao, khát vọng trưởng thành và mạnh mẽ, đến mức muốn chiến thắng tất cả những người ở phía trên nàng, bất kể danh tiếng, bất kể kỹ thuật chuyên môn. Sự kiêu ngạo này hóa thành năng lượng, từng đẩy nàng hướng đến đỉnh cao, đồng thời sự nhiệt tình đối với cuộc sống và sự tự tin cùng kỳ vọng đối với tương lai cũng hóa thành mị lực vô hình, khiến nàng giơ tay nhấc chân đều rực rỡ sáng lóa.
Tất cả mọi người trong câu lạc bộ đấu kiếm đều đang len lén nhìn nàng.
Lô Mạn ở đằng kia ngồi thật lâu, nhưng cô gái cầm kiếm từ đầu đến cuối vẫn không hề phát hiện ra nàng, không hề nhìn lại nàng.
Du Hân Niệm không biết trong mười năm dài đăng đẵng, liên tục thu dọn chiến trường lớn nhỏ đủ loại Lô Mạn có từng thật sự mệt mỏi hay không, có từng thật sự nghĩ tới chuyện chấm dứt đoạn tình cảm này, rời xa nàng hay không.
Ngay tại giây phút nàng vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cáu kỉnh nói lời chia tay, Lô Mạn bị đối xử vô lý, nàng ấy có từng suy xét một chút nào hay không — quên đi, chia tay thì chia tay, có lẽ sau khi chia tay sẽ bớt được chút phiền toái, ngày tháng tiếp theo có thể sẽ tốt hơn.
"Chị có nghĩ như vậy không?" Du Hân Niệm nâng tay lên, chậm rãi tới gần sườn mặt của Lô Mạn đang chuyên tâm nhìn về phía trước, nhưng nàng biết mình đã không thể chạm vào đối phương được nữa.
Cổ họng nàng trở nên đắng chát, chóp mũi chua xót, nước mắt ngưng đọng bên trong hốc mắt, "Chị có từng nghĩ sẽ rời xa em không? Chị có từng nghĩ trong cuộc sống sau này sẽ không còn mối phiền toái là em nữa không?".
Nét mặt của Lô Mạn dần dần giãn ra, khóe miệng nâng lên tạo thành một độ cong — nàng nở nụ cười.
Nàng lẳng lặng nhìn bạn gái mình, nở nụ cười.
Trong nụ cười đó mang theo mê luyến và tự hào, cũng mang theo sự thấu hiểu và nắm chắc.
Nàng đứng lên đi ra khỏi câu lạc bộ, khi cánh cửa đóng lại, Du Hân Niệm nãy giờ vẫn giả vờ chuyên tâm luyện tập bỗng nhiên tháo mũ bảo hộ xuống, nhìn về hướng Lô Mạn vừa rời đi.
"Đợi một chút, em sẽ trở lại." Du Hân Niệm vội vàng buông kiếm, vừa bước nhanh về phía cửa vừa cởi bỏ áo bảo hộ, như một cơn gió rời khỏi câu lạc bộ.
"Nàng sao lại bỏ đi a?" Đồng đội của nàng chả hiểu vì sao.
"Cậu không biết sao?" Lưu Khả đứng ở một bên cười hà hà, "Vừa rồi ngồi ở bên kia là bạn gái nàng, vợ chồng son giận dỗi, đuổi theo bạn gái chứ sao!".
"A? Bạn gái? Đồng tính luyến ái sao?" Đồng đội kinh ngạc.
Lưu Khả tỏ vẻ thần bí gật gật đầu, người đồng đội kia hít vào một ngụm khí lạnh.
"Có phải cảm thấy rất ghê tởm không?" Lưu Khả tiến đến gần ném ra một câu như vậy.
Người đồng đội kia chớp mắt mấy cái, đột nhiên nở nụ cười: "Quả nhiên các cô gái xinh đẹp đều có bạn gái."
Lưu Khả: "......"
Du Hân Niệm một mạch chạy ra khỏi cửa, vừa lúc trông thấy xe của Lô Mạn nổ máy chuẩn bị chạy đi.
"Mặc Mặc!" Du Hân Niệm hô to một tiếng, Lô Mạn ngồi ở trong xe tựa hồ không có nghe thấy, đạp chân ga rẽ ngoặt rồi biến mất.
"Chậc!" Du Hân Niệm xoa thắt lưng đứng tại chỗ một lúc, lại ngẩng đầu nhìn về hướng vừa rồi, có chút rầu rĩ vì đã đùa giỡn quá mức, lẩm bẩm, "Rốt cuộc có nghe thấy không a......"
Trước khi Lô Mạn bay trở lại Mỹ chuẩn bị cho kỳ thi đã gửi cho Du Hân Niệm một tin nhắn:
"Tiểu Niệm, chị đi đây." Gõ xuống năm chữ này cùng hai dấu ngắt câu, Lô Mạn liền tắt điện thoại. Máy bay hòa vào trời xanh, nàng đeo tấm che mắt vào định tiến vào giấc ngủ.
Chờ đến khi chuyến bay của nàng hạ cánh, cuộc chia tay ngắn ngủi này cũng nên chấm dứt rồi.
Quả nhiên, Du Hân Niệm nhận được tin nhắn này của nàng liền đứng ngồi không yên.
Có ý tứ gì, "Chị đi đây" nghĩa là sao? Chính là đúng theo nghĩa đen hay là có hàm ý sâu xa gì khác? Trở lại trường? Hay là đồng ý chia tay? Làm sao có thể...... Em chính là nhất thời tức giận thôi a! Ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm chị kết quả là chọc em một bụng tức giận, em lạnh nhạt chị vài ngày cũng đúng thôi! Chị kiên trì thêm chút nữa em liền nhanh chóng dọn cái thang đến cho chị bước xuống a, sao có thể nói đi là đi?
Không đúng...... Cho dù nàng phải đi thì trước tiên cũng nên nói với em một tiếng, nàng chưa bao giờ giấu diếm hành tung với em.
Du Hân Niệm liền gọi một cuộc điện thoại thì bị âm thanh báo "tắt máy" đâm xuyên qua lồng ngực — Lô Mạn thật sự đã đi rồi.
Không hề thông báo, không hề từ biệt, Lô Mạn cứ như vậy mà đi, lưu lại một tin nhắn câu chữ mập mờ.
Du Hân Niệm lần đầu tiên trong đời rơi vào khủng hoảng lớn, rõ ràng chính là bắt nguồn từ Lô Mạn.
Du Hân Niệm lại một lần nữa thu thập hành trang bay đến chỗ Lô Mạn, về sau khi biết được chuyện này, bạn thân của Lô Mạn có chút tò mò: "Cậu làm thế nào mà thuần phục được tiểu dã thú cứng đầu lỗ mãng nhà cậu vậy?".
Lô Mạn mỉm cười đáp lại: "Bí mật nghiệp vụ."
Du Hân Niệm biết mình không thể không có Lô Mạn, Lô Mạn lại càng hiểu rõ điều này. Trước khi cô bạn gái nhỏ ôm ấp trái tim mong nhớ thấp thỏm không yên lại một lần nữa bay đến chỗ nàng, Lô Mạn cũng đã đi trước một bước lớn — nàng đã bắt đầu cẩn thận phân tích ưu điểm và khuyết điểm dựa trên cá tính của Tiểu Niệm của nàng, hiểu rõ tỉ lệ giữa nắm và buông. Vượt qua giai đoạn cưng chiều toàn tập, sự đả kích hợp lý có thể giúp cho nàng chiếm thế thượng phong trong mối quan hệ giữa hai người.
Mà nàng chiếm lấy thế thượng phong này không phải là vì diễu võ dương oai, nàng hiểu được Tiểu Niệm còn nhỏ, sự thông hiểu đối với chuyện tình cảm có hạn, không có sự chắc chắn, nàng một mực dung túng cũng không phải là chuyện tốt. Nàng muốn nắm bắt quyền chủ đạo, vượt qua mọi chông gai, để cho tình yêu của các nàng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Đương nhiên, Du Hân Niệm cũng không có giậm chân tại chỗ. Lúc nàng trên đường bay đến bên cạnh Lô Mạn, cảm xúc lo lắng và tức giận vốn là đan xen lẫn nhau, khi đến nơi lại phát hiện Lô Mạn đã đem bạn cùng nhà của mình tiễn bước đồng thời tự tay nấu món súp bắp thịt xông khói mà nàng thích chờ nàng, trái tim trong nháy mắt như được tưới đẫm cả một bình mật ngọt thật to, thề sẽ không bao giờ gây sự nữa.
Cái được gọi là "Không bao giờ gây sự nữa" đại khái cũng giống như cái mà rất nhiều nữ sinh gọi là "Ngày mai sẽ bắt đầu giảm cân", đều là một tờ hóa đơn tạm, mà dù sao thì Du Hân Niệm cũng đã kiên trì giữ được trong toàn bộ một kỳ nghỉ.
Trong giai đoạn Lô Mạn đang vất vả thi cử đó, Du đại tiểu thư từ trước đến giờ chưa từng bước chân vào phòng bếp lại hết sức tự tin mà chui vào bếp, sau vài lần bị dầu mỡ bắn trúng, Lô Mạn ăn vào bị chột bụng suýt chút nữa trễ giờ thi, Du Hân Niệm mới an phận mà thỉnh đầu bếp về nhà, chăm sóc thật tốt cho dạ dày của hai nàng.
Phải nói Du đại tiểu thư là một cô gái thông minh tràn ngập lòng hiếu kỳ. Sau khi thỉnh đầu bếp về nhà nàng cũng không phải chỉ ngồi ì trên ghế sofa chờ ăn cơm, mà là trốn ở sau lưng đầu bếp để cho hắn che chắn dầu mỡ, còn mình thì tỉ mỉ học tập.
Đến khi Lô Mạn hoàn tất kỳ thi, Du Hân Niệm cũng đã có thể làm ra một bàn thức ăn Trung Quốc giống hệt như khuôn mẫu.
Vốn là tuần lễ thi cử vất vả, nhưng Lô Mạn vẫn rành rành bị ép ăn đến tăng cân thêm 1,5kg.
Tình cảm của hai người lại nhanh chóng được hâm nóng, Lô Mạn quyết định những ngày nghỉ này sẽ không về nước, cùng Du Hân Niệm ở nước ngoài tiêu diêu tự tại, vui vẻ tận hưởng một chút thế giới của hai người. Du Hân Niệm tính toán ngày khai giảng của chính mình, còn tới hơn một tháng. Tiểu biệt thắng tân hôn, đối với Du Hân Niệm mà nói ngủ cả đêm trong giấc mộng cũng không thể nào mơ thấy Lô Mạn làm cái việc được gọi là "Tiểu biệt". Không ai quản thúc, hai vị tiểu tình nhân ân ái này cũng thoải mái phóng thích một chút nhiệt tình, nhà của Lô Mạn cũng đủ rộng rãi, hai người quấn nhau từ phòng khách đến trong sân, từ trong sân đến bể bơi.
Minh nguyệt vi môi, tinh quang tác chứng*.
(*Trăng sáng làm mai, ánh sao làm chứng)
......
Hai người lăn qua lăn lại đến mệt mỏi, nằm ở trong sân ngắm nhìn bầu trời đêm.
"Chúng ta cứ tiếp tục như vậy làm một ngày một đêm liệu có thể tổn hại cơ thắt lưng hay không a?" Du Hân Niệm nghiêng người nằm trên cánh tay Lô Mạn, tay kia thì vòng qua trước ngực nàng, nắm chặt bả vai nàng, bộ dáng nhu thuận rúc vào trong lòng Lô Mạn.
"Em có muốn ra ngoài chơi không? Vừa lúc, vì cuộc thi mà chị đã lâu không có xuống nước. Có một chỗ nghe nói đã từng có tàu bị đắm, lát nữa chị đi chuẩn bị hai bộ đồ lặn, chúng ta đi lặn biển."
"Được!"
Du Hân Niệm cũng không phải là ngay từ đầu đã thích lặn, nàng thích cái cảm giác lực chân đạp trên mặt đất, ở trên mặt đất nàng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lúc xuống nước chung quy vẫn cảm thấy có chút lơ lửng thấp thỏm.
Hai năm trước sau khi Lô Mạn và Lô Thành Trung mang theo nàng đi lặn biển ở Malaysia, nàng liền bị thế giới hoàn toàn mới này hấp dẫn.
Đó quả thật là một thế giới khác.
Những cụm san hô rực rỡ sắc màu tựa như một mảnh đại lục hoàn toàn mới, cách đó không xa là những đàn cá chen chúc lũ lượt bơi đến giống như trận lốc xoáy nổi lên dưới đáy biển, những con sao biển lười biếng nằm trên cát, những con sứa trong suốt từ trước mắt nàng bơi qua......
Khi tận mắt nhìn thấy những sinh mệnh hoàn toàn khác biệt so với trên đất liền đó, liền khiến cho nàng vốn tràn ngập hiếu kỳ phải dâng trào cảm xúc.
Lô Mạn vẫn luôn nắm lấy tay nàng, dẫn dắt nàng đi qua mấy chỗ hơi sâu một chút.
Xuyên qua cặp kính lặn, Du Hân Niệm nhìn thấy nước biển càng ngày càng sâu, dưới thân có bầy cá đang bơi qua rất nhanh, nước biển màu xanh lục dần biến thành màu xanh lam đậm.
"Sợ à?" Lô Mạn thản nhiên nổi lơ lửng bên cạnh nàng, một tay lôi kéo nàng, một tay túm lấy phao cứu hộ.
"Cái này có gì phải sợ."
"Được rồi." Lô Mạn đem phao cứu hộ bao bọc quanh người nàng, "Đối với em, cũng không chấp nhận được một tia nguy hiểm nào."
Du Hân Niệm tháo kính lặn xuống, vuốt sạch nước biển trên mặt, nhìn Lô Mạn cười đến sáng rực.
"Cười ngây ngô cái gì đó." Lô Mạn một tay đỡ lấy phao cứu hộ, "Đáy biển đẹp lắm sao?".
"Đẹp." Du Hân Niệm quạt nước vài cái, bơi đến trước mặt Lô Mạn, "Nhưng mà chị xinh đẹp hơn."
Nụ hôn dưới ánh chiều tà mang theo vị mặn của nước biển, nhưng thân thể trẻ trung mềm mại của Du Hân Niệm cùng đôi môi áp chặt đã thu tóm toàn bộ tinh thần của Lô Mạn, làm cho nàng cả người nóng lên. Mặc dù biết ba mình đang ở cách đó không xa, nàng vẫn cùng Du Hân Niệm hôn nồng nhiệt.
Hai người hôn đến khó mà tách rời, mãi đến khi nghe thấy một tiếng rẽ nước mới lưu luyến mà tách khỏi đôi môi của đối phương.
Các nàng không biết Lô Thành Trung có nhìn thấy một màn này hay không, nhưng mà các nàng cũng chẳng quan tâm.
Các nàng trước sau gì cũng sẽ nói cho toàn thế giới biết tình cảm của các nàng. Các nàng lúc tuổi trẻ đã xác định, đối phương chính là duy nhất của kiếp này.
Danh Sách Chương: